Nhật ký công chúa

Chương 45 : Thứ năm, ngày 17 tháng 12, 1h chiều

Mình vừa chợt nghĩ ra: Có lẽ Kenny đang dấm dớ nói dối về chuyện mấy bông hồng. Có lẽ chúng đúng là của cậu ấy. Có lẽ cậu ấy định trêu mình, rồi tối mai sẽ mời mình đi dự vũ hội. Thật mất mặt! Cậu ấy có cần phải chờ lâu thế mới thèm mời mình không? Nói cho mà biết, giờ mà có ai khác mời mình, mình sẽ nhận lời ngay. Nói thì hay lắm, làm như có ai sẽ mời mình ý!!! HA! Thứ năm, ngày 17 tháng 12, 4h chiều, trên xe Limo đến khách sạn Plaza THẾ LÀ XONG!!!! XONG HẾT RỒI!!!!!!! MÌNH ĐÃ HOÀN TẤT KỲ THI CUỐI KÌ!!!!!!!!!!!!!! Mình có linh cảm lần này mình sẽ đỗ hết. Kể cả môn Đại số. Ngày mai mới công bố điểm, lúc diễn ra Vũ Hội Mùa Đông, nhưng mình đã kì kèo bám theo thầy G cho tới khi thầy ấy chịu nói mới thôi: "Mia, con đã làm bài tốt. Giờ thì để cho ta yên, được chưa?" Thấy chưa?????? Thầy nói mình làm TỐT!!!!!!!!!!! Mà biết tốt nghĩa là gì không? NGHĨA LÀ MÌNH ĐÃ ĐỖ!!!!!!!!!!!!!!! Tạ ơn chúa là mọi chuyện đã kết thúc. Giờ thì mình có thể tập trung vào việc thực sự quan trọng: Giao tế xã hội Mình nói nghiêm túc đấy. Cuộc sống của mình đang khủng hoảng trầm trọng. Giờ mọi người trong trường - trừ những đứa bạn thực sự của mình - đều cho rằng mình là một đứa phô trương. Bọn họ đều có kiểu: "Cậu chỉ biết nói và nói, Mia ạ, nhưng hành động của cậu lại hoàn toàn ngược lại". Được rồi, mình sẽ cho bọn họ thấy. Hôm qua, ngay sau khi thi môn Văn mình Thế giới xong mình nảy ra ý định đó! Một việc mà bà chắc chắn sẽ làm. À không, nếu nói đó là điều bà sẽ làm thì cũng không hẳn. Phải nói là cách giải quyết vấn đề mà bà sẽ lựa chọn thì chính xác hơn. Ngoài ra anh Sebatiano sẽ không thích giải pháp này của mình cho mà xem. Nhưng, nói đi thì cũng phải nói lại, đáng ra anh ấy nên hỏi ý MÌNH, chứ không phải bà, trước khi đem những bức hình ấy đi quảng cáo cho dòng sản phẩm của anh ấy. Đúng không nào? Đây sẽ là việc làm ra dáng một công chúa nhất từ trước tới nay của mình. Và mình đang rất, rất hồi hộp. Thật đấy. Bàn tay mình ướt đẫm mồ hôi rồi. Nhưng mình không thể tiếp tục nhượng bộ và chịu sự sỉ nhục mãi như thế này được. Phải làm một cái gì đó! Mình nghĩ mình đã biết phải làm gì. Điều hay ho nhất của kế hoạch này chính là ở chỗ mình sẽ tự làm mọi việc từ đầu tới cuối mà không cần ai giúp cả. Trừ việc nhờ nhân viên khách sạn Plaza tìm giúp mình một căn phòng trống, và chú Lars giúp mình liên lạc điện thoại. Lilly giúp mình viết lại những gì mình sẽ nói, và vừa xong thì Tina giúp mình trang điểm. Ngoài tất cả những cái đó ra, những chuyện còn lại phụ thuộc hết vào mình. Được rồi, tất cả đã có mặt đầy đủ. Chết thì chết! Thứ năm, ngày 17 tháng 12, 7h tối Giờ mình đang ngồi xem bản thân mình trên cả bốn kênh truyền hình lớn, cộng