Nhật Kí Hôn Nhân Của Tôi Và Thần Tượng
Chương 239
Editor: Puck
“Kha nhi!”
Bên tai nghe được một tiếng thét chói tai tê tâm liệt phế, Địch phí đã sớm bổ nhào qua, một tay ôm chặt lấy thất Hoàng tử.
Thất Hoàng tử đã sớm đau đến trán đổ đầy mồ hôi, huyết sắc trên mặt mất hết, lại vẫn nhìn về phía Hoàng đế nằm trên đất: “Phụ hoàng, ngài không sao chứ?”
“Trẫm không có việc gì.” Hoàng đế lúng ta lúng túng nói.
Khi ánh mắt liếc về phía bả vai hắn chảy ra máu tươi, ánh mắt ông ta chợt tối sầm lại, “Người đâu! Mau mời Thái y! Đưa thất Hoàng tử vể tẩm cung của trẫm! Còn nữa, bắt tên thích khách kia!”
Ngay từ lúc bắt đầu phát sinh sự việc, thị vệ chung quanh đã lao nhanh qua bên kia, càng thêm nhiều Ngự lâm quân nghe tin tức từ đằng xa chạy tới. Rất nhanh, hai gã ăn vận kiểu thái giám bị đưa đến tẩm cung của Hoàng đế.
“Là ngươi?” Nhìn thấy một người trong số đó, sắc mặt Hoàng đế âm trầm xuống.
Quý Du Nhiên cũng chau mày, trong lòng cảm thấy được một chút khác thường.
Một người quỳ xuống đã sớm xụi lơ trên đất, ý vị dập đầu kêu to tha mạng. Mà đổi thành một người khác, hắn tỏ vẻ âm trầm, tròng mắt sâu không thấy đáy nhìn chòng chọc Quý Du Nhiên hồi lâu, sau đó lại quay đến trên người Hoàng đế: “Khởi bẩm phụ hoàng, chính là nhi thần.”
“Ngươi!” Hoàng đế nắm chặt quả đấm, cắn răng nghiến lợi quát khẽ, “Phượng Dục Hiên, ngươi thật to gan, lại dám hành thích trẫm!”
“Dù sao nhi thần sẽ bị ngài phế bỏ, nếu không liều lĩnh đánh cuộc, quay đầu lại cũng chỉ có thể luân lạc đến kết cục thảm đạm.” Thái tử ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt tuấn tú lại mang theo âm trầm tràn đầy vẻ khinh thường. die nda nle equ ydo nn
Hoàng đế mãnh liệt thở dốc, đập mấy quyền nặng nề bên cạnh giường: “Nghịch tử! Nghịch tử! Trẫm muốn phế ngươi, là do phẩm hạnh của ngươi không đoan chính! Ngươi cho dù thật sự giết trẫm, ngươi cũng không làm được Hoàng đế!”
“Có lẽ vậy!” Thái tử cười khẽ, ánh mắt lại chuyển qua người Quý Du Nhiên.
Trong cặp mắt âm trầm kia thế nhưng lại mang theo vẻ không nỡ xưa nay chưa từng thấy, “Ngay từ lúc bắt đầu hành động nhi thần cũng đã nghĩ tới kết cục xấu nhất. Chỉ tiếc, nhi thần định tính toán nếu chuyện này không thành, thì bắn một mũi tên nữa, dù sao cũng phải dẫn nàng đi. Ai ngờ...” Hắn căm hận quay đầu trừng mắt về phía tấm bình phong, “Lại bị tên què này làm hư chuyện tốt!”
“Lớn mật!” Hoàng đế cũng đỏ mặt lên vì tức, “Hắn là thất đệ của ngươi, mới vừa rồi càng thêm cứu tính mạng của trẫm, ngươi chính là đối xử như vậy với huynh đệ trong nhà?”
“Đối xử như thế nào, hiện giờ có liên quan gì? Nhi thần thua, nhi thần nhận tội là được.” Rốt cuộc hạ thấp đỉnh đầu cao quý của hắn xuống, giọng Thái tử nhàn nhạt nói thế.
“Ngươi... Ngươi...”
Hoàng đế bị thái độ bình nứt không sợ bể của hắn làm cho tức giận đến cả người đều run, “Được! Ngươi đã không để ý đến máu mủ thân tình, vậy trẫm thành toàn cho ngươi! Người đâu!” d1en d4nl 3q21y d0n
“Hoàng thượng!”
