Nhật ký hiểm nguy
Chương 6 : Câu chuyện xưa (3)
Nếu là người Hán tất nhiên không thể tìm ra được cách giải chất độc này, nhưng đối với Mạc Du thì quá dễ dàng.
Mạc Du biết rõ Thiên Châm Thuật là cách giải hiệu quả nhất cho chất độc này. Có điều là sau khi giải độc xong sẽ để lại ảnh hưởng: chính là tương đương với trúng phải xuân dược, để giải dược chỉ có thể dùng cách thông thường nhất. Mạc Du nghĩ đến cảnh Hạ Thiệu Liên cùng cô gái khác ân ái, trong lòng không hiểu sao bỗng cảm giác khó chịu. Bỏ qua cảm giác kia việc gấp rút trước mắt vẫn là phải giải hết chất độc trên người Hạ Thiệu Liên.
Mạc Du lấy một bộ châm nhỏ, rồi bảo Hạ Thiệu Liên cởi áo ngoài ra, nằm lên giường. Cô tỉ mỉ hơ cây châm nhỏ trên nến, sau đó nhanh chóng cắm vào huyệt vị Hạ Thiệu Liên. Thấy mạch máu nơi cổ tay Hạ Thiệu Liên dần dần thẫm lại, Mạc Du đợi thêm một nén nhang, rồi sau đó nhẹ nhàng cắm châm vào mạch máu ở cổ tay Hạ Thiệu Liên, lập tức một dòng máu đen từ từ chảy ra. Mạc Du thấy máu đen chảy hết, máu màu đỏ lại bình thường, cô lập tức dùng sợi dây buộc chặt cánh tay Hạ Thiệu Liên, cầm máu cho hắn.
Hạ Thiệu Liên không khỏi có chút hoảng hốt nhìn Mạc Du sử dụng châm nhỏ đến xuất thần nhập hóa. Bản thân Mạc Du vốn xinh đẹp vô cùng, lúc chữa trị trông lại càng giống tiên nữ. Cả người cô tỏa ra khí chất ôn hòa, Hạ Thiệu Liên vừa nhìn đã ngẩn ngơ.
"Ngày hôm nay trị đến đây thôi, còn một chút độc dư lại chưa giải được, chỉ cần trừ độc lấy máu liên tục hai ngày như thế là xong." Mạc Du đứng dậy, lau mồ hôi, bởi vì châm cứu quá lâu nên đứng không vững, sắp ngã nhào xuống. Đang lúc Mạc Du sắp ngã, Hạ Thiệu Liên liền giơ tay ôm lấy cô. Hắn không để ý lúc này mình đang cởi trần, lại ôm chặt lấy cô vào lòng. Ngay lập tức Hạ Thiệu Liên cảm nhận thân thể nhỏ nhắn mềm mại trong ngực có mùi hương thảo mộc thơm ngát tràn ngập trong hơi thở, khiến cho hắn không nỡ buông tay.
Mạc Du cảm nhận được khuôn mặt mình đụng chạm vào lồng ngực ấm áp săn chắc kia, chỉ thoáng cái sắc mặt đã ửng đỏ, vội vàng đẩy hắn ra. Tiếc rằng Hạ Thiệu Liên nhìn qua có vẻ dịu dàng ôn nhu nhưng thân hình lại rất rắn chắc, hắn liền ôm siết lấy cô không chịu buông.
Hạ Thiệu Liên như si mê, quay đầu nhẹ nhàng đặt môi lên vành tai Mạc Du. Hơi thở của hắn phả vào tai cô, Mạc Du cảm thấy nội tâm mình rung động càng ngày càng rõ ràng. Cô không biết làm sao đối mặt với cảm giác kỳ lạ chưa bao giờ có này. Cô muốn tránh đi nhưng lại bị hắn ôm chặt hơn. Dưới tình thế cấp bách, Mạc Du điểm huyệt tê của Hạ Thiệu Liên, chỉ kịp dặn hắn một câu chú ý nghỉ ngơi, rồi chạy như bay khỏi căn phòng như gặp phải dã thú.
Hạ Thiệu Liên nhìn dáng vẻ Mạc Du chạy trối chết cảm thấy vừa buồn cười vừa không biết phải làm sao. Bản thân hắn bị cô điểm huyệt đành phải ngoan ngoãn nằm trên giường. Nhưng mỗi lần nhớ đến màn đụng chạm thân mật vừa rồi, Hạ Thiệu Liên chỉ cảm thấy trong cơ thể mình có chút xao động.
Từ khi bị Hạ Thiệu Liên gọi vào phòng hầu hạ, những nha hoàn khác liền đối xử với cô thêm vài phần kính trọng. Ngay cả Lý Tình nhìn thấy cô cũng khúm núm, không biết nên nói gì. Trên dưới Hạ phủ đã nghiễm nhiên cư xử với cô như một chủ nhân tương lai, không dám phân cho cô việc nặng nhọc. Mạc Du cũng vờ như chẳng biết gì hết, không có việc gì làm thì cô càng vui vẻ thoải mái.
Hôm nay là ngày giải độc cuối cùng cho Hạ Thiệu Liên, trong lòng Mạc Du vẫn cảm thấy là lạ. Cô không nói tác dụng phụ sau khi độc được giải cho Hạ Thiệu Liên biết. Không biết là vì sao, cô ích kỷ cho rằng có lẽ sẽ có biện pháp khác giải quyết được việc này.