thêm kênh New York 1, CNN, Headline News, MSNBC, và Kênh Fox News. Họ còn chuẩn bị phát cả trên chương trình Entertainment Tonight, Access Hollywood và E! Entertainment News nữa. Phải nói là đối với một con bé gần đây đang gây ra nhiều luồng dư luận trái ngược tốt xấu như mình, thì những gì mình vừa "trình diễn" là khá ổn. Mình đã không phạm một lỗi nào, dù là nhỏ nhất. Có thể mình nói hơi nhanh một chút thì mọi người vẫn hiểu được là được. Trừ phi người đó không biết nói tiếng Anh. Hôm nay trông mình khá tươi tắn và ăn hình nữa chứ. Đáng nhẽ mình nên mặc cái gì đó khác bắt mắt hơn một chút, chứ không phải đồng phục trường! Nhưng phải công nhận là màu xanh hoàng gia lên TV khá đẹp. Điện thoại nhà mình reo liên hồi từ khi buổi họp báo bắt đầu lên sóng. Lần đầu tiên chuông reo, mẹ mình bắt máy và đấy là anh Sebastiano. Anh ta gào ầm lên, buộc tội mình đã làm huỷ hoại sự nghiệp thiết kế của anh ta. Mỗi tội anh ta không phát âm được từ huỷ hoại và nói thành "hỷ hại". Cú điện thoại của anh ấy làm mình thấy vô cùng áy náy. Mình không hề có ý làm hại gì đến anh ấy cả.Nhất là sau khi anh ta đã tử tế thiết kế váy cho mình đi dự vũ hội. Nhưng biết làm thế nào? Dù gì chuyện cũng đã xảy ra rồi. Mình đang cố động viên anh ấy theo chiều hướng lạc quan: "Anh Sebastiano," - mình hạ giọng dỗ dành - "Em đâu có huỷ hoại gì anh. Thật đấy. Chỉ là tiền bán những chiếc váy mà em đã mặc trong tờ quảng cáo đó sẽ được ủng hộ cho quỹ Hoà Bình Xanh thôi mà." Nhưng anh Sebastiano hoàn toàn mờ mịt với cài mục địch cao cả ấy. Anh ta tiếp tục thét lên cuồng nộ: "Hỷ hại! Tôi đã bị hỷ hại!" Mình đã phân tích cho anh ấy hiểu rằng chuyện ủng hộ số tiền bán váy cho tổ chức Hoà Bình Xanh không những không làm hại gì đến anh ta, mà còn được ghi nhận như một sáng kiến kinh doanh thiên tài ý chứ. Mình sẽ không ngạc nhiên nếu những chiếc váy ấy được bán hết veo. Vì những cô gái tầm tuổi mình, khách hàng mục tiêu của dòng thời trang mà anh Sebastiano thiết kế, thường quan tâm rất nhiều đến môi trường. Mình đã vận dụng một vài điểu học được từ các bài học làm công chúa với bà để thuyết phục anh ta. Cuối cùng cũng thành công! Cho tới lúc mình cúp máy, có vẻ như anh Sebastiano đã hoàn toàn tin rằng ngay từ đầu chính anh ấy là người nghĩ ra sáng kiến ủng hộ cho Quỹ Hoà Bình Xanh. Lần chuông reo tiếp theo là điện thoại của bố. Có lẽ mỉnh có thể từ bỏ ý định mua sách dạy cách kiềm chế sự nóng giận cho bố vì bố đã cười nghiêng ngả. Bố muốn biết đấy có phải là sáng kiến của mẹ không. Và khi mình bảo là không, nguyên văn là ý tưởng của mình từ A đến Z, bố cất lên đầy tự hào: "Con hoàn toàn ra dáng một cô công chúa lắm rồi.". Chỉ riêng câu đó của bố thôi cũng khiến mình có cảm giác vừa vượt qua cả kì thi làm công chúa