Nhật Kí Hôn Nhân Của Tôi Và Thần Tượng
Chương 242
Rốt cục cũng từ trong miệng Tần Vinh cạy ra được vài tin tức hữu dụng, mới sáng sớm Thẩm Lưu Bạch ngay cả bữa sáng cũng chưa ăn đã chạy tới Bệnh viện Tư nhân Tần thị. Vừa đẩy cửa vào liền nhìn thấy Mạc Sinh Bạch sắc mặt tái nhợt đang yên tĩnh ăn cháo, đột nhiên y không thể bước thêm được bước nào nữa.
Đem chén muỗng dẹp gọn lại đưa cho y tá, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Thẩm Lưu Bạch vẻ mặt phức tạp đang đứng ở cửa. Hắn nhẹ giọng nói câu cảm ơn, y tá đỏ mặt bưng đồ ăn ra khỏi phòng, nhưng tấm lưng kia nhìn thế nào cũng thấy không nỡ rời đi. Thẩm Lưu Bạch không khỏi trừng mắt nhìn y tá kia một cái, làm cô y tá nhỏ đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng lập tức bước nhanh hơn.
“Đã đến rồi thì mau vào đi.”
“Sinh Bạch, anh sao rồi?”
Mạc Sinh Bạch lẳng lặng nhìn y, độ hảo cảm của mục tiêu công lược vẫn dừng lại ở mức 95. À đúng nhỉ, rốt cuộc thì y cũng chỉ là một mục tiêu công lược mà thôi, không phải sao?
Không hỏi tại sao y lại biết mình ở đây, hắn cứ nhìn chăm chú vào Thẩm Lưu Bạch cho đến khi y có chút không được tự nhiên, mới mở miệng “Tôi rất khỏe.”
Thẩm Lưu Bạch kéo ghế đến bên cạnh giường ngồi xuống “Anh làm sao vậy? Nếu em có chỗ nào không tốt, anh cứ nói, em nhất định sẽ sửa.”
“Chúng ta không thích hợp.”
“Đây không phải là lý do, chúng ta rõ ràng rất hợp.”
“Chúng ta thật sự, không thích hợp.”
Thẩm Lưu Bạch cố gắng điều chỉnh sắc mặt, trong giọng nói còn mang theo một tia khẩn cầu “Sinh Bạch, anh nói chỗ nào không thích hợp, em sẽ sửa ngay lập tức. Nếu anh không thích nấu cơm, sau này em sẽ làm, mặc dù em bây giờ không biết làm, nhưng em có thể học. Anh giờ đã rảnh rỗi, em cũng sẽ ở nhà cùng anh. Nếu anh cảm thấy nhàm chán, chúng ta sẽ đi du lịch. Em còn biết kể chuyện cười nữa đó. Ừm, còn nữa, cho dù anh ở trên giường có yêu cầu gì, em cũng đều có thể phối hợp. Chỉ cần, chỉ cần anh vui là được rồi.”
“Như vậy sẽ không còn là cậu nữa, cậu không nên vì tôi mà thay đổi bản tính của mình.” Mạc Sinh Bạch ánh mắt có chút thê lương “Chúng ta vốn không phải là người của cùng một thế giới.”
“Cho dù không cùng một thế giới, chỉ cần anh để cho em tiến vào thế giới của anh là được.”
“Tại sao cậu cứ không chịu hiểu?” Khẽ thở dài “Tôi không thích cậu, cùng cậu một chỗ thì có ý nghĩa gì?”
Sắc mặt Thẩm Lưu Bạch lập tức trắng bệch “Hóa ra, hóa ra lại là như vậy sao. Vậy anh, có từng thích em một chút nào hay không?”
Mạc Sinh Bạch nhìn y không nói lời nào, thái độ ngầm phủ nhận làm cho khóe mắt Thẩm Lưu Bạch đỏ lên, nhiệt độ trên người lạnh đến mức có thể đóng thành băng “Tại sao anh lại không chịu gạt em? Chỉ cần gạt em một chút thôi, em cũng sẽ không…” Thẩm Lưu Bạch đứng lên “Thực xin lỗi, em thất thố. Nhìn thấy anh không có việc gì, em đã an tâm. Vậy em đi trước.”
Lưng y thẳng tắp, giống như đang cố gắng duy trì chút kiêu ngạo còn sót lại. Vừa ra khỏi cửa, y đã lại trở thành một Thẩm Lưu Bạch bất cần đời như trước đây.