Mạc Du chờ từ sáng đến tối không thấy bóng dáng Hạ Thiệu Liên đâu. Trong lòng cô càng chờ càng sốt ruột, quá trình giải độc phải được tiến hành liên tục, nếu hôm nay gián đoạn, sau này sẽ phiền phức hơn. Mạc Du ngồi trong phòng của hắn chờ đợi. Trong phòng rất ngăn nắp, nghiên mực và bút lông đặt ngay ngắn trên chiếc bàn sách bằng gỗ lim. Bộ tộc Mạc thị không có ai biết chữ, Mạc Du nhìn thấy những thứ này thì trong lòng càng sùng bái Hạ Thiệu Liên thêm vài phần.
"Thiếu gia đã về." Gã sai vặt trong viện lớn tiếng hô lên.
Mạc Du lập tức bị đánh thức, hóa ra cô đã gục trên bàn ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Mạc Du mở mắt nhìn xem đã là giờ Tý rồi, nếu không tiến hành giải độc thì sẽ nhỡ thời gian. Cô vội vàng lao ra khỏi phòng, mới ra đến cửa liền cảm giác như có một bức tường chắn trước mặt. Nhất thời cô không kịp giảm tốc độ liền va phải, lập tức cảm thấy mùi rượu nồng nặc tạt vào mặt.
Tối nay Hạ Thiệu Liên biết được tung tích của thần khí nên nhất thời cao hứng uống nhiều rượu một chút với đám bạn bè, về đến phủ thì thần trí đã mơ mơ màng màng. Trong thoáng chốc hắn thấy bóng dáng của Mạc Du, mới nhớ đến hôm nay còn phải tiến hành giải độc lần cuối cùng, lúc này mới chạy về phòng.
Hạ Thiệu Liên uống rượu say nhưng trên mặt vẫn mang theo nét mỉm cười, hoàn toàn không có phòng bị gì giống như là trẻ con vậy. Mạc Du gọi hắn vào phòng, hắn ngoan ngoãn đi theo vào, thậm chí còn tự động cởi bỏ áo, điệu bộ giống một đứa bé ngoan ngoãn nằm trên giường đợi Mạc Du... giải độc cho. Mạc Du dùng Thiên Châm Thuật ép độc tố trong cơ thể hắn ra ngoài hôm qua, nhưng trong lòng hơi nôn nóng.
Hạ Thiệu Liên được giải độc xong thì yên tĩnh nằm trên giường, hắn đã ngủ. Mạc Du biết xuân dược chưa kịp phát tác, định nhanh chóng trốn về phòng mình.
Hạ Thiệu Liên cảm giác được Mạc Du trị liệu cho mình xong, sau đó mất đi ý thức, đến khi hắn tỉnh lại lần nữa thì chỉ cảm thấy trên người vô cùng nóng bức, thật sự muốn ôm một thứ gì đó mát lạnh. Hắn bò dậy khỏi giường, lảo đảo ra cửa, muốn đi tắm rửa giải trừ cơn tà hỏa.
Sau khi Mạc Du trở về phòng vẫn không ngủ được, cô không yên lòng về Hạ Thiệu Liên, trong lúc loáng thoáng, như nghe được phòng hắn có động tĩnh, nên lập tức bò dậy khỏi giường.
Mạc Du đi ra ngoài, trùng hợp lại đụng phải Hạ Thiệu Liên. Lúc này Hạ Thiệu Liên bị xuân dược xâm chiếm, ý thức đã hơi mơ màng, ôm lấy Mạc Du không chịu buông tay, cọ tới cọ lui trên người cô.
"Hạ Thiệu Liên, chàng tỉnh lại đi, chàng đừng ôm tôi mà." Mạc Du hơi quýnh lên.
"Mạc Du là nàng sao? Cho ta... cho ta..." Tiếng Hạ Thiệu Liên nghe ra vẻ hơi cuống, nhưng lại bất giác lộ ra một vẻ tủi thân. Đụng chạm vào da thịt Mạc Du khiến hắn cảm thấy thoải mái không ít. Hắn đã có phần không khống chế được mình, cúi đầu ngậm lấy vành tai của Mạc Du, hai tay cũng bắt đầu xé y phục của cô.
Mạc Du vùng vẫy nhưng không làm sao trốn thoát được, cô định điểm huyệt hắn.
"A Mạc, ta thích nàng, cho ta được không?" Hạ Thiệu Liên đột nhiên lên tiếng.
Mạc Du không ngờ hắn đột nhiên nói ra như thế, động tác điểm huyệt nhất thời dừng lại, để mặc cho hắn xé y phục của mình. Bàn tay to lớn hơi thô ráp của hắn lướt qua da thịt cô dẫn đến một trận run rẩy. Hạ Thiệu Liên cảm giác được Mạc Du trở nên mềm nhũn. Hắn nhắm hai mắt lại hôn cô, tìm được đôi môi mềm mại lại bắt đầu tàn phá. Đầu tiên là liếm, nhưng lại cảm thấy không đủ thỏa mãn mình nên hắn đưa đầu lưỡi vào trong miệng Mạc Du, càn quấy trong miệng cô. Mạc Du bị hắn hôn đến bủn rủn như hóa thành dòng nước ngã vào lòng hắn. Cảm giác hai đôi môi quấn quýt quá mức tuyệt vời khiến hai người đều không nỡ buông đối phương ra.
Hạ Thiệu Liên ôm lấy Mạc Du, đi về phía phòng, vừa đi vừa cởi xiêm y của mình và Mạc Du ra, không lâu sau hai người đã trần trụi đối mặt nhau. Mạc Du xấu hổ che mắt Hạ Thiệu Liên lại, cô không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng là cô cam tâm tình nguyện. Vất vả lắm mới trốn ra khỏi Mạc thị, cô muốn trải nghiệm hết cuộc sống của người thường, huống chi chàng trai trước mắt này lại là người đầu tiên khiến cô động lòng.
Truyện khác cùng thể loại
51 chương
285 chương
69 chương
17 chương
31 chương
16 chương
72 chương
73 chương
17 chương