Linh bảo bảo nhìn ra tình cảm của Tham lam dành cho Sở Mộ Vân là không hề giả tạo. Những khát vọng, mê luyến, dục vọng chiếm hữu kia đều vô cùng mạnh mẽ, nhưng tại sao. . . . . . . . Góc trên đỉnh đầu y vẫn không sáng? Linh bảo bảo bắt đầu hoài nghi nhân sinh: "Có phải ta download quá nhiều xxoo cho nên hệ thống bị nhiễm virus rồi đúng không QAQ!" Sở Mộ Vân: ". . . . . . . " Linh 👉👈: "Ta cũng vì hỗ trợ công lược mà làm hết sức, sao lại như vậy chứ QAQ!" Sở Mộ Vân nhận lấy hai icon khóc ra nước mắt, sau đó gửi cho nó một sticker sờ đầu. "Yên tâm, hệ thống của ngươi vẫn bình thường. " Giọng nói của Linh từ mù mịt chuyển sang rõ ràng: "Thật sao?" Sở Mộ Vân nghiêm túc nói: "Muốn khiến hệ thống dos nhiễm virus cũng không phải chuyện dễ dàng. " Linh: ". . . . . . . . " Sở Mộ Vân: "Ngoan. " Dos3. 0: Oa hu hu hu. Khụ khụ. . . . . . Cuối cùng cũng có thể bắt nạt được tên nhóc này, tâm trạng Sở Mộ Vân tốt hơn nhiều. Góc trên đầu Thẩm Thủy Yên đương nhiên không sáng, Sở Mộ Vân không cần xem cũng biết được. Còn về phần nguyên nhân, Linh bảo bảo không biết nhưng Sở Mộ Vân lại hiểu rõ. Hắn cho Thẩm Thủy Yên thời gian 5 năm. Tuy thời hạn sắp đến nhưng điều hắn muốn lại không xảy ra. Tham lam không hề yêu hắn, y chỉ muốn chiếm hữu, giam cầm thứ mình thích ở bên người, vĩnh viễn cũng không thể rời khỏi. Dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ này tra tấn y, nhưng cũng đồng thời tạo nên y. Y muốn có được, muốn hoàn toàn chiếm hữu, muốn hoàn toàn khống chế. Vì chấp niệm này mà y không ngừng theo đuổi sức mạnh, không ngừng đánh bại những thế lực lớn mạnh, thậm chí còn dùng tình yêu để giam cầm con mồi. Xét theo góc độ nào đó thì bảy Ma tôn rất giống nhau. Mỗi người bọn họ đều có chấp niệm của riêng mình, khi đối diện với tội nghiệt của mình thì bọn họ có thể làm bất cứ điều gì. Tốt, xấu, có thể chấp nhận được, trái với luân thường đạo lý, hâm mộ, ghen tị. . . . . . . Bất kể là như thế nào thì để thỏa mãn dục vọng của bản thân, bọn họ đều sẽ làm. Ngạo mạn vì ngạo mạn mà chơi đùa lòng người. Đố kỵ vì đố kỵ mà phá hủy mọi thứ tốt đẹp. Tham lam vì tham lam mà không từ thủ đoạn. . . . . . . . Đều giống nhau. Khóe miệng Sở Mộ Vân khẽ nhếch lên, hắn mỉm cười nhưng trong mắt lại lạnh lẽo. 5 năm, chỉ còn có một năm, nhưng có lẽ không cần phải đợi lâu nữa. Sau khi Thẩm Thủy Yên rời đi, Tạ Thiên Lan lại quay về lần nữa. Lần này y che giấu khí tức, đừng nói là Thẩm Thủy Yên, ngay cả Sở Mộ Vân cũng không nhận ra. May là Sở Mộ Vân đã sớm đoán được trước, cho nên hắn vẫn luôn duy trì dáng vẻ tôn giả. Trong tay Dâm dục cầm một bầu rượu, mùi hương phiêu tán ra bên ngoài. Y nhấp nhẹ một ngụm, sau đó mỉm cười: "Một ly không?" Sở Mộ Vân không nhìn y. Tạ Thiên Lan nghiêng người qua, mùi hương trên người y hòa lẫn với mùi rượu càng thêm mê người. Cơ thể Sở Mộ Vân bị y dạy dỗ, chỉ cần y lại gần đã cảm thấy khô nóng. Nhưng Sở Mộ Vân rất khó chịu với loại động dục không thể kiểm soát này, nó khiến hắn không giống một linh thú có linh tính mà thoái hóa thành yêu thú chỉ biết động dục hơn. Tạ Thiên Lan đương nhiên hiểu được tình trạng cơ thể hắn, y uống rượu, lười biếng nói: "Mùi vị của đứa trẻ mình nuôi lớn thế nào?" Y biết Sở Mộ Vân sẽ không ngạc nhiên. Vì với tu vi của bọn họ, mở rộng thần thức đến nửa Nhân giới cũng không có gì kì lạ. Sở Mộ Vân nhíu mày, trong lòng khó chịu nhưng vì Tạ Thiên Lan đến gần mà mặt