Quỷ điện, trong hoàng cung Đại Đường là nơi khiến cho mọi người sợ hãi nhất. Năm đó Đại Đường khai quốc hoàng đế Lý Tri Hạo định đô tại Kim Lăng thành, đặc biệt mời phong thủy pháp sư đến xem, phong thủy pháp sư này sau khi xem phong thuỷ của thành Kim Lăng, nói nơi này trời sanh là vùng đất thịnh vượng. Mà hoàng cung Đại Ngô từng ở đây, cũng là nơi vượng trung chi vượng, nếu có thể đem hoàng cung trước kia ra dùng, đồng thời cho tiến hành tu bổ lại kiến trúc cung thất, bài trừ hung khí do hoàng cung Đại Ngô để lại, thì cơ nghiệp của Đại Đường, sẽ hưng vượng suốt mấy trăm năm. Bởi vì lý do trên, mặc dù trong hoàng cung, ban đêm thường có tiếng quỷ khốc thần hào, Đường đế vẫn đặt hoàng cung ở đây như cũ, cũng mời hòa thượng đạo sĩ siêu độ vong hồn, vậy mà dã quỷ vẫn không chịu đầu thai, do vậy đành phải mời pháp sư tới tạo ma pháp trận tiêu diệt lệ quỷ vào trong đó. Lúc này, đại đa số u hồn đều đi đầu thai chuyển thế, ngoài U Nhi vâng mệnh thần tiên, ở lại phụ trách trông coi Thiên Thư, ở lại trong cung chờ người hữu duyên tới lấy. Chỉ còn khu tây bắc hoàng cung là phế điện, là nơi Đại Ngô hoàng đế sau khi bại binh tự vẫn, lệ quỷ tụ tập (hút chích), thường xuyên kêu khóc, bị người trong cung gọi là quỷ điện. Chỉ sau khi Lịch Đại hoàng đế mời pháp sư trấn áp, mới an tĩnh trở lại. Nhưng lúc Lý Tiểu Dân, trong cung quỷ điện bắt đầu có động tĩnh. Thiên Thư xuất thế, tiên khí đánh sâu vào trong pháp trận trấn áp do pháp sư bày ra, phá tan tạo ra lổ hổng, mà Lý Tiểu Dân dưới sự chỉ dẫn của Nguyệt Nương tìm kiếm bảo tàng chôn dấu khắp nơi, cũng đào ra vài món pháp khí, tuy là để cho Lý Tiểu Dân dùng vài món pháp khí này để tu luyện hoặc sử dụng, nhưng lại phá tan ma pháp tận do pháp sư bố trí, làm cho đại phê lệ hồn quay trở lại hoạt động trong phế điện, tiếng kêu khóc lại bắt đầu vang lên ở một dải phụ cận tây bắc hoàng cung vào mỗi đêm. May là bên ngoài pháp trận chưa bị phá vỡ, lệ quỷ chỉ có thể trong phế điện tác quái, nhưng không cách nào phá tan pháp trận rời đi, nhiều nhất chỉ đi tới trước cửa phế điện vài bước, sau đó cũng không cách nào đi thêm một bước. Thị vệ tuần tra phụ cận, lúc đi qua cửa phế điện, đột nhiên mất tích mấy người, lúc phát hiện thì, đã chết thẳng cẳng trước cửa quỷ điện. Sau đó bọn thị vệ tới gần định kiểm tra thi thể, thì nghe được trong phế điệncó tiếng khóc chói tai, mỗi người sắc mặt trắng bệch, ngay cả kéo thi thể đồng bạncũng không dám. Trường Bình công chúa nghe chuyện này xong, liền không nhị được tò mò, liền đi tìm mẫu thân nàng -- Tần quý phi, quấn quít lấy đòi nàng dẫn đi xem cho đỡ tò mò. (sau đó sẽ bị LTD xxx trong quỷ điện hêhêhê…) Tần quý phi cùng nàng đang tới trước cửa quỷ điện, mắt thấy âm khí sâm sâm, bao phủ trên một diện tích rộng lớn quanh đại điện, cũng thấy kinh hãi, không dám ở lâu, mang theo Trường Bình công chúa vội vã rời đi, nghiêm lệ dặn dò nàng, không được vọng động. Ai ngờ Trường Bình công chúa