008. Mr. Bu là người hay “hoài cổ”, khi còn nhỏ, anh chơi rất thân với người anh họ bên ngoại, nhưng sau này lớn lên, hai người lại ngày càng trở nên xa cách. Đợt Tết chúng tôi cùng về thăm quê, mới nói được hai ba câu đã thấy gượng gạo. Anh lặng lẽ cúi đầu mân mê tách trà, tôi biết anh đang cố gắng tìm chủ đề để nói, nhưng đáng tiếc anh không thuộc típ người hoạt ngôn. Thế là tôi đành mở miệng, “Anh họ, em nghe nói hồi nhỏ anh ấy từng phải phẫu thuật đúng không ạ?”. Lúc ấy tôi mới biết ngày trước Mr. Bu học hành rất chăm chỉ, thần kinh căng thẳng quá độ nên thường xuyên đau đầu, có một lần còn ngất xỉu. Đưa tới bệnh viện kiểm tra mới biết do dị dạng mạch máu hệ thống thần kinh trung ương bẩm sinh dẫn đến xuất huyết não, nên anh phải làm phẫu thuật hôn mê mất hai ngày. Tôi nghe mà lòng đau như cắt, buổi tối ôm lấy Mr. Bu từ phía sau. “Anh đã khỏi hoàn toàn chưa? Liệu có khi nào huyết quản đột nhiên…” “Không đâu.” Sáng hôm sau tỉnh giấc, tôi thấy anh đang gối đầu lên tay ngắm nhìn tôi. Mỗi khi tôi tỉnh dậy đều “đơ” mất vài phút mới có thể hoạt động bình thường, mấy phút “đơ” ấy giống như bị điểm huyệt vậy. Còn Mr. Bu lại giống lãng tử phiêu dật bước ra từ tiểu thuyết kiếm hiệp, đưa tay bới tóc tôi, dùng chóp mũi húc vào chóp mũi của tôi, kéo lông mày tôi ra, khiến tôi sáng nào tỉnh giấc cũng muốn báo cảnh sát! Nhưng buổi sáng hôm ấy, tôi tròn mắt nhìn thẳng vào mắt anh, còn anh không làm gì hết, cứ lặng lẽ nhìn tôi như thế. 009. Cua và cam không thuộc về nhau, thế mà đồ tham ăn như tôi có lần lại quên mất điều này, ăn mấy cái càng cua to tướng xong còn đòi uống cả cốc nước cam tươi đầy, tự mình khóc than, “Thôi xong, thế là xong, em chết chắc rồi!”. Mr. Bu cũng ăn không ít càng cua, điềm nhiên nói, “Hàm lượng chưa vượt quá mức cho phép, không chết được đâu”. Tôi không tin, khóc lóc nức nở, còn đòi viết cả di thư. Anh không còn lời nào để nói, đành tu ừng ực hết cốc nước cam đầy, rồi nói, “Thế này đã hết sợ chưa? Nếu chết thì anh chết cùng em!”. Anh luôn luôn tự tin kiên định như vậy, duy chỉ có một lần anh do dự, đó là trước khi chúng tôi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, Mr. Bu hỏi tôi, “Em thực sự đồng ý kết hôn với anh sao?” Tôi trả lời, “Em vốn là người chậm chạp, sau này mới phát hiện ra, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã trúng tiếng sét ái tình rồi”. “Em thích anh ở điểm nào?” “Nếu như bắt buộc phải có một lý do, thì chắc là em thích cặp lông mi dài của anh. Thực ra nếu mà lông mi của anh ngắn đi một chút, có lẽ chúng ta còn có thể làm bạn bè. Nhưng bây giờ, em chỉ có thể yêu anh thôi”. “Tình yêu thì có thể dựa vào cảm giác, nhưng kết hôn thì phải xét đến tam quan.” “Tam quan gì chứ! Em chỉ cần xét đến tam vi1 thôi!” Anh không cười nữa, mặt mày nghiêm túc, không chút do dự. Rời khỏi Cục dân chính, tôi đưa tay ra: “Mr. Bu, xin hãy chỉ giáo nhiều hơn!”. Bàn tay to rộng của anh nắm trọn lấy tay tôi: “Mrs. Bu, xin hãy chỉ giáo nhiều hơn!”. 