“Vậy em vẫn chưa kể với anh về nước Pháp,” cậu ấy nói. “Oh, nó rất tuyệt,” Elena nói. Cô liếc nhìn qua phía cậu ấy. Cậu ấy cũng đang nhìn xuống vỉa hè. “Mọi thứ ở đó rất tuyệt,” cô tiếp tục, cố gắng tạo thêm một chút nhiệt tình cho giọng nói. “Con người, thức ăn, mọi thứ, Chúng thật sự rất…” Giọng cô kéo dài ra, và cô bật cười một cách lo lắng. “Yeah, anh biết. Tuyệt,” cậu ấy kết thúc giúp cô. Cậu dừng lại và nhìn xuống đôi giày tennis mòn đế của mình. Elena nhận ra chúng từ năm ngoái. Gia đình Matt hiếm khi để mắt tới; có lẽ cậu không đủ khả năng mua giày mới. Cô ngước lên để tìm kiếm đôi mắt xanh kiên định đó đang nhìn cô. “Em biết không, giờ em trông rất tuyệt đấy,” cậu nói. Elena mở miệng mất hết tinh thần, nhưng cậu ấy lại nói tiếp. “Và anh đoán em có gì đó muốn nói với anh.” Cô nhìn chằm chằm vào cậu, và cậu đang mỉm cười, một nụ cười buồn bã, không thành thật. Rồi cậu lại giang tay ra. “Oh, Matt,” cô nói, trong khi đang ôm cậu ấy thật chặt. Cô bước lùi lại để nhìn vào gương mặt cậu. “Matt, anh là người con trai tốt nhất mà em từng gặp. Em không xứng đáng với anh.” “Oh, vậy ra đó là lý do em đá anh,” Matt nói khi họ bắt đầu bước tiếp. “Vì anh quá tốt đối với em. Anh nên nhận ra điều này sớm hơn.” Cô thúc vào tay cậu ấy. “Không, đó không phải lý do, và em cũng không đá anh. Chúng ta sẽ là bạn, được chứ?” “Oh, chắc thế. Oh, chắc chắn rồi.” “Đó là bởi vì em vừa nhận ra mối quan hệ của chúng ta là gì.” Cô ngừng lại, nhìn vào cậu một lần nữa. “Những người bạn tốt. Thành thật nhé, bây giờ, anh có thật sự nghĩ về em như vậy không?” Cậu nhìn cô ấy, đảo mắt lên trời. “Anh có thể không trả lời không?” cậu nói. Khi mặt Elena xịu xuống, cậu thêm vào, “Điều này có liên quan gì đến anh chàng mới đến, phải không?” “Không,” Elena nói sau khi ấp úng một lúc, rồi nhanh chóng thêm vào, “Em thậm chí chưa từng gặp anh ta. Em không biết anh ta.” “Nhưng em đã muốn thế. Không, đừng nói ra.” Cậu đặt một tay vòng quanh cô ấy và nhẹ nhàng xoay cô ấy lại.”Đi nào, chúng ta đến trường thôi. Nếu còn thời gian, anh sẽ mua cho em một cái bánh cam vòng.” Khi họ bước đi, có cái gì đó đập cánh trên cây óc chó phía trên họ. Matt huýt sáo và chỉ tay. “Nhìn nó kìa! Con quạ to nhất mà anh từng thấy.” Elena nhìn lên, nhưng nó đã bay đi rồi. Trường học dạo này chỉ đơn thuần là nơi thuận tiện để cô xem lại kế hoạch của mình mà thôi. Cô dậy sớm vào sáng nay và biết phải làm gì. Và hôm nay cô đã thu thập nhiều thông tin như cô có thể về Stefan Salvatore. Điều này không khó, bởi vì mọi người ở Robert E. Lee đang nói về anh ta. Có một thông tin chung là anh ta có cãi vã với thư ký về việc nhập học ngày hôm qua. Và hôm nay anh ta bị gọi lên văn phòng hiệu trưởng. Có gì đó về hồ sơ của anh ta. Nhưng hiệu trưởng trả anh ta về lớp học (sau đó, có tin đồn là có một cuộc điện thoại đường dài đến Rome – hay là Washington ?), và giờ thì mọi chuyện có vẻ đã được giải quyết rồi. Một cách chính thức, ít nhất là vậy.