Biết Lý Lỗi không thèm để ý, Liễu Xuân Oánh cũng không bận tâm đến hình tượng của mình, trực tiếp vơ lấy cái chổi, đuổi Dịch Ngọc Mai cút đi. Cô có thể nhẫn nhịn, nhưng không có nghĩa là tình cô tốt. Thế hệ của bọn họ, có ai mà không được nuông chiều, sao có thể không có chút nóng nảy. Lý Lỗi kinh ngạc nhìn Liễu Xuân Oánh, không nghĩ tới cô cũng có một mặt mạnh mẽ như vậy, có điều anh cảm thấy cô làm như thế để giải hận. Kỳ thật anh cũng đã sớm muốn làm như vậy, nhưng vấn đề anh là đàn ông. Ăn cơm, nghỉ trưa, cô nằm trên giường thế nào cũng không ngủ được. Cô nóng vội, tính đi tính lại số câu nói của mình trong hôm nay, hai mươi câu, thiếu đến đáng thương. Đầu nảy ra ý tưởng, cô lôi thơ từ ca phú ra, mười mấy chữ thành một câu, cô cũng không biết nói như vậy có hiệu quả hay không. Cô đọc một mạch bài "Thủy điệu ca đầu" của Tô Thức hai lần, liếc mắt nhìn một cái xem cách này có hiệu quả hay không. Kết quả là thực sự có thay đổi, số câu cô nói chuyện lập tức tăng lên một trăm, thật đáng mừng nha. Cứ như vậy liên tục bốn này, cô không ngừng lẩm bẩm các loại thơ từ ca phú, có vài bài thơ cứ như vậy được Liễu Xuân Oánh nhớ kỹ, cái này có tính là chuyện vui ngoài ý muốn không? Chỉ là sau một thời gian dài, hệ thống liền phát hiện ra vấn đề này, nghiêm khắc cảnh cáo Liễu Xuân Oánh không được dùng phương thức không chính đáng để lấy điểm, nếu vi phạm sẽ bị xử lý theo quy định. Hẹ thống cũng nhấn mạnh lại lần nữa, lời nói phải nói với Lý Gia Kiệt mới tính. Việc này liên quan đến lợi ích của mình, Liễu Xuân Oánh đành ngoan ngoãn mặt dày mỗi ngày ở trước mặt Lý Gia Kiệt lớn tiếng đọc chậm. Lúc mới đầu Lý Gia Kiệt còn có chút mâu thuẫn, biểu tình mất tự nhiên, làm người khác nhìn vào cảm thấy thật đáng thương; lâu rồi cậu thấy Liễu Xuân Oánh không xuống tay với mình, cũng chậm rãi thành thói quen. Là người thì đều ích kỷ. Cô cũng không ngoại lệ. Bởi vì việc này, Liễu Xuân Oánh cảm thấy có một số việc dù làm thế nào cũng cô không thể thích ứng thì không làm nữa chính là một loại nhẫn tâm. Cô cưỡng bách cậu thích ứng, ôn nhu không phải sai, cô sai là vì dùng sai chỗ, điều này cũng giống như nhẫn tâm. Phát hiện ra điều này, Liễu Xuân Oánh cảm thấy mình ngốc muốn chết, lãng phí mất mười mấy ngày. Cô nghĩ thông suốt liền không buộc bản thân phải nhẫn nại nữa, cường thế xâm nhập, làm Lý Gia Kiệt quen với sự tồn tại của mình. Có thói quen thì rất nhiều chuyện liền dễ làm. Cho dù Lý Gia Kiệt không thèm nhìn cô, chỉ cần trái tim cường đại của mình, cô mặt không đỏ làm việc của mình. Lý Lỗi có chút không rõ Liễu Xuân Oánh vì cái gì làm như vậy, từ khi nào co có hứng thú với mấy thứ thơ từ ca phú này. Có điều, nghe nhiều mấy thứ này một chút cũng không có vấn đề gì, hơn nữa, anh cảm thấy trong khoảng thời gian này, Liễu Xuân Oánh mỗi ngày đều như thế, cảm giác trong nhà náo nhiệt hơn rất nhiều, trước kia quá yên tĩnh. Không có ai nói Liễu Xuân Oánh làm như vậy không đúng, bản thân Liễu Xuân Oánh cũng không cảm thấy mình làm sai, cứ tiếp tục kiên trì như vậy. Mỗi ngày nhìn thấy số câu nói của mình vượt qua 1000 câu, Liễu Xuân Oánh lập tức ngừng nói chuyện, sau đó không muốn mở miệng