Nhật Ký Chạy Trốn Của Giống Cái
Chương 80
Phi thuyền chở Gia Lôi cùng Seleigh Leopold cách hành tinh gần nhất chỉ mấy phút đồng hồ bay, thì xảy ra chuyện. Tiếng nổ mạnh gây động tĩnh không nhỏ, đội tuần tra vũ trụ của hành tinh chỉ mất một phút liền chạy tới hiện trường.
Mà nói ra nhóm người Ám Dực Tộc này cũng rất xui xẻo. Bọn họ bất quá chỉ là ngẫu nhiên phát hiện một phi thuyền không tồi muốn đánh cướp. Không ngờ rằng bọn họ không phải gặp củi khô dễ đốt mà cắn nhằm một khúc xương cứng.
Khúc xương cứng này đương nhiên không phải là khả năng chiến đấu của Gia Lôi quá cao làm bọn họ khó đối phó, mà là lực ảnh hưởng đằng sau đó.
Hu hu hu!!
Khóc chết thôi. Đúng là xui xẻo không chịu nổi!
Nhóm người Ám Dực Tộc nào đâu biết rằng trên phi thuyền này có vị giống cái quý hiếm đang khiến toàn bộ Hệ Ngân Hà nổi dông bão, cùng Thống Đốc Leopold. Nhìn từ bên ngoài phi thuyền này, những người trong nghề sao không nhận ra trang thiết bị cao cấp cùng công năng tiên tiến?
Bọn họ không phải chỉ là đang thuận tay kiếm chút tiền thôi sao? Còn không phải cho rằng đã gặp được người giàu có, hay là muốn nghĩ ra chuyện chọc tức Liên Bang bên kia sao? Mấy trăm năm qua bọn họ đều làm như vậy, cũng chưa từng gặp người nào tàn nhẫn muốn cho phi thuyền nổ tung.
Bạn nói bạn không muốn bị đánh cướp sao? Bạn nói xem bạn là một giống cái quý hiếm, không có việc gì thì ngoan ngoãn ở nhà, chạy loạn ra ngoài làm cái chi? Chúng ta đi kiếm ăn cũng không dễ dàng. Mọi chuyện đều có thể thương lượng, có cần liều mạng đến mức như vậy không? Đến mức như vậy sao, đến nỗi như vậy sao!?
Bọn họ mắt mù chịu chết không đáng nói. Đáng nói là sau khi chết còn phải trở thành kẻ thù của toàn vũ trụ thì không phải quá mức rồi sao? Nhìn biểu tình của các thành viên đội tuần tra vũ trụ mà xem, ánh mắt rất giống nhìn kẻ giết chết người thân quen của bọn họ vậy.
Nhưng bọn họ xem ra còn tốt chán. Đáng sợ nhất chính là biểu tình của Thiếu Tướng Garfield, giống như cả nhà hắn bị giết.
QAQ
"Đây là sự hiểu lầm."
Têm cầm đầu nhóm người thê thảm kia không cam lòng, còn muốn cố gắng vớt vát một chút.
"Dẫn người chủ động tấn công giống cái quý hiếm, khiến giống cái quý hiếm biến mất không rõ tung tích, ngươi còn dám nói chỉ là sự hiểu lầm?"
Giọng Garfield lạnh lẽo như có băng tuyết trong đó.
Thiếu một bước. Sao ta luôn chỉ thiếu một bước? Tại hành tinh Tuần Trăng Mật lần đó cũng như thế, ở bệnh viện cũng như vậy, bao gồm cả hiện tại. Ta cũng đã chờ ở trạm không gian của hành tinh này, chuẩn bị ôm cây đợi thỏ. Khi không lại nhảy ra một đám bại hoại phá rối, không chơi tàn bọn người này, ta không mang họ Garfield!
Tên cầm đầu nhóm người Ám Dực Tộc cảm thấy mình thật sự bị oan uổng. Trước khi hắn tấn công căn bản không biết bên trong phi thuyền này có giống cái quý hiếm. Chỉ khi sau Garfield nổi giận đùng đùng chạy tới, từ miệng một trong mấy thành viên đội tuần tra vũ trụ hắn mới biết lý do vì sao mà Thiếu Tướng Garfield nổi điên.
Chúng ta quỳ lạy được không? Có Thần thánh tới cũng không cứu vãn được rồi. Hu hu hu!
"Ta cho các ngươi một cơ hội chạy trốn, muốn hay không?"
Mặt nạ trong suốt phản chiếu những tia sáng lạnh lẽo. Khuôn mặt sau mặt nạ vẫn tuấn tú soái khí như cũ, nhưng sắc thái trong con ngươi thâm sâu khó lường làm tim của người nhìn thấy có chút rối loạn.