luôn. Duy chỉ có một điều: mình vẫn chưa nói chuyện với bà. Trong tất cả các cú điện thoại tối hôm nay (ông bà ngoại cũng gọi từ Ấn Độ, sau khi xem tin tức trên TV) tuyệt nhiên không có một cú nào của bà. Đáng ra bà mới là người phải xin lỗi sau những việc làm lén lút của bà. "Lén lút" cũng chính là cụm từ mà mẹ đã đặt cho hành động vừa rồi của mình. Kể ra thì cũng hơi choáng khi nghe mẹ nói vậy. Trước giờ mình chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này. Nhưng mẹ đã đúng! Việc làm tối nay của mình cũng lén lút không kém những gì bà từng làm với mình. Nhưng mình nghĩ cũng chẳng có gì ngạc nhiên! Dù sao thì mình và bà cũng có quan hệ màu mủ mà. Giống Luke Skywalker và Darth Vader. Phải đi đã. Đến giờ chiếu phim Baywatch rồi. Lâu lắm rồi mới được xem phim ở nhà.Thứ năm, ngày 17 tháng 12, 9h tối. Tina vừa gọi điện. Cậu ấy không muốn nói về buổi họp báo. Cậu ấy muốn biết mình nhận được gì từ Bông Tuyết Bí Mật của minh. Mình hỏi: "Bông Tuyết Bí Mật gì cơ? Cậu đang nói cái gì đấy?" "Thì đó" - Tina nói - "Bông Tuyết Bí Mật của cậu ý. Cậu quên rồi à Mia? Chẳng phải bọn mình đã đăng ký hồi tháng trước còn gì. Cậu đút tên cậu vào một cái bình và ai rút phải sẽ trở thành Bông Tuyết Bí Mật của cậu, trong tuần lễ ngay trước Vũ Hội Mùa ĐÔng. Nhân vật đó sẽ tạo cho cậu nhiều bất ngờ bằng những món quà nhỏ. Kiểu như 1 người giúp cậu bớt căng thẳng ý mà. Bởi vì cả tuần đó chỉ toàn là thi cử còn gì." Mình hơi lờ mờ nhớ ra, 1 ngày trước khi nghỉ Lễ Tạ Ơn, Tina có kéo mình ra phía 1 cái bàn gấp nơi mấy đứa (nhìn có vẻ giống bọn mọt sách) trong hội học sinh đang ngồi. Trên bàn đặt 1 cái bình lớn, bên trong chứa rất nhiều mẩu giấy nhỏ. Tina đã bắt mình viết tên lên 1 tờ giấy, sau đó nhặt tên 1 người khác ra khỏi bình. "Ôi Chúa ơi!" - mình thốt lên theo quán tính. Do căng thẳng quá nên mình đã quên béng mất chuyện đó! Tệ hơn nữa, mình quên mất đã rút được tên của Tina. Cũng chẳng phải trùng hợp gì khi cậu ấy nhét tờ giấy có tên cậu ấy vào bình ngay trước khi mình bốc. Mình là loại bạn gì thế này không biết? Rồi mình chợt nhận ra 1 chuyện nữa: Những bông hồng vàng. Không phải ngẫu nhiên mà nó được đặt ở tủ đồ của mình! Và chúng cũng chẳng phải do Kenny tặng! Đó là Bông Tuyết Bí Mật của mình. Mình thở dài cái thượt. Càng ngày mình càng có linh cảm xấu là Kenny không hề có ý định mời mình đi dự vũ hội tối mai. "Mình không thể tin là cậu lại quên được vụ đó" - Tina bật cười. - "Cậu có tặng quà cho Bông Tuyết Bí Mật của cậu không Mia?" Mình có cảm giác như 1 tội đồ thế kỉ. Mình đã quên hoàn toàn. Tội nghiệp Tina! "Ừ, tất nhiên rồi." - mình ậm ừ trong khi đâu óc lướt xoèn xoẹt qua các món quà khác nhau, không biết cái nào thì thích hợp để tặng cho cậu ấy sáng mai, ngày cuối cùng