Nhật Ký Chạy Trốn Của Giống Cái
Chương 64
Bên ngoài có mấy chục giống đực đang đánh nhau kịch liệt.
Những thành viên Đội Đặc Nhiệm Chiến Đấu Liên Bang đều là những người xuất sắc. Họ đã được chọn lựa kỹ càng từ hàng ngàn binh lính trong quân đội. Họ đều có thân thủ thành thạo, kinh nghiệm chiến đấu tương đối phong phú, phối hợp với nhau cũng ăn ý khăng khít.
Thành viên đội Ám vệ của Dark Clan kinh nghiệm cũng phong phú không kém. Trải qua vài lần sàn lọc càng là đỉnh của đỉnh, có thể nói lấy một chống mười.
Hai bên có oán hận chất chứa nhiều năm, bên này nhìn thấy bên kia liền không vừa mắt. Trong đầu lại có ý định tới phá hoại, cho nên không nói được mấy câu, hỗn chiến liền bắt đầu.
Đây là một trận đánh tuyệt đối rất hỗn loạn.
Âm thanh vang dội từng đợt, mãnh thú đánh nhau kịch liệt. Hổ gầm rú. Sư tử gào rống. Gấu vồ. Báo cắn. Chó sói truy đuổi. Rắn phun độc.....
Khung cảnh ầm ĩ hỗn loạn không thể tả.
Cũng may chỗ đỗ phi thuyền của Dark Clan ở chỗ trống trải, bằng phẳng. Bằng không sẽ không có địa điểm rộng rãi thuận lợi để cho bọn họ thoải mái đánh nhau.
"Tất cả dừng lại cho ta!"
Tiếng gào to đột ngột vang lên. Âm thanh truyền đến có cường độ cực lớn, có thể làm chấn động trời đất. Mọi người kinh ngạc theo bản năng dừng lại động tác đánh nhau, đồng thời cùng quay đầu nhìn về một phía...
Cách đó không xa, một bóng người tuyệt mỹ như bước ra từ truyện thần tiên, hắn đứng hiên ngang nhìn đám người đang hỗn chiến.
Ánh sáng chiếu vào làm mái tóc màu rượu đỏ phát ra tia sáng lấp lánh, càng điểm tô thêm cho đôi mắt đã từng làm say đắm điên đảo vô số người. Hiện tại đôi mắt kia đang phát ra hàn quang lẫm lẫm. Đừng nói những binh lính của Liên Bang bên này im lặng như ve sầu vào mùa đông, mà ngay cả những thành viên đội Ám vệ của Dark Clan bên kia cũng bị biến thành mèo con ngoan ngoãn thu móng vuốt.
Đã là dã thú đều có bản năng phát hiện nguy hiểm. Nếu trực giác nói cho bọn họ biết sự khiêu khích là nguy hiểm không phải dồn ép vào bước đường cùng, thì bọn họ sẽ lựa chọn tránh né.
Thực rõ ràng Đại hoàng tử Addis đang nổi cơn thịnh nộ, đang phát ra uy hiếp. Sau một nháy mắt, mọi người mới bừng tỉnh nhớ tới Đại hoàng tử Addis không phải người đẹp hoàn mỹ vô hại. Hắn là Nuốt Thiên Thú, là Thú Hoàng tương lai, là giống đực mạnh mẽ nhất có thể bảo vệ sự tồn tại của nhân loại toàn bộ hệ Ngân Hà.
Dù cho các thành viên của Dark Clan không muốn cúi đầu trước Thú Hoàng, cũng không thể không thừa nhận người tộc Nuốt Thiên Thú đã vì bình yên của nhân loại mà hy sinh mình. Cũng chính vì sự hy sinh đó mới không có ai lung lay được uy nghiêm của họ.
Ánh mắt đảo qua mọi người một lần, cuối cùng đem tầm mắt của Addis dừng lại ở người duy nhất không có tham gia chiến đấu. Hắn hơi nheo mắt nhìn Jane Barrow, cười như không cười, nói.
"Thật là hiếm có, Đội Đặc Nhiệm Chiến Đấu khi nào thì do văn phòng chính phủ quản lý? Sĩ quan của Quân bộ đâu? Đều về hưu hết rồi sao?"
Vừa lên tiếng liền chỉ thẳng vào mặt Jane Barrow đang vượt quyền. Addis cũng không để lại cho đối phương nửa điểm mặt mũi.