tuổi trẻ gan lớn, dĩ nhiên thừa dịp nửa đêm chạy tới quỷ điện, muốn khám phá đến tột cùng, kết quả lại bị quỷ sở mê, si ngốc ngơ ngác trở lại tẩm cung của mình cùng mẫu thân, rồi ngã ra hôn mê bất tỉnh (cười vãi…). Tần quý phi vừa hối hận vừa sợ, cuống quít triệu kiến Thái Y cùng pháp sư đến xem, nhưng bó tay không có cách, chỉ có thể nhìn Trường Bình công chúa đang hôn mê lắc đầu không nói. Chuyện này làm kinh động cả hoàng cung, Lý Ngư bất chấp sự nuồn phiền vì thân thể mình cũng buông trong lòng khổ muộn, sai người triệu kiến pháp sư có pháp lực cao cường, tới trấn áp lệ quỷ. Buổi sáng ngày hôm nay, Lý Ngư dùng trọng kim lễ vật mời pháp sư Quy Sơn phái mang theo đệ tử đi tới trước cửa phế điện, thiết khởi pháp đàn, thân mặc đạo bào, tay cầm Thất Tinh kiếm chỉ bầu trời, nói lẩm bẩm (hận đời vô đối), bắt đầu làm phép khu trừ quỷ mị. Ở phía xa hơn một chút, rất nhiều cung nữ, thái giám cũng ở một bên xem náo nhiệt, mà một vài phi tần cũng quá nhàm chán, chạy đến xem pháp sư làm phép. Trong những người này, tự nhiên không thể thiếu Lý Tiểu Dân. Trong lòng hắn đang vẫn nhớ câu chuyện về vị hoàng đế Đại Ngô mạt vận được U Nhi kể, liền mang theo Thần phi cùng đi xem náo nhiệt, với thân phận cung phi của nàng, chiếm được một vị trí tốt là vô cùng đơn giản, những cung nữ thái giám không có thân phận cao thấy Thần phi, đều lui lại phía sau, không dám cùng nàng đứng cùng một chỗ. Thần phi mặc dù sợ ma quỷ, nhưng mấy ngày nay cùng Lý Tiểu Dân cả ngày triền miên cùng một chỗ, mỗi ngày bị hắn làm cho sung sướng muốn chết, trong lúc điên cuồng, dâm thanh dãng ngữ kêu gào, bất cứ thứ gì, cũng đều nói hết ra. Lúc này đang trong lúc quyến luyến hắn nên không đành lòng cự tuyệt yêu cầu của hắn, ngẫm lại mình như bây giờ cùng tiểu thái giám tầm hoan tác nhạc, không biết khi nào gian tình bại lộ, cũng sẽ bị Nội Sự phòng đánh chết, cũng không chết một cách tử tế, cùng hắn đi xem ma quỷ, nếu chẳng may bị quỷ ám, cũng sẽ không thảm hại hơn so với việc rơi vào trong tay thái giám trong Nội Sự phòng Lần này pháp sự, tuy là Lý Ngư cho triệu kiến pháp sư đến đây làm phép, nhưng hoàng đế lại sợ ma quỷ, không dám đến đây, phụ trách chủ trì pháp sự lần này, cũng là Tần quý phi. Nàng nghe pháp sư nói xong, chính là muốn tiêu diệt ma quỷ trong phế điện, cũng như cướp lấy bảo vật trân quý trong quỷ điện, là có thể cứu tỉnh Trường Bình công chúa. Bởi vậy, để tránh mạo hiểm, đích thân đi vào quỷ điện, nhìn pháp sư mang theo chúng đệ tử hàng yêu tróc quỷ. Lý Tiểu Dân đứng trong đám người, len lén nhìn trộm thân hình Tần quý phi, đã thấy nàng cưỡi trên một con bạch mã, thân mặc nhung trang, phi phong trong gió nhẹ nhàng phiêu động, một bộ bộ dáng anh tư vô cùng hấp dẫn. Trên dung nhan tuyệt sắc, lại mang theo một tia lo lắng thật sâu, Lý Tiểu Dân nhìn vào vóc người tràn ngập mĩ cảm của nàng, nước miếng chảy ròng ròng, nhưng thấy tia lo lắng trong mắt nàng cũng không khỏi thương cảm