Nhật Kí Hôn Nhân Của Tôi Và Thần Tượng
Chương 221
Nhà lão trung y ở ngay trong khu lầu cũ kĩ sau tiểu khu, chỉ một gian phòng, xem ra là sinh sống một mình, khắp nơi là tạp vật, căn phòng mười mét vuông âm u ngột ngạt cùng hình tượng ông lão hiên ngang rất là không tương xứng.
Vương Tuấn hỏi: “Người nhà ngài đâu?” Đây là câu hỏi xã giao, không có ý gì khác.
“Đều chết cả, lúc Cách Mạng Văn Hoá đều chết hết.” Ông lão bình tĩnh chỉ một đống sách bên chiếc giường chiếm hết một nửa phòng: “Tự mình tìm đi, trong sách tôi đã ghi chú cặn kẽ các cải tiến, tôi đến phòng mạch.”
Nhìn ông sắp đi, Vương Tuấn lấy phí khám bệnh ra đưa ông, ông bỏ vào trong túi liền đi, giống như lần trước, ông lão không hề quan tâm một xấp tiền thật dày này.
Tìm sách trong một đống đồ linh tinh không phải chuyện dễ dàng, có loại cảm giác như mở ra lịch sử phủ đầy bụi.
Vương Tuấn thấy một tấm hình cũ mốc meo từ lâu kẹp trong quyển sách mốc meo, người đã từng trẻ tuổi phấn khởi chụp chung với các nhân vật lịch sử có thể thấy được ông cụ thật không phải người bình thường, đoạn lịch sử kia khiến người thời ấy đều có chuyện thương tâm không muốn người khác biết, Vương Tuấn cũng là người bị hại của niên đại tàn khốc ấy.
Tìm được Hán phương cổ xưa cũ kỹ Vương Tuấn nhìn sơ một chút, bên trong có bút tích cứng cáp ghi chú cặn kẽ các cải tiến, Vương Tuấn ở trong căn phòng mờ tối tốn hơn một tiếng chép lại, trả đồ về chỗ cũ dọn dẹp sơ một chút liền đóng cửa lại.
Vương Tuấn mang theo Trần Tố dọn nhà, chỗ này vốn là để Trần Tố đến trường thuận tiện mà mua, hai ngày nay cũng đem phần bất động sản này chính thức sang tên cho Trần Tố, ban đầu nếu không phải Trần Tố say xe rất nghiêm trọng, Vương Tuấn sẽ không ở vùng ngoại thành xa xôi này, hiện tại chính là thời cơ tốt để dọn nhà.
Trần Tố uống thuốc xong mơ màng ngủ đã bị Vương Tuấn ôm lên xe mang đi, Vương Tuấn thay đổi chủ ý tạm thời để lại căn nhà này cho vị lão trung y kia, là do nhìn ông lão này vừa mắt.
Vương Tuấn tìm ông nói một chút, hết thảy trong phòng đều để lại cho ông dùng, coi như là ở nhờ, mãi cho đến khi ông lão mất mới thôi, còn làm công chứng, đây là công chứng có hiệu lực pháp luật, ông lão cũng im lặng tiếp nhận.
Vương Tuấn dọn về nội thành, phòng ở cho Trần Tố lại đổi một cái khác.
Đây là nơi hoàn toàn bất đồng, phòng ở hoàn toàn không giống. Trần Tố tỉnh lại chưa kịp khẩn trương, Vương Tuấn đem chứng nhận bất động sản căn hộ này đã chuyển xong mấy ngày nay cho Trần Tố, “Đây sẽ là phòng của cậu, tôi phụ trách tất cả chi tiêu cái nhà này.” Vương Tuấn đưa hai chồng tiền mặt cho Trần Tố nằm ngốc lăng trên giường không chịu ngồi lên, “Đây là chi phí trong nhà tháng này, cậu theo tôi ra ngoài mua vài món, đừng có nằm nữa, ngồi dậy, cậu phải đi đo mắt kính.” Cặp kính mắt thiếu gọng kia của Trần Tố Vương Tuấn nhìn không vừa mắt đã ném rồi.
Trần Tố không muốn ra ngoài chút nào, nhưng phải tuân theo ước định, Trần Tố lại không phải người có thể chơi xấu, dưới ánh nhìn chằm chằm của Vương Tuấn Trần Tố bò dậy ra ngoài, không có mắt kính thực sự không tiện.
Olympic bốn năm một lần bắt đầu rồi, từ ngoài cửa sổ nhà khác truyền tới giọng nói hăng hái của người chủ trì trong TV, Trần Tố cũng rất yêu nước, trong thời điểm tự ti tự thương hại như vậy cũng kỳ vọng tổ quốc lấy được nhiều nhiều huy chương vàng.
