"Được rồi" - cô nhanh chóng đứng dậy, đỡ lấy cậu ta - "mình chỉ ...thử làm vài việc thôi." Meredith cũng đứng lên : " Cái đó là cho Isobel hả?" "Không, đó là dành cho oba-san**...ý mình là Bà của Isa-chan...Bà Saitou..." "Mình đã nói là bồ cứ gọi mọi người tự nhiên thôi. Oba-san cũng ổn mà, như Isa- chan vậy đó". Meredith nhẹ nhàng nói. Jimmy rủ tóc xuống - " Mình đã cố cho Isa-chan ăn, nhưng cô ấy lại ném cái khay vào tường, nói là mình không thể ăn vì có ai đó đang bóp cổ cô ấy." Meredith liếc nhìn vè phía Bonnie một cách đầy ngụ ý. Rồi cô quay lại về phía Jim : " Sao bồ không để mình cầm nó? Bồ chạy qua chạy lại nhiều rồi? Cô ấy đang ở đâu?" " Trên tầng. Phòng thứ hai bên trái. Nếu...nếu cô ấy có nói cái gì lạ, thì bồ cứ lờ đi nhé" "Được rồi. bồ cứ ở gần Bonnie nhé" "Ồ, không” - Bonnie vội vàng nói - "Mình sẽ đi với bồ ". Cô không biết liệu việc này là cho an toàn của chính cô hay là Meredith, nhưng cô sẽ bám lấy Meredith như keo. Phía trên tầng, Meredith cẩn thận dùng khuỷu tay bật ngọn đèn hành lang. Rồi họ mở cánh cửa thứ hai bên trái và thấy một bà già trông như búp bê ngồi trong. Bà ở chính xác giữa phòng, và nằm chính giữa trung tâm một futon***. Thấy họ bước vào,bà ngồi dậy và mỉm cười. Nụ cười biến khuôn mặt nhăn nheo ấy ánh lên nét hạnh phúc của một đứa trẻ. "Megumichan, Beniko-chan, hai cháu đến gặp ta" - Bà kêu lên, quỳ xuống ngay chỗ bà đã nằm. "Vâng ạ" - Meredith cẩn thận đáp lời. Cô đặt cái khay xuống bên cạnh bà" - chúng cháu tới thăm bà... bà Saitou.” "Đừng có chơi đùa với ta! Đó là Inari-chan! Hay là các cháu bực bội với ta?" "Mấy cái thứ chan với chiếc này. tớ nghĩ chan là mộtt cái tên trung quốc đấy. Có phải Isobel là tên Nhật bản ko nhỉ?" - Bonnie thì thầm từ phía sau Meredith. Bà lão già trông như búp bê không hề bị điếc. Bà phá lên cười, duyên dáng đưa cả hai tay lên che miệng. "Ồ, trước khi ta ăn thì đừng có trêu ta chứ. Itadakimasu ! Bà cầm bát súp miso lên và bắt đầu uống. "Mình nghĩ chan là từ đặt sau tên ai đó là bạn mình, giống như Jimmy gọi Isa-chan ấy" - Meredith nói lớn - " và eeta-daki-mass-u là câu người ta nói khi bắt đầu bữa ăn. Đó là tất cả những gì mình biết" Một phần trong đầu Bonnie nghĩ rằng "bạn" mà bà Saitou vừa tình cờ nhắc đến có tên bắt đầu bằng M và B. Phần tâm trí còn lại của cô lo tính toán chỗ căn phòng này liên thông với các phòng dưới tầng, đặc biệt là phòng của Isobel. Căn phòng ở ngay phía trên. Người phụ nữ già nhỏ bé ngừng ăn và quan sát cô - " Không, không, các cháu không phải là Beniko-chan và Megumi-chan. Ta biết mà. Nhưng thỉnh thoảng họ có đến thăm ta, cả Nobuhiro yêu dấu nữa. Cả những thứ khác nữa, những thứ khó chịu, nhưng ta đã được nuôi dạy như cô gái đồng trinh trong nhà thờ...ta biết cách chăm sóc chúng." Một ánh nhìn thoả mãn lướt qua khuôn mặt già cả ngây thơ." Ngôi nhà này bị ám,các cháu biết đấy." Bà thêm "Kore ni wa kitsune ga karande isou da ne"