thay nàng. Nhìn ra ngoài một hồi, Lý Tiểu Dân thu liễm tâm thần, quay đầu nhìn cách làm của pháp sư, hai mắt lấp lánh, cẩn thận nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của hắn. Pháp sư nọ tuổi đã lão, đứng trước cửa phế điện, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, râu tóc bạc phơ cùng đạo bào trong gió khẽ phiêu động, huy vũ bảo kiếm trong tay, niệm động chân ngôn, phía sau hơn mười đồ đệ lầm rầm đọc chú ngữ, trợ uy cho hắn. Bảo kiếm huy xử, dẫn động một mảng thanh khí trên bầu trời, dần dần tụ tập thành hình, hóa thành một đoàn thanh vân, hướng tới phế điện bay xuống. Thanh khí nhanh chóng bao phủ trước cửa phế điện, từ từ xâm nhập vào bên trong. Pháp sư được bảo phủ bởi thanh khí, cất bước tiến vào, thúc dục thanh khí đi trước, từng bước tiến vào trong điện. Trong cửa điện, vốn có một đoàn u hắc khí, cùng thanh khí chạm vào nhau, phát ra âm thanh ti ti. Thanh khí xâm nhập vào cửa điện thì, dần dần gặp phải trở ngại, tốc độ càng ngày càng chậm. Pháp sư trán đổ mồ hôi, trên mặt có vẻcố sức, nhưng trước mặt nhiều người có thân phận cao quý, không dám lui lại phía sau, cũng chỉ có ngạnh tiến vào bên trong. Mất hết rất nhiều sức, hắc khí từ từ thối lui, pháp sư rốt cục cũng vào trong. Liền thấy trên mặt hắn có vẻ mệt mỏi, hắc khí nhanh chóng lui lại phía sau, chia ra làm hai đạo hắc khí, mới dừng hẳn. Pháp sư cùng hơn mười đệ tử, đều cầm trong tay pháp khí, hướng tới cửa điện mà vào, mỗi người đều có vẻ đề phòng, như lâm đại địch. Sau khi nhóm đạo sĩ này đều đi vào trong điện, tình thế đột biến, cửa điện giống như bị một cách tay vô hình đè lại, "phanh" một tiếng, đóng chặt lại. Đám người vây xem bên ngoài, giật mình một cái, đều kinh hoảng nhìn nhau. Ngay sau đó, nghe được trong điện phát ra một trận kinh hô của đám đạo sĩ, sau đó là tiếng binh khí va chạm, đám đạo sĩ liền kêu lớn, thê lương vô cùng, mọi người ngoài điện nghe được, xương sống ớn lạnh, cũng lui ra phía sau hiện trường một khoảng cách, hai mặt nhìn nhau, sợ hãi không thôi. Chủ trì nghi thức là Tần quý phi nét mặt biến sắc, nhảy xuống ngựa, thủ án chuôi kiếm, tựa như muốn xông vào trong phế điện, lại bị đám cung nữ thái giám mà nàng mang đến quỳ gối trước mặt, liên tục khấu đầu cầu khẩn, chết cũng không dám cho nàng đi mạo hiểm. Không lâu sau thì, tiếng kêu thảm thiết dần dần bình tức. Cửa của quỷ điện, đột nhiên mở, hơn mười cổ thi thể như bị bàn tay vô hình nắm, dùng sức quăng ra, "phanh phanh" một trận vang lớn, trên mặt đất đều là… thi thể mỗi người huyết nhục mơ hồ, mọi người thấy vậy vội vàng che mặt sợ hãi, không dám nhìn nhiều. Tần quý phi sắc mặt đã trắng bệch, nhìn trong quỷ điện hắc khí âm trầm, lục thần vô chủ. Nghĩ không ra quỷ điện nhiều năm chưa từng có động tĩnh, nay đột nhiên náo động, không ngờ lại nguy hiểm đến thế. Hơn mười pháp sư, chỉ trong chốc lát, liền bị giết hết sạch sẽ, ma quỷ hung tànnhư vậy, làm cho người ta như thế nào có thể