Nhật Kí Hôn Nhân Của Tôi Và Thần Tượng
Chương 107
Sau khi xem quảng cáo khoai tây chiên của Bao Tử, thấy vợ mình liếm môi chép miệng rất mờ ám, khiến cho Hoắc Sâm cứ nhộn nhạo trong lòng mãi, đầu cứ chỉ nghĩ đến chuyện phóng túng với vợ đêm nay thôi = v =.
Chắc chắn có vấn đề, đây chính là nhận định khách quan của Bao Tử khi nhìn thấy mấy hành động kì lạ của Hoắc Sâm, thậm chí cô còn thể hiện ra thái độ kiên định kiểu "Anh mà không nói cho em biết nguyên nhân thì em sẽ không lăn lộn với anh đâu."
Nhưng mà buổi tối lúc trông thấy Hoắc Sâm bước từ phòng tắm ra, thật ngại quá, lập trường là cái quái gì vậy? Có ăn được không? Cứ dứt khoát đè ngã là thiết thực nhất.
[Bánh bao ngốc đã tự làm mình mất mặt như vậy đấy.]
...
Xong việc, hai vợ chồng nằm ôm nhau trò chuyện...
"Em thích ăn khoai tây chiên à?"
"Tất nhiên là thích rồi, vị chanh ăn ngon nhất luôn."
"Thế hôm nào mua một ít về để ở nhà nhé."
"(●°u°●)"."
[Chồng mình thật tốt!]
[Lần nào lăn lộn xong cũng cực kỳ dịu dàng, quan tâm và hào phóng.]
[Hửm? Có ý đồ bất chính gì không đây?]
[Mà dù có thế nào thì...]
[Chồng ơi I love you!]
"Chồng ơi, để em xem cái nhẫn anh đeo trên ngón áp út có khắc tên em không nào."
Hoắc Sâm giơ tay ra: "Thật ra thì anh không muốn đeo nhẫn cho lắm."
"Tại sao?"
"Người ta đeo nhẫn có hai ý nghĩa, đó là đối ngoại và đối nội.Đối ngoại là gì, là tuyên bố cho người ta biết mình là hoa đã có chủ rồi, còn đối nội thì sao, là để luôn tự nhắc nhở bản thân rằng mình đã có vợ hoặc chồng.Cá nhân anh thì cảm thấy nếu người đàn ông thật sự yêu vợ mình thì sẽ không cần đến cái thứ mang tính hình thức này, bởi vì anh ta sẽ tự biết chống cự lại những hấp dẫn bên ngoài vì gia đình của mình, cho dù trên tay không đeo nhẫn thì trong lòng vẫn luôn có vợ."
"Ừm, anh nói rất hay, nghe cũng rất có lý nữa, thế tại sao anh lại đeo nhẫn?"
"Chỉ trách mị lực của anh quá lớn, phải dùng đến cái nhẫn để xua đuổi yêu ma quỷ quái bên ngoài
= v =." "..."
[Chồng mình đúng là không biết xấu hổ, mình không muốn nhận anh nữa thì phải làm sao QAQ?]
"Vợ, em cũng phải luôn đeo nhẫn đấy, chờ đến khi em bốn mươi năm mươi tuổi thì mới được tháo ra."
"Tại sao?"
"Bây giờ em cần phải tuyên bố với người ta là em đã thuộc quyền sở hữu của ai, đến khi bốn năm mươi tuổi không còn mị lực nữa thì người ta sẽ không nhìn ngó em nữa, lúc đó còn cần nhẫn làm gì, dù sao thì em vẫn là của anh thôi."
"..."
[Thế quái nào mà mình lại nói đến chủ đề cái nhẫn vậy nhỉ?!]
[Chẳng qua là mình mới phát hiện ra trên nhẫn của mình có khắc tên tiếng Anh của chồng thôi mà.]
"Vợ."
"Dạ."
"Em ngủ ngon."
"Ừm, anh ngủ ngon."
Bánh bao rúc vào ngực Hoắc Sâm, ôm chặt lấy eo hắn, miệng nhếch lên cười, từ từ nhắm mắt ngủ.
Truyện khác cùng thể loại
123 chương
20 chương
30 chương
95 chương
198 chương
126 chương
61 chương