Nhật ký của cô dâu trẻ khi lấy chàng

Chương 5 : Mình là gái có chồng!

Thật kỳ lạ là đám đàn ông đi đâu cũng kêu: “anh chưa gì sứt !”, có khi chỉ vào cái nhẫn cưới sờ sờ ở tay mặt vẫn tỉnh bơ bảo: “nhẫn đeo cho vui ấy mà”. Phụ nữ, có thể lúc có người yêu rồi vì ngượng mà bảo: “em chưa gì sứt”. Nhưng nếu đã có chồng thì bảo có chồng thôi. …vụ án chiếc nhẫn cưới không chủ… Dạo mới cưới chàng gầy. Chắc không phải lỗi tại mình. Họ hàng cứ trêu là mình làm thế nào cho chàng béo lên đi. Mình nghĩ thầm:”tát cho mấy tát là hai má phính lên ngay thôi mà. Còn muốn tay cơ bắp thì cứ chịu khó bế mình từ tầng 1 lên tầng 3 và ngược lại ngày khoảng 30 lần là toại nguyện thôi.” Sáng, mình thường tràn ngập trong đâù những việc cần làm trong ngày. Mình vội vàng công tác đánh răng rửa mặt vì cái tận ngủ nán. Trời ơi, mùa đông mà, ai chẳng thế. Tập thể dục ba năm không bằng nằm thêm một tí mà. Bỗng, chiếc nhẫn vàng vọt để chênh vênh trên nắp bình giật nước bồn cầu làm mình để ý. Căm thù thật, đây k phải là lần đầu tiên. Mình quyết định, dấu nó dưới gối và im lặng. - Chết rồi em ơi ! – chàng hốt hoảng chạy từ nhà tắm ra nhưng nhìn thấy ánh mắt mình đang đưa từ bát mỳ đưa lên thì khựng lại- À, à,,không, không có gì ! - Có gì thì anh cứ nói. Nhà tắm có ai dọn đến ở à? - Không, không có gì đâu. Chàng vừa đánh trống lảng vừa lặng lẽ đi tìm các ngóc ngách, hình như chàng biết được nếu nói ra, chắc tối nay chàng ra ban công mà làm bạn với đám Xương Rồng của chàng. Chàng lo lắng tìm trong ánh mắt đắc thắng của mình. Chiều… Mình hí hửng đi làm về với dự định sẽ xử lý vụ chàng chuyên gia quên đeo nhẫn cưới trước khi đi làm. Quả này sẽ làm cho ra nhẽ. Nhưng, thật bất ngờ, chàng, trời ơi, sao lại thế kia????????????? Chàng hoan hỉ chạy ra cổng dắt xe cho mình, cười tươi lắm, hình như chàng cố tình để cho cái nhẫn lấp lánh nhiều hơn dưới ánh sáng chiều le lói. Sao lại thế nhỉ, sao chàng lại có nó???????Mà hình như cái nhẫn đó còn hoan hỉ hơn cả chàng. Nó như muốn ưỡn ngực sáng hơn trước, không xây xước như trước và vừa với chàng hơn trước. Minh hớt hơ hớt hải chạy về phòng, lật cái gối lên, thò tay xuống lớp ga đệm, ơ…….ơ… Cái nhẫn mình túm được vẫn còn đây. Sao lại thế? Tối… Chàng làm ra vẻ thân thiện mới dám hỏi mình: - Em lấy nhẫn của anh sáng nay à? - Nhẫn nào? mình phản bác - Thôi mà, em không thắng được anh đâu - Nhẫn nào, ơ anh này vô duyên, nhẫn chẳng ở trên tay anh đấy thôi. Chàng chẳng nói nữa, quay mắt vào cái điện thoại chơi game. Lòng mình tức điên lên. Im lặng toàn thành phố. Mình không nhịn được nữa, không thể kiềm chế được lâu hơn, minh lao đến chàng, túm cổ chàng, mắt trợ lên và hét (tất nhiên âm lượng chỉ đủ chàng nghe, bố mẹ chồng mà nghe thấy chắc mình khỏi phải đeo nhẫn): - Anh lấy cái nhẫn này ở đâu ra? - Ơ…anh… - Nói đi, nói đi, em không làm gì anh đâu. - Thì em trao nó cho anh hôm cưới còn gì ………. ………. Cuộc tranh đấu đấy gam go mà chàng nhất quyết không chịu khai ra hang ổ Việt Cộng. Biết làm thế nào đây. Mình đành thay đổi chiến thuật, nhẹ nhàng, lấy nhu thắng cương vậy. - Nói đi, nói đi, em không làm gì anh đâu. Em sẽ trả anh cái nhẫn cũ - Anh, ..anh (chàng còn cảnh giác lắm)…anh tìm mãi trong phòng không thấy. Nên giờ nghỉ trưa anh quay lại Bảo Tín Minh Châu mua cái mới. Nhưng họ không bán một cái …nên…nên anh mua cả đôi ! - Thế anh lấy tiền đâu ra mua ngay trưa nay? Mình điên lắm rồi nhưng cố ra vẻ - Hì, hì…cái này thì…. - Nói đi mà - Hì,,,,hì….anh vay tạm tiền em để dành mua laptop Trời ơi, tôi ngã ngửa. Tự tôi hại tôi rồi. Trời ơi, có vợ chồng nào có 2 nhẫn cưới không? Có ai lại như chàng của tôi không? Chắc để dành sau này đẻ con trai mà cho nó mất. Ối giời đất ơi. Tôi lăn đùng ra giường và …….ức. Vừa buồn cười vừa ức. …vụ án những biển số xe… Chàng hiền lắm, hiền đến mức giống như cái ao bèo trong một tác phẩm nào đó của Thạch Lam. Tức là có ném viên gạch nào xuống cũng chỉ tủm một tiếng, dập dềnh một tí rồi thôi. Tình yêu giống như món thịt bò xào cần tỏi, thêm chút ít hạt tiêu rắc qua thì ngon biết nhường nào. Giờ, món xào của mình nhạt nhẽo đến phát ghét. Hôm ấy thế nào tan sở về mình lại để quên di động ở phòng làm việc. Đành về đến nhà rồi gọi điện cho anh Lâm cùng phòng mang về giúp mình. Sáng mai mang đến cho mình là xong. Phòng mình khóa đang sửa. Ông anh vui vẻ nhận lời. Thượng đế trêu ngươi, cuộc sống đầy rẫy những điều kỳ lạ. Đúng hôm ấy, chàng đi công tác Trung Quốc 2 ngày. Tất nhiên, đêm không dám gọi cố định vì máy đó ở tầng 1, mình ở tầng 3, chàng gọi di động…. Hôm sau… Ông anh cùng phòng kể lại chuyện có 4 cuộc nhỡ anh không dám nghe. Đến cuộc thứ 5 đành nhấc máy báo là Hiền quên máy, tôi cầm hộ. Có thế mới được đi ngủ yên. Mình cười ha hả bảo ông anh yên tâm, chàng lành khô à, không vấn đề gì đâu. Chiều… - Em à, anh về rồi. Anh đi đón em đây. ………… - À, em không phải lo, anh chờ dưới cổng rồi. Thế nhá.. 17h30, mình ra khỏi cổng công ty, nhìn thấy chàng đang ngồi trên xe máy trước cổng. Gớm mọi hôm mà đón vợ là sà vào quán nước. Thế mà hôm nay tử tế thật. - Ơ, số gì mà anh ghi đầy tay thế? Tôi tò mò khi chuẩn bị leo lên xe chàng thì nhìn thấy lòng bàn tay nhằng nhịt đầy số của chàng. Chàng cười tinh quái và hỏi tôi thật ơi là thật: - Em ơi em, số nào là số xe thằng Lâm đấy ? Ối trời ơi, tôi được bữa cười rụng rốn. Hóa ra, cái ao bèo của tôi cuối cùng cũng biết ghen !!! Tôi nhìn chàng cười và chỉ cho chàng ông râu quai nón, cơ bắp cuồn cuộn bất chợt đi qua. Chàng cũng nhìn tôi và cười.