Thời điểm Tần Lực đẩy cửa ra, trong phòng bệnh đã không thấy bóng dáng người y đang nhớ nhung, bữa sáng trong tay cũng không biết phải đặt ở đâu. Lấy điện thoại ra, chọn số điện thoại hôm qua vừa được lưu vào “Alo, Mạc ca sao? Em là Tần Lực.”
“Có chuyện gì sao?”
“Cũng không phải, chỉ là muốn hỏi một chút, sao anh lại đột nhiên xuất viện?”
“Ừ. Cậu cũng biết bệnh tình của tôi mà, dù sao cũng không còn bao nhiêu thời gian, cũng không thể lãng phí ở trong bệnh viện chờ chết được.”
“Em hiểu.”
“Khi nào cậu rảnh?”
“A?”
“Để bày tỏ lòng biết ơn, mời cậu ăn một bữa cơm thế nào?”
“Tất nhiên là được.”
“Ngày mai có rảnh không?”
“Có!” Trả lời xong Tần Lực lại có chút ảo não, trả lời nhanh như vậy, Mạc ca có thể nghĩ rằng mình không có lễ phép không. Nhất định là có rồi…
Mạc Sinh Bạch thiện ý mà cười hai tiếng “Vậy đợi tôi tìm chỗ xong rồi sẽ báo cho cậu sau, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Lưu luyến không rời mà cúp điện thoại, nụ cười trên mặt như thế nào cũng không che dấu được. Lúc trở về công ty vừa vặn bị Kim Hà nhìn thấy, liền bị trêu chọc “Gì đó? Vừa gặp mặt người yêu?”
Tần Lực cười nói “Không phải, nhưng mà nhóm trưởng, tôi ngày mai có việc, có thể xin phép nghỉ một ngày không?”
Kim Hà chỉ chỉ quản lý đang ở một bên nhìn chằm chằm bọn họ, nhún vai “Chỉ cần Cao tỷ đồng ý, tôi không có ý kiến.”
Cao tỷ tên là Cao Khiết, là một quản lý nổi danh không hề thua kém Chu Minh, nói năng thận trọng, là một nữ cường nhân nghiêm túc, thủ đoạn cũng rất mạnh mẽ vang dội, nghệ sĩ trong tay cô đều một đường thành sao.
“Cao tỷ, ngày mai em có thể xin phép nghỉ một ngày không?”
Cao Khiết nhíu mày, tuy rằng không muốn, nhưng người này lại là em trai ruột của Tổng tài, dù rằng rất nhiều người không biết chuyện này, nhưng chút mặt mũi nho nhỏ vẫn phải có. “Khi đi cẩn thận một chút, nhớ chú ý đến paparazzi, mấy đứa bây giờ chính là mục tiêu săn đuổi hàng đầu của bọn chúng.”
“Cám ơn Cao tỷ.” Dứt lời liền cùng các thành viên còn lại khẩn trương luyện tập, dù sao đi nữa, kỳ vọng của công ty đối với bọn họ vẫn rất cao.
Lễ Giáng Sinh, trên đường tràn đầy không khí vui vẻ chúc mừng, trong mỗi cửa hàng đều trang trí cây thông Noel, ánh đèn chớp tắt trên thân cây lập lòe như ánh sao.
Nơi Mạc Sinh Bạch đặt chỗ chính là một nhà hàng cơm Tây vô cùng nổi tiếng, tên là Ý Nồng. Rất nhiều chính khách và nhân vật nổi tiếng cũng sẽ thường xuyên đến đây, hoàn toàn không cần lo lắng sẽ bị paparazzi phát hiện chụp ảnh, nên vô cùng thích hợp với bọn họ.
Nhân viên phục vụ của nhà hàng rất có tố chất, cho dù trong lòng vô cùng kích động, phục vụ vẫn phi thường chu đáo.
“Chào buổi tối, Mạc tiên sinh! Bàn đặt trước của ngài là bàn số 7, mời hai vị tiên sinh theo tôi.”
Hai người gọi hai phần beefsteak tái chín cùng một chai vang Hermitage.
Dưới ánh đèn, ánh mắt Mạc Sinh Bạch càng thêm rực rỡ sinh quang, khi uống rượu hầu kết cũng khẽ nhúc nhích, làm cho Tần Lực tâm động không ngừng. Đúng là rượu không say mà người tự say.