1Tam vi chỉ số đo ba vòng. 010. Nửa năm trước khi bố của Mr. Bu qua đời, chính là giai đoạn tăm tối nhất trong cuộc đời anh. Có một lần đứng ở trạm chờ xe buýt, tôi nhìn thấy biển quảng cáo to đùng: Du lịch Tây Tạng. Tôi lập tức gọi điện cho Mr. Bu, “Anh có muốn em cùng anh đi hành hương ở Tây Tạng không? Nghe nói cầu phúc ở đỉnh núi thiêng Kailash linh lắm”. Hành hương rất nguy hiểm, có biết bao người Ấn Độ khuynh gia bại sản vì muốn đến đỉnh núi thiêng Kailash, cuối cùng tử nạn trên đường hành hương. Nhưng lúc đó trong tôi chỉ có một tâm niệm duy nhất, “Tôi không muốn để anh một mình”. Kết quả, tôi lại trở thành gánh nặng của anh. Không khí trên cao nguyên khiến tôi khó thở, tim đập nhanh, Mr. Bu cho tôi uống thuốc, trông chừng tôi cả đêm. Chúng tôi thuê một phòng trọ chung lạc hậu, đơn sơ, có năm người đàn ông, chỉ mình tôi là phụ nữ. Mr. Bu để tôi nằm ở góc ngoài cùng tay trái, cả đêm nắm chặt tay tôi, bảo vệ cho tôi. Trên đỉnh núi cao 5000 mét so với mặt nước biển, Mr. Bu quỳ xuống bái lạy thần linh cùng các giáo đồ, sau khi xong xuôi, anh bật khóc. Mr. Bu nói, “Anh thực sự rất sợ, sợ bố anh sẽ rời xa thế giới này”. Tôi mãi mãi không sao quên được hình ảnh đó, anh vùi mặt vào lòng bàn tay tôi, tôi ngẩng đầu lên ngắm nhìn trăng sao đang không ngừng rơi xuống. 011. Mr. Bu đã tự tay trang trí nội thất cho ngôi nhà đầu tiên thuộc về riêng chúng tôi mà không cần phải thuê công ty thiết kế, chỉ thuê người ta thi công và lắp đặt điện nước. Phương châm của anh là: Nhà ai người nấy làm. Chiếu gương treo bên trên bồn rửa mặt cũng là do anh lắp. Khi đứng trước gương kiểm nghiệm thành quả, tôi mới phát hiện vị trí của nó hoàn toàn phù hợp với chiều cao của tôi, còn soi được cả cổ và vai. Lúc đó, Mr. Bu bước vào đặt tay lên vai tôi. Qua gương, tôi thấy hình ảnh anh đang khom người xuống, còng cả lưng mới có thể soi hết đầu tóc mình. Chiều cao của chúng tôi chênh lệch tới tận hai mươi lăm phân, chiếc gương này chỉ phù hợp với tôi, còn anh muốn soi lại vô cùng vất vả. Nhìn gương mặt bơ phờ tiều tụy sau nhiều ngày lắp đặt, thiết kế hết cái này đến cái kia của anh, đột nhiên tôi thấy mình muốn khóc. 012. Người hâm mộ trên Weibo lập cho tôi một nhóm chat, admin của nhóm này có nickname là “Em Gái Fan Girl”. Hôm sinh nhật Mr. Bu, tôi rủ anh vào nhóm chat cho vui. Anh còn chưa nói gì, các tình yêu trong nhóm đã xôn xao gửi tin nhắn thoại, đủ các phiên bản của ca khúc Chúc mừng sinh nhật, sau đó còn nhất loạt hô vang: “Oppa nói gì đi! Oppa nói gì đi!”. Mấy dòng chữ đó không ngừng nhảy lên trong nhóm chat. Lúc này, Mr. Bu mới điềm nhiên gõ một dòng, “Hình như ngày trước anh từng thu âm giọng nói trên Lichi TV”. Các tình yêu ngay lập tức dùng biểu tượng dở khóc dở cười. Em Gái Fan Girl nói, “Oppa, là Lichi FM”. Sau đó, Em Gái Fan Girl nhắn tin riêng cho tôi, “Vụ này có thể khiến chúng em cười suốt năm năm được đấy, oppa lạnh lùng lúc ngây ngô làm cho người ta chết mê chết mệt”. Có một chuyện mà cô ấy không biết, đó là Mr. Bu thường nói với tôi, “Em phải thường xuyên vào nhóm trò chuyện với các fan. Các bạn ấy đa số còn là học sinh, áp lực học hành rất lớn, thi cử liên miên, bài tập làm mãi không hết, còn có những bạn đang chuẩn bị thi tốt nghiệp, thi đại học. Các bạn ấy cũng mệt mỏi, căng thẳng, hoang mang, cô độc hệt như anh ngày xưa, còn em, lại có thể mang tới niệm vui cho các bạn ấy”.