Từ khi Tạ Thiên Lan rời đi, Sở Mộ Vân biết sẽ có ngày như vậy. Kỳ phát tình ba năm, bảy ngày phải làm một lần. Lúc Tạ Thiên Lan ở đây, bọn họ đêm nào cũng làm nên đương nhiên không cần quan tâm bảy ngày một lần "bắt buộc" hay không. Nhưng hiện tại hắn đã trải qua sáu ngày, nhưng lại không nhịn qua được ngày thứ bảy. Thật sự không nhịn được. Hơn một năm trước, cơ thể Sở Mộ Vân cũng thường xuyên xao động, nhưng lúc đó còn có thể đè nén được. Mà chỉ cần tinh thần ổn định, tà hỏa kia sớm muộn cũng bị đè xuống. Nhưng sau khi làm với Tạ Thiên Lan nhiều lần như vậy, thân thể dường như không còn thuộc về hắn nữa. Bắt đầu từ sáng sớm, cơ thể hắn đã không ngừng kêu gào, dục vọng điên cuồng nổi lên, mạnh mẽ nghiền nát ý chí, ý đồ chui qua da thịt áp đảo tất cả. Sở Mộ Vân cả ngày không yên. Thẩm Thủy Yên vẫn luôn bên cạnh hắn, không nhịn được mà hỏi: "A Vân, độc tính còn chưa trừ tận gốc sao?" Sở Mộ Vân không nghe được y đang nói gì, chỉ chăm chú nhìn môi y mấp máy, muốn mặc kệ tất cả mà hôn lên. . . . . . . Yết hầu khô rát không nhịn được chuyển động một chút. Thẩm Thủy Yên quay sang nhìn hắn, trái tim đập mạnh. Nam nhân trước mặt tuấn mỹ như thần, nhưng đôi mắt hắn lại ẩn nước, gò má hơi ửng hồng, đôi môi hơi run lên, dường như khát vọng. . . . . . . Thẩm Thủy Yên không nghĩ ngợi gì mà hôn hắn. Khi đôi môi tiếp xúc, Sở Mộ Vân nghe thấy âm thanh vui thích của cơ thể. Hắn thích nụ hôn này, thích đến mức muốn vĩnh viễn hôn như vậy. Sở Mộ Vân ngồi, Thẩm Thủy Yên đứng. Chiều cao chênh lệch của hai người lập tức cách xa. Mà cúi xuống hôn như vậy lại càng mang đến cảm giác xâm lược cùng chiếm hữu. Thẩm Thủy Yên thích góc độ này, y thích ép Sở Mộ Vân ngẩng đầu lên tiếp nhận nụ hôn của y, thích dáng vẻ A Vân đón ý hùa theo y. Thời gian hôn môi rất dài, ngay cả khi hít thở không thông, Sở Mộ Vân vẫn không dừng lại. Hơn nữa bắt đầu từ vui sướng, khát vọng này càng khắc sâu, càng không thể nhịn được. Không đủ, hoàn toàn không đủ. . . . . . . Thân thể khát vọng luôn phải chịu đựng, sau khi nếm thử ngon ngọt thì làm sao có thể buông ra? Tuy biết bây giờ vẫn còn sớm, nhưng Sở Mộ Vân vẫn kéo đứa trẻ mình nuôi lớn lên giường. Đêm này đối với Thẩm Thủy Yên mà nói thật sự rất hưng phấn, quá kích thích, khó có thể quên được. Khát vọng có được càng lớn thì đến khi có được càng thêm điên cuồng. Y đã vô số lần tưởng tượng nên làm thế nào để lấp đầy dục vọng mãnh liệt của mình, mà giờ y đã biết. Lúc giao hợp với Sở Mộ Vân, Thẩm Thủy Yên cảm nhận được khoái cảm vô cùng lớn. Không chỉ là sinh lý mà còn cả tinh thần, cảm giác nắm giữ được thứ yêu thích trong lòng bàn tay, chiếm hữu thứ mình muốn thật sự quá tốt đẹp. Đồng thời cũng khiến y đạt được thỏa mãn rất lớn. Tuy còn trẻ nhưng để có được Sở Mộ Vân, mấy năm nay Thẩm Thủy Yên đã phải trả giá rất nhiều. Cho dù là đối với Thiên Lâm Cung hay là đối với y, đều khắc nghiệt đến mức người bình thường không thể tưởng tượng được. Tu vi y tăng cực nhanh, thể lực vô cùng tốt, tuy vẫn còn kém Sở Mộ Vân nhưng với độ tuổi này, đừng nói là Nhân giới, nhìn khắp tam giới cũng cực kỳ hiếm thấy. Đương nhiên. . . . . . Thẩm Thủy Yên không phải là thiếu niên chân chính. Tuổi của y không khác Tạ Thiên Lan lắm, tu vi cũng sàn sàn nhau, nhưng lại vì nguyên nhân thể chất mà thu nhỏ. Nhưng thời điểm giải trừ ký ức