địch lại? Nhưng nếu buông xuôi, nữ nhi của mình còn đang bị quỷ mị ám, không giết được ác quỷ này, như thế nào có thể làm cho nữ nhi mình thần chí thanh tỉnh? Nếu cứ tiếp tục đi vào, tất sẽ lành ít dữ nhiều, đám pháp sư đó đều bị chết sạch, còn sót lại mấy người chưa đi vào, ở bên ngoài đám đạo sĩ còn lại cũng đều sỡ hãi run lẩy bẩy, nhìn qua so với bọn thái giám còn sợ hơn, bắt những người này vào giết quỷ, không khác hẳn gì đem muối bỏ bể. Tần quý phi quay đầu lại, trừng mắt nhìn đám đạo sĩ đang sợ hãi, cuối cùng thì tình cảm mẫu nữ sâu nặng áp chế hết thảy, trầm giọng nói: "Bây giờ trong các ngươi, có ai có biện pháp nào chưa?" Kẻ cầm đầu đám đạo sĩ còn sống, sợ vỡ mật quỳ xuống, khấu đầu khóc: "Nương nương tha mạng! Tại hạ bản lĩnh thấp kém, ngay cả sư phụ cũng chết trong tay quỷ mị, bọn tại hạ mà vào đó, cũng chỉ có thể để cho bọn chúng hấp thụ linh khí mà thôi, cấp cho quỷ mị tăng thêm pháp lực, đối với việc tróc quỷ, chỉ có hại mà lại vô ích! Nương nương minh giám!" Tần quý phi sắc diện trầm như nước, vừa sợ vừa giận. Nhìn quỷ điện kinh khủng như thế, phải làm như thế nào mới tốt? Dưới tình cảnh này, Tần quý phi không khỏi quay cuồng đầu óc, quay đầu lại nhìn đám thị vệ, cung nữ, thái giám, lớn tiếng nói: "Trường Bình công chúa, đã bị quỷ ám. Nếu muốn cứu được nàng, trừ phi là có người vào trong phế điện, lấy một viên minh châu màu đen ở chỗ sâu nhất trong đại điện, tên là Minh Vương châu, mới có thể cứu tỉnh Trường Bình công chúa! Ai có thể có làm được việc này bổn cung sẽ trọng thưởng?" Lời này cũng là miệng lão pháp sư đã chết nói cho nàng biết. Pháp sư này học rộng hiểu nhiều, biết tiền triều như thế nào trấn áp lệ quỷ, đối với bảo vật trấn quỷ như Minh Vương châu vô cùng thèm thuồng, biết nếu lấy được bảo châu, bao nhiêu quỷ mị cũng có thể nhất cử mà diệt sạch, đối với việc công chua Trường Bình bị quỷ ám cũng có thể xử lý được. Bởi vậy không ngại nguy hiểm, dẫn đồ đệ bất ngờ xông vào quỷ điện, nhưng không ngờ lệ quỷ trong quỷ điện, so với pháp sư đời trước ghi lại còn kinh khủng hơn gấp trăm lần, dễ dàng đưa hắn cùng cả đám đồ đệ diệt hết. Lúc này, Tần quý phi lớn tiếng hô lên, dùng ánh mắt kỳ vọng nhìn về phía bọn thị vệ, thái giám, cung nữ, nhưng thấy mọi người đều cuống quít lui lại phía sau, không ai có dũng khí đứng lại, làm cho nàng vô cùng thất vọng. Tần quý phi giận dữ, lớn tiếng quát: "Trường Bình công chúa gặp nạn, đây là lúc các ngươi báo ơn cho hoàng thượng, vì sao tất cả đều ham sống sợ chết, không thể hiện nghĩa vụ với hoàng gia?" Nàng chắc lần này vô cung phẫn nộ, tức giận trong lúc bột phát, lại thêm một cổ mỹ cảm anh vũ chí cực, cuồng phong thổi tới, làm tán loạn vài sợi tóc trên trán nàng, làm cho tư duing của nàng thêm phiêu dật và bừng bừng anh khí, trong đám người có một thiếu niên hảo sắc lúc này trong tâm thoáng rung lên, trong khoảng thời gian ngắn, không ngờ lại phát sinh nhiều chuyện. Ý niệm trong đầu đối với