Không ai hiểu được vì sao người vừa rồi còn có bộ dạng hận không thể lập tức giết chết đối phương, hiện tại Garfield đột nhiên thay đổi chủ ý. Nhưng xuất phát từ bản năng sùng bái cùng tín nhiệm, những quân nhân bao gồm cả thành viên đội tuần tra vũ trụ đều lựa chọn im lặng. Họ lẳng lặng nhìn Garfield điều khiển cơ giáp chậm rì rì đi về phía trước.
Cơ giáp của Liên Bang và cơ giáp của Ám Dực Tộc có bản chất khác nhau.
Cơ giáp của Ám Dực Tộc thuộc về sinh học, khi cần có thể cho hiện ra, không cần có thể cất giấu đi, như một dạng biến hình riêng. Đây cũng là đặc trưng của người Ám Dực Tộc, nên bọn họ có thể ở trong vũ trụ rất tự nhiên.
Mà cơ giáp của Liên Bang lại là cơ giáp điện tử, hoặc nói đúng hơn là thiết bị máy móc. Cơ giáp được trang bị vũ khí có lực sát thương lớn như súng hạt nhân, pháo, cùng dao laser. Quân nhân có thể điều khiển cơ giáp chiến đấu ở trong vũ trụ, thời hạn nói chung trong khoảng hai giờ đồng hồ. Nhưng đại đa số quân nhân của Liên Bang đều không thích sử dụng cơ giáp, bọn họ thích dùng năng lực bản thân đem kẻ địch xé thành nhiều mảnh nhỏ.
Cơ giáp của Garfield toàn thân có mà vàng kim, trước ngực có quốc kỳ Liên Bang. Nhìn tổng thể cơ giáp toát ra khí chất thực giống tính cách Garfield, vững chắc sừng sững như ngọn núi, trời sinh mang theo sự nghiêm nghị chính nghĩa, chỉ cần một ánh mắt là có thể làm một đám người kinh sợ.
"Ngươi có điều kiện gì?"
Liếm liếm đôi môi khô khốc, tên cầm đầu nhóm thu hết can đảm hỏi.
"Các ngươi từng người một, thay phiên nhau đánh cùng với ta. Ai thắng liền rời đi, ai thua phải để lại mạng ở đây."
Chậm rãi đi đến trước mặt tên cầm đầu nhóm, Garfield nói thực thản nhiên, phảng phất như hoàn toàn không có nghe thấy âm thanh ồ lên ở phía sau.
Quân nhân xem phục tùng mệnh lệnh như là bổn phận. Quân nhân cũng phải nghiêm chỉnh tuân thủ bổn phận. Jia Paer Garfield thân là nhân vật linh hồn của quân đội, sao có thể ngang nhiên hành hạ tù binh đến chết?
Không phải bọn họ xem thường đám người Ám Dực Tộc xui xẻo như trứng thúi, mà phải xem Jia Paer Garfield là ai? Thiếu Tướng trẻ tuổi nhất Liên Bang, một anh hùng dân tộc, người đã đẩy lui sự tấn công của quái vật để bảo vệ nhân loại. Mấy tên bại hoại tép riu Ám Dực Tộc này muốn đánh thắng Garfield sao? Trói cả đám thành một khối vẫn còn dư sức.
Đánh không thắng cũng chỉ có thể chờ giết. Những người này đã bị bao vây xung quanh, nhìn dáng vẻ cũng không có thấy dấu hiệu phản kháng. Luật pháp Liên Bang có quy định, người phạm tội không có chống cự thì được hưởng quyền lợi nhất định. Không được nhục nhã, ngược đãi phạm nhân, người vi phạm tạm thời cách chức, viết kiểm điểm. Nếu gây ra chuyện lớn, ảnh hưởng nghiêm trọng thì sẽ bị đưa ra toà án quân sự xét xử.
Hai mặt nhìn nhau. Nhóm thân tín của Garfield cùng các thành viên đội tuần tra vũ trụ đều ngấm ngầm trao đổi.
Ngài Thiếu Tướng, ngài cần phải làm việc công minh nha!
Chỉ có phó quan Zoe thần sắc bất động.
Thiếu Tướng của chúng ta trong lòng có tính toán, không cần người khác lo lắng thay!
"Sao không có người nào hé răng? Đây là cam chịu chết? A, còn tưởng rằng các ngươi đều là người đàn ông thực thụ, thì ra bất quá cũng chỉ như thế."
