Editor: demcodon Tư Bác trở về trước thời gian làm cho thể xác và tinh thần Yến Thần Dật thoải mái, càng đừng nói có nam nhân làm bạn sau mấy ngày mùa đông rét lạnh này cũng càng thêm ấm áp. Yến Thần Dật ngủ một giấc thẳng đến giữa trưa, mắt thấy mặt trời đã lên giữa bầu trời hắn mới lười biếng trở người lộ ra dấu vết trên cánh tay mang theo chấm chấm, nhìn lại mập mờ xinh đẹp. Tư Bác trở người ôm hắn cọ cọ, còn lại gần hôn hôn hai má hắn. Yến Thần Dật mở to mắt thấy y còn muốn ngủ thì duỗi tay đẩy đẩy y: “Nên thức dậy thôi, nếu không thức dậy chỉ sợ ca huynh phải cho người đến kêu.” Vừa dứt lời ngoài cửa đã truyền đến tiếng tiểu thái giám hỏi: “Vương gia đã thức dậy chưa?” Yến Thần Dật nhướn mi, vỗ nhẹ hai má nam nhân cười nói: “Nghe không, mau thức dậy.” “Không dậy nổi, còn muốn ngủ.” Tư Bác nhắm mắt lại hừ hừ một tiếng, cảm giác được người trong lòng tính đứng dậy động tác càng ôm chặt eo hắn, đến gần ở trước ngực hắn khẽ cắn: “Thần Thần cũng ngủ với ta.” “Huynh ngủ nữa sẽ thành đầu quỷ đó, nhanh chóng ngồi dậy!” Yến Thần Dật nhéo cánh tay y tức giận không thôi. Buổi sáng trời còn chưa sáng người này vừa tỉnh ngủ đã quậy hắn, lúc này đã giữa trưa còn không rời giường, để cho những người đó bên ngoài nhìn thành dáng vẻ gì. Y không biết xấu hổ nhưng mình biết, chưa thấy qua ai da mặt dày như vậy. Tư Bác cũng nghe ra tức giận trong giọng nói của Yến Thần Dật, y nhanh chóng mở mắt ra không dám dây dưa tiếp còn cười hắc hắc nói: “Dậy thôi dậy thôi, ta đây không phải là muốn thức dậy sao?” Tiểu thái giám ngoài cửa nghe được tiếng lại gõ cửa khẽ hỏi: “Vương gia đã thức dậy chưa?” “Ừh.” Tư Bác đứng lên cầm một bộ áo choàng đến đưa cho Yến Thần Dật: “Tiến vào hầu hạ.” Tiểu thái giám nghe tiếng nhanh chóng nhận chậu nước ấm bưng phía sau cùng nhau vào cửa. “Vương gia, vừa rồi Hoàng thượng có hỏi qua ngài đã thức dậy chưa, nói là kêu ngài sau khi thức dậy đi tìm y.” Tiểu thái giám lấy cái khăn để vào trong chậu nước ấm thấm ướt, sau khi vắt khô cung kính đưa cho y. Yến Thần Dật nhìn dáng vẻ gã cúi đầu đều lo lắng xương cổ thay gã. Tư Bác xua tay kêu gã lui ra, xoay người đưa cái khăn trong tay đưa tới cho Yến Thần Dật, oán giận nói: “Ca ta mỗi ngày không biết suy nghĩ cái gì, không có việc gì cũng phải kêu ta đi qua chỗ y một lát.” Mặt mũi y tràn đầy ghét bỏ làm cho Yến Thần Dật nhìn buồn cười, nghĩ thầm: "còn không phải là không có việc gì mới kêu huynh đến cùng giải buồn sao? Cũng đủ làm khó Tào Nghi muốn bồi dưỡng tình cảm với đệ đệ nhà mình còn bị các loại ghét bỏ." Hai người sau khi rửa mặt xong ra cửa, lúc Yến Thần Dật đi đường eo còn mỏi cho nên không dám đi nhanh. Tư Bác cũng cùng hắn bước đi chậm rì rì, một bước lớn mạnh mẽ giảm bớt thành hai bước nhỏ. Tiểu thái giám đi theo phía sau