Đồ phải mua rất nhiều, căn nhà này Vương Tuấn đã mấy tháng không ở. Từ khi bắt Trần Tố về vốn là phải trực tiếp về đây, thế nhưng chỗ này bỏ trống thật lâu, mấy ngày nay tìm người dọn dẹp trong ngoài một lần mới chuyển đến, nhưng Vương Tuấn lại chưa từng nấu cơm ở đây, cho nên đồ cần mua rất nhiều.
Ban đầu đi mua đồ Vương Tuấn quyết định là được rồi, nhưng Trần Tố thực sự nằm quá lâu, Vương Tuấn kéo cậu ra cửa luôn.
Trần Tố ở trong tiệm mắt kính sáng y như cung điện, tiêu tốn một tiếng thử mấy cái mắt kính, lăn qua lăn lại sắp mệt chết rồi, Vương Tuấn ngược lại rất kiên nhẫn chờ. Bất quá cũng có hồi báo, đeo mắt kính mới có cảm giác gặp lại ánh sáng.
Đẩy xe qua lại như con thoi giữa những kệ hàng hoá muôn màu muôn vẻ trong siêu thị lớn, Trần Tố phụ trách xe đẩy, Vương Tuấn phụ trách lấy đồ.
Vương Tuấn nói với Trần Tố đây là siêu thị gần nhất to nhất đầy đủ nhất, muốn mua cái gì ra đây mua, hôm nay Vương Tuấn xem như dẫn đường, về sau đồ trong nhà do Trần Tố mua, lầu một là chợ rau lầu hai là thực phẩm lầu ba là vật dụng hàng ngày lầu bốn là đồ điện nhỏ lầu năm là trang phục lầu sáu là…. Trần Tố nghe liền muốn hôn mê, thảo nào Lưu Trấn Đông nói trường học bọn cậu là ngoại ô của ngoại ô.
Xếp nồi chén muôi chậu và một đống vật dụng hàng ngày lên xe đẩy, “Sau này mua đồ do cậu đi mua, mỗi tháng tôi đưa cậu hai vạn, còn thừa ra cậu tự mình xử lý.”
“Tôi không cần!” Trần Tố hất đầu lạnh nhạt thản nhiên, “Anh chán ghét căm hận cha mẹ anh như vậy, nhưng vì sao còn muốn xài tiền trong nhà? Còn xài đến hùng hồn như vậy, anh nói cả đời không qua lại với bọn họ có bản lĩnh đem toàn bộ tiền xài của bọn họ trả hết về mới đúng, tiền này tôi không cần!”
Hai mắt Vương Tuấn băng lãnh, chuyện này là lần đó tin chắc khiến Trần Tố biến mất mới thổ lộ ra ngoài, đây là kiêng kị của Vương Tuấn, Trần Tố chạm đến nghịch lân của anh, gần đây anh thấy thân thể Trần Tố thực sự không tốt mới bỏ qua cho Trần Tố, thế nhưng Trần Tố lại xúc phạm đến anh, này! Vương Tuấn tuyệt đối không tha.
Lẳng lặng đi hai bước, mỗi người đều có tâm tư, Trần Tố đột nhiên quay đầu trừng Vương Tuấn, từ trong mắt kính lộ ra ánh mắt lợi hại bức người: “Vương Tuấn!”
Vương Tuấn nhìn Trần Tố, lần này anh để Trần Tố đổi một loại mắt kính hiệu quả càng tương đối sắc bén. Bất quá, anh không có ý định trước mặt đông đảo quần chúng tìm Trần Tố gây phiền phức, Trần Tố còn muốn tìm anh gây phiền phức trước sao?
“Vương Tuấn, sổ tiết kiệm của tôi đâu?” Trần Tố nhìn chằm chằm Vương Tuấn, mấy hôm nay toàn là ngẩn người, đã quên chuyện này, “Lần trước tôi xài của anh tổng cộng sáu trăm mười bảy đồng, sổ tiết kiệm của tôi có một ngàn một trăm ba mươi đồng, anh còn thiếu tôi…” Trần Tố giơ ngón tay tính kết quả.
Nhìn Trần Tố như vậy, Vương Tuấn cảm thấy phi thường nhục chí. Khi anh cảm thấy Trần Tố rất dung tục cố tình Trần Tố lại thanh cao vô cùng, khi anh cảm thấy Trần Tố thanh cao đến nỗi không nhiễm khói lửa nhân gian Trần Tố lại thế tục đến không thể nói lý, quên đi, quay đầu đi, Vương Tuấn đã không có khí lực tìm Trần Tố gây phiền.
Ra khỏi siêu thị, Vương Tuấn cất đồ vào sau xe, Trần Tố muốn chiếm ghế sau bị một cái ánh mắt của Vương Tuấn đành cúi đầu ngồi vào phía trước.