quý phi tôn quý bực này lại đang oai, tự nhiên khiến Lý Tiểu Dân vô cùng thích thú. Nhìn vóc người siêu cấp mê người này, khí chất của mỹ nữ này cũng vô cùng đặc biệt, khiến cho con mắt của hắn rực sáng, nhất thời cũng quên theo bọn thái giám, cung nữ đang lui về phía sau, trốn không muốn tới gần nguy hiểm. Trong ánh mắt sắc bén của Tần quý phi, đám người như thủy triều rút lui, chỉ chừa lại một thiếu niên mười bốn mười năm tuổi bộ dáng tuấn tú, đang ngây người trên mặt đất, một đôi mắt đen láy, kinh ngạc nhìn chằm chằm Tần quý phi, một bộ dạng hồn bất phụ thể. Tần quý phi đôi mắt đẹp đảo qua, chỉ có một tiểu thái giám là có can đảm xông vào quỷ điện đoạt Minh Vương châu, không khỏi thất vọng, lại vừa đau lòng, trong lòng biết dĩ nhiên biết một tiểu thái giám thân khinh cốt nhược, nếu vào quỷ điện, chỉ sợ còn chưa đủ còn chưa đủ cho quỷ xỉa răng. (còn có răng không thì không bít cái này mình chỉ dựa vào ý của bản VP mà dịch không chắc đúng) So với không có người nào cũng còn tốt hơn, Tần quý phi như bắt được một cọng rơm cứu mạng, nhanh bước tới, hai tay giơ lên, dùng sức chế trụ hai vai thái giám, mỹ mục gắt gao nhìn chằm chằm vào hai mắt Lý Tiểu Dân, trầm giọng nói: "Ngươi có thể tiến vào quỷ điện, lấy Minh Vương châu cho ta được không?" Tần quý phi vóc người vốn cao, có thể nói vóc người của nàng vô cùng hoàn hảo, ở kiếp trước Lý Tiểu Dân luôn luôn mơ tưởng đen nữ nhân như vậy, ngày thường trong đám cung phi, có vóc người như vậy cũng tựa như hạc giữa bầy gà, giờ phút này lại đứng trước mặt Lý Tiểu Dân, so với hắn cao hơn nhiều. Lý Tiểu Dân ngửa đầu nhìn mỹ nữ thành thục xinh đẹp như thiên tiên này, lại ngửi thấy trên người nàng tản mát ra hương thơm làm say lòng người, khiến cho ý loạn thần mê, nhất thời quên nói chuyện, chỉ nhìn đôi môi anh đào của nàng mở ra, thở ra khí thơm như lan, lại nghe không được rốt cuộc nàng nói cái gì. Tần quý phi trong lòng thất vọng, chỉ nghĩ hắn sợ đến ngây người, cũng chỉ đành cố nhẫn nại, cúi đầu nhìn tên tiểu thái giám đáng chết này, hỏi lại một lần nữa. Lý Tiểu Dân lúc này đây, đã nghe rõ, nhớ tới đám đạo sĩ chết thảm, không khỏi sợ đến cuống quít lắc đầu, tuyệt không muốn đâm đầu vào nguy hiểm. Bản thân là thanh niên cuat thế kỉ hai mươi mốt, lạc vào thời không kỳ dị, điều đầu tiên và cũng quan trọng nhất là phải lo bảo vệ tiểu mệnh, không thể thất phu hữu dũng, không thể có thói quen lao đầu vào mấy cái chuyện có thể mất mạng. Huống chi là vì cứu tính mạng của tiểu nha đầu từng uy hiếp sẽ móc mắt hắn, Lý Tiểu Dân tự nhận mình không phải là kẻ lấy đức báo oán như mấy gã quân tử, cũng không có ý định lấy lòng nha đầu man rợ này, bởi vậy việc nàng bị quỷ ám, cũng không muốn tự mình đi cứu mệnh nàng. Tần quý phi vốn là ôm tia hi vọng cuối cùng hỏi hắn, đã thấy hắn sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, liều mạng lắc đầu, không khỏi phẫn nộ, mày liễu dựng ngược(hay quá sao được như zậy ta??), liền