nữa, quá mệt mỏi. Có người không ngừng nói bên tai một vài việc sẽ có tác dụng tảy não nhất định. Dần dần, không chỉ có Liễu Xuân Oánh ngâm nga thơ từ, Lý Gia Kiệt cũng bắt đầu theo bản năng nói chuyện, chỉ là không nói thành tiếng. Lý Lỗi thấy một màn này, kích động muốn chết. Anh cũng bắt đầu gia nhập đội ngũ với Liễu Xuân Oánh, chờ Liễu Xuân Oánh niệm đủ số câu rồi, anh lập tức cầm sách vở, tư thế muốn làm cho bệnh của Lý Gia Kiệt tốt lên. Không có ai có thể chịu đựng người khác oanh tạc điên cường như thế, ngay cả đến buổi tối cũng không ngừng nghỉ, còn bày đặt kể chuyện cổ tích trước khi ngủ nữa. Lý Gia Kiệt kiên cường nhẫn nhịn ba ngày, rốt cuộc không chịu nổi, tránh ở trong phòng không chịu ra. Khóc chết với hai vợ chồng nhà này (T▽T) Tội nghiệm Gia Kiệt!!! Nhưng cậu có thể né tránh Liễu Xuân Oánh cũng trốn không thoát được Lý Lỗi. Buồn bực trong lòng tích đến đỉnh điểm, cậu rốt cuộc bắt đầu bùng nổ, sau đó, sau đó... cậu liền thốt ra, "Con không muốn nghe nữa!" Lý Lỗi trực tiếp cao hứng chảy ra nước mắt. Mà hai người khác đều ngây dại. Một người kinh ngạc, hóa ra mình có thể nói, một người khác lại là "làm như vậy cũng thành công sao?" Có hiệu quả, bác sĩ một bên ghi lại trường hợp đặc biệt của Lý Gia Kiệt, một bên cổ vũ hai người Lý Lỗi tiếp tục áp dụng biện pháp như thế, mục tiêu là làm Lý Gia Kiệt tự mình nói chuyện. Lý Gia Kiệt thật vất vả mới có thể phát ra tiếng, bản thân cậu cũng thực quý trọng nên rất phối hợp. Lý Lỗi phải đi làm, ban ngày cũng chỉ có Liễu Xuân Oánh ở cùng cậu. Cô cầm sách dạy cậu nói từng câu, lúc này không hề quá mức nghiêm khắc với cậu, mà sử dụng thái độ ôn nhu. Cô vô cùng nhẫn nại. Mặc kệ Lý Gia Kiệt có nói khó hiểu cỡ nào, cô cũng giúp đỡ cậu, không ngừng cổ vũ cậu, khen cậu lại tiến bộ, mà cậu cũng có tiến bộ thật. Lúc đầu chỉ có thể đơn giản phun ra một hai chữ, bây giờ cậu có thể nói ra một câu, chỉ là còn lắp bắp. Cậu nói ra rất lao lực, cô nghe thôi cũng thấy lao lực. Lý Gia Kiệt vất vả, lúc nói không đúng, thường sốt ruột mặt đỏ bừng, nước mắt cũng chảy ra, nhưng cậu không từ bỏ, vẫn luôn kiên trì. Liễu Xuân Oánh cũng thực vất vả, mỗi ngày phải tốn phần lớn thời gian, khảo nghiệm kiên nhẫn cực độ. Lý Lỗi thực biết ơn sự trả giá của Liễu Xuân Oánh, cảm thấy cô thực sự thay đổi rất nhiều, đối xử với cô càng tốt hơn. Lý Gia Kiệt cũng cảm nhận được rõ ràng Liễu Xuân Oánh thay đổi. Trước kia mẹ kế chưa bao giờ cổ vũ cậu, cũng sẽ không khen cậu nói lời hay, trừ nói cậu không tốt thì chính là nói cậu sai; bây giờ đôi khi chính cậu không chịu nổi, mẹ kế vẫn có thể mỉm cười cổ vũ cậu. Cậu có thể cảm nhận được ấm áp từ trên người cô. Cậu ngày càng thích mẹ kế. Mỗi ngày ở trước mặt mẹ phạm sai lầm tựa hồ không có gì ghê gớm, cậu cũng ngày càng buông xuống. Thay đổi như vậy tự nhiên làm Liễu Xuân Oánh vui vẻ, điều này chứng minh nỗ lực của cô không uổng phí. Nhưng đáy lòng cô vẫn luôn có câu hỏi, nếu cô phải đang ở tròn chương trình học mà sống ở thế giới thực, liệu cô có thể tận tâm tận lực làm những việc này không? Bởi vì quan hệ hai người kéo gần, Lý Gia Kiệt bắt đầu thích cùng Liễu Xuân Oánh mỗi sáng sớm ra ngoài mua đồ ăn. Cậu thấy thực hạnh phúc, rất có cảm giác gia đình. Cuộc sống bình tĩnh trôi qua, cũng thực ấm áp. Điểm của Liễu Xuân Oánh cũng nhích lên, rốt cuộc cán mốc hai mươi điểm. Tuy rằng không kinh thiên động địa, nhưng cuộc sống như vậy làm Liễu Xuân Oánh cảm thấy thực tốt, không muốn bị phá vỡ, mãi cho đến một ngày nào đó bọn họ đi mua đồ ăn về, nhìn thấy Dịch Ngọc Mai đứng ở cửa nhà. Khoảng thời gian này cô bận rộn, liền quên mất Dịch Ngọc Mai, bỏ qua dụng tâm kín đáo của cô ta với Lý Lỗi. Thậm chí, lúc vừa mới nhìn thấy cô ta, cô còn không nhận ra cô ta là ai. "Tôi ly hôn với chồng!" Cô ta vừa tới đã nói mấy lời này. Cô ly hôn thì có quan hệ gì với tôi? Cô không muốn để ý tới cô ta. Người như vậy đối với cô mà nói chỉ là người xa lạ, đặt cô ta trong lòng, không biết sẽ lại làm ra chuyện gì xấu. Hôm nay Dịch Ngọc Mai tới tuyên chiến. Lúc cô ta có chồng đã cảm thấy Lý Lỗi không tồi, lúc không có chồng, càng cảm thấy Lý Lỗi tốt. Cô ta nhất định phải trở thành vợ của Lý Lỗi. Thấy Liễu Xuân Oánh không biểu cảm gì, biểu tình trên mặt cô ta càng dữ tợn. Có điều, nhìn thấy Lý Gia Kiệt ở phía sau Liễu Xuân Oánh, cô ta liền thu lại vẻ tàn nhẫn trên mặt, lộ ra nụ cười ôn nhu: "Gia Kiệt, dì sẽ là mẹ con, con có cao hứng không?" Lý Gia Kiệt không nói lời nào, trực tiếp kéo quần áo Liễu Xuân Oánh, ánh mắt ywr lại, ý tứ không cần nói cũng biết. Dịch Ngọc Mai không nghĩ tới chỉ trong hai tháng ngắn ngủi đã xảy ra biến hóa lớn như thế, trong lòng không khỏi trầm xuống. Xem ra cô ta thực sự xem thường Liễu Xuân Oánh, cho rằng cô ta ngu như vậy, tốn mấy năm vẫn không dạy dỗ được Lý Gia Kiệt, về sau cũng sẽ không thành công. Cô ta không ngờ tới cô giống như thông suốt, không chỉ thay đổi hình tượng trong cảm nhận của Lý Gia Kiệt, còn làm cho Lý Gia Kiệt ỷ lại mình như thế, điều này đối với cô ta không phải tin tức tốt. Nụ cười trên mặt có chút không giữ nổi. Cô ta lấy ra một bộ đồ chơi ghép hình thật lớn đã cố ý chuẩn bị sẵn đưa cho Lý Gia Kiệt để lấy lòng cậu. Lần trước thấy Lý Gia Kiệt mê mẩn chơi trò này, cô ta liền đặt trong lòng. Cô ta đã sớm muốn mua cái này đưa cho cậu, không nghĩ tới lại trùng hợp biểu ca nhà mình đưa cho cháu trai đồ chơi ghép hình, cháu trai không thích, cô ta liền lấy tới đưa cho Lý Gia Kiệt. Lý Gia Kiệt liếc mắt một cái. Cậu mới không thích đâu, bị người khác mở ra mất rồi. Liễu Xuân Oánh thở dài một hơi. Cô thực sự không muốn lui tới với một phụ nữ như này, cô vốn dĩ đã đủ mệt mỏi rồi. Nắm lấy tay Lý Gia Kiệt, cô lách qua người cô ta. "Cô đứng lại đó cho tôi!" Dịch Ngọc Mai tức giận, hung hăng túm lấy tay Liễu Xuân Oánh, không để cô đi. Hôm nay cô ta còn có mục đích khác là làm Liễu Xuân Oánh tức hộc máu, vì cái gì mà người tức giận lại là cô ta! Liễu Xuân Oánh đau đến kêu lên. Người phụ nữ này có cần dùng nhiều lực thế không, rõ ràng thoạt nhìn gầy không có mấy thịt. "Tôi và cô không có việc gì để nói cả. Cô ly hôn, nếu thực sự cảm thấy cô đơn tịch mịch thì mau chạy đi kiếm lấy một người khác, dù thế nào cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Việc liên quan duy nhất chính là cô mau buông tay tôi ra." Nếu có thể, Liễu Xuân Oánh càng muốn đấm