bắt đầu phiếm hồng. Tạ Thiên Lan mang theo hương rượu ngậm lấy vành tai hắn: "Hôn y hay hôn ta thích hơn?" Sở Mộ Vân đẩy y ra: "Ngươi có tư cách gì mà so sánh với y!" Tạ Thiên Lan nâng mi, trên mặt vẫn nở nụ cười ôn nhu, nhưng đáy mắt lại đầy hắc khí, y cười khẽ: "Thân thể dâm đãng này của ngươi, tiểu Yên có thể thỏa mãn được sao?" Sở Mộ Vân nắm chặt tay, phẫn nộ nổi gân xanh: "Ta sẽ không làm với y!" Tạ Thiên Lan cười: "Không dám đi?" Y mỉm cười, lời nói đầy ác ý: "Bảo bối của ngươi ngưỡng mộ ngươi, kính trọng ngươi, coi ngươi là đấng cứu thế, là tồn tại vĩ đại nhất trong lòng mình,. . . . . . . . Nhưng thần của y thật ra lại bị dạy dỗ đến mức. . . . . . . " "Câm miệng!" Sở Mộ Vân không nhịn được mà ngắt lời y. Tạ Thiên Lan không nói gì nữa, y bỏ bầu rượu xuống, ôm chặt lấy hắn từ phía sau, ái muội hôn xuống cổ hắn: "Vậy thì dùng cơ thể chứng minh xem điều ta nói có đúng không. " Vừa biểu thị tâm ý với Thẩm Thủy Yên xong, Sở Mộ Vân lại bị Tạ Thiên Lan thao một đêm. Buổi tối phóng túng điên cuồng bao nhiêu thì ngày hôm sau Sở Mộ Vân lại cảm thấy cô đơn và xấu hổ bấy nhiêu. Tạ Thiên Lan đã rời đi, trong phòng vẫn sót lại hương vị ái muội. Sở Mộ Vân dùng pháp thuật tiêu hủy toàn bộ dấu vết, cũng vào phòng tắm rửa mấy lần, nhưng. . . . . . . Dơ bẩn và tối tăm ở dưới đáy lòng vẫn không thể rửa sạch. Hắn có tư cách gì mà có được Thẩm Thủy Yên? Sở Mộ Vân ngồi ở đầu giường, hai tay ôm lấy đầu. Tuy đã ngăn lại mọi cảm xúc nhưng thân ảnh cô độc lại thể hiện hắn đang ở bên bờ vực tuyệt vọng. Ban ngày Tạ Thiên Lan rất an phận thủ tường, thật sự coi mình là một y sư, y không chỉ bắt mạch cho Sở Mộ Vân mà còn chữa trị một vài căn bệnh khó chữa cho các tu giả khác. Tạ Thiên Lan đương nhiên không am hiểu y thuật, nhưng y sống lâu như vậy, cái gì cũng có thể hạ bút thành văn. Chỉ lừa vài người thôi thì quả thực quá dễ dàng. Tạ Thiên Lan an phận như vậy nên địch ý của Thẩm Thủy Yên đối với y cũng giảm bớt. Mấy ngày nay y vì trầm mê trong vui sướng có được Sở Mộ Vân, mà hận không thể dính lấy hắn suốt ngày. Dáng vẻ vừa tín nhiệm vừa ỷ lại kia thật sự là tình thâm nghĩa trọng. Sở Mộ Vân vốn sủng y, lúc này lại càng sủng đến đầu quả tim, hận không thể đem tất cả những thứ tốt đẹp nhất thiên hạ tặng cho y. Thời gian trôi qua rất nhanh. Ban ngày Sở Mộ Vân ân ái ngọt ngào với Thẩm Thủy Yên, ban đêm lại bị Tạ Thiên Lan thao, đồng thời bị ép nói những điều mà hắn không muốn nói. Lý trí và thân thể của hắn dường như phân liệt thành hai nửa. Ban ngày hắn sủng Thẩm Thủy Yên đến khắc cốt ghi tâm, ban đêm lại cùng Thẩm Thủy Yên làm chuyện không nên làm. Thói quen thật đáng sợ. Lúc Thẩm Thủy Yên sắp trưởng thành, Sở Mộ Vân vậy mà đã thích ứng với sinh hoạt như vậy. Thế nhưng Thẩm Thủy Yên lại không chịu nổi, y càng ngày càng khát vọng Sở Mộ Vân, càng muốn càng nhiều, bản tính tham lam thúc giục y, khiến y không ngừng đòi hỏi. Biến cố phát sinh khi. . . . . . . . Tạ Thiên Lan mất tích ngoài ý muốn. Ai cũng không biết y đi đâu, không biết y rời đi khi nào, cũng không có ai nhìn thấy y. . . . . . . Nhưng. . . . . . Y bỏ đi liên tục bốn, năm ngày. Sở Mộ Vân không thể nói ta tâm tình của mình lúc này, chỉ nhẹ nhàng thở ra. Thế nhưng chỉ sợ đây chỉ là tạm thời. . . . . . . . Ác ma kia sẽ trở về. Mà rất nhanh, Sở Mộ Vân lại phải đối diện với một vấn đề nghiêm túc: Kỳ phát tình bảy ngày một lần đến rồi. . . . . . . . . .