một quyền đánh gã nô tài vô dụng trên mặt đất, đột nhiên nghe được thanh âm của một người vang lên: "Nương nương, hắn cod thể làm được!" Hai người đều chấn động, quay đầu nhìn, đã thấy Vân phi vẻ mặt tiều tụy, đang được vài cung nữ đến đỡ, nhìn qua vô cùng kiều nhược, nhưng vẫn cố gắng cử động môi anh đào, run giọng nói: "Nương nương, đây là tiểu thái giám trong cung của thần thiếp Tiểu Dân Tử, thuở nhỏ tu luyện tiên thuật, đối với việc tróc quỷ, làm rất tốt, chuyện này nhất định có thể thành công!" Lý Tiểu Dân vừa sợ vừa giận, hung hăng trừng mắt nhìn nàng, trong mắt phun ra lửa, không biết tại sao nàng muốn hãm hại mình, chẳng lẻ vài ngày nay, mình ra sức, phục vụ nàng còn chưa đủ sảng khoái sao? Hắn lại không biết, Vân phi vài ngày nay bị hắn làm cho chết đi sống lại, mặc dù sung sướng muốn chết, nhưng trong lòng run sợ, không thể kéo dài sự khoái cảm, sau khi nhớ lại, cũng chỉ cảm thấy nhục nhã cùng sợ hãi mà thôi. Huống hồ bởi vì buổi tối lại hầu hạ hắn đến nửa đêm, cung kỳ hưởng nhạc, mệt nhọc quá độ, lại tại đêm khuya loã thể quỳ trên mặt đất quá lâu, từ lúc Thần phi dẫn hắn rời đi, thì thật sự sinh bệnh, bây giờ bệnh vừa mới tốt một ít, được cung nữ dìu đi, đang đi tản bộ, thì mỹ mục thấy cảnh Tần quý phi đang hỏi hắn trước cửa quỷ điện, hỏi hắn có chịu hay không vào quỷ điện lấy Minh Vương châu, cứu Trường Bình công chúa. Vân phi tâm niệm thay đổi thật nhanh, nghĩ vậy việc giả thái giám cưỡng gian mình, tâm trạng nhục nhã phẫn nộ nói không nên lời; hơn nữa nếu có một ngày hắn rời khỏi biểu tỷ, quay trở lại tái hành hạ nàng, thân thể mình càng ngày càng yếu, có khi bệnh không dậy nổi, chỉ sợ sẽ bị hắn cưỡng gian đến chết. Nếu không, một khi bị người phát hiện ra, nếu bị cáo phát, gian tình bại lộ, mình sợ rằng cũng khó thoát khỏi tội chết. Dù sao đều là chết, không bằng liều một phen, nếu ác thái giám này bị quỷ ăn, vận mệnh của mình, nói không chừng có thể bảo vệ được. Nếu hắn thành công, cứu được Trường Bình công chúa, Tần quý phi niệm tình mình có công tiến cử, sau này nói không chừng có thể vì mình, hướng tới bệ hạ cầu xin, lưu lại cho mình một mạng, ở lại lãnh cung sám hối. (đáng tiếc sau này Tần quý phi trên đường dẹp loạn quân bị LTD ăn gọn…) Bởi vậy, nàng mới lớn mật, tiến lên nói chuyện Lý Tiểu Dân biết tiên pháp, nhưng vừa nhìn thấy hai mắt Lý Tiểu Dân toé ra lửa, dưới sự tích uy sau mấy ngày mấy đêm bị lăng ngược hành hạ, nàng không khỏi sợ đến điếng người, cúi đầu, không dám cùng hắn đối thị. truyện được lấy tại Tần quý phi nghe vậy mừng rỡ, nắm lấy bả vai của Lý Tiểu Dân, dùng sức lay động, kinh hãi hét lớn: "Thật tốt quá, ngươi biết tiên thuật, có thể tróc quỷ, vậy thì còn chờ gì nữa! Ngươi nếu có thể thành công thu hồi Minh Vương châu, ta nhất định đề cử ngươi, làm quản sự thái giám!" Lý Tiểu Dân cúi đầu, âm thầm thở dài. Việc đã đến nước này, nếu tiếp tục giải thích cũng không có tác dụng, người bên ngoài tin tưởng một