hai người cứ lau mồ hôi, nghĩ thầm: "Vương gia à, ngài vẫn là Vương gia uy vũ khí phách kia sao? Chuyện này cũng quá làm cho người ta không nói được lời nào." Tư Bác cũng mặc kệ chuyện này lôi kéo tay Yến Thần Dật trong mắt đều là vui vẻ, còn nghiêng đầu hỏi: “Thần Thần, chàng cảm thấy nơi này tốt hay không? Chàng nếu như thích thì đến nói với ca ta muốn lấy, đuổi y ra.” Tiểu thái giám yên lặng che mặt, gã cái gì cũng chưa nghe được. Yến Thần Dật lắc đầu bĩu môi nói: “Ta không thích chỗ lớn như vậy, ở không an toàn, trong ngoài đều phải có người trông, không thú vị.” Tư Bác nhướn mi đến gần ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói: “Ta cũng thích sống ở trong nhà nhỏ với Thần Thần, không có người khác quấy rầy, đến lúc muốn làm thế nào thì làm thế ấy, muốn làm ở đâu thì làm.” Yến Thần Dật mới đầu không phản ứng lại thâm ý trong lời nói của y, suy nghĩ lại một chút mới phát hiện có chỗ không thích hợp thì quay đầu trừng liếc nhìn y rồi nhấc chân lên đạp, miệng còn mắng: “Huynh hiện tại càng ngày càng không biết xấu hổ!” “Muốn mặt làm gì? Có chàng là đủ rồi.” Tư Bác vỗ vỗ chân bị đạp đến, cười càng thêm hèn mọn - bỉ ổi. Yến Thần Dật lười nghe y nói hưu nói vượn đi về phía sau cách tiểu thái giám nửa bước chân hỏi: “Hoàng thượng đã dùng qua cơm trưa chưa?” “Bẩm tiểu công tử Hoàng thượng đang chờ Vương gia, còn chưa dùng cơm.” “Huynh đi tìm Tào Nghi đi, ta đi phòng bếp nhìn xem làm chút thức ăn mang đến.” Yến Thần Dật hoàn toàn làm lơ mấy ngự trù kia, chủ yếu là hai ngày nay ăn thức ăn bọn họ làm ra cảm thấy không thể thỏa mãn khẩu vị. Tư Bác liên tục gật đầu, khoảng thời gian này y đều nhớ tay nghề của Thần Thần nên lập tức yêu cầu: “Ta muốn ăn thịt hầm.” Yến Thần Dật gật đầu, hai người chia làm hai đường. --- --- Tư Bác đi vào thư phòng Tào Nghi đang ở, vừa đẩy cửa đi vào nhìn thấy Tào Nghi đang một tay chống cằm một tay còn lại cầm sổ con xem, nghe thấy âm thanh híp mắt nhìn y một cái, miệng châm chọc nói: “Đây thật đúng là phải nhìn Thần Thần nhà đệ, ngủ một giấc thẳng đến giữa trưa còn có xấu hổ hay không?” Tư Bác nghiêng nghiêng đầu: "lời này nghe sao quen tai như vậy nhỉ? Vừa rồi Thần Thần hình như cũng nói qua." “Ca tính lúc nào hồi cung?” Tư Bác đi qua lật lật mấy quyển sổ con để trên bàn nhíu mày: “Cuối năm phía dưới không có chiến loạn đã có không ít người muốn mở rộng hậu cung cho ca à?” “Tâm đều lớn không cần phải xen vào, sớm muộn gì cũng trừng trị hết bọn họ.” Tào Nghi cười lạnh một tiếng hỏi y: “Hai đệ tính ăn tết ở kinh thành hả?” “Ừm, cho dù muốn trở về hiện tại cũng không có thời gian, nghĩ đến đi xe ngựa mệt nhọc còn không bằng ở lại kinh thành. Mọi chuyện ở huyện Hoa Dương kêu bọn người Quảng xử lý tốt là được, Thần Thần trong khoảng thời gian này quá mệt mỏi, đệ muốn cho hắn nghỉ ngơi nhiều hơn.” “Sao đệ không nghĩ trở về chia sẻ giúp ca? Cả ngày đầu óc đều nghĩ đến Yến Thần Dật, nhà hắn có tình huống gì đệ hiểu biết được bao nhiêu?” Tào Nghi lười nhìn dáng vẻ y "chỉ cần có Thần Thần nhà đệ những chuyện khác đều không quan trọng" thở dài nói: “Ca cho người đi tra xét người trong nhà hắn phát hiện còn rất muôn màu muôn vẻ.” Khóe miệng hắn cười lạnh quá mức rõ ràng làm cho Tư Bác nhíu mi: “Còn không phải là lần trước đại ca hắn xảy ra chút chuyện sao, còn có chuyện khác?” “Đệ biết rõ?” Tào Nghi còn rất kinh ngạc: “Đệ cũng cho người tra xét?” Dựa theo hắn hiểu biết đối với đệ đệ nhà mình là không nên, hắn nếu như cảm thấy tất cả mọi chuyện liên quan đến người kia đều là tốt, không có đạo lý sẽ tìm người đi tra. “Không tra, lúc ấy quản gia đến mược bạc hắn bị bọn người Quảng ngăn lại không cho gặp Thần Thần. Sau này phụ thân hắn lại liên tiếp gửi đến bốn năm phong thư nhà thúc giục hắn trở về cưới thể sinh tử, thật không biết ông lão kia nghĩ như thế nào chia nhà còn muốn gọi trở về.” Tư Bác hừ lạnh một tiếng, trong mắt càng là lạnh lẽo vô cùng. “Vậy à? Yến Thần Dật nói thế nào?” Tào Nghi ngược lại có chút tò mò. “Chưa nói cái gì, Thần Thần tính không muốn liên lụy gì đến bọn họ, bằng không cũng sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy đến kinh thành.” Tư Bác rót ly nước trà uống thông cổ cười nói: “Đừng nhìn hắn có một dáng vẻ dễ khi dễ, tính tình rất cứng cỏi đấy.” Tào Nghi bĩu môi, nghĩ thầm: "chỉ có Thần Thần nhà đệ tốt nhất, cảm tim cả mắt đều là Thần Thần nhà đệ." Hai người đang nói chuyện thì cửa phòng bị gõ hai tiếng, Tào Nghi giương giọng kêu "tiến vào". Yến Thần Dật bưng khay đẩy cửa tiến vào, đi theo phía sau là mấy tiểu thái giám. “Nhanh như vậy?” Tư Bác đứng dậy nhận khay trong tay hắn hít hít mũi: “Món gì vậy?” “Bí đỏ hầm xương và gà miếng kho tàu, còn có mấy món lót dạ.” Yến Thần Dật vừa nói vừa bảo tiểu thái giám phía sau bưng khay để lên trên bàn xoay mặt nhìn về phía huynh đệ hai người nhướn mày nói: “Không ăn cơm hả?” “Ăn!” Hai người trăm miệng một lời, động tác kia gọi là nhất trí. Tay nghề của Yến Thần Dật tuyệt đối không có ngự trù nào bằng, nhưng không thể không nói đồ ăn hắn làm có một loại hương vị đặc biệt làm cho huynh đệ hai người ăn khen không dứt miệng. Đặc biệt là Tư Bác, dáng vẻ miệng to ăn cơm kia giống như bị đói bụng rất lâu. “Huynh ăn từ từ thôi.” Yến Thần Dật nhíu mày duỗi tay cầm ly trà đưa cho y: “Quảng có phải không cho huynh ăn cơm hay không? Sao lại giống như nhiều năm chưa ăn qua thịt vậy?” “Ừhm.” Miệng Tư Bác nhét tràn đầy gật đầu, ngay cả nói cũng nói không rõ ràng. Yến Thần Dật thở dài giơ tay cầm khăn vải lau nước dầu dinh bên miệng y, lại thêm nửa chén cơm cho y: “Nửa chén