“Phẩm hạnh Thái tử không đoan chính, khi trước đùa giỡn ái thiếp của Thái tử nước Phong Lịch, hiện giờ mưu toan hành thích trẫm, đúng là tội ác tày trời. Hiện hủy bỏ tư cách Hoàng tộc, cách chức làm thứ dân, ban thưởng một ly rượu độc!”
“Không! Hoàng thượng xin nghĩ lại!” Vừa dứt lời, một bóng dáng gầy yếu chạy vào, phịch một tiếng quỳ xuống đất.
Chính là Hoàng hậu nương nương bị giam cầm.
Mặt Hoàng đế xanh mét: “Việc đã đến nước này, Hoàng hậu còn muốn xin tha cho hắn?”
“Thái tử mưu toan hành thích Hoàng thượng, thần thiếp không dám nhiều lời nói tốt cho hắn. Chỉ có điều, kính xin Hoàng thượng nể tình phu thê với thần thiếp, thần thiếp hầu hạ ngài nhiều năm, tha cho hắn một con đường sống đi!” Hoàng hậu lớn tiếng nói, cúi đầu bịch bịch bịch dập đầu không ngừng. dinendian.lơqid]on
“Mẫu hậu, thôi đi.” Thái tử lại lôi bà, “Ngay từ lúc bắt đầu hành động, nhi thần đã ngờ tới sẽ có kết cục bây giờ. Nói thật, phụ hoàng không cho người ta loạn côn đánh chết nhi thần, nhi thần đã rất thỏa mãn rồi.”
“Hiên nhi!” Hoàng hậu lệ rơi đầy mặt, lại vẫn tiếp tục dập đầu, “Hoàng thượng, van cầu ngài có lòng từ bi, tha cho Thái tử lần này! Thần thiếp... Thần thiếp nguyện nhường ra vị trí Hoàng hậu, chỉ cần ngài bỏ qua cho Thái tử! Cho hắn một trạch viện, chính là cả đời không được ra ngoài, thần thiếp cũng không dị nghị!”
“Hoàng hậu đây là cò kè mặc cả với trẫm?” Hoàng đế lạnh lùng nói.
Hoàng hậu run lên: “Thần thiếp không dám.”
“Nếu không dám, quyết định này trẫm đã ra, không thể sửa đổi!”
“Hoàng thượng!”
“Hoàng thượng!” Lúc này, sau tấm bình phong, Địch phi đột nhiên chạy ra, cũng quỳ xuống bên cạnh Hoàng hậu, “Dù sao Thái tử cũng từng là Thái tử một nước, cũng hỗ trợ ngài làm không ít chuyện. Bây giờ mặc dù nhất thời xúc động làm ra chuyện sai lầm, nhưng cũng không gây ra sai lầm lớn. Huyết mạch Hoàng thất chúng ta vốn rất thưa thớt, Hoàng hậu lại chỉ dưỡng dục có hai nhi tử, trước mặt Ninh Vương gia và tiểu thế tử Ninh Vương vừa đi, bây giờ lại đi một Thái tử, còn có thể có mấy người hầu hạ dưới gối Hoàng thượng? Thần thiếp bất tài, cũng biết bản thân Kha nhi chú ý tới huynh đệ tỷ muội, không đành lòng nhìn thấy huynh trưởng gặp kiếp nạn này, kính xin Hoàng thượng rộng lòng, ít nhất lưu lại một mạng cho Thái tử, chính là thường xuyên ngẫm nghĩ, biết trên đời còn có một nhi tử, trong lòng cũng sẽ được an ủi rất nhiều.” diee ndda fnleeq uysd doon
“Haizzz!” Nghe vậy, sắc mặt Hoàng đế hòa hoãn rất nhiều. Ông tự mình tiến lên đỡ Địch phi dậy, “Ái phi, mẫu tử các nàng chính là quá lương thiện. Những năm này, bọn họ mấy lần bắt nạt các nàng, bây giờ các nàng lại còn nói chuyện vì bọn họ, trẫm rõ là...”
“Không sao. Chỉ cần hậu cung của Hoàng thượng yên ổn, ngài có thể chuyên tâm thống trị quốc gia, thần thiếp nhịn một chút cũng đáng.” Địch phi cúi đầu nói.
Hoàng đế lại không nhịn được mà thở dài thở ngắn một hồi, “Quả nhiên vẫn là ái phi đau lòng trẫm.”