tiểu thái giám, hay là tin tưởng chủ nhân của hắn? Cũng chỉ có âm thầm cắn răng, ảo tưởng một khi mình còn sống trở về, nhất định phải đem Vân phi xxx chết đi sống lại, báo thù mối hận làm chứng hãm hại! Tần quý phi thấy hắn cúi đầu, tưởng hắn không muốn, trong lòng lại một trận kinh hoảng, cố tình đề cử hắn làm nội cung tổng quản, nhưng không có hoàng hậu lên tiếng, nàng cuối cùng không thể từ trong tay thân tín của hoàng hậu cướp lấy chức vụ này. Tình thế cấp bách, nàng ôm lấy bả vai Lý Tiểu Dân, để ngọc diện dến sát bên đầu hắn, nhẹ giọng nói: "Đứa nhỏ tinh quái này, ta xem ngươi cùng con ta cũng không sai biệt lắm về tuổi tác, nếu là ngươi cos thể giúp bôn cung trong lúc này, lúc xong chuyện, bổn cung liền nhận ngươi làm con ta, để ngươi làm nghĩa tử của ta!" Lời ấy vừa nói ra, Lý Tiểu Dân trong lòng cả kinh, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhưng hai người cách nhau quá gần, môi chạm vào ngọc diện của Tần quý phi, cảm thấy da thịt nàng bóng loáng nhẵn nhụi, không khỏi trong lòng vô cùng yêu thích. Dù sao việc đã đến nước này, nếu nói không đi, cũng sẽ làm Tần quý phi phẫn nộ, nói không chừng sau này sẽ tìm cách hại mình không chết thì tàn phế, mình mặc dù bản lĩnh cao cường, nhưng nếu đối mặt vói vô số đại nội thị vệ vây công, cũng không dám nói sẽ không bị loạn đao phân thây. Không bằng cứ liều chết một phen, cũng thuận tiện tham quan tìm tòi quỷ điện, thử xem tiên thuật mình tu luyện đến tột cùng tới trình độ gì rồi. Tần quý phi thầm nghĩ vì tính mạng của nữ nhi, mặc dù bị Tiểu Dân Tử vô ý khinh bạc, cũng bất chấp không dặt ở trong lòng, thấy hắn gật đầu, trong lòng mừng rỡ, thiếu chút nữa liền ôm lấy hắn cười ha hả, may là thân là hoàng phi, định lực lại vô cùng vững vàng, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của thiếu niên tuấn tú trước mặt, nhớ tới hắn vì mình cùng nữ nhi, chuyện nguy hiểm cửu tử nhất sinh này, hốc mắt không khỏi đã ươn ướt. Lý Tiểu Dân cúi đầu nhìn bộ ngực sữa cao lớn của nàng, mặc dù ở rất gần, cũng chỉ dám tưởng tượng đưa tay niết một cái, há mồm ngậm một cái, tuy nhiên chỉ là tưởng tượng, không dám làm ở đây đành phải từng bước thực hiện, chỉ phải lui ra phía sau từng bước, chắp tay hành lễ, bước đi tới cửa quỷ điện, trong lòng đau khổ, chỉ hận mình không thể có cơ hội mò lấy cặp ngọc nhũ mê người ấy, nếu lần này chết đi, vậy sẽ không bao giờ còn cơ hội nữa. Mọi người vây quanh, nhìn tiểu thái giám lớn mật đi vào quỷ điện không hề quay đầu, cũng không khỏi kinh hô, vì hắn lớn mật cùng trung thành mà thở dài không thôi. Tần quý phi trong mắt ngập lệ, nhưnh vì lo lắng cho nữ nhi của mình, lại làm cho thiếu niên tuấn tú đang yêu này khảng khái đi phó tử, mà cảm động vạn phần. Trong phương tâm, âm thầm quyết định, nếu hắn còn sống trở về, mặc kệ có thể lấy được Minh Vương châu cứu tỉnh nữ nhi của mình hay không, mình nhất định yê thương hắn như con ruột mình, tuyệt không cho người khác