Nhật ký lydia ở meteor city

Chương 2 : Nơi này là meteor city

Chỉ chớp mắt, tôi đã đến nơi quỷ quái này được một tuần. Trong một tuần này, tôi cẩn thận giả làm một cô bé câm, biết điều, biết điều, rồi lại biết điều hơn nữa, thành công không làm bất kì người nào nhận ra sự thay đổi của tôi. Đương nhiên, "Bạn giường" Chrollo của tôi thỉnh thoảng sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái, nhưng nghĩ đến việc hắn cũng chỉ mới tới mà thôi, dù sao cũng không biết dáng vẻ của tôi trước kia, cho nên không rảnh để ý. Trong lúc ấy, tôi chưa từng từ bỏ việc truy hỏi và cả truy tìm quá khứ của mình. Trải qua sự cố gắng không ngừng của tôi, tôi tự đoán rằng mình hẳn đã xuyên không ( đừng hỏi tôi tại sao tôi lại biết được từ này, tôi cũng không biết nữa). Mặc dù tôi vẫn không nhớ được mình họ gì tên gì, đến từ nơi nào, nhưng bên trong trí nhớ mơ hồ của tôi, tôi nhất định không phải một cô bé gần bốn tuổi, ít nhất cũng phải trưởng thành rồi. Hơn nữa, trải qua mấy ngày gần đây quan sát cảnh vật chung quanh, tôi cho rằng mình thân ở một nhà thờ với cách tổ chức kì lạ, nhân viên làm việc trong nhà thờ chỉ có ba người là "Má Reia", "Chị Margaret", "Chị Laura", nhận nuôi hơn trăm cô nhi gồm cả những đứa sơ sinh và những đứa đã mười một mười hai tuổi, không có đứa trẻ nào lớn hơn khoảng ấy. Ở nơi còn không đủ để xứng với chữ "Nghèo" như nơi này, chỉ có trẻ con nhỏ hơn sáu tuổi mới được phân đồ ăn ( mặc dù chỉ là ổ bánh mì cứng như đá và nước sạch, nghiêm trọng kháng nghị vì không đủ dinh dưỡng), những đứa trẻ từ sáu tuổi trở lên chỉ có thể lấy được đồ ăn nhờ vào việc lao động. Căn bản công việc của chúng là tìm từ trong đống rác ở gần nhà thờ "Khu Năm" (đúng vậy, nhà thờ tồi tàn này vậy mà lại được xây giữa một núi rác dài đến nhìn không thấy điểm cuối) những vật có giá trị mang về nhà thờ ( trong ấn tượng của tôi thì cái này gọi là "Nhặt ve chai"). Mỗi ngày sẽ có người lớn ở bên ngoài mang đồ ăn đến (cũng phát luôn lương thực cho chúng tôi), và lấy đi những "Món rác" mà bọn trẻ nhặt được. Những đứa đã lớn bận rộn cả ngày chỉ để đổi lấy một ổ bánh mì mốc meo, đứa nào cũng xanh xao vàng vọt, nhưng giành rác với nhau lại y hệt người điên (thậm chí thường thường sẽ thấy mấy thi thể bị người ngoài chở đi), quả thực thê thảm vô cùng. Sau ngày đầu tiên được tận mắt thấy và trải nghiệm cách sống của trẻ con nơi này, quan niệm về thế giới của tôi đã nhận phải những đả kích mang tính hủy diệt. Mặc dù đã quên sạch chuyện của mình không còn mống nào, nhưng tôi vẫn còn những ấn tượng rõ ràng với thế giới này mà. Tôi biết cuộc sống của tôi như thế nào! Tôi nhớ được mình sống trong sự ôm ấp của ô tô, máy bay, máy tính và chocolate, nhưng tuyệt đối không có đống rác! Cũng không có chuột! Cứ như gặp quỷ ấy! Các người biết được cảm giác khi mỗi ngày ra ngoài nhìn thấy một núi rác không? Các người có thể tưởng tượng được tư vị khi mỗi lần hít sâu một hơi lại bị mùi thối làm nghẹn trở lại