“Hoàng thượng!” Nghe vậy, Hoàng hậu ngẩng đầu lên, trên khắp khuôn mặt tinh xảo là nước mắt. Ở trong các phi tần hậu cung, bà đi theo Hoàng đế lâu nhất, lao tâm lao lực cho ông ta, đã hao hết hơn hai mươi năm tâm huyết, bây giờ lại bị ông ta khiển trách như thế, còn nghe ông ta tán dương tiểu nữ nhân mỗi ngày không hề làm gì, chỉ biết khóc lóc! Bà sao nhịn được!
Nghe được bà ta kêu gọi, Hoàng đế lạnh lùng quay đầu lại: “Hoàng hậu, ngươi tự giải quyết cho tốt.”
Hoàng hậu hơi khựng lại, trong nháy mắt nói không ra lời.
Thái tử đột nhiên cười lạnh, “Mẫu hậu, nghe được chưa? Nhi thần đã sớm nói với ngài: Bớt lo chuyện của người, làm xong chuyện của chính mình cho tốt. Ngài lại không nghe, chuyện hậu cung phải vững vàng nắm chặt trong tay không nói, ngay cả chuyện của phụ hoàng và nhi thần cũng phải chặn ngang một cước. Hiện giờ như thế nào? Không chỉ có nhi thần chán ghét mà vứt bỏ ngài, ngay cả phụ hoàng, ông ấy cũng sớm chán ghét mà vứt bỏ ngài!” di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
Thân thể Hoàng hậu lập tức căng thẳng, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch.
Hoàng đế trầm mặt: “Thái tử, ngươi dám bất kính với mẫu hậu ngươi?”
“Bởi vì bà ta tự chủ trương, hại cả đời nhi thần, nhi thần làm sao có thể kính được?” Thái tử cười lạnh, “Ngay từ một năm trước, nhi thần đã muốn giết bà ta!”
“Không!” Lời vừa nói ra, thân thể Hoàng hậu lại run lên, sau khi bật ra một tiếng kêu khẽ, nhanh chóng ngã xuống đất.
Hoàng đế cũng không thể tin trợn to mắt: “Ngươi...”
Việc đã đến nước này, Thái tử liền đứng lên, cằm tao nhã ngước lên thật cao: “Không sai! Nhi thần đã sớm chán ghét bà ta! Bà ta luôn miệng vì tốt cho nhi thần, lai ép buộc nhi thần buông tha cho nữ tử mình yêu thích, cưới một Thái tử phi thô bỉ. Lại bởi vì nhi tử quyến luyến không quên người trong lòng, lại hạ quyết tâm muốn giết nàng. Nhi thần không nghĩ tới, bà ta thế mà lại chửi lấy chửi để nhi thần! Bậc mẫu hậu này, cần bà ta để làm gì?”
“Không! Thái tử, con... Bổn cung vì tốt cho con!” Trên mặt không chút sắc máu, mặt Hoàng hậu tràn đầy nước mắt, giọng cực kỳ nghẹn ngào.
Khóe miệng Thái tử nhếch lên: “Chỉ tiếc, mẫu hậu có ý tốt, nhi thần không lĩnh được tấm lòng.” Nói xong, hắn lại quay đầu nhìn về phía Hoàng đế, trong mắt tràn đầy vẻ giống như không cam lòng, “Còn có phụ hoàng ngài! Nếu ban đầu biết được nhi thần và Du Nhiên là phúc chỉ vi hôn, vì sao sau đó khi mẫu hậu mạnh mẽ sửa lập Thái tử phi cho nhi thần, ngài cũng không ngăn cản từ bên trong? Bây giờ nhi thần muốn quay về tốt đẹp với nàng, ngài còn không giúp nhi thần, lại lớn tiếng mắng nhi thần vô liêm sỉ, nhi thần vô liêm sỉ chỗ nào? Nàng vốn là của nhi thần!” Sau đó lại trợn mắt nhìn về phía Quý Du Nhiên, hai ánh mắt như hai ánh lửa gắt gao nhìn chằm chằm vào bụng còn bằng phẳng của nàng, ngón trỏ thon dài đột nhiên chĩa ra –
“Còn ngươi nữa! Nhớ ngày đó, là ai tâm đầu ý hợp với ta, không điểm nào không thông suốt? Nhưng quay đầu lại, lòng của ta vẫn như cũ, ngươi lại cứ hướng về thằng ngốc kia, ngươi còn mang thai hài tử của hắn! Quý Du Nhiên, ngươi điên rồi hay u mê, lại vứt bỏ ta không để ý mà muốn hắn? Ngươi sẽ phải hối hận!”
Truyện khác cùng thể loại
118 chương
47 chương
108 chương
151 chương
40 chương
45 chương