của tuần lễ Bông Tuyết Bí Mật này - "Chắc chắn có chứ" Tina thở dài: "Mình đóan chắc không có ai bốc được tên của mình. Bởi vì mình chả nhận được gì cả" "Ôi đừng lo." - hy vọng cậu ấy không nhận ra vẻ tội lỗi trong giọng của mình - "Chắc chắn sẽ có mà. Chắc Bông Tuyết Bí Mật của cậu định chờ đến tận ngày cuối cùng bởi vì cô ấy - hoặc anh ấy - muốn chuẩn bị cho cậu 1 món quà thật bất ngờ" "Cậu nghĩ thế à?" - Tina hỏi có vẻ háo hức. "Ừ" - mình nói. "Bây giờ" - Tina đột nhiên đổi đề tài - "kỳ thi đã kết thúc rồi ..." "Thì sao?" "... cậu định bao giờ mới nói với anh Michael rằng cậu là người tặng thiệp cho anh ý?" Làm mình hơi chột dạ: "Hay là không bao giờ?" Tina chua chát nói: "Mia, nếu cậu không nói với anh ấy thì tặng mấy tấm thiệp có ích gì?" "Để anh ấy biết rằng bên cạnh chị Judith Gershner thì ngoài kia còn có những cô gái khác thích anh ấy." Tina trở nên gay gắt: "Mia, đủ rồi đấy! Cậu phải nói cho anh ấy biết người ấy chính là cậu. Làm sao cậu giành được anh ấy nếu không cho anh ấy biết cậu đang nghĩ gì?" Thật ngạc nhiên là Tina Hakim Baba có khá nhiều điểm giống bố mình: "Còn nhớ cái cách Kenny đã làm không? Cậu ấy đã gửi rất nhiều thư giấu mặt như vậy nhưng rồi cuối cùng vẫn phải nói ra còn gì?" "Phải rồi" - mình nói 1 cách mỉa mai - "Và giờ xem xem kết cục của chuyện đó thế nào kìa" "Nhưng cậu và anh Michael sẽ khác" - Tina nằng nặc khẳng định - "Bởi vì 2 người sinh ra là để dành cho nhau mà. Mình có thể cảm nhận được điều ấy. Cậu phải nói với anh ấy, nhất định trong ngày mai bởi vì hôm sau nữa cậu sẽ đi Genovia mất rồi." Chúa ơi. Trong khi còn đang bận chúc mừng bản thân vì đã thành công tổ chức buổi họp báo đầu tiên, mình quên béng mất vụ này. Ngày kia mình sẽ đi Genovia! Cùng với bà! Người mình thậm chí còn định không bao giờ nói chuyện cùng! Mình quờ quịt với Tina rằng ngày mai sẽ thú nhận với anh Michael và cậu ấy vui vẻ dập máy. Nhưng may mà cậu ấy không thể nhìn thấy 2 lỗ mũi của mình, bởi vì chúng đang phập phồng to như 2 cái mang cá. Nói dối, mình đang nói dối cậu. Không đời nào có chuyện mình đi thổ lộ với anh Michael Moscovitz về tình cảm của mình dành cho anh ấy. Cho dù mọi người có nói gì đi nữa. Mình không thể. Không thể nói trước mặt anh ấy. Không bao giờ. Thứ sáu, ngày 18 tháng 12, phòng Điểm danh Họ đang nhốt bọn mình trong phòng điểm danh này cho đến khi hoàn thành hết điểm thi cuối kì. Sau đó bọn mình sẽ được tự do cả ngày tại Vũ Hội Mùa Đông trong phòng tập, và sau đó đến tối muộn, sẽ là khiêu vũ. Vui quá!!! Sau đấy bọn mình sẽ không phải học gì nữa. Sẽ được vui chơi thỏa thích. Nói thế thôi. Chứ mình có lẽ là sẽ không bao giờ vui vẻ được nữa. Bởi vì - bên cạnh hàng tá vấn đề khác - mình nghĩ mình đã đoán ra ai là Bông Tuyết Bí Mật của