Sắc mặt Jane Barrow hơi trầm xuống. Ông ta cũng không có dự đoán được Addis lại làm trò này. Hắn muốn ông không thể xuống đài ở trước mặt mọi người. Ấn tượng về Đại hoàng tử trước nay đều là tươi cười phong hoa tuyệt đại, không quan tâm mọi chuyện. Hắn giống như một vị công tử hoạt bát nhanh nhẹn, thích nhàn nhã tiêu dao ở chốn hồng trần, hoàn mỹ không giống người thường.
Nào ai biết Đại hoàng tử lại độc mồm độc miệng như vậy? Vượt quyền, tội danh này có thể tùy tiện đổ lên đầu người khác sao? Đại hoàng tử không thích ông ta đến mức nào, sao có thể biết rõ ông ta phụng mệnh Thú Hoàng, còn có ý định chạy tới phá rối?
Người luôn lấy người khác tra tấn làm lạc thú, bị người khác phá đám quả thực có thể nhẫn nhịn sao?
Nhưng không thể nhẫn nhịn cũng phải nhẫn nhịn. Jane Barrow chỉ là gia chủ của một trong mười đại gia tộc. Thân phận này ở trong mắt người khác là trân quý không thể bì, nhưng ở trong mắt Đại hoàng tử nhiều lắm chỉ là cái danh hiệu. Thú Hoàng không cần bọn họ nịnh nọt. Người ta sinh ra liền có mị lực vô cùng, dân chúng khắp thiên hạ đều là fan của bọn họ muốn đánh cũng đánh không được.
Ngược lại tộc trưởng thế gia bọn họ, trong lén lút xuất nhiều chiêu trò, cũng không dám ở trước mặt Thú Hoàng làm càn. Addis sớm muộn gì cũng lên làm Thú Hoàng, bị hắn chèn ép hai câu thì có làm sao? Chỉ dám nhăn mặt chạy lấy người. Trừ phi ông ta không muốn tiếp tục làm gia chủ. Cái này gọi là người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Nghĩ một chút, Jane Barrow cười nịnh nọt đi đến gần Addis cung kính nói.
"Điện hạ thật là biết nói đùa. Ta là một quan chức văn phòng sao có thể chỉ huy điều động Đội Đặc Nhiệm Chiến Đấu chứ? Bọn họ đều là do Thú Hoàng phái đi bảo vệ cho ta, chờ sau khi gặp Sullivan Elvis Thủ lĩnh Dark Clan xong còn phải trở về báo cáo, một phút đồng hồ cũng không dám chậm trễ."
"Hả? Nói như vậy là ta hiểu lầm ngươi?"
"Không dám, không dám."
Trên trán tràn ra một tầng mồ hôi mỏng, mặt Jane Barrow cũng sắp cứng thành đá.
"Xin hỏi ngài Jane Barrow đây là phụng mệnh lệnh gì của phụ hoàng? Ta có thể nghe một chút được không?"
Thu hồi nụ cười như không cười, Addis nhìn Jane Barrow đang tâm hoảng ý loạn, nhàn nhạt mở miệng.
"Cái này......"
Ông ta có thể nói ra sao? Thú Hoàng chỉ hạ lệnh ông ta tới thăm dò tình hình. Ông ta lại phóng túng để Đội Đặc Nhiệm Chiến Đấu cùng người của đội Ám vệ Dark Clan đánh nhau. Vốn nghĩ rằng Dark Clan đang cùng Ám Dực Tộc khai chiến, Sullivan sẽ không dám trở mặt với Liên Bang, đánh thì đánh. Sao biết được Đại hoàng tử đột nhiên nhảy ra làm rối loạn?
"Không thể nói?"
Addis bước thêm một bước chất vấn.
"Không phải, đương nhiên không phải."
Jane Barrow lau lau mồ hôi, lui một bước.
"Đó chính là không dám nói?"
Lại bước thêm một bước nữa tới gần, trên người Addis phát ra khí thế uy hiếp, khác hoàn toàn với vừa rồi. Lúc này chỉ đối với một mình Jane Barrow, lực uy nhiếp càng kinh người.
"Đại... đại... đại......"
Lắp bắp cũng không có biện pháp đem xưng hô gọi hoàn chỉnh. Uổng phí Jane Barrow còn tự cho là vấn đề mang tính cá nhân. Đây chính là nhân vật nào? Căn bản đúng là tra.
Dư quang quét qua thân ảnh Sullivan, Addis rốt cuộc hảo tâm buông tha cho vị gia chủ đáng thương vạt áo đã ướt mồ hôi. Hắn dừng lại bước chân, đột nhiên lạnh giọng quát:
" Jane Barrow, ngươi vượt quyền, mưu tính làm việc riêng, không màng ích lợi của Liên Bang, phóng túng để cấp dưới phá hư hoà bình. Bây giờ ta lấy thân phận Đại hoàng tử giải trừ tư cách dẫn đầu của ngươi. Ta ra lệnh cho ngươi lập tức theo Đội Đặc Nhiệm Chiến Đấu trở về Thủ đô hướng phụ hoàng thỉnh tội."