Trào phúng quét mắt liếc nhìn tên cầm đầu nhóm cùng mười mấy thủ hạ đứng ở phía sau hắn, Garfield dùng tư thái cao ngạo làm những người này tức khí đến đôi mắt đỏ bừng.
"Chúng ta đánh cuộc!"
Ai nói bọn họ không phải đàn ông? Garfield dựa vào cái gì khinh thường người khác? Bọn họ mới không có chấp nhận cam chịu chờ chết. Kết quả chờ chết hay là bị đưa đi Tân Dân Cục tiếp thu cải tạo giới tính thì có gì khách. Bọn họ lại không phải Gia Lôi, không có phúc khí lớn có thể trở thành giống cái quý hiếm.
Mà Tân Dân Cục sau khi sửa chữa lại khẳng định không còn như trước. Nếu trước cơ hội trốn thoát thành công là 1/ 10 000, hiện tại sợ là 1/ 1 000 000 hay 1/ 1 000 000 000 cũng chưa hẳn có.
Cuối cùng không phải tìm cái chết vô nghĩa, chi bằng buông tay đánh cuộc thử vận may.
"Tốt, đây mới là lời người đàn ông chân chính nên nói, cũng không uổng công các ngươi tấn công giống cái quý hiếm một trận."
Đem bốn chữ "giống cái quý hiếm" nhấn mạnh từng chữ nói rõ ràng, là người ngốc nghe cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của Garfield.
Người ta rõ ràng nói cho các ngươi biết bảo bối trong lòng người ta mà có thể để cho các ngươi làm khó dễ được sao?
Công chúng hô to trong lòng.
Thiếu Tướng, ngài thật oai phong nha!
Hai mươi phút sau.
Cuộc chiến quyết định sống chết chấm dứt nhanh chóng ngắn ngủn chỉ trong hai mươi phút. Garfield thắng lợi áp đảo hoàn toàn. Nhìn bại tướng cùng thủ hạ nằm tứ tung ngang dọc đầy đất, vẻ mặt lạnh lùng như băng cuối cùng cũng hòa hoãn một chút.
"Dẫn tất cả đi giam lại."
"Mang đi đâu?"
Những thân tín chần chờ hỏi lại, không phải nói muốn giết chết bọn họ sao?
"Vớ vẩn, không lẽ mang ngươi đi trị thương?"
Kể từ khi chế độ độc miệng được khởi động, ngôn ngữ của Thiếu Tướng càng ngày càng "đặc sắc", càng ngày càng ghê gớm hơn so với trước đây. Thật sự có thể dùng miệng lưỡi sắc bén như dao, cả kim đồng hồ cũng có thể làm phi tiêu lấy mạng người nha.
Zoe không nín được cười, giơ tay vỗ vỗ bả vai thân tín bên cạnh.
"Bảo ngươi dẫn người đi thì nhanh đem người dẫn đi, còn hỏi nhiều như vậy làm gì? Thiếu Tướng của chúng ta chính là vị quân nhân đủ tư cách lãnh đạo, chưa bao giờ ngài ấy hành hạ tù binh đến chết."
Thân tín trợn mắt.
Quả không hổ danh là Phó quan của Thiếu Tướng. Cả khi nói lời dối trả vẻ mặt Zoe cũng không hồng một chút. Ta đâu có đui mù. Vừa mới rồi Thiếu Tướng buộc mấy người tù binh liều mạng đánh nhau, màn đó ta đều nhìn thấy nha!
Zoe nhìn lại.
Thiếu Tướng của chúng ta tâm tình không tốt muốn tìm người xả giận một chút. Không ép buộc bọn họ chẳng lẽ muốn đánh ngươi? Nếu không nói nhiều như vậy, bọn họ sao giận dữ lấy ra khí phách tự đi vào đường chết?
Mà để lại mạng sống gì đó, Ám Dực Tộc vẫn luôn đối địch với Liên Bang. Những người này lại tự tìm đường chết, đi tấn công giống cái quý hiếm, bị bắt tất nhiên chỉ có con đường chết.
Cho nên mới nói Thiếu Tướng nhà ta không có sai, sai chính là các ngươi có năng lực hiểu biết quá kém mà thôi!
Hừ nhẹ liếc mắt nhìn thân tín ngốc nghếch bên cạnh một cái, Zoe tung tăng đến nghênh đón Thiếu Tướng đã khôi phục bình tĩnh trở về phi thuyền. Nhìn hoàn cảnh chung quanh bố trí đặc biệt ấm áp, Zoe thầm than.
Đáng tiếc sự bố trí tỉ mỉ này của Thiếu Tướng, Gia Lôi tiên sinh chưa có nhìn thấy không nói, còn lại mất tích!
