Nhật Kí Cuộc Đời

Chương 28 : Mẹ yêu con hơn bất cứ điều gì phần 2

- mọi người Nghe gì chưa ? Chỗ mình mới có một anh đẹp trai vào làm nhé . - Thật hả ? Đâu ? Chỉ xem nào ! - Kia kìa . Đẹp trai không ? - Đẹp trai thật đó ! chuẩn soái ca luôn ! Nghe mọi người xôn xao , Cô cũng tò mò ngẩng đầu lên , chợt gương mặt đông cứng lại . "Sao lại là hắn ta. Hãm " Nghĩ tới đó cô quay lại làm việc tiếp . nhưng trời nào để yên cho cô . - Chào người đẹp ! chúng ta lại gặp nhau rồi , thật là có duyên . Không phải chứ ! cái tên điên này lại tới làm phiền cô . thật phiền phức . cô ngẩng lên mỉm cười nói : - Xin lỗi ! Tôi không nhớ anh là ai . chúng ta có quen biết sao ? Nụ cười tắt lịm , nhưng nhanh chóng lấy lại nụ cười . Chúng ta đã gặp nhau ngày hôm qua , tại sinh nhật của Dũng , em không nhớ sao ? - Ở đó , tôi gặp nhiều người quá , nên không nhớ nổi . Xin lỗi tôi rất bận , anh tránh ra cho tôi làm việc ! Cái cô gái đáng chết này , sao lại không nhớ anh chứ . Chẳng lẽ cô dễ quên vậy sao ? Không thể nào ! mới hôm qua thôi mà . còn chưa đến 12h đồng hồ , sao có thể quên nhanh vậy được . nhất định là cô nói dối . nhất định là vậy . bởi vì , Cũng đã có rất nhiều cô gái muốn câu dẫn anh , nên đã làm như thế này . Với địa vị và tiền tài của anh , cô gái nào không muốn chứ . Đúng ! nhất định cô ta muốn cậu dẫn anh . Vậy thì , nhất định anh phải lột chiếc mặt nạ này ra . Để cô gái này phải là của anh . Anh lập tức kế hoạch tán cô được bắt đầu . kế hoạch thứ nhất bắt đầu : Hàng ngày hoa được gửi tới công ty , người nhận là cô . - Như này ! Hoa đẹp quá ! Ai gửi đó ? - Em không biết . cô tỉnh bơ trả lời . ...... - Lãng mạn quá đi ! Ngưỡng mộ em quá như ạ . - Ngưỡng mộ gì chứ kẻ đó là kẻ thừa tiền thôi . Tiền đó để làm việc khác tốt hơn . - em thật là chẳng biết chút lãng mạn nào ! cô cười trừ , cầm bó hoa rục vào thùng rác , trước nét mặt của ai đó . ....... - Hoa đẹp quá ! Ước gì chị được người ta tặng như thế này ! - Vậy chị cầm lấy đi . Em cũng không thích hoa . ...... Kế hoạch hoa thất bại . kế hoạch thứ hai bắt đầu : - Như này ! - Gì vậy anh Hoàng ? - Hôm nay , ở rạp chiếu phim mới đó , em đi xem với anh nhé ! Cô không ngẩng lên nói : - ngại quá ! nay em tăng ca . ........ - Như ơi ! - Dạ . có gì không anh ? - Anh có hai vé đi coi ca nhạc , em đi với anh nhé ! cô thản nhiên nói - Xin lỗi em có hẹn rồi . ......... Kế hoạch đi chơi thất bại . - Này hoàng ! Mày từ bỏ đi ! tao thấy , như không thích mày đâu từ bỏ đi , đừng đem xấu hổ về cho mình nữa ! - Tao phải tán bằng được con nhỏ kiêu căng đó ! - Mày không làm được đâu . từ bỏ đi ! - Tao sẽ làm được . không cái gì có thể làm khó được tao . ........... " Thật phiền phức . Cái tên chết tiệt đó hết trò rồi hay sao ? mà cứ lẽo đẽo theo mình . bực mình thật đó . hắn ta Suốt ngày lêu lổng như thế , Chẳng biết hắn có làm được cái tích sự gì không ? Thật là phiền mà . Mình phải nghĩ cách cho hắn không làm phiền mình nữa ." - hù . Này ! đang nghĩ gì mà ngẩn người ra thế? - giật cả mình . À không có gì . Em chỉ đang nghĩ cách dạy dỗ cho cái tên nhàn rỗi kia thôi . - Ai ? - Thì cái lão tên Hoàng bạn anh đó . Chứ ai nữa . Dũng đưa một ngón tay cái lên nói : - Có chí khí , anh ủng hộ . em cứ thẳng tay vào! có gì anh trợ giúp . Cuối cùng cũng có người chịu đứng ra trị nó . Anh cười sảng khoái . ......... - Này ! Em rảnh không ? Mình đi chơi nhé ! - Anh Hoàng này ? - Gì vậy em ? - hiện tại , Anh rảnh lắm phải không ? - Ừ. Anh đang rảnh mà . - Thế anh có thể giúp em chút việc vặt được không ạ ? - Đương nhiên rồi , người đẹp nhờ vả anh nào dám từ chối . - Vậy anh giúp em mang những bao này xuống cuối xưởng nhé ! Em đang dở tay , không thể mang tới được . - Được thôi , luôn sẵn lòng giúp đỡ em . Anh mỉm cười , nhìn xuống đống bao nằm trên mặt đất , nụ cười của anh chợt đông cứng lại . Không phải chứ ! một bao ít nhất cũng phải 50kg , mà chỗ này tận 13 bao . hơn nữa từ đây tới cuối xưởng cả. Chục mét chứ ít . làm sao có thể mang tới đó được đây . điều này thật sự đối với anh là bất khả thi . - À quên mất ! Xe đẩy bị hỏng rồi , anh dùng tay nhé ! Mặt anh càng xấu hơn , anh làm sao có thể mang hết cái đống này đi chứ . Một bao còn không thể mang được chứ đừng nói là 13 bao . thật là muốn đem anh vào chỗ chết đây mà . - Anh...... Anh ..... Xin lỗi ! Anh chợt nhớ ra anh còn việc chưa làm . Suýt nữa thì quên mất . Xin lỗi em nhé ! xong việc anh quay lại giúp em . - Vậy sao ? vậy anh đi đi , lát quay lại giúp em cũng được . Hoàng với tốc độ nhanh nhất , chạy trốn khỏi đống bao đó thật là muốn hù anh chết đây mà . bóng anh vừa đi khuất , Dũng từ đâu xuất hiện . - Em quả đúng là cao thủ . Bái phục, bái phục . Cô mỉm cười nói : - có gì đâu . hạng công tử như anh ta , chưa từng làm nặng nhọc , cho nên , chỉ cần cho anh ta một chút khó khăn . tự khắc sẽ bỏ chạy thôi mà . - Nghĩ cũng đúng . Nhưng em không sợ anh nói với nó ý đồ của em cho nó biết hả ? - Không . em hiểu anh quá mà . những ngày qua anh ta làm ở đây , em cũng đã nhìn rõ biểu hiện của anh rồi .anh cũng rất sợ anh ta phá hư công việc của anh . cho nên em đảm bảo anh sẽ không nói . - Em đúng là có con mắt tinh tường . Nó là bạn thân của anh thật đó . nhưng anh rất sợ nó phá hủy hết công sức của mọi người . -;Anh yên tâm đi ! để anh ta cho em! ..... Mấy ngày liền ,sau cái vụ đáng xấu hổ đó , anh luôn cố ý lẩn tránh cô . Còn ngược lại cô lại làm như vô ý cứ quấn lấy anh không để anh tránh mặt . lại còn cái thằng bạn khốn nạn nữa chứ , an ủi không an ủi lại còn cười cợt chế giễu anh . làm cho anh xấu hổ càng thêm xấu hổ . - Hoàng này ! Mày bỏ cuộc rồi hả ? - Không , sao mày hỏi thế ? - Tại mấy nay , tao thấy mày tránh mặt như xuồt . - Chẳng qua tao vẫn ngại vụ hôm trước . Giọng Dũng vừa an ủi vừa chế giễu - Tao hiểu mà . Sức công tử trói gà không chặt như mày làm sao mà mang đi được . chẳng qua chỉ bằng một cái phẩy tay của em như thôi mà . - Này thằng kia mày là an ủi hay chế giễu tao đấy hả ? - Tao nào dám chế giễu đại thiếu gia như mày . Chỉ là tao đang nói sự thật thôi . nhưng cũng đúng mà . . mày có biết làm cái gì đâu mà đòi bê đống ấy chứ . -:Mày .... Mày .... Dũng cắt lời - Tao làm sao ? Tao nói đúng mà . Thôi bỏ cuộc đi em ! - Đừng có mơ . Trong từ điển của tao không có từ bỏ cuộc . - Được tao sẽ đợi ...... ......... Nhiều ngày trôi qua , cuối cùng , anh cũng gạt bỏ được ám ảnh lần