“Trên mặt tôi có dính gì à? Sao cậu cứ nhìn chằm chằm tôi vậy?”
“A, không, không có.” Trong lòng Tần Lực không ngừng tự mắng mình ngu ngốc, câu trả lời đầy sơ hở như vậy mà cũng nói ra được! Y nhẹ nhấp một ngụm rượu vang muốn che dấu xấu hổ, nhưng vừa nâng mắt, lại đúng lúc đối diện ánh mắt mang theo ý cười của người nọ.
“Có phải em thích anh không?”
Đột nhiên nghe được câu hỏi gây sốc này, ngụm rượu còn chưa kịp nuốt xuống lập tức bị y phun ra. Rất mất mặt.
Mạc Sinh Bạch dịu dàng lấy khăn lau đi khóe môi dính rượu của y, nụ cười nhu hòa làm cho trái tim Tần Lực đập vô cùng rối loạn.
Cảm giác được độ ngược tâm đang không ngừng lên xuống, Mạc Sinh Bạch cố ý không nhìn đến nơi Thẩm Lưu Bạch ẩn nấp mà hắn đã sớm phát hiện, cười vô cùng mê hoặc lòng người. “Tần Lực, anh nghiêm túc. Anh cũng không ngờ, lúc sinh mệnh anh đang dần đi đến hồi kết lại gặp được em. Khi anh phát bệnh em đã cứu anh, đây cũng không phải báo đáp ân tình như trong tiểu thuyết, chỉ là anh cảm thấy mình đã tìm được một mục tiêu sống, mà em cũng là người đầu tiên khiến anh có cảm giác tâm động. Liệu em có nguyện ý cùng anh trong khoảng thời gian ngắn ngủi cuối cùng này, thử một lần?” Nghiêng người hôn phớt lên môi người đối diện vẫn còn đang trong trạng thái khiếp sợ “Em khoan hãy trả lời.”
Mạc Sinh Bạch từng bước một đi đến nơi để đàn dương cầm đặt giữa nhà hàng, hắng giọng nói “Chào buổi tối mọi người, tôi là Mạc Sinh Bạch. Hôm nay, tôi xin mạn phép mượn đàn dương cầm ở nơi này để thổ lộ cùng người mình thích, < I love you >.”
I love you
Say we’re together baby
You and me
I can only give my life, and show you all I am, in the breath and breathe
I will promise you my heart, and give you all you need
If it takes some time
If you tell me you don’t need me anymore
That our love won’t last forever, no
I will asking for a chance to try again, to make our love a little better
I love you
Say we’re together baby
Oh say we’re together
I need you
I need you forever baby
You and me
Say you hardly know, exactly who I am
So hard to understand
I knew right from the start, and the way I felt inside
If you read my mind
If you tell me you don’t need me anymore
That our love won’t last forever, no
I will asking for a chance to try again, to make our love a little better
I love you
Say we together baby
Say we together
I need you
I need you forever baby
You and Me
Trong lúc biểu diễn, ánh mắt Mạc Sinh Bạch chưa từng rời khỏi Tần Lực, bên trong ẩn chứa tình ý nồng đậm không thể thoát ra. Khi Tần Lực bị đôi mắt thâm tình đó nhìn vào, đã hoàn toàn hãm sâu. Y cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe qua bài hát nào lại hay đến như vậy, có được sự ôn nhu của Mạc Sinh Bạch, giờ khắc này có chết cũng cam lòng.
Khi nốt nhạc cuối cùng kết thúc, đôi tay giây trước còn đặt trên đàn dương cầm đã bước đến, nắm lấy tay y “Anh không biết liệu bài hát này có thể lay động em hay không, nhưng anh muốn nói, trong quãng thời gian ngắn ngủi còn lại, anh nguyện ý đem hết trái tim này ra yêu em. Em có đồng ý cùng anh điên cuồng một lần không?”
Rất nhiều thực khách dùng cơm đã đỏ khóe mắt, cũng có những thiếu nam thiếu nữ kích động hét lớn “Đồng ý!”
Đồng ý! Đồng ý! Đồng ý!
Tần Lực cố nén nước mắt sắp rơi xuống “Em đồng ý!” Bước lên trước, ôm chầm lấy nam nhân giống như thiên sứ kia.
Không ai chú ý tới trong một góc hẻo lánh, vẻ mặt của một người đang vô cùng thống khổ.
Truyện khác cùng thể loại
118 chương
47 chương
108 chương
151 chương
40 chương
45 chương