Vì sao nói là mất tích mà không phải là chết? Đó là bởi vì Gia Lôi đã dùng khả năng dịch chuyển không gian tức thời, chuyện này toàn bộ Hệ Ngân Hà đều biết.
Vào cái đêm sau khi Gia Lôi, khụ khụ, cùng Đại hoàng tử xong, chính là dùng năng lực này để chạy trốn. Đến nay Đại hoàng tử vẫn còn nghiến răng nghiến lợi, cực kỳ hận chuyện đã để Gia Lôi trốn thoát.
Nghe nói Đại hoàng tử đã âm thầm tìm người chuyên môn làm dây xích và còng, nhằm chế tạo ra dụng cụ trói chặt hai tay Gia Lôi lại, cột ở bên eo Đại hoàng tử. Còn nghe nói thứ đồ kia rất chắc chắn, mười giống đực hợp sức kéo cũng không đứt.
"Tít tít tít."
Garfield mới từ cơ giáp bước ra liền nhận được cuộc gọi của Addis. Mi mắt không nâng lên, không để ý đến, ấn nút từ chối kết nối liên lạc. Trước khi chưa có tìm được Gia Lôi, hắn không muốn nhìn thấy mặt Addis.
"Tít tít tít. "
Âm thanh chuông báo lại vang lên, vừa nhìn thấy người gọi là Addis, Garfield lại tiếp tục từ chối. Âm thanh lại vang lên, lại bị từ chối. Lặp đi lặp lại năm sáu lần rốt cuộc không còn âm thanh vang lên nữa. Sau đó một tin nhắn được gởi đến, có thể là sợ Garfield không xem tin nhắn, Addis đã dùng công năng lời nói phát trực tiếp, nói một câu ngắn gọn.
" Seleigh Leopold đang ở chỗ ta. "
Rất nhanh Garfield liền cầm lấy thiết bị liên lạc gọi trở lại.
"Gia Lôi đâu? Vẫn còn ở bên cạnh Seleigh Leopold sao?"
"Không có, nhưng hắn có mang theo con của Gia Lôi ở bên mình."
"Con.... của Gia Lôi......?"
Garfield mờ mịt chớp chớp mắt.
"Đứa bé không ở trong bụng Gia Lôi sao? Như thế nào ở cùng Leopold?"
Sinh non cũng không có sớm như vậy chứ?
"Đứa bé còn chưa có sinh ra, tuy nhiên đang ở cùng Leopold, nói mấy câu cũng nói không rõ, ngươi đến đây nhìn xem liền rõ."
Liên lạc bị cắt đứt, trong đầu Garfield hiện ra vô số dấu chấm hỏi to tướng, tư duy logic hoàn toàn lâm vào tê liệt.
Đứng ở bên cạnh Garfield, Zoe cũng nghe loáng thoáng.
Thế giới này đảo điên hết rồi, Thống đốc Leopold thế nhưng mang thai con của Gia Lôi tiên sinh?!
Những người khác cũng ngây ngẩn.
"......"
Bọn họ có phải biết quá nhiều chuyện hay không?
Bên ngoài vũ trụ cách vài năm ánh sáng, ở một hành tinh không biết tên.
Khóe miệng Gia Lôi giật giật, nhìn một giống đực trước mặt. Giống đực dáng người thấp bé, cánh tay múp míp, chân ngắn cũng toàn thịt. Hắn mập mạp mũm mĩm nhìn thật đáng yêu khiến người ta thấy thích. Bàn tay béo để trên khuôn mặt thịt còn mang theo vẻ trẻ con, đôi mắt to tròn bởi vì khiếp sợ mà trừng lớn, miệng khép mở, thoạt nhìn buồn cười cực kỳ.
Bất quá nháy mắt tiếp theo, Gia Lôi liền không cảm thấy buồn cười một chút nào. Giống đực nhỏ bé ở trước mặt đột nhiên biến thành một con hổ có cánh, sau đó con hổ vỗ cánh bay lên đậu trên mặt bàn.
Ta lại lọt xuống hố lớn rồi! Đây rõ ràng là một đứa bé Ám Dực Tộc. Chẳng lẽ lần này trực tiếp dịch chuyển đến đại bản doanh của Ám Dực Tộc rồi?! Còn phải chờ ba ngày nữa mới có thể dùng lại khả năng dịch chuyển không gian tức thời. Ai có thể tới nói cho ta biết ta phải làm như thế nào mới có thể che giấu bản thân mình khỏi đôi mắt của những người ở đây? Làm sao để bọn họ không thể nhìn thấy ta?
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
24 chương
112 chương
27 chương
40 chương