“À không,bồ có thể lấy xe của mình mà về” – Elena trả lời – “Nhưng ngày mai làm ơn trả nó lại sớm .Mình không muốn mọi người bắt đầu bàn tán về nó.” Đêm nay ba cô gái sẽ chuẩn bị tinh thần , và thư giãn theo kiểu của nữ sinh trong những tấm mền và chăn của Mrs.Flower (không biết tại sao hôm nay bà giặt nhiều chăn đến thế nhưng rồi cô sẽ sớm biết thôi – Elena thầm nhủ).Họ đẩy đồ đạc dịch vào tường và trải ba chiếc túi ngủ lên sàn.Đầu họ chụm vào nhau và cơ thể thì duỗi ra chung quanh như những chiếc nan hoa trên cùng một bánh xe. Elena nghĩ thầm – “Ra đây là Sự Thức Tỉnh.” Đó là một lời nhận xét , sau tất cả mọi chuyện , mình vẫn bị bỏ lại một mình một lần nữa. Và , oh , thật tuyệt biết bao khi có Meredith và Bonnie ở bên cạnh.Điều ấy có ý nghĩa hơn rất nhiều so với những gì mình có thể bày tỏ với họ . Cô tự động đến bên bàn máy tính để viết một ít vào nhật ký.Nhưng sau khi đánh vài từ đầu tiên ,cô thấy mình lại bật khóc lần nữa và thầm biết ơn khi Meredith bạn cô ôm lấy vai mình , khi cô ấy ép cô ít nhiều uống một chút sữa nóng với vani,quế cùng hạt nhục đậu khấu,và khi Bonnie giúp cô chui vào túi ngủ của cô ấy , và cả khi họ nắm tay cô cho đến khi cô chìm vào giấc ngủ. Matt dậy muộn và mặt trời đã lên cao khi cậu lái xe rời khỏi nhà. “Chuyện này là cả một hành trình chống lại sự đen tối” – cậu đột nhiên nghĩ thế trong lúc đang nỗ lực để khỏi bị cám dỗ bởi mùi xe Jaguar đắt tiền mới tinh. Đâu đó trong suy nghĩ của mình , cậu đang cân nhắc.Cậu không muốn nói với các cô gái nhưng có gì đó trong lời nhắn từ biệt của Stefan cứ vướng bận trong cậu. Trước hết cậu phải làm rõ một điều đê chắc rằng lời nói của mình đây không chỉ là lời buộc tội vô lý. Tại sao Stefan không hề đề cập đến họ - những người đã , đang là bạn của Elena? Ít nhất anh ta cũng phải nhắc đến những cô gái, dù cho anh ta có quên mất Matt vì nỗi đau phải rời bỏ Elena mãi mãi. Còn gì nữa ta ? Chắc chắn còn một điều gì đó nhưng Matt không thể nghĩ thông nổi. Tất cả những gì cậu có là hình ảnh mơ hồ , không chắc chắn về trường trung học năm ngoái và..ờ , hình ảnh về cô Hilden – giáo viên dạy tiếng Anh. Kể cả khi Matt đang suy nghĩ đâu đâu thì cậu vẫn chú tâm vào việc lái xe.Chẳng có điều gì đáng ngại trên quãng đường thẳng,dài và đơn điệu dẫn từ Fell Church đến khu nhà trọ.Nhưng cậu vẫn nhìn thẳng và cảnh giác. Cậu nhìn thấy cái cây đổ khi chạy đến góc đường và đạp phanh vừa kịp trước khi lâm vào cảnh đỗ lại với một chiếc xe chổng một góc 90 độ so với mặt đường. Và rồi cậu suy nghĩ. Phản ứng theo bản năng đầu tiên của cậu là : gọi cho Stefan. Anh ta có thể nâng cái cây khỏi mặt đất ngay.Nhưng cậu cũng nhớ lại đủ nhanh để khiến ý nghĩ đó bị bật lại bởi một câu hỏi khác.Gọi cho những cô gái chăng ? Cậu không thể làm thế được. Đây không phải là chuyện liên quan đến thể diện --- đây là sự thực tỏa ra từ cái cây trưởng thành rắn chắc trước mặt cậu . Kể cả nếu họ có làm cùng nhau , họ cũng không thể di chuyển cái thứ này được. Nó quá to , quá nặng.