xấu hổ đó . Tiến tới gần cô nói - Như này ! Ngước đôi mắt trong suốt lên nhìn anh hỏi : - Có chuyện gì vậy ạ ? - Anh xin lỗi về chuyện hôm đó , ..... - Chuyện gì cơ Cô giả bộ không biết hỏi - Thì vụ em nhờ anh mang đồ hộ đó . Giả vờ như nhớ ra - Ah ! thì ra là vụ đó . Không sao , không sao em quên rồi . Anh không phải suy nghĩ nhiều đâu . Với lại ai chẳng có việc anh bận là chuyện bình thường .. - Vậy sao cảm ơn em đã thông cảm cho anh . - Không có gì - À như này ! Tối em có rảnh không amh rủ em đi uống nước . Vốn tưởng rằng cô sẽ từ chối nhưng không ngờ : - Được thôi ! Mấy giờ ạ ? - 7h tối nhé ! Ở quán k , không gặp không về - Ok anh . Em nhất Định sẽ tới . Tim anh như nhảy nhót vì lời đồng ý của cô . Cuối cùng , cô cũng đã đồng ý đi chơi với anh . Cuối cùng , anh cũng đã thu hẹp khoảng cách tới trái tim cô . 7h tối : Chọn cho mình một chỗ ngồi dễ nhìn nhất , hôm nay anh cố gắng đến sớm để đợi cô . anh Cũng đặc biệt tạo cho mình một phong cách ấn tượng nhất đối với cô . Mặc trên người bộ vest cao cấp , mái tóc vuốt cao hơn thường ngày , trông anh lúc này thật giống một quý ông lịch lãm , khác hẳn với điệu bộ ăn chơi bất cần đời thường ngày . Trong quán cũng có rất nhiều khách nữ lén liếc nhìn anh , âm thầm ngưỡng mộ . Nhìn đồng hồ đã 7h30 vậy là Đã chậm mất 30 phút so với thời gian hẹn . Anh bắt đầu sốt ruột . Nhìn ra ngoài , rồi lại nhìn đồng hồ . đáng lẽ cô phải đến rồi chứ ! hay đã có chuyện gì xảy ra . Anh chưa từng phải đợi bất kỳ người con gái nào , vậy mà giờ anh lại phải đợi cô . Thật bực mình , với người con gái này chưa bao giờ , anh phải tốn nhiều thời gian và công sức để theo đuổi một người con gái . Huống hồ , cô gái này lại không hề xinh đẹp hay có gì đặc biệt . cô gái đáng chết này , tôi nhất định tán cho bằng được em , ăn sạch sẽ rồi đá em thật đau đớn . Chợt có một giọng nói kéo anh ra khỏi suy nghĩ . - Anh đợi em có lâu không ? - Không , cũng không. ....... Tiếng nói anh nghẹn lại , không thể nói lên lời nào khi anh ngẩng đầu lên . Trước mắt anh là nguyên cả tổ đứng đó. Cô gãi đầu nói : - Thật ngại quá ! Mọi người biết anh mời em đi uống nước , nên mọi người muốn theo , liệu có phiền không ạ ? Anh cười như mếu nói - Không ...... Không sao đâu . Mọi người cứ tự nhiên ! Mọi người ồ lên - Vậy không khách sáo nhé ! - Cảm ơn anh Hoàng nhiều ! - Mọi người ăn uống nhiệt tinh nhé ! hôm nay anh Hoàng mời ! Tất cả trở nên vui vẻ , nhưng mặt ai đó vô cùng khó coi . Nụ cười như sắp khóc , vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra . 2 giờ trước , - Nghe nói thằng Hoàng mời em đi uống nước hả ? - Vâng . có gì không anh ? - Em phải cẩn thận với nó nhé , nó không đơn giản như em nghĩ đâu - Anh yên tâm em đã có kế sách . Đừng lo lắng quá ! ....... 3 giờ trước - Chị ! - Cái gì đó ? - Anh Hoàng rủ đi uống nước để tạ lỗi về vụ hôm trước , chẳng phải chị thích anh Hoàng sao , chị đi cùng cho vui - Thật hả ? Ok mấy giờ đó ? - 7 giờ ạ - Này cái gì mà thần thần bí bí hẹn nhau 7 giờ đó . - À anh Hoàng mời đi uống nước ạ .chị đi cùng cho vui . Bla bla bla ....... Và kết quả là như bây giờ . Kẻ thì cười vui ,kẻ thì khóc không ra nước mắt , than trời than đất bất công .