không? Các người có thể chịu được một ngày cả người bẩn thỉu, không thể tắm rửa, không có giấy vệ sinh không? Dù sao tôi không thể! Không thể... Cũng phải thành có thể. Ngày thứ hai phục hồi sau sự sụp đổ hoàn toàn, tôi vững tin mình ( hoặc là nói bé Lydia đáng thương) bị lừa bán, nên đã dũng cảm đi ra khỏi nhà thờ tồi tàn này đây (mặc dù không ai để tâm đâu, nhưng những đứa trẻ sẽ tự giác không rời khỏi phạm vi nhà thờ), đi vào trong núi rác mênh mông, muốn thoát khỏi bãi rác này, lần nữa trở về với xã hội loài người, xã hội văn minh! Sau đó.... khi đã đi hơn mấy chục mét, quẹo hai lần, tôi tận mắt thấy một thi thể! Một đứa trẻ lớn hoàn toàn phù hợp với cái đặc sắc của nhà thờ (quần áo tả tơi, xanh xao vàng vọt) nằm thẳng đờ trên con đường trước mặt tôi, một tay với về phía trước, đôi mắt vô hồn mở to thật to, bụng bị một miếng sắt vụn sắc nhọn xuyên qua thành một cái lỗ lớn, ruột.... chảy đầy đất. Tôi chớp chớp mắt, ngơ ngác ba giây, một đám ruồi bay "ong ong" loạn xạ bên cạnh, tôi hét lên một tiếng "Ngao", nhảy dựng lên xoay người chạy! Lê đôi xăng - đan nhựa chẳng vừa chân, tôi dùng tốc độ vốn đã không nhanh chạy dọc trở về theo đường mòn giữa núi rác, vượt qua một chỗ ngoặt, mắt thấy đỉnh mái nhọn của nhà thờ, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một người. "Đau -- ôi ơ!" Tôi đập hẳn vào hắn một cách nặng nề, hai người đều ngã nhào về mặt đất phía sau. Tôi sợ hãi thở dốc nhìn về phía đằng trước, áo sơ mi trắng dơ hày, tóc đen mắt đen, lại là bạn giường Chrollo của tôi! Hiển nhiên Chrollo cũng ngã đau không kém, ngồi dưới đất nhíu chặt mày nhìn tôi, một lát sau, hắn hỏi: "Cậu có thể nói chuyện?" "Không!" Tôi kêu lên theo phản xạ, rồi sau đó tỉnh ngộ ngay lập tức, "Bụp" phát hai tay che miệng lại, nhìn hắn một cách vô cùng hoảng sợ ---- Nếu như tôi sắp chết, thì đó chính là chết vì ngu! "Cậu có thể nói chuyện." Hắn khẳng định nói, đưa đôi mắt đen nhánh chăm chú nghiên cứu nhìn tôi, "Nhưng mà tôi nghe không hiểu. Đây là thứ tiếng gì?" Tôi cúi đầu ủ rũ nhìn mặt đất, trong đầu như có cuộn chỉ rối, không biết phải làm gì mới được. Bị tên này phát hiện, nếu hắn nói ra thì sao bây giờ? Lẽ nào còn có thể xử lý hắn sao? Cảm nhận được ánh mắt không chớp đầy vẻ tìm tòi của hắn, tôi do dự một lúc, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, bất chấp tất cả nói: " Đúng thế đúng thế, tôi có thể nói chuyện. Cậu có thể không nói việc này cho..." Còn chưa nói xong, hai người chúng tôi cùng giật mình. Vì phòng ngừa bị phát hiện, lúc ở một mình tôi cũng chưa từng mở miệng nói chuyện, bởi thế nên dĩ nhiên tôi vẫn không biết, giọng nói của thân thể này lại... Đặc biệt đến thế! Đó là một loại âm thanh êm tai đến sởn gáy, kì ảo mờ mịt, rõ là âm thanh không lớn, lại làm lòng người thấy ngứa ngáy, cứ như nghe bao nhiêu cũng không đủ, mang theo sự mê hoặc hồn nhiên vốn có. Chẳng trách, chẳng trách! Chẳng trách trước đó Lydia phải giả thành người câm! Tôi như