Cái gì?? Về Thủ đô sao?
"Nhưng mà Đại hoàng tử, ta là phụng mệnh......"
Jane Barrow chưa xong nói đã bị Addis lạnh lùng trừng mắt nhìn, đành phải đem lời nói nuốt trở về. Ông ta ấp úng ngậm miệng lại.
Không hề để ý tới Jane Barrow, Addis xoay người. Hắn nhìn về phía các thành viên Đội Đặc Nhiệm Chiến Đấu đang yên lặng nhìn về phía hắn, phất phất tay.
"Tới như thế nào trở về như thế đấy, đừng để cho ta nói lần thứ hai."
"Dạ rõ."
Quân nhân lấy phục tùng mệnh lệnh là thiên chức. Các thành viên Đội Đặc Nhiệm Chiến Đấu đồng loạt hướng Addis chào theo nghi thức quân đội. Một đội ngũ chỉnh tề cấp tốc rút khỏi chiến trường. Người không cam lòng rời đi là Jane Barrow cũng bị bọn họ mang theo lên phi thuyền. Hai vị binh sỹ, một người trái một người phải giữ hai cánh tay ông ta, không chút do dự áp giải đi.
Nhìn phi thuyền biến mất không còn thấy bóng dáng, sắc mặt Addis mới thả lỏng một chút quay đầu lại.
Hả? Sullivan đâu?
"Đại hoàng tử, Thủ lĩnh nhà ta nói nếu ngươi có việc gì mời ngày mai tới nói chuyện. Hiện tại Thủ lĩnh nhà ta không có tâm tình tiếp đãi khách."
Ba Mươi Lăm che chắn ở cửa, thật rành mạch chuyển đạt lời nói của Thủ lĩnh nhà mình cho Đại hoàng tử Addis. Hắn một chút cũng không cảm thấy hành vi của Thủ lĩnh nhà mình có cái gì quá đáng. Dù sao bọn họ đâu có cầu Addis tới giải quyết trận đánh nhau với Đội Đặc Nhiệm Chiến Đấu, cũng không cảm thấy thiếu nợ ân tình gì.
Sắc mặt Addis vốn là không quá đẹp lại đen thêm một bậc.
"Ta cho ngươi hai lựa chọn. Một là đi vào kêu Sullivan ra đây gặp ta. Hai là ta đánh vào đó tự mình tìm hắn. Ngươi chọn cái nào?"
Không nói gì, Ba Mươi Lăm cùng những thành viên đội Ám vệ đều ở trạng thái sẵn sàng chiến đấu. Nhóm còn chưa có khôi phục hình người vẫn ở hình thú có chút căng thẳng thân thể, chuẩn bị sẵn sàng có thể ra chiêu bất cứ lúc nào.
Bọn họ có thể sợ hãi vì hình thú của Addis không phải bình thường. Nhưng lòng tin tưởng cùng uy tín của Sullivan sớm đã thâm nhập tận xương tủy, khiến cho bọn họ phải phục tùng, trừ phi chết.
Híp mắt, Addis Frederic căm giận, quả muốn chửi to.
Đồ chó má!
Hắn không màng tâm tình của phụ hoàng, khăng khăng muốn tới nơi này là vì ai?
Nếu không phải trùng hợp biết có người đang điều tra về Karen. Lại nghe được tin tức nói người từ trước đến nay không hợp cùng gia tộc Garfield, Jane Barrow tự mình mang một đội binh lính chạy tới tìm Jia Paer Garfield gây phiền toái. Hắn đã sớm quyết định từ bỏ Karen, sao lại tự mình tất bật không nghĩ đến mặt mũi, vác mặt nóng đi dán mông lạnh chứ?
Dù rằng đời này ta cũng không thể cùng Karen ở bên nhau. Tự đáy lòng ta cũng hy vọng Karen có thể hạnh phúc. Sullivan lòng dạ hẹp hòi này, có thể xử sự như người trưởng thành có được hay không? Để ta nhìn xem Karen có khỏe mạnh hay không khó khăn như vậy sao? Ta chỉ là nhìn, không có ý nghĩ đến đoạt lấy đâu!
Addis đang tức khí đến ngứa răng, bỗng nhiên có tiếng động lớn phát ra ầm một cái. Ngay sau đó cửa sổ phía trên vỡ vụn thành vô số mảnh vụn. Những mảnh nhỏ rơi xuống thiếu chút nữa làm gương mặt đẹp trai của hắn bị phá hủy.