khi dễ hắn. (sau này đổi thành yêu thương như chồng mình hắc hắc…) Mà Thần phi cũng đã lệ rơi đầy mặt, kinh hoảng sợ hãi không thôi. Từ khi gặp được Tiểu Dân Tử, nàng mới biết được sự hạnh phúc cùng vui sướngcủa một người đàn bà, Tiểu Dân Tử có năng lực siêu cường gây cho nàng sung sướng không thôi, dù nàng nằm mơ cũng nghĩ không ra. Mấy ngày nay, nàng cung Lý Tiểu Dân ở cùng một chỗ, triền miên liên tục, không đành lòng tách ra. Thật vất vả mới gặp được một người có khí khái nam tử như vậy, nhìn hắn đi vào tử địa, làm cho nàng sao có thể không đau xót? Ngay cả lúc Tiểu Dân Tử vừa đi, nàng không sợ sau khi gian tình bại lộ bị loạn côn đánh chết, nhưng là không có hắn cuộc sống lại có thể vui sướng sao, sống còn có ý nghĩa gì? Nàng muốn tiến lên kéo Tiểu Dân Tử, gắt gao ôm lấy hắn, không cho hắn đi vào. Nhưng dưới con mắt của bao nhiêu người, biết rõ nếu tình ý của mình toát ra thì sau này, hai người chỉ có một con dường chết, bởi vậy mặc dù tim đau như bị đao cắt, vẫn không cách nào cất bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đẩy ra cửa quỷ điện, chậm rãi đi vào. Cách nàng không xa, Vân phi ngơ ngác nhìn ác thái giám hành hạ lăng ngược nàng đi vào tử địa, trong lòng đột nhiên cảm thấy một trận đau đớn kịch liệt, mở môi anh đào ra, muốn kêu lên tiếng, nhưng cuối cùng một tiếng cũng phát không ra, đầu tựa vào lông ngực của cung nữ bên người, hôn mê bất tỉnh. o0o Quỷ điện, hình dáng như tên, trong điện khắp nơi đều là âm trầm, hắc khí bay lơ lửng, cảnh tượng trong điện trông rất mơ hồ. Lý Tiểu Dân âm thầm ngưng thần đề phòng, từng bước đi về phía trước, nhưng vẫn chưa gặp phải công kích, không khỏi trong lòng kỳ quái, nhưng cũng không dám buông lỏng, vẫn dụng tiên lực che kín bên ngoài thân thể, đề phòng ác quỷ đánh lén. Trrong đại diện của phê điện, khắp nơi đều đổ nát đao kiếm, áo giáp, bạch cốt sâm sâm, hẳn là nhiều năm trước tại đây, từng có giáp sĩ tiến hành tử thủ đến chết ở chỗ này. Cảnh vật điêu tang, cũ kĩ không chịu nổi, mạng nhện trải rộng khắp đại điện, mặt trên đầy tro bụi; trong mắt Lý Tiểu Dân, khắp nơi đều là một cảnh tượng rách nát. Lý Tiểu Dân thử thăm dò chạy về phía trước, vẫn lướt qua tiền điện, đi vào sân hậu điện, còn chưa gặp một con quỷ. Trong sân, hắc khí vẫn lơ lửng như cũ, bầu trời ở đay cũng tương đối sáng rõ. Lý Tiểu Dân nhìn quanh, vách tường cùng trên mặt đất, khắp nơi cắm đầy tên, đao kiếm rơi đầy đất, hiển nhiên từ lúc trải qua đại chiến, ba trăm năm qua, vẫn chưa từng quét dọn qua. Lý Tiểu Dân âm thầm cảm khái, vương triều hưng suy, tất nhiên giết người vô số. Một đời kiêu hùng, lúc chết, cũng chỉ vùi thây nơi hoang dã, có lẽ ngay cả các bậc anh tài cũng có kết quả như thế. Hắn cũng biết một chút về kiến trúc của phế điện, lúc qua tiền điện, chỉ cần xuyên qua hậu điện cùng hậu viện, là có thể tiến vào đại điện trung tâm, có lẽ là có thể lấy được Minh Vương châu, đương nhiên điều kiện tiên quyết là Minh Vