Nhật Ký Nụ Hôn Đầu FULL
Chương 28
Chỉ một câu “Vẻ xinh đẹp chỉ là một trong những điều bình thường của cô ấy” của Kỷ Thời Diễn lại làm hai người lên top hot search.
Sao hạng A đúng là sao hạng A, nói đại vài câu trong buổi phỏng vấn là có thể dẫn tới cuộc thảo luận điên cuồng chỉ trong vòng nửa tiếng.
Bây giờ không phải Kỷ Ninh theo đuổi sự nổi tiếng nữa, mà là sự nổi tiếng theo đuổi cô.
Có người qua đường rất sốc, không nói được cảm nhận: 【Nhà trai vốn dĩ không có chút liên quan tới sự việc bỗng dưng tham gia vào chủ đề của nhà gái, còn khen ngợi tấm tắc là sao? Chậc, không tức giận sao được.】
Chị gái Muối Biển lại rất có logic, kết nối thành một chuỗi dài: 【Đưa Kỷ Thời Diễn lên sàn rồi có trả tiền thù lao không? Lúc đó trong tình huống nhạy cảm đó còn có thể nói gì? Chẳng lẽ nói người ta xấu xí, nói mình bị bắt cóc hả? Khi làm việc với nhau, thổi phồng là kỹ năng giao tiếp cơ bản, nghe một chút rồi cho qua, xin đừng phân tích sâu.
Vì anh ấy vẫn chưa yêu đương nên mọi người đều hy vọng anh ấy có thể trải nghiệm cảm giác yêu đương sao?】
Thật ra Kỷ Ninh cũng không biết tại sao lúc đó Kỷ Thời Diễn lại trả lời như vậy.
Nhưng bây giờ xem các bình luận, cô cảm thấy hình như đã hiểu ra chút ít.
Phó Huyên rất thích dựa hơi, có lẽ anh muốn mượn danh nghĩa cô để bày tỏ sự khó chịu của mình.
Sau đó lại bị giới truyền thông nhắc tới, anh cũng không thể nói lúc đó mình đang nói dối, dù miễn cưỡng cũng phải tiếp tục khen.
Tình cảm chân thành là điều đáng sợ nhất khi chuyện thật giả bị đưa ra trước ống kính, tốt hơn hết là đừng tin gì cả.
Cho dù Kỷ Thời Diễn thực sự cho rằng cô xinh đẹp, xinh đẹp chỉ là xinh đẹp, chỉ là sự công nhận nghề nghiệp mà thôi, còn có ý nghĩa gì nữa?
Cô đã nghĩ thông suốt, quyết định không nghĩ đến những lời nói lấp lửng đó nữa, thoát khỏi Weibo rồi lượn vào WeChat.
Trước đó cô xin nhờ bạn bè có liên kết với các tài khoản Weibo chứng thực để đăng bài, Thịnh Thiên Dạ và Lâm Lạc Tang là bạn thân, cám ơn thì thành ra xa lạ, nhưng Kỷ Thời Diễn và Trác Cống lại không giống vậy.
Đã nhờ người khác giúp đỡ, trận chiến cũng khá lớn, giá cả chắc cũng không nằm trong giới hạn ân tình qua lại bình thường, tốt nhất vẫn nên trả.
Cô hỏi Trác Cống giá cả như thế nào, Trác Cống nói: 【Đưa tiền rất bình thường.
Nếu em muốn trả ơn thì đến lúc đó làm một xe thức ăn hỗ trợ cho tôi đi, đúng lúc phim truyền hình mới 《Song Thanh》 của tôi cũng sắp bấm máy.】
Sau khi bấm máy phim mới, các idol sẽ có nhiều dạng hỗ trợ, chẳng hạn như phát thức ăn, nước uống cho nhân viên nghiệp vụ.
Một số là do có fanclub, các fan tổ chức, một số là do bạn bè giúp đỡ lẫn nhau.
Kỷ Ninh vui vẻ, 【Được, vậy đến lúc đó tôi sẽ làm cho anh một xe thức ăn hỗ trợ.】
Sắp xếp ổn thỏa bên Trác Cống xong, cô lại nhắn tin cho Kỷ Thời Diễn.
Hiển nhiên trước đó người đàn ông không nhận tiền phí luật sư của cô, lúc này chắc sẽ không nói về chuyện giá cả với cô.
Kỷ Ninh làm phiền, dỗ ngọt thế nào, anh vẫn kín miệng như bưng.
—— Khó quá đi, muốn đưa tiền cho anh đúng là quá khó.
Vì sợ sau đó anh sẽ nổi giận, Kỷ Ninh chỉ có thể sửa lời: 【Vậy em mua cho anh vài món đồ nhé.
Đúng lúc gần đây nhìn trúng vài món, cảm thấy sẽ rất hợp với anh.】
Kỷ Thời Diễn: 【Được.】
Hai ngày sau, Kỷ Thời Diễn nhận được món đồ mà Kỷ Ninh gửi tới.
Lúc mở gói hàng ra, Giang Thắng còn ôm gối, ngồi ngủ gật trên ghế sô pha bỗng bật cười, lăn xuống ghế sô pha một vòng.
Cậu ta cứ thế nằm trên thảm tiếp tục cười nhạo lớn tiếng, mũi cũng nhăn lại.
“Tôi còn tưởng là thứ gì, cả buổi trời mới biết là ghế mát xa và máy xông hơi mặt.
Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”
Kỷ Thời Diễn nhấc ghế mát xa ra, kéo ra ngồi lên thử.
Không hiểu sao Giang Thắng lại cười như vậy, anh lại cảm thấy món đồ này rất thực tế và tiện lợi.
Bật một chế độ mát xa, người đàn ông nằm hưởng thụ chưa được vài phút đã bị người ta nhấn dừng.
Giang Thắng đứng trước mặt anh, vỗ vai anh, nói thành khẩn: “Nói thật thì nhìn thấy hai món quà này, tôi nghĩ tới năm nay cậu 62 tuổi giống như ba tôi vậy.”
“Cút.”
“Chẳng lẽ không đúng à? Cậu suy nghĩ kỹ xem, bình thường có người trẻ tuổi nào tặng bạn bè cùng tuổi món đồ này không?” Giang Thắng gãi cằm, “Vì vậy điều này cho thấy cậu có một vị trí trong lòng Kỷ Ninh.”
Kỷ Thời Diễn híp mắt lại, “Là gì?”
“Một ông già… có nhân phẩm và kỹ năng.”
Xe RV đang chạy đều đều bỗng dừng lại ở ven đường, sau đó cửa xe được mở ra.
Quản lý Giang mới vừa còn cười rạng rỡ đã bị ném ra giữa đường.
Chiếc xe chạy tiếp, tặng cho cậu ta một làn khói lạnh lẽo.
Giang Thắng: ……
///
Lịch trình hôm đó của Kỷ Ninh là quay phim.
Hôm nay giám chế và nam chính không có ở đây, chỉ có mỗi cảnh quay của cô, cũng không nhiều lắm, vì vậy năm giờ đã quay xong.
Mở nhật ký giao hàng ra thì thấy Kỷ Thời Diễn đã nhận được món đồ của cô, lúc này cô mới yên tâm đến lịch trình tiếp theo.
Lịch trình này chỉ mới tạm thời thêm vào.
Vốn dĩ tối nay cô định học diễn xuất, nào ngờ có một đạo diễn show truyền hình gọi tới, nghe nói cô đang quay phim ở gần đây nên hỏi cô có thể tới giúp được không.
Khách mời trong show truyền hình đó có việc gấp phải đi về, nhưng chương trình của tối nay thiếu người, không thể chơi tiếp.
Lúc này đạo diễn mới nhớ ra Kỷ Ninh cũng ở gần đây nên hỏi cô có rảnh không.
Trước đây đạo diễn này đã giúp cô quảng bá, vì vậy cô đồng ý.
Mặc dù vừa mới quyết định, nhưng tổ chương trình sẽ thêm một vai cho cô trong quá trình biên tập, tạo cảm giác cô xuyên suốt cả tập, sự xuất hiện sau này của cô sẽ không quá đường đột.
20 phút sau, Kỷ Ninh đã đến địa điểm quay, lúc này mới phát hiện… Tôn Hà cũng ở đây.
Thật tốt khi có ba là ông chủ, các tài nguyên béo bở không cần đưa đến tay vẫn có thể cầm lấy.
Chương trình vẫn chưa bấm máy, Tôn Hà thấy Kỷ Ninh thì lật mặt xem thường rõ rệt.
Có lẽ do hôm qua không gây khó dễ được cô nên trong lòng vẫn rất khó chịu.
Kỷ Ninh cũng không nghĩ nhiều về việc quay chung với đại tiểu thư này, cũng may chỉ quay hai tiếng là cô có thể đi về.
Chương trình bắt đầu, trước tiên MC nói vài câu xã giao, chào mừng Kỷ Ninh đến đây.
Tôn Hà không thể dằn xuống nét mặt sa sầm suốt cả quá trình.
Chẳng mấy chốc đã đến phần chia đội, hai người một đội, tự do phân chia.
Không biết tại sao lại nói đến Đường Hinh vừa mới ra mắt, Tôn Hà vội vàng nói: “Em gái vừa mới ra mắt nên để em gái chọn trước.
Chị thấy Trịnh Thư rất thông minh, hay là hai người ghép đội đi.
Một người có IQ cao, một người có EQ cao.”
Trịnh Thư là một MC hài mập mạp, chắc hẳn Tôn Hà sợ mình và anh ta bị ghép đội hợp tác thân mật, vì vậy liên tục đẩy đưa anh ta và Đường Hinh thành một đội.
“Trịnh Thư rất thông minh, lúc nãy giải mật khẩu đã khiến tôi bất ngờ.”
Đường Hinh cũng là người có hậu thuẫn, tất nhiên lúc này cũng không cam chịu, cười nói giả lả: “Em mới tới nên không quen biết ai, chia đội với ai cũng được.
Nếu chị thích anh ấy đến vậy thì ghép đội với anh ấy đi, em sẽ không làm kỳ đà đâu.”
Lúc nãy Tôn Hà còn nói “Trịnh Thư rất tốt” bỗng im bặt, sắc mặt lúng túng.
Đường Hinh nói tiếp: “Vậy cứ quyết định thế nhé?”
Tôn Hà cười, “Sao vậy, em không muốn ghép đội với anh Thư à?”
Hai người trông có vẻ hòa thuận, nhưng ai cũng có thể thấy bầu không khí đùn đẩy cho nhau.
Trịnh Thư rơi vào tình huống khó xử, giống như bị ghét bỏ.
Có một MC vội vàng chạy ra cứu nguy, Kỷ Ninh cũng đưa vòng tay của mình cho Trịnh Thư.
Trịnh Thư nói: “Không cần đâu, tôi định ghép đội với Kỷ Ninh rồi.”
Sau đó, anh ta giơ vòng tay mà Kỷ Ninh vừa đưa cho mình lên, tỏ ý đã chia đội.
MC đùa giỡn, “Xem kìa, Thư Thư của chúng ta cứ thế bị cướp mất.
Hai chị em bên này đang tranh giành, bên kia đã bị một nàng tiên nhỏ cướp mất, tôi ghen tị quá đi.”
Đường Hinh cũng hùa theo: “Ninh Ninh, chị nhanh tay quá.”
Tôn Hà nhếch môi, “Thật là đáng tiếc.”
Sau đó, mọi người tiếp tục chia đội.
Trịnh Thư nhìn về phía Kỷ Ninh và khẽ nói: “Cám ơn.”
Kỷ Ninh lắc đầu, nói không có gì.
Làm việc với ai cũng không quan trọng.
Lúc nãy Trịnh Thư đã lộ ra vẻ mặt lúng túng và cứng ngắc, nếu cô không cứu nguy thì mọi thứ sẽ rất gay go, tình hình chỉ càng tồi tệ.
Sau khi chia đội xong thì bắt đầu thi đấu.
Lần này hai đội đối đầu, chơi trò chơi dưới nước.
Kỷ Ninh và Tôn Hà được chia thành phe đối địch, các cô hợp tác cướp bóng trong chiếc xuồng dưới nước, sau đó truyền cho thành viên của mình.
Các thành viên sẽ phải giành giật bóng trong nước, cuối cùng đưa bóng vào khung thành đối phương sẽ giành chiến thắng.
Mực nước trong hồ bơi không cao cũng không thấp, đại khái là chưa qua đỉnh đầu của Kỷ Ninh.
Cô và Tôn Hà được trang bị đầy đủ phao bơi, bắt đầu thi đấu.
Đầu tiên MC trên xuồng cướp bóng rồi cười thật to, sau đó Trịnh Thư cướp được bóng, ném cho Kỷ Ninh.
Lúc Kỷ Ninh giơ tay lên muốn nhận bóng thì đột nhiên cảm thấy có gì đó ở vùng eo.
Tôn Hà dùng chân đạp cô một phát ở dưới nước.
Cô không kịp đề phòng nên bị đạp một phát, không bắt được bóng, Tôn Hà nhận lấy.
Dĩ nhiên Kỷ Ninh không chịu thua, vì lúc nhỏ đã học bơi nên cô đã đuổi kịp Tôn Hà.
Sau khi thực hiện động tác giả*, cô đã cướp được bóng của Tôn Hà.
*Động tác giả: Những động tác kỹ thuật điêu luyện được thực hiện trong quá trình dẫn bóng để đánh lừa và thoát khỏi sự kèm cặp đối phương.
Mọi người trên sân khấu đều xôn xao, “Đệch! Kỷ Ninh còn biết động tác giả nữa!”
Sau khi lấy được bóng, Tôn Hà luôn theo sát Kỷ Ninh, không biết là vì cố hết sức cho show truyền hình hay là lợi dụng công việc trả thù cá nhân, tóm lại cô đã trở thành mục tiêu của Tôn Hà.
Trong lúc hỗn loạn, Tôn Hà kéo lấy sợi dây chuyền của cô, không biết là vô tình hay cố ý.
Tôn Hà kéo mạnh một cái, Kỷ Ninh chỉ cảm thấy cổ mình rất đau, sợi dây chuyền chắc chắn đã bị Tôn Hà giật đứt.
Có điều ống kính cách đây khá xa, sợi dây chuyền rất nhỏ, không biết có bị quay được hay không.
Cố chịu đựng cảm giác đau đớn trên cổ, Kỷ Ninh cố hết sức nhảy lên, ném bóng vào khung thành của đối phương.
Bên hồ bơi vang lên tiếng hét chói tai.
Trận thứ hai nhanh chóng bắt đầu.
Lần này Kỷ Ninh cố tình cách xa Tôn Hà để tránh bị đại tiểu thư này đấm đá và làm bị thương.
Cô bận theo dõi pha giành giật trên chiếc xuồng nên không chú ý đến Tôn Hà, lúc bắt được bóng còn hơi hốt hoảng —— Tôn Hà đi đâu rồi, sao không thấy bóng dáng đâu?
Trong lúc bơi về phía trước, cô cảm thấy chân mình bị mắc kẹt, giống như bị cái gì đó quấn lấy.
Lúc này Tôn Hà mới ngoi lên từ dưới nước, nở nụ cười thắng lợi.
Cô ta vỗ nước, thừa dịp Kỷ Ninh bị nước bắn vào mắt đã cướp lấy bóng của cô.
Kỷ Ninh lau mặt, bỏ phao bơi ra rồi tháo dây ruy băng quấn lên mắt cá chân của mình ra.
Thảo nào lúc nãy cô cảm thấy có gì đó trên chân, còn tưởng rằng tổ chương trình đặt đạo cụ hoặc máy quay phim dưới nước, không ngờ Tôn Hà lại trói chân cô.
Cô vừa mới tháo ra, Tôn Hà đã ném bóng vào khung thành của cô.
Trận này Tôn Hà thắng.
Trận thứ ba, khi Kỷ Ninh cho rằng đại tiểu thư này đã dùng hết các hành động chơi xấu thì đại tiểu thư nói cho cô biết —— Không, em quá ngây thơ rồi.
Lần này, Tôn Hà dùng luôn chiếc nhẫn đinh tán trên tay mình đâm vài lỗ trên phao bơi của cô.
Kỷ Ninh không dùng phao bơi nữa, ôm bóng lặn xuống dưới nước, nín thở ném bóng vào khung thành của đối phương.
2 vs 1, cô đã thắng.
Sau khi lên bờ, Tôn Hà mỉm cười vô tội với cô, ngang nhiên chối tội, “Xin lỗi nhé, lúc nãy vì hiệu quả show truyền hình nên mới làm như vậy, mong cô đừng tức giận.”
Kỷ Ninh sờ vào vết thương vẫn còn đau sau cổ, cười nhắc nhở: “Cô thua tôi cũng đừng tức giận, có thể thấy cô đã rất cố gắng rồi.”
Trong nháy mắt, nét mặt của Tôn Hà vô cùng phức tạp.
Sau đó lại bắt đầu cho các đội khác thi đấu với nhau.
Kỷ Ninh và Trịnh Thư thắng, có thể chọn trừng phạt một đội.
Có lẽ Trịnh Thư cũng không chịu đựng được các hành động chơi xấu của Tôn Hà, đề nghị phải trừng phạt đội bọn họ, nói muốn Tôn Hà ngồi lên ghế nhún bị bắn xuống nước.
Kỷ Ninh thực sự không muốn tham gia vào chuyện gì liên quan đến cô Tôn nữa nên để Trịnh Thư tự chơi.
Sau khi tập này được phát sóng, chỉ số thảo luận tăng vọt.
Kỷ Ninh thấy tên mình và Tôn Hà vọt lên từ hot search thứ 30 lên hot search thứ nhất.
Tất cả mọi người đều nói về những hành động chẳng ra gì mà Tôn Hà làm với cô.
【Tôn Hà đang làm gì vậy? Thật là [khó hiểu].
Cô ta không biết trói chân người khác dưới nước là chuyện rất nguy hiểm sao? Lỡ như Kỷ Ninh không biết bơi, mực nước cao như vậy mà không có phao bơi rất dễ xảy ra chuyện, quấy phá cũng phải có giới hạn chứ? Vì có ba làm ông chủ của An Đống Thế Kỷ nên có thể làm xằng bậy hả?】
【Đúng là não tàn, lại còn lắm mưu mô.
Không biết các cô có phát hiện ra không, có một cảnh cô ta suýt nữa xé rách quần áo của Kỷ Ninh mới cướp được bóng.
Cho dù có phải đang chơi hay không thì làm như vậy cũng hơi quá…】
【Không chỉ vậy, tối hôm đó Kỷ Ninh búi tóc đi ghi hình, nhưng ghi hình xong lại thả tóc xuống.
Sau đó fan mới phát hiện sau gáy bị thương, sợ chúng ta lo lắng nên mới dùng tóc che đi vết thương.】
Ban đầu cũng đội thủy quân của Tôn Hà đến tẩy trắng:
【Ai bảo Kỷ Ninh chơi trò chơi mà đeo dây chuyền làm gì? Đối với các trò chơi vận động mạnh này, không đeo trang sức là chuyện rất bình thường, còn dễ khiến đối thủ bị thương nữa.
Hơn nữa lúc đó rất hỗn loạn, Tôn Hà chắc không nhìn rõ nên nắm đại, đừng có nói là có âm mưu được không?】
【Chẳng phải lên show truyền hình là phải cố hết sức mới hay sao? Nhìn hai người đó yếu đuối thì còn ý nghĩa gì?】
Chị gái Chanh Tây đối đầu trực tiếp: 【OK, vậy hãy để chúng tôi xem thử lúc chơi trò chơi dưới nước, “vì hiệu quả show truyền hình” mà cô ả thảo mai của các cô nắm kéo dây chuyền của Kỷ Ninh, làm cô ấy bị thương như thế nào.
Ai cũng là cục cưng của fan, chúng tôi đau xót mà không cho chúng tôi nói hả? Hơn nữa, cái đứa nói ai bảo Kỷ Ninh đeo dây chuyền đấy, Tôn Hà cũng đeo một bộ vòng tay và nhẫn đinh tán đó nha.
Bàn về chuyện làm đối thủ bị thương thì chị gái nhà mấy người mới giỏi.】
Trong bình luận có một ảnh động phóng to cảnh nắm kéo sợi dây chuyền, trực tiếp vùi dập đám thủy quân.
Người qua đường bên dưới đều sốc.——
【Vãi chưởng, cô ta thật xấu xa.
Vẻ mặt đó khiến các ông lớn như tôi cũng phải rụt rè.】
【Sao vậy, sau chuyện này nói xin lỗi, nói “Lúc nãy tôi chỉ vì hiệu quả show truyền hình” là có thể xóa bỏ những tổn thương trước mắt hả? Tôi đã nói mà, lần đầu nhìn thấy cô ta là tôi đã không ưa rồi, có lẽ do tâm sinh tướng.
Cho dù các blogger thổi phồng như thế nào thì tôi cũng chẳng có thiện cảm.】
【Hoa sen trắng*: Thuật ngữ mới bắt nguồn từ bông sen trắng + Tôn Hà, miêu tả người nào đó rõ ràng bụng dạ xấu xa mà còn giả vờ vô tội.】
*Hoa sen trắng: ở đây là 白荷花 (báihéhuā), lấy chữ Hà trong tên Tôn Hà ghép vào ra cụm từ hoa sen trắng, giống với bạch liên hoa (白莲花 – báiliánhuā).
【Ê kíp đừng để cô ta vào vai con chim nhỏ hiền lành, trong sáng nữa.
Theo tính cách của chị Hà chúng ta, nói không chừng vào vai người phụ nữ ác độc có thể nổi đó.】
Sau đó lại có người thảo luận về chuyện của Trịnh Thư:
【Kỷ Ninh đúng là có EQ, lại còn không phải là dạng người cố tình lấy lòng người khác, mà là im lặng bỏ qua chủ đề, cũng là giữ thể diện cho Trịnh Thư.】
【Mị yêu Kỷ Ninh rồi.
Chị gái hiền lành, tiên nữ giáng trần phải như vậy chứ.】
【Anh Thư của tôi có chỗ nào không tốt? Mập mạp năng động rất dễ thương mà.】
【Chẳng phải Tôn Hà là người hống hách điển hình sao? Điều gì bản thân không muốn thì đừng làm với người khác, đề nghị cấm diễn.】
【Phần đầu mọi người phải dùng nguyên liệu nấu ăn tự tìm được làm cơm trưa, đội của Tôn Hà chỉ tìm được thịt thỏ, cô ta lại nói mình không đành lòng ăn thịt thỏ nên bảo thành viên thả nó đi.
Cô ta là nữ nghệ sĩ duy nhất không ăn thì thôi, trong đội còn có hai người đàn ông hơn 20 tuổi đấy.
Bạn trai của tôi rất gầy, trưa nào cũng phải ăn hai chén cơm, huống hồ nam nghệ sĩ phải chạy tới chạy lui, tiêu hao sức lực, thế mà vì lòng tốt của cô ta mà chịu đói theo hả? Thật là thảo mai, mọi người cũng không phải là bạn bè, dựa vào gì mà phải phối hợp theo cô ta? Mình không ăn thì đứng sang một bên, cản trở người khác làm gì?】
Bài đăng vừa mới xuất hiện, có người tìm kiếm được gì đó.
Mọi người kinh ngạc khi phát hiện ra ba năm trước, Tôn Hà còn đăng một bài viết, đi kèm với ảnh động mình ăn ngấu nghiến bị lan truyền —— 【Thỏ con rất đáng yêu, muốn ăn thịt thỏ.】
#Tôn Hà ăn thịt thỏ# lập tức leo lên hot search.
Mọi người đều rốt rít, kinh ngạc vì lúc nãy Tôn Hà mới nói nhỏ nhẹ “Thỏ đáng yêu như vậy mà sao có người nhẫn tâm ăn nó?” trong chương trình, kết quả là sau đó bị vạch trần không chỉ không nỡ ăn, mà còn rất thích ăn.
【Tạo dựng hình tượng như vậy sớm muộn cũng bị thất bại.】
【??? Sốc toàn tập, hoàn toàn không ngờ cô ta từng nói “Tôi chưa bao giờ ăn thịt động vật”.】
【Nổ quá đi.
Không ăn thịt bò, cá, thịt heo hả? Bày đặt không ăn thịt động vật.
Bây giờ nữ minh tinh nói bậy bạ để tạo thiện cảm cũng phải có giới hạn cái đi, nên mang theo não để lừa gạt khán giả nhé.】
【Trước đó vẫn còn cố gắng khoe mẽ hình tượng yêu thương, bây giờ tất cả bản tính đã lộ ra trước mặt Kỷ Ninh.
Nên nói cô ta không biết cách giả vờ, hay là do quá ngu đần, không đóng kịch được đây?】
【Kỷ Ninh không tham gia phần trừng phạt cô ta đúng không? Kỷ Ninh thật tốt bụng, không so đo với cô ta.】
【Tôi thấy Kỷ Ninh chẳng muốn để ý tới cô ta.】
【Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, người phía trên nói đúng.
Ai lại muốn để ý đến loại não tàn đó chứ.】
Bài đăng ba năm trước của cô ta chằng chịt đủ loại bình luận.
Có một trưởng fan bự chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.——
【Quen thói nói dối thì thôi bỏ qua, tại sao giải thích từ đầu đến cuối lại không thống nhất, còn quên xóa bài đăng nữa? Cô có biết fan kiểm soát bình luận vất vả thế nào không? Không có bản lĩnh thì đừng bắt chước người ta tạo dựng hình tượng.
Chỉ có các nữ nghệ sĩ có IQ cao mới có thể làm được, còn cô chỉ có thể vượt ngoài tính cách hình tượng rồi bị mọi người chế giễu, thú vị lắm sao? Cô đúng là không hiểu chuyện gì cả, yêu thích cô quá mệt mỏi, tôi đi đây.】
Sau đó xóa hình đại diện rồi rời đi.
Mỗi nghệ sĩ đều có fan bự.
Đại khái fan bự là nảy sinh ra nhiều hoặc có nhiều ý tưởng, vì vậy được nhiều người chú ý đến.
Lúc xảy ra chuyện trong fandom, fan bự là người có quyền lực và làm mọi người tin tưởng hơn.
Hơn nữa vì vướng ngại làm chỗ dựa của nhiều người, hiếm có fan bự nào ngang nhiên từ bỏ idol.
Mà xóa hình đại diện giống như là tuyên bố “Người dùng 404 không tồn tại”, là kiên quyết từ bỏ idol.
Mức độ thất vọng được tích lũy, sau khi than thở hết lần này tới lần khác thì chỉ còn sự thất vọng.
—— Nếu không phải do vô cùng thất vọng với Tôn Hà, fan bự cũng sẽ không rời đi bằng cách này.
Sự vắng lạnh trong fandom là sự vui mừng của Nặc Nặc.
Tối hôm đó, Nặc Nặc luôn theo dõi biến chuyển trong siêu chủ đề của Tôn Hà, suýt nữa vui sướng đến chết.
Cô ấy vừa xem vừa livestream cho Kỷ Ninh, “Fan của Tôn Hà vốn dĩ không nhiều, trước đây do tâng bốc đủ điều nên tích góp được kha khá fan.
Bây giờ bị lật mặt nên cả fandom đều lộn xộn.”
“Ồ, thì ra chuyện này chỉ là ngòi nổ.
Trước đây cô ta cũng thường xuyên nói dối, chẳng hạn như có lúc nói mình kiên trì dưỡng da suốt mười năm để khoe mẽ hình tượng nữ hoàng sắc đẹp; có lúc lại nói mình là kiểu con gái mạnh mẽ, khô khan, thường xuyên không rửa mặt.
Có lúc nói mình rất thích ăn, là một người ăn hàng; có lúc lại nói do giảm cân nên không có hứng ăn, chán ăn trong một thời gian dài, kết quả là hôm sau bị chụp được hình đi ăn thịt nướng.”
“Fan giấu giếm dáng người biến dạng, chỉnh sửa hình ảnh cho cô ta, giúp cô ta tìm một góc độ phù hợp.
Fan cứu vãn kỹ năng diễn xuất không giỏi, nói là cô ấy là người mới, cần thêm chút thời gian.
Kết quả là qua vài năm, kỹ năng diễn xuất vẫn dở tệ.”
“Có thể là không cố gắng, hoặc là cố gắng không có tác dụng.
Dù là gì đi nữa, cô ta cũng không thích hợp với nghề này.
Nếu đưa tài nguyên này cho người khác thì đã thành sao hạng A từ lâu rồi, vậy mà cô ta còn lấy tài nguyên cao cấp ra huênh hoang với diễn viên kém nổi.”
Kỷ Ninh im lặng một hồi rồi mới nói chậm rãi: “… Cô ta thực sự rất có lỗi với fan.”
Những người đó đều thật lòng thích cô ta, không cầu mong hồi đáp.
Một nhóm người yêu thích cô ta, tôn thờ cô ta như vị thần, hoàn toàn không biết dưới tín ngưỡng của mình cất giữ biết bao nhiêu tâm hồn bị bóp méo trong bóng tối.
Các nghệ sĩ đều biết dùng fan để cổ vũ mình, còn cô ta chỉ biết ỷ vào sự yêu thích đó nên ngày càng phách lối, có lẽ từ nhỏ bị nuông chiều sinh ra tật xấu.
Lúc fan biết được sự thật hẳn là khó tiếp nhận nổi.
“Chị buồn phiền cái gì?” Nặc Nặc thúc cô, “Chị cũng chưa làm chuyện gì có lỗi với fan, làm fan của chị thật là tốt.
Chị cứ mặc kệ Tôn Hà đi.”
“Em mới vừa nghe nói Tôn Hà dò la khắp nơi, lần này bị cư dân mạng mắng chửi có phải do chị đứng sau lưng giật dây không.
Cười chết mất thôi, ha ha ha ha.
Cô ta đúng là không biết gì về mức độ chán ghét và giả tạo của mình!”
///
Hôm trước bị cả cư dân mạng lên án gây xôn xao, hôm nay cô Tôn tức giận đăng thông báo, nói là trong vòng một tuần không tham gia bất kỳ hoạt động nào.
Ở trên xe, Kỷ Ninh biết được tin này là do Nặc Nặc kể lại.
“Có người ở nhà giận đến nỗi không ăn được cơm, có người lại vui vẻ đi ra ngoài ghi hình, có lẽ là gieo nhân nào gặt quả nấy.” Nặc Nặc khoái chí gõ vào tay vịn, “Ác giả ác báo, thiện ác sẽ có báo ứng.
Không tin thì ngẩng đầu lên nhìn ông trời có bỏ qua cho ai không.”
Kỷ Ninh lại phải quay tiếp 《Nhật Ký Nụ Hôn Đầu》.
Tính ra thì đã lâu cô và Kỷ Thời Diễn không gặp mặt —— cũng không biết Kỷ Thời Diễn có thích ghế mát xa mà trước đó cô gửi tới hay không.
Cô đã cẩn thận chọn lựa rất lâu, nhờ vả bạn bè mới lấy được từ trong viện nghiên cứu, không có sẵn trên thị trường.
Chẳng mấy chốc đã tới địa điểm quay, xe của Kỷ Thời Diễn và cô đến cùng một lúc.
Kỷ Ninh xuống xe đi trang điểm, Lúc tạo kiểu tóc, anh ngồi ngay bên cạnh cô và hỏi: “Sau gáy có đỡ hơn không?”
Cô sờ vào vết sẹo sau cổ theo bản năng, ngước mắt lên, “Anh biết à?”
“Ừ, tối hôm qua đã thấy.” Anh trả lời.
“Hôm qua anh lại còn dạo hot search…” Kỷ Ninh cười gượng, “Em nghĩ anh sẽ không lướt Weibo.”
Mấy tháng mới đăng nhập một lần, thường xuyên quên mật khẩu, nếu Giang Thắng không có bản sao lưu, cô đoán tài khoản của anh đã “bị báo mất” từ lâu.
Người đàn ông tằng hắng, “Hôm qua trùng hợp nhìn thấy.”
Sao hạng A cũng có danh dự của mình, một trong các danh dự là không cho phép có người nói mình là ông già cổ hủ gặm cỏ non.