Trong phòng y tế.
Không có tâm tình đi để ý Addis, Sullivan đang bận dùng sức suy nghĩ cách áp chế Gia Lôi đang phát cuồng.
Hai bàn tay to để trên bả vai đè Gia Lôi nằm im. Hai điểm phấn hồng trước ngực kia cứ loạng choạng trước mắt, Sullivan nhìn mà phía dưới cầm lòng không đậu nổi lên phản ứng.
Đây tuyệt đối không phải do hắn xấu xa. Giống đực theo đuổi bạn đời nhân tố xếp hạng thứ nhất chính là khí vị. Khí vị của Gia Lôi đối với nhóm bọn họ có thể so sánh với xuân dược mạnh nhất. Hắn không có phản ứng mới không bình thường.
Leopold nắm cổ tay Gia Lôi. Hắn là quân tử dù có động lòng cũng không có khả năng giống Sullivan không biết xấu hổ. Hắn chỉ có thể gắt gao áp xuống thủy triều đang cuồn cuộn ở đáy lòng. Hoàn toàn toàn không có nghe được tiếng hít thở càng lúc càng nặng.
Xui xẻo nhất chính là Lâm Ân. Chỗ hắn ôm vừa không phải phần ngực trần trắng trẻo như ngọc, cũng không phải cổ tay mảnh khảnh có thể cầm dễ dàng, mà là chỗ trơn tuột khó bắt được. Một khi không cẩn thận sẽ bị tát đến máu mũi giàn giụa. Cái đuôi cá lạnh lẽo dán lên trên má đã sưng to. Thật sự là đau cũng vui sướng.
"Gia Lôi...... Gia Lôi......"
Ở bên tai Gia Lôi, Garfield không nề đang cố gắng trấn an cảm xúc của thiếu niên. Hắn rõ ràng cảm giác được, tình huống Gia Lôi sau khi phá nát cửa sổ đã khá hơn nhiều, tựa hồ có thể nghe hiểu hắn đang nói cái gì.
Quả nhiên, không bao lâu Gia Lôi liền dừng giãy giụa, mê mê mang mang mở to mắt.
"Là...... là Jia?"
Liếm liếm môi, giọng khàn khàn nói tiếp:
"Cho ta...... Ta muốn u.... ố...."
"Uống nước" hai chữ này không chờ Gia Lôi nói ra đã bị Sullivan hôn lên miệng. Cái nóng trong cơ thể Gia Lôi còn chưa có hoàn toàn thối lui. Ngọn lửa kia bị nụ hôn cường thế làm cho biến hóa không ngừng. Gia Lôi vô lực tiếp nhận đầu lưỡi tiến vào khoang miệng, âm thanh rên rỉ không dứt bên tai.
Đôi mắt Leopold cũng trừng lớn.
Lâm Ân cũng không tốt bao nhiêu. Thật ra hắn không có thấy bộ dạng vì ghen mà cuồng hôn Gia Lôi của Thủ lĩnh nhà mình. Hắn ôm ấp đuôi cá đang chậm rãi biến hóa. Hai cái chân trần thon dài đang dần dần hiện ra thay thế cái đuôi cá xinh đẹp. Mà mặt hắn vừa vặn dán ở trên đùi Gia Lôi, cách vị trí tư mật kia không tới ba tấc.
Lực tác động tâm lý là quá lớn. Lúc này không cần ai đánh vào mặt, máu mũi đã tự động chảy ra.
Hai hàng máu mũi chảy dài, vẻ mặt ngốc lăng nhìn chằm chằm vật giữa hai chân thiếu niên theo động tác vặn vẹo giãy giụa mà đong đưa. Mà vật kia càng lúc càng tiến gần đến mặt hắn. Thân thể Lâm Ân nháy mắt đông cứng.
Cầu xin đừng cử động nữa được không? Cứ chuyển động thì vật kia sẽ đụng tới miệng ta!
"Bọn đáng chết kia, các ngươi đang làm cái gì?!"
Thật vất vả phá tan phòng tuyến cuối cùng, Addis cũng từ cửa sổ mà Gia Lôi đập vỡ nhảy vào phòng y tế. Hắn gào rống xông tới.
Ta đang nhìn thấy chuyện gì đây? Jia Paer Garfield, Seleigh Leopold, Sullivan Elvis còn có một tên đầu heo định cường bạo Karen sao? Quả thực không thể tha thứ cho các ngươi!!
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
24 chương
112 chương
27 chương
40 chương