mình. Thật đấy, không còn cách giải thích nào hợp lý hơn. Nếu không thì vì lý gì mà anh Justin Baxendale - tuy là nhân tố mới nhưng lại cực kì nổi tiếng và đẹp trai - lại lượn lờ quanh tủ để đồ của mình nhiều đến thế? Đây là lần thứ 3 trong tuần này mình nhìn thấy anh ta xa xẩn quanh đây. Thử hỏi anh ấy có việc gì ở đây nếu không phải là để nhét hoa hông vào tủ của mình? Trừ phi anh ta có kế hoạch tống tiền mình vì vụ kéo chuông báo cháy. Nhưng trông anh Justin Baxendale dù thế nào cũng không tỏ vẻ gì là 1 kẻ tống tiền. Lại còn tống tiền 1 công chúa nữa chứ! Do đó, chỉ có 1 cách lý giải duy nhất: anh ta chính là Bông Tuyết Bí Mật của mình. Theo quy định thì hôm nay bạn sẽ phải thú nhận với Bông Tuyết Bí Mật của mình. Thật xấu hổ khi nghĩ đến cảnh anh Justin tiến tới thú nhận với mình! Và mình sẽ phải giương mắt đối diện trước đôi mắt mơ màng với hàng mi dài của anh ấy, nở 1 nụ cười giả tạo rồi nói: "Ồ, cảm ơn anh, Justin. Em không biết đó là anh!" Sao cũng được. Thật ra đây chỉ là vấn đề nhỏ quá nhỏ nếu so với chuyện mình là đứa con gái duy nhất ở trường chưa có 1 cái hẹn cho buổi dạ hội trong tối nay. Và rồi ngày mai mình sẽ bay đến làm công chúa xứ người, cùng với người bà độc đoán - giờ là người, theo như mình biết, sẽ sẵn sàng trốn vào toa-lét trên máy bay hút thuốc trộm. Thật, bà đúng là 1 "vùng trời xấu" đối với phi công và các tiếp viên hàng không. Còn mẹ và thầy G thì sao? Cả 2 vẫn tỏ ra bình thản với chuyện mình sẽ đón Giáng sinh ở 1 đất nước xa lạ (mặc dù cả nhà mình sẽ cùng nhau tổ chức Giáng sinh trước khi mình đi). Nhưng mình biết là họ suy nghĩ rất nhiều về chuyện này. Chỉ là không muốn để lộ ra thôi! Và còn điểm thi Đại số của mình nữa chứ? Thầy G nói tốt, nhưng chính xác là tốt cỡ nào? A D ư? Nếu là A D thì không ổn tí nào. Nếu tính tổng số thời gian mình đã phải bỏ ra để nâng điểm từ điểm F lên thì điểm A D thật không thể chấp nhận được. Ôi Chúa ơi, mình sẽ phải làm gì với Kenny đây? Được cái mình cũng lo xong quà cho Tina rồi. Tối qua mình đã lên mạng và đăng kí cho cậu ấy làm thành viên cậu lạc bộ sách-hay-trong-tháng. Mình đã in tờ giấy chứng nhận rằng Tina là thành viên chính thức của CLB, và lát nữa khi chuông reo mình sẽ đưa cho cậu ấy. Lúc đó cũng chính là lúc mình phải đối diện với anh Justin B. Chuyện cũng chẳng có gì đáng nói nếu không phải là người có đôi mắt đẹp như anh Justin. Tại sao anh ấy phải đẹp trai thế cơ chứ? Và tại sao 1 người như anh ấy lại chọn mình làm Bông Tuyết Bí Mật chứ? Điều mỉa mai là những người đẹp, như Lana và Justin, dù không muốn nhưng vẫn thường bị gán với những đứa trông-bình-thường như mình. Có khi anh ấy chẳng hề nhặt được tên mình đâu. Có khi anh ấy nhặt được tên của Lana ấy chứ! Nhưng Justin lại đặt hoa hồng vào tủ của minh vì nghĩ rằng đó là tủ của Lana. Con quái vật đó lúc nào chẳng vo ve ở gần tủ để đồ của mình. Mà có khi nó còn chẳng biết cái tủ để đồ của mình ở đâu ý chứ! Tina mới tiết lộ thêm cho mình rừng hoa hồng vàng có nghĩa là tình yêu vĩnh cửu. Chính vì thế ban đầu mình mới suy đoán người đó chính là Kenny. Tuyệt thật. Họ đang phát tờ ghi điểm thi của bọn mình. MÌNH KHÔNG THÈM QUAN TÂM VỀ ĐIỂM SỐ CỦA MÌNH. Ơn Chúa là chuông đã reo. Mình chạy 1 mạch ra khỏi lớp - không buồn nhìn cái bảng điểm của mình. Lúc mình đễn chỗ tủ để đồ, anh Justin đang đứng ở đó, dáo dác tìm ai đó. Lana cũng có mặt, chắc lại chờ Josh thôi. Mình không muốn Lana làm nhân chứng có mặt trong cảnh anh Justin thú thật với mình rằng anh ấy là Bông Tuyết Bí Mật. Có Chúa mới biết nó sẽ nói gì! Nhất là sau vụ mình giẫm nát điện thoại của nó. Mình cá là nó đang chờ thời cơ chín muồi để trả thù mình. "Ê anh bạn" - Justin nói. Anh bạn á? Mình không phải là 1 ANH bạn. Anh Justin đang nói với ai ý nhỉ? Mình nhìn quanh. Josh đang đứng ngay đằng sau Lana. "Ê anh bạn, tôi tìm cậu cả tuần nay rồi" - Anh Justin nói với Josh - "Cậu có mang tài liệu cho tôi không đấy? Tôi phải ngồi bịa bài thi trong suốt 1 tiếng đấy" Josh nói gì đó nhưng mình không nghe thấy gì cả. Bởi vì đứng đằng sau anh Justin là anh Michael. Michael Moscovotz. Và trên tay anh ấy là một bông hồng vàng. Thứ sáu, ngày 18 tháng 12, Vũ Hội Mùa Đông Ôi Chúa ơi. Mình gặp rắc rối to rồi. Và lần này thậm chí còn không phải do lỗi của mình mới đau chứ! Nói chung là thất vọng tràn trề!!! Chuyện không liên quan gì đến Kenny. Tất cả chỉ là vấn đề của riêng mình thôi! Bởi vì, câu đầu tiên anh Michael nói khi thấy ánh mắt của mình nhìn chằm chằm vào bông hồng là: "Này. Nó vừa rơi ra từ ngăn tủ của em" Mình nghe anh ấy nói câu ấy mà sững sờ. Thề có Chúa là tim mình đập mạnh khủng khiếp, mình còn tưởng mình sắp chết ý chứ. Mình đã mong rằng chủ nhân của mấy bông hồng đó là anh ấy. Trong 1s, mình đã thực sự nghĩ rằng chính Michael Moscovitz là người tặng hoa hồng cho mình. Lần này có 1 mẩu giấy đính kèm theo bông hoa. Mảnh giấy viết: Chúc chuyến đi đến Genovia của cậu may mắn! Hẹn gặp cậu khi cậu trở về! Bông Tuyết Bí Mật của cậu, Boris Pelkowski Boris Pelkowski, Boris chính là người đã tặng hoa cho mình, Boris là Bông Tuyết Bí Mật của mình. Tất nhiên Boris không biết rằng hoa hồng vàng tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu. Đến cái nguyên tắc cơ bản là không được dắt áo len vào trong quần cậu ấy còn không biết nữa là. Làm sao mà cậu ấy biết cho nổi bí mật ngôn ngữ các loài hoa cơ chứ? Mình không hiểu cảm giác khi đó của mình thế nào nữa? Cảm giác nhẹ nhõm vì anh Justin Baxendale rốt cục không phải là người tặng hoa... ... hay cảm giác thất vọng vì người đó không phải là Michael? Rồi anh Michael nói: "Sao?Kết quả thế nào?" Mình chẳng hiểu anh ấy hỏi cái gì bởi lúc đó mình còn chưa thực sự hoàn hồn. Bởi trong vài giây ngắn ngủi mình nghĩ - mình thực sự đã nghĩ một cách ngốc nghếch - rằng anh ấy cũng yêu mình. "Em được bao nhiêu điểm đại số?" - anh ấy chậm rãi nhả từng chữ một, có lẽ anh ấy nghĩ mình đang có tí "ngất ngất" Mà đúng thật thế còn gì. "Ngất" đến mức không nhận ra mình yêu anh Michael M đến nhường nào cho tới khi chị Judith Gershner xuất hiện và cướp anh ấy ngay trước mũi mình. Rồi mình mở tờ giấy in điểm thi của mình ra, không tin vào mắt mình khi thấy mình đã nâng điểm Đại số từ F lên tận B-. Điều này chứng minh 1 điều, nếu bạn dành hầu hết thơi gian để học 1 cái gì đó, ít nhất bạn sẽ đạt được chút ít thành quả. Ít nhất cũng đủ để đạt điểm B- cuối kì. Mình đã cố không tỏ vẻ hả hê nhưng thật khó. Bởi vì mình quá hạnh phúc !!! Trừ vụ không-có-cái-hẹn-nào-đi-dự-vũ-hội. Nhưng cũng khó mà không vui được. Chắc chắn mình đạt được điểm số này không phải vì thầy giáo môn Đại số tình cờ lại là cha dượng của mình. Môn Đại số không giống môn Tiếng Anh, có dùng trí tưởng tượng cũng không ra được đáp án. Luôn chỉ có đúng và sai. Và mình đã làm đúng. 80% Tất nhiên là nhờ mình trả lời được câu hỏi thêm của kì thi là: Nhạc cụ mà Ringo trong ban nhạc Beatles chơi là gì? Nhưng câu đó cũng chỉ được có 2 điểm. Và rắc rối của mình đã xảy ra. Mặc dù tất nhiên không phải lỗi của mình. Mình quá hạnh phúc vì điểm B- mà quên béng mất về tình cảm của mình với anh Michael. Mọi ngượng ngùng khi ở bên anh ấy bỗng dưng tan biến hết. Ngược lại, mình đã lam 1 việc không giống với mình chút nào. Mình vòng tay ôm choàng lấy anh ấy. Ôm thật sự. Vòng 2 tay qua cổ anh ấy và reo ầm ỹ cả lên. Mình không thể kiềm chế được. Mình quá sung sướng. Phải, đúng là toàn bộ vụ hoa hồng khiến mình hơi chán 1 chút. Nhưng điểm B đã bù lại. Gần như hết. Đó chỉ là 1 cái ôm rất tình cờ thôi. Tất cả chỉ có thế. Dù sao thì anh Michael đã phụ đạo cho mình hầu như cả học kì này. Anh ấy cũng có không ít công trong điểm B- này. Nhưng mình nghĩ Kenny, người đã tình cờ đi ngang đúng lúc mình đang ôm anh Michael, thì không nghĩ như vậy. Theo Tina thì Kenny nghĩ giữa mình và anh Michael có gì đó. Tất nhiên MÌNH CŨNG ƯỚC SAO được như vậy lắm! Giờ mình phải đi tìm Kenny và nói cho cậu ấy biết rằng đó chỉ là 1 cái ôm giữa 2 người bạn bình thường mà thôi. Tina nói: "Tại sao? Tại sao cậu không nói ra sự thật? Rằng cậu không yêu cậu ấy. Đây là cơ hội lớn của cậu đấy!" Nhưng bạn không thể chia tay với 1 người ngay trong Vũ Hội Mùa Đông. Như thế thật quá tàn nhẫn. Tại sao cuộc đời mình lại ngang trái thế này? Thứ sáu, ngày 18 tháng 12, vẫn ở Vũ Hội Mùa Đông Mình vẫn