cuối cùng, ăn nhiều huynh sẽ không thoải mái.” Loại ăn uống quá độ này thật sự không phải thói quen gì tốt. Yến Thần Dật mím môi nhìn về phía Tào Nghi phát hiện tướng ăn của y đặc biệt nhã nhặn, trong lòng khen ngợi không hổ là làm hoàng đế, nhìn xem tướng ăn này, ngay cả gặm xương cũng đều không lộ răng...... Đáy lòng Tào Nghi trợn trắng mắt phun xương gà trong miệng vào trong chiếc đĩa nhỏ một bên. Khi nhìn thấy dáng vẻ đệ đệ nhà mình giống như quỷ chết đói đầu thai cũng không biết nói gì. Bất quá cho dù hắn không nói gì cũng vô dụng, có nói đệ đệ hắn cũng không nghe. “Vừa rồi Tiểu Tuấn nói với ta chuyện trong nhà ngươi, ngươi nghĩ thế nào?” Tào Nghi lau miệng nhìn về phía Yến Thần Dật hỏi: “Nếu như ngươi không muốn có liên lụy gì với bọn họ cũng không khó.” Yến Thần Dật sửng sốt, tiếp theo xua tay nói: “Không cần, từ khi đến kinh thành đến bây giờ tự nhiên cũng đã cắt đứt liên hệ với bọn họ. Nếu như thật sự chọc bọn họ nóng nảy cũng không tốt.” Hắn nghĩ rất đơn giản, mình chiếm thân thể này có một số việc không thể không làm, nhưng hắn cũng có điểm mấu chốt. Tào Nghi nghe y nói như vậy ngược lại cảm thấy rất hợp tâm ý. Nếu như Yến Thần Dật thật sự một câu đồng ý xuống hoàn toàn cắt đứt quan hệ với người nhà thì hắn phải suy nghĩ về chuyện khác một chút. Tư Bác xoay qua trừng mắt nhìn Tào Nghi, trách hắn xen vào việc của người khác. Tào Nghi trợn trắng mắt nhìn y, hất hất cằm: “Một lát đệ lấy mấy quyển sổ con kia đi đi, nên làm gì hay làm sao không cần đến thông báo cho ca.” Tư Bác gật đầu nháy mắt với Yến Thần Dật kêu hắn đi lấy sổ con. Yến Thần Dật chớp mắt mấy cái, nghĩ thầm: "sổ này là ai cũng có thể tùy tiện lấy sao?" Bất quá nghĩ là nghĩ như vậy, hắn vẫn đứng dậy đến bên bàn cầm mấy quyển sổ con đặt đơn độc ở một bên: “Cái này hả?” “Ừhm.” Tào Nghi gật đầu, Tư Bác duỗi tay, Yến Thần Dật đi qua đưa. Nam nhân cúi đầu lật lật đại khái nhìn lướt qua cười lạnh một tiếng: “Mấy lão bất tử kia ngoại trừ mỗi ngày nghĩ đưa tôn nữ khuê nữ nhà mình vào trong cung và trong vương phủ còn có thể nghĩ chuyện khác không? Thật sự cho rằng nhà mình đưa ra đều có thể phong phi sinh Hoàng tử à?” Yến Thần Dật nhíu mày, xoay mặt nhìn y: “Đưa vào trong vương phủ?” “Hắc, Tiểu Yến ngươi còn không biết phải không? Trong phủ Tiểu Tuấn cũng không ít mỹ nhân, nam nữ đều có, chờ về sau ngươi đi gặp thì biết.” Tào Nghi há miệng đã bán đệ đệ nhà mình. Trong chớp mắt sắc mặt Yến Thần Dật biến đổi liên tục, xoay qua trừng nhìn về Tư Bác: “Nam nữ đều có? Còn tất cả đều là mỹ nhân?” Tư Bác quay đầu trừng Tào Nghi tức giận nói: “Khi nào thì ca lại nhét người vào quý phủ đệ vậy? Ca nói rõ ràng cho đệ!” Tào Nghi mím môi buồn cười: "ai nha, khó có được thấy đệ đệ nhà mình bối rối khẩn trương như vậy, quá thoải mái."