Dịch Ngọc Mai một cái, có điều vẫn là không nên dọa Lý Gia Kiệt. Dịch Ngọc Mai đầy tức giận, Liễu Xuân Oánh này thế mà lại nói không có quan hệ? Nếu không phải cô ta chiếm lấy Lý Lỗi, việc gì cô phải tìm đến cô ta, cô có rất nhiều biện pháp làm cô ta cút đi. Hôm nay như thế đã, bên người cô không có ai, lại không phải địa bàn của mình. Đột nhiên, Lý Gia Kiệt từ Liễu Xuân Oánh bên người chạy ra, trực tiếp cắn vào cái tay đang nắm lấy Liễu Xuân Oánh của Dịch Ngọc Mai. Cô ta kêu to một tiếng, chẳng còn chút khí thế. Liễu Xuân Oánh không nghĩ tới Lý Gia Kiệt sẽ làm như vậy, ngây ra một lúc. Thấy Dịch Ngọc Mai quên làm bộ làm tịch, vô sỉ phất tay đánh Lý Gia Kiệt, dùng sức rất lớn, tựa hồ có thể nghe được tiếng gió. Cô theo bản năng nghiêng người che Lý Gia Kiệt, ôm chặt lấy cậu, bản thân bị Dịch Ngọc Mai đang tức giận cho một cái tát. Quả nhiên rất đau, âm thanh ong ong trong tai, cảm giác rất không tốt. Âm thanh kia thực vang, Lý Gia Kiệt nghe được trực tiếp bị dọa khóc. Nếu không phải mẹ kế mà là cậu, sẽ đau đến mức nào. Cậu lớn tiếng khóc lên, gào thét Dịch Ngọc Mai. "Cút đi!" Lý Lỗi trở về liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Hôm nay lúc đi làm, anh quên mang văn kiện dùng trong cuộc họp. Anh vốn định để Liễu Xuân Oánh mang giúp, nhưng gọi điện thoại không có người tiếp, anh lại cần dùng gấp. Anh đành bất đắc dĩ xin nghỉ trở về nhà, không ngờ tới lại nhìn thấy vợ mình bị người khác đánh, gân xanh đều nổi lên. Anh vô cùng tức giận. Anh trực tiếp phất tay cho Dịch Ngọc Mai một cái tát. Anh chưa bao giờ đánh phụ nữ, nhưng hôm nay là ngoại lệ. Liễu Xuân Oánh cảm giác thật không tốt, âm thanh ong ong qua đi, liền không nghe được chút âm thanh nào. Rõ ràng cô nhìn thấy miệng Lý Gia Kiệt đang mấp máy nhưng bản thân lại không nghe thấy gì, có chút không thể tin, ngơ ngác gọi Lý Lỗi, "Hình như em không nghe được." * "Thủy điệu ca đầu" của Tô Thức 水調歌頭-中秋 明月幾時有, 把酒問青天。 不知天上宮闕, 今夕是何年。 我欲乘風歸去, 又恐瓊樓玉宇, 高處不勝寒。 起舞弄清影, 何似在人間。 轉朱閣, 低綺戶, 照無眠。 不應有恨, 何事長向別時圓。 人有悲歡離合, 月有陰晴圓缺, 此事古難全。 但願人長久, 千里共嬋娟。 Phiên âm: Thuỷ điệu ca đầu - Trung thu Minh nguyệt kỷ thời hữu? Bả tửu vấn thanh thiên. Bất tri thiên thượng cung khuyết, Kim tịch thị hà niên. Ngã dục thừa phong quy khứ, Hựu khủng quỳnh lâu ngọc vũ, Cao xứ bất thắng hàn. Khởi vũ lộng thanh ảnh, Hà tự tại nhân gian. Chuyển chu các, Đê ỷ hộ, Chiếu vô miên. Bất ưng hữu hận, Hà sự trường hướng biệt thời viên. Nhân hữu bi, hoan, ly, hợp, Nguyệt hữu âm, tình, viên, khuyết, Thử sự cổ nan toàn. Đãn nguyện nhân trường cửu, Thiên lý cộng thiền quyên. Dịch nghĩa: Trăng sáng có từ bao giờ, Cầm chén rượu hỏi trời xanh. Không biết là cung điện trên trời, Đêm nay là năm nào? Ta muốn cưỡi gió đi, Lại sợ trên lầu quỳnh điện ngọc, Nơi cao rét không chịu nổi. Đứng lên múa, bóng trăng theo người, Gì vui hơn ở dưới cõi đời. Soi khắp gác tía, Ta tà xuống cửa che màn gấm, Soi cả đến người có bầu tâm sự không ngủ. Trăng giận gì người, Tại sao cứ tròn trong những giờ ly biệt. Người có lúc buồn, vui, tan, hợp, Trăng có đêm tối, sáng, tròn, khuyết, Việc này xưa nay khó bề trọn vẹn. Những mong người lâu dài, Ngàn dặm cùng chung vẻ đẹp của trăng.