Lái xe, Trần Tố mở cửa sổ giảm bớt cảm giác buồn nôn, xe rẽ qua giao lộ, Trần Tố thấy được cổng lớn kiến trúc giả cổ chưa từng đến nhưng tuyệt đối biết đến, Trần Tố cực kỳ giật mình ngắm tấm biển lớn trên cổng thấp giọng kêu lên! Vương Tuấn đã lái xe rẽ vào, Trần Tố kinh hãi nhìn Vương Tuấn, Vương Tuấn không hiểu gì cả.
Lần trước tới đây Trần Tố choáng váng, lại không đeo kính nhìn không rõ bốn phía, hiện tại Trần Tố thấy rõ hoàn cảnh chỗ ở.
Đây là khu cư trú cổ có niên đại, có cây ngô đồng già che bóng mát, các cụ già nhàn nhã dưới tàng cây chơi cờ nói chuyện, an tĩnh nhàn rỗi an nhàn của cuộc sống đều biểu hiện ở đây không thể nghi ngờ, phòng ở của Vương Tuấn nằm tại lầu hai khu lầu cổ sâu nhất tiểu khu này.
Nhìn bề ngoài, dây thường xuân quấn vòng quanh cả tầng lầu có cảm giác nhà ma hoang vắng cứng nhắc. Vương Tuấn từng học tại trường tiểu học phụ thuộc phía sau liền mua được phòng này từ người giám hộ. Ngược lại cũng không thường ở, hôm trước trải qua quan hệ quen biết của Lưu Trấn Đông chính thức sang tên cho Trần Tố, sáu căn hộ ở ba tầng lầu này đều đứng tên của Trần Tố. (có lẽ là một toà lầu có ba tầng, một tầng 2 căn hộ, mua đứt cho Trần Tố nguyên toà lầu luôn)
Bởi vì Vương Tuấn sợ phiền, tầng trên trống, tầng dưới cũng không dùng, coi như sống một mình một toà lầu. Căn hộ này không có hộ ngoài, rất an tĩnh, từ ngoài nhìn vào chính là nhà ngang* kiểu cũ, chỉ là bên trong được lắp ráp sáng sủa, rất hiện đại. Phòng ở đoạn đường này nếu không mua được từ vài chục năm trước đến bây giờ căn bản là không thể có.
(*Gốc là 筒子楼/ “Đồng tử lâu” còn được gọi là kiến trúc doanh trại quân đội, một hành lang dài kết hợp với nhiều nhà đơn
Nhàn rỗi, đám người kia đến xem Trần Tố làm sao sống chung với Vương Tuấn. Vào cửa, cả phòng thoang thoảng mùi đắng của thuốc Đông y.
Trần Tố ân cần điềm đạm làm cho người ta nổi da gà, giọng điệu ôn nhu nịnh hót khiến Lưu Trấn Đông rùng mình một cái, ngay cả nước trà trong tay Cao Viễn, Tống Uy đều vẩy ra ngoài, da gà toàn bộ nổi lên.
Đặt nước trà điểm tâm xuống, Trần Tố không xen vào bọn họ nói chuyện liền trở về phòng.
“Cậu ta… làm sao vậy?” Cao Viễn cũng rất giật mình: “Cậu dùng cách gì khiến cậu ta thành như vậy?”
Vương Tuấn mím môi, ba ngày trước sau khi từ siêu thị về, anh chính là sống trong bầu không khí quỷ dị này, nếu như không phải đã cùng Trần Tố sống chung bốn tháng, Vương Tuấn nhất định sẽ cho rằng Trần Tố là muốn trèo lên cành cao moi chút tiền tài, nhưng sự thực không phải như thế, sau khi biết sự thật Vương Tuấn lại càng không muốn bình luận.
“Từ khi cậu ta biết bốn người chúng ta học trường nào thì bắt đầu như vậy.”
“A?” Cao Viễn có chút không rõ, “Bắc đại? Làm sao vậy?”
(*Đại học Bắc Kinh)
“Nghe đâu một cái huyện của bọn họ một năm nhiều nhất chỉ có một phần tử tinh anh thi đậu đại học, mà thị trấn bọn họ từ trước tới nay chưa bao giờ có một người thi vào được đại học loại một, một người cũng không có.”
Vương Tuấn xụ mặt, từ lần trước từ siêu thị trở về biết trường bọn anh theo học thì vẫn luôn ở trong trạng thái không bình thường này, nhớ tới các loại thủ đoạn đe dọa trước đây từng dùng khiến Vương Tuấn cảm thấy rất vô lực.
Ba người kia tuy không phải quá hiểu rõ lại coi như đã hiểu.
Truyện khác cùng thể loại
118 chương
47 chương
108 chương
151 chương
40 chương
45 chương