phong ấn càng đến gần, sức mạnh của y càng không ngừng thức tỉnh. Cho dù chưa trưởng thành hoàn toàn cũng đã có phong thái lỗi lạc, có thể tưởng tượng được đến lúc trưởng thành y sẽ vô song như thế nào. Lý trí Thẩm Thủy Yên muốn áp chế, muốn dịu dàng, muốn nhẹ nhàng khiến người dưới thân thích ứng. Nhưng lại không thể, mới nếm thử tư vị tình yêu, đạt được ước nguyện như ý, Thẩm Thủy Yên không thể dừng lại được. Mà lúc đầu Sở Mộ Vân còn thấy khó chịu nhưng sau đó lại không ngừng quấn lấy y. Quả thật không biết như thế nào là đủ. Thẩm Thủy Yên sao có thể không trầm mê khi lúc nào cũng nhớ hắn đến khắc cốt ghi tâm, nghĩ đến hắn lục phủ ngũ tạng đều quặn đau? Y hận không thể đời đời kiếp kiếp tiếp tục làm. Một đêm không ngủ, khi hừng đông cả hai người đều mệt mỏi. Ánh mắt Thẩm Thủy Yên tràn ngập tình yêu: "A Vân, ngươi đói không? Ta sai người đi làm đồ ăn cho ngươi. " Sở Mộ Vân vẫn thất thần. Hắn mở miệng, giọng nói vì tối qua mãnh liệt mà khàn khàn: "Được. . . . . . " Thẩm Thủy Yên thân mật hôn hắn, để hắn dựa vào đầu giường nghỉ ngơi. Y khoác áo, tự mình đi dặn dò người làm bữa sáng. Y đi rồi, Sở Mộ Vân liền thở mạnh ra, nhắm chặt mắt lại. Linh: "Có khỏe không?" Sở Mộ Vân: "Không khỏe. " Linh: "Cần. . . . . . cần ta giúp không?" Một loạt video đang ở chế độ chờ! Sở Mộ Vân: "Không cần, Tạ Thiên Lan sẽ không đi lâu. " Giọng nói Linh bảo bảo tràn ngập đau thương: "Thân thể Băng Linh Thú này đúng là. . . . . . . " Sở Mộ Vân: "Không sao, thân thể này rất phù hợp với hai người bọn họ. " Một người vì tham lam mà muốn chiếm hữu, một người vì tình dục mà muốn chinh phục. Nhưng thân thể Băng Linh Thú này đã định trước là dâm loạn. Cho nên bọn họ vĩnh viễn không chiếm được thứ mình muốn. Mà vì không chiếm được mới biết mình sai ở đâu. Qua rất nhiều ngày, Sở Mộ Vân và Thẩm Thủy Yên gần như không ra khỏi tẩm điện. Nhưng cho dù Thẩm Thủy Yên thỏa mãn hắn vô số lần vẫn. . . . . . . Không đủ, thế nào cũng không đủ. . . . . . . Dục vọng trong xương cốt kia khiến hắn sắp phát điên, mất đi lý trí. Ái nhân ở bên cạnh, bọn họ ngày đêm triền miên, nhưng hắn lại càng ngày càng nhớ Tạ Thiên Lan, nhớ những đêm ở bên y, nhớ thời khắc được thỏa mãn kia. . . . . . . Cho dù rất oán hận nam nhân kia, cho dù căm thù đến tận xương tủy, cho dù hận không thể giết y, nhưng Sở Mộ Vân lại bi ai phát hiện, hắn thật sự. . . . . . . Cần y. Lại mấy ngày nữa trôi qua, tinh thần Sở Mộ Vân càng ngày càng bất ổn, hắn không nhìn thấy Tạ Thiên Lan nhưng dường như Tạ Thiên Lan ở xung quanh hắn. Hắn nghe thấy giọng nói của y, nhìn thấy y, chỉ cần nhớ đến y là vui sướng, cảm giác tê dại khắp da đầu ập đến. Hắn muốn y. . . . . . . Không, là thân thể này muốn y. . . . . . . . Muốn đến không màng tất cả. Ba ngày sau, Tạ Thiên Lan trở lại. Vẫn là bộ hồng y, vẫn là dung mạo vô song, vẫn nhìn Sở Mộ Vân cười như không cười. Thẩm Thủy Yên còn ở bên cạnh, Sở Mộ Vân phải mất rất nhiều sức lực mới giữ được ý chí. Tạ Thiên Lan hành lễ với bọn họ. Thẩm Thủy Yên lạnh lùng nhìn y: "Đại phu Tạ tuy không phải là người của Thiên Lâm Cung nhưng nơi này cũng không phải là nơi mà ngươi muốn. . . . . . " "Yên nhi. " Sở Mộ Vân ngắt lời y. Thẩm Thủy Yên giật mình nhìn hắn. Cơ thể Sở Mộ Vân cứng đờ. Hắn cố gắng kìm nén sự run rẩy trong giọng nói: "Có thể giúp ta một việc được không?" .