Cho nên mấy ngày nay, minh tinh Kỷ đã liên tục vứt bỏ các hoạt động trước khi đi ngủ, chuyển thành xem hot search trên Weibo.
Không ngờ hôm qua đúng lúc nhìn thấy cả cư dân mạng bàn tán xôn xao về chuyện của Kỷ Ninh và Tôn Hà.
Tôn Hà bị cả cư dân mạng hả hê lên án rất lâu.
Theo lý mà nói, Tôn Hà đúng là nên bị chửi.
Chẳng trách sáng nay hot search của cô ta vẫn còn nằm trên top.
Hôm nay quay tại một thị trấn sông nước rất nổi tiếng.
Trước đây Kỷ Thời Diễn đã từng quay phim tại đây, là bộ phim Kỷ Ninh rất thích, xem rất nhiều lần.
Vì vậy lúc Kỷ Ninh và anh ngồi trên thuyền, cô luôn tự hỏi liệu có phân cảnh trong bộ phim trước đó, hoặc là cột mốc gì trong tập này hay không.
Hai bên bờ sông là nhà cửa.
Kỷ Thời Diễn chèo thuyền ở đằng trước, Kỷ Ninh thích chí tựa đầu vào tay ngắm phong cảnh.
Ngoài Kỷ Ninh, Kỷ Thời Diễn cũng có suy nghĩ.
Thật khó để quên cột mốc này, bộ phim chuyển thể đầu tiên của anh được quay tại đây.
Khi đó anh chỉ hát vài ca khúc, quay vài bộ phim thần tượng, dựa vào nền kinh tế của fan cũng có thể phát triển thuận lợi.
Thế nhưng anh vẫn luôn cảm thấy đó không phải là điều anh mong muốn.
Vì vậy anh đã đợi một năm, cuối cùng đợi được kịch bản 《Tội Lỗi Vô Danh》, đó cũng là lần đầu anh dành hơn nửa năm để tìm hiểu một vai diễn phụ.
—— Trước đây quay phim thần tượng trong ba tháng là đã kết thúc, lợi nhuận còn nhiều hơn chính kịch.
Nhưng lần đầu 《Tội Lỗi Vô Danh》 khiến anh cảm thấy thành công khi diễn, cũng là lần đầu khiến anh được giới giải trí công nhận, bắt đầu lọt vào danh sách nhận giải.
Mặc dù sau đó không nhận được giải thưởng, nhưng việc hoàn thành ước nguyện của mình vẫn rất có ý nghĩa với anh.
Anh xoay người lại hỏi Kỷ Ninh: “Em có chuyện gì đặc biệt muốn làm không?”
“Ngay lúc này sao?” Kỷ Ninh bị ánh mặt trời chiếu vào gây chói mắt.
“Bây giờ hoặc sau này đều được.”
Kỷ Ninh thả rèm xuống và suy nghĩ một hồi.
Lúc đang suy nghĩ thì bỗng thấy một tờ báo in hình dấu chân treo bên ngoài căn nhà nào đó.
Cô gần như nghĩ đến cảnh quay kinh điển trong 《Tội Lỗi Vô Danh》, phấn khích gọi anh: “Này, báo…”
Chưa kịp nói ra câu “Đó có phải là tờ báo phá án lúc các anh quay phim không?”, cô lại nhận ra có lẽ mình nhìn nhầm.
Cô nói đến đó thì im bặt, chỉ kịp nói ra một chữ.
“Hửm?” Người đàn ông nghiêng đầu, “Ôm*? Ôm cái gì?”
*Từ “báo” và “ôm” đồng âm với nhau (bào), vì vậy anh giai tưởng chị đang muốn ôm.
Vừa nói ra lại cảm thấy hơi thừa thãi.
Bây giờ chỉ có hai người bọn họ, nếu nói ôm thì còn có thể ôm cái gì?
Có điều… ngay lúc này sao?
“Đợi đã, không phải ——”
Kỷ Ninh thấy anh nhíu mày, thoáng chốc cũng nảy sinh nghi ngờ với chính mình, nghi ngờ mình nhớ nhầm tình tiết.
Sợ anh cho rằng mình không để tâm, cô vội vàng nói: “Anh đợi chút để em suy nghĩ lại, anh đừng tức giận…”
“Không đâu.” Anh nói.
Kỷ Ninh nghiêng người về phía trước, định nhìn kỹ xem thứ đó có phải là tờ báo phá án trong phim hay không thì bất ngờ được người ta ôm vào lòng.
Sống lưng của cô cứng đờ.
Bàn tay của người đàn ông đặt sau lưng cô, giọng nói như phảng phất bên tai cô, lay động theo làn gió.
“Ôm như vậy à?”
HẾT CHƯƠNG 28.
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
67 chương
4 chương
220 chương
8 chương
36 chương