bừng tỉnh. Mặc dù còn nhỏ tuổi nên còn chưa hiểu được phong lưu tận xương là gì, nhưng thân là đứa trẻ trưởng thành trong hoàn cảnh ác liệt, quen nhìn mạng người còn rẻ rúng hơn cỏ rác, hẳn đã biết người có được âm thanh này sẽ là mầm mống của tai họa -- đây không phải trời phú, mà là nguyên tội. Tôi sắp bị sự xuất hiện của "bất ngờ" này làm giận điên lên, Chrollo đứng bên cạnh ngược lại có vẻ hứng thú nói: "Thật dễ nghe." Tôi không kịp nghĩ nhiều, lăn dậy bổ nhào đến trước mặt hắn, túm lấy cổ áo sơ mi trắng của hắn, áp sát mặt hắn, hung tợn nói: "Chrollo! Tôi cảnh cáo cậu, tuyệt đối không được phép nói chuyện này cho bất cứ kẻ nào! Nếu cậu dám nói ra, tôi sẽ kéo theo cậu chết chung!" Trong lúc vội vàng, tôi hoàn toàn quên mất rằng ngôn ngữ mình nói là "Tiếng Hán", hẳn rằng Chrollo nghe không hiểu. Tôi cao hơn Chrollo một chút, tên kia vừa bị tôi túm cổ vừa bị tôi nhìn từ trên xuống mà uy hiếp, thế mà vẫn có thể nhướng mày bình ttĩnh, dùng loại giọng như của một đứa trẻ mới phát hiện đồ chơi mới nói: "Tôi nghe không hiểu ngôn ngữ của cậu, nhưng lại nghe hiểu ý của cậu. Cậu làm như thế nào vậy?" "A?" Tôi cũng hết sức kinh ngạc, bàn tay giữ lấy cổ áo hắn không kìm được mà thả lỏng một chút. "Cậu nghe hiểu được?" Chrollo dễ dàng tháo cổ áo của hắn ra khỏi tay tôi, nói: "Cậu thú vị như vậy, yên tâm, tôi sẽ không nói cho kẻ khác." Nghe lời hứa hẹn này, tôi vô cớ có cảm giác như bị một thứ nguy hiểm theo dõi, nhưng cuối cùng vẫn chỉ thở phào nhẹ nhõm, miễn tên này không vạch trần tôi là được rồi. Tôi nhìn chằm chằm vào mắt hắn, không bỏ qua mỗi một biểu cảm trên khuôn mặt tuấn tú kia, gằn từng chữ để xác nhận: "Cậu thề, tuyệt đối sẽ không bao giờ tiết lộ việc tôi có thể nói chuyện?" Thân thể Chrollo hình như có hơi cứng lại, tôi thấy hắn đang nhìn tôi một ánh nhìn thật sâu, sau đó vẫn với dáng vẻ vô tư bình tĩnh kia, nói: "Tôi sẽ không thề, nhưng tôi có thể cam đoan với cậu." "Vậy... vậy thì được rồi. Cậu cam đoan nhé." Tôi nghĩ nghĩ, bây giờ chỉ có thể tin tưởng hắn mà thôi. Không biết vì sao, mặc dù tôi thấy Chrollo không phải người lương thiện, nhưng tôi lại vô cớ tin hắn không phải một tên "trẻ trâu" hay nói không giữ lời. Có lẽ do hình tượng ông cụ non lúc nào cũng tươm tất của hắn đã đi sâu vào lòng người, để tôi cho rằng tên này hoàn toàn biết mình đang nói gì, cũng hoàn toàn có thể chịu trách nhiệm với bản thân. " Tôi cam đoan." Hiếm khi Chrollo lại tỏ ra hơi sốt ruột, cứ như đang chê tôi sao lại dùng dằng mãi ở chuyện này. Rất nhanh hắn đã dời đi sự chú ý: "Cậu có ý kiến gì về Meteor City không?" Tên Chrollo này, dựa theo những quan sát của tôi trong hai ngày nay, dường như chưa bao giờ chủ động nói chuyện với người khác, ngược lại giờ lại muốn nói sao. " Meteor City?" Tôi có phần hưng phấn hỏi, " Là tên của nơi quỷ quái này à? Cuối cùng đây là nơi nào?" "Cậu không biết?" Chrollo gần như kinh ngạc nhìn tôi, "Bọn họ nói cậu đã ở đây từ lúc sinh ra, cậu chưa bao giờ nghĩ về vấn đề này sao?" "Ui..." Tôi nghĩ nghĩ, bí mật lớn nhất đã bị tên này biết rồi, vậy thì nói cho hắn biết một bí mật khác cũng không có gì, dù sao căn cứ vào sự quan sát của tôi, cơ bản là người nơi này sẽ chẳng thèm quan tâm đến những chuyện không liên quan đến họ, mất trí nhớ hay không mất trí nhớ, đâu ai thèm để ý ngươi! Thế là tôi ngoan ngoan nói: "Trên thực tế, tôi mất trí nhớ." Chrollo: "..." Tôi thề đã có trong nháy mắt, trên mặt Chrollo viết câu: Cô nàng này bị ngớ ngẩn, người nói chuyện nghiêm túc với cô ấy là mình đây cũng là đứa ngớ ngẩn. "... Ngay buổi sáng mà cậu tới đó." Tôi dũng cảm (không sợ chết) bổ sung. "Vậy thì cậu còn nhớ những gì?" Chrollo không hổ là ông cụ non Chrollo (đừng tự tiện đặt biệt danh cho người khác như thế chứ ui ui!), hắn trực tiếp nhảy qua những chi tiết bé nhỏ không đáng kể, nhắm thẳng vào trung tâm vấn đề, tỉnh táo hỏi. Tôi hơi do dự nhìn hắn, chậm nói: " Tôi nhớ là... thế giới đáng lẽ không nên như thế này." "Thế giới bên ngoài." Ánh mắt Chrollo nhìn tôi vô cùng kỳ lạ, nó làm toàn thân tôi cảm thấy khó chịu, "Cậu vẫn luôn lớn lên bên trong Meteor City, lại biết thế giới bên ngoài ra sao. Rất tốt." Hắn dừng một chút, "Vậy hẳn cậu cũng phát hiện, Meteor City hoàn toàn không giống với thế giới bên ngoài." " Thế mới nói, rốt cuộc đây là nơi quỷ quái gì vậy?" Tôi lướt mắt qua núi rác vẫn đang không ngừng tỏa mùi lạ ở xung quanh, thầm nói. Tôi thấy như khứu giác mình đã hoàn toàn mất tác dụng rồi. "Nơi nguồn tài nguyên thiếu thốn đến cực điểm, tràn ngập giết chóc với cuớp giật, là nơi chỉ có kẻ mạnh mới có thể sinh tồn, nơi bị cả thế giới bên ngoài vứt bỏ." Chrollo giải thích ngắn gọn. "Vậy tính ra thì chuyện chúng ta là sao?" Tôi chùng cả vai xuống, chán nản nói. Tình huống thậm chí còn bết bát hơn so với tưởng tượng của tôi. "Trẻ con, không bằng nói là con non, cũng là một trong những tài nguyên quý giá nhất của Meteor City." Chrollo bình tĩnh nói, trên khuôn mặt ngây thơ kia lộ ý cay nghiệt. Hắn tiếp tục nói: "Mà việc nuôi dưỡng này chỉ kéo dài đến lúc tôi và cậu lên sáu tuổi. Sau sáu tuổi sẽ phải tự đi tìm tài nguyên về đổi đồ ăn, trước mười hai tuổi còn có thể ở lại khu vực tương đối an toàn gần sở chăm sóc, nhận được sự bảo vệ nhất định. Sau mười hai tuổi sẽ bị đuổi đi, bắt đầu cướp đoạt tài nguyên với người trưởng thành ở các Khu khác. Nói cách khác, mười hai tuổi tức đã trưởng thành, sống chết sau này phải tự chịu." Hắn tổng kết nói, "Chúng ta không còn nhiều thời gian đâu." "Vậy giờ phải làm sao?" Tôi không kìm được hỏi. Chrollo bình tĩnh trả lời tôi: "Không thể làm gì khác. Phải bắt đầu luyện tập từ lúc này, không ngừng mạnh lên, sau đó..." Hắn nhìn lên nền trời xám trên núi rác, "Rời khỏi nơi này." Tôi xin thề, rất nhiều năm sau, tôi vẫn còn nhớ kỹ hình ảnh Chrollo nhìn lên trời nói rời đi. Đó là một loại cảm động vô cớ, làm người ta muốn khóc. "... Đại ca, cho em nhập bọn với!" Tôi xông lên vẫy đuôi. "...Ha ha."