chưa tìm được Kenny, nhưng mình thực sự phải đi lên gặp Ban giám hiệu: họ có thể xấu tính thật, nhưng đúng là họ rất biết cách tổ chức tiệc. Đến Lilly còn bị ấn tượng mạnh. Tất nhiên hình ảnh của các nhà tài trợ có ở khắp nơi: ở mỗi tầng đều có người pha chế nước cam của McDonald, và có vẻ như sắp có 1 cuộc thi ăn của Entenmann thì phải vì chỗ nào cũng có các chiếc bàn chất-đầy-bánh-kem-và-bánh-quy. Rõ ràng là họ đang tìm cách làm cho bọn mình vui vẻ lên 1 chút. Tất cả các câu lạc bộ đều tổ chức hoạt động và gian hàng. Trong phòng tập là sàn khiêu vũ do Câu Lạc Bộ khiêu vũ chuẩn bị; lớp học kiếm trong giảng đường thuộc trách nhiệm của CLB Kịch; và còn có cả lớp học cổ vũ ở hành lang tầng 1 do đội cổ vũ đảm nhiệm. Mình vẫn không tìm thấy Kenny đâu hết, nhưng lại tình cờ gặp Lilly lui cui ở gian hàng Sinh Viên trường quốc tế Amnesty (vì Hội học sinh giống lại Ban điều hành trường trung học Albert E không kịp gửi đơn đăng kí gian hàng, vì vậy Lilly đành đứng ra điều hành gian hàng trường quốc tế Amnesty). Và thử đoán xem ai được điểm F môn gì nào? "Lilly" - mình thốt lên, không thể tin vào tai mình - "Cô Spears cho cậu điểm F môn tiếng Anh ư? CẬU bị điểm F ư?" Mặc dù vậy trông Lilly không có vẻ quan tâm lắm. "Mình cần phải giữ vững lập trường Mia ạ" - cậu ấy bình thản nói - "Khi cậu tin tưởng điều gì đó, cậu cần phải biết hy sinh" "Tất nhiên rồi. Nhưng 1 điểm F ư? Bố mẹ cậu sẽ giết cậu mất" "Không đâu" - Lilly phẩy tay nói - "Họ sẽ chỉ phân tích tâm lý mình thôi" Đúng là như vậy. Chúa ơi, Tina đây rồi. Mình hy vọng cậu ấy không nhớ... Nhưng mình đã nhầm. Cô nàng nhớ dai như đ********* ý. Bọn mình sẽ qua bên gian hàng của CLB tin học ngay bây giờ. Mình không muốn qua bên gian hàng của CLB Tin học. Mình đã nhìn qua bên đấy và biết có gì bên đấy rồi. Michael và Judith cùng đám mọt vi tính đang ngồi sau đống màn hình màu. Khi có ai đến, họ sẽ ngồi xuống trước màn hình màu và chơi 1 trò chơi điện tử mà CLB thiết kế, trong đó bạn sẽ phải đi băng qua sân trường với tất cả giáo viên trong phục trang vui nhộn (kiểu như cô hiệu trường Gupta mặc 1 bộ trang phục da và cầm roi da, còn thầy G thì mặc pyjama trên tay cầm 1 con gấu Teddy trông giống hệt thầy...) Khi đăng kí tham gia vũ hội, bọn họ đã sử dụng 1 phần mềm khác vì thế không thầy cô nào hay Ban giám hiệu biết mọi người đang xem cái gì. Chắc hẳn các thầy cô đang tự hỏi không hiểu tại sao lũ trẻ lại lăn ra cười sằng sặc như thế. Sao cũng được. Mình không muốn đi. Mình không muốn lại gần chỗ đó. Nhưng Tina nói mình phải đi. "Giờ là thời điểm thích hợp nhất để nói với anh ấy. Mình không thấy bóng dáng Kenny đâu" - Tina lôi mình đi xềnh xệch. Chúa ơi. Mình đang bị trừng phạt vì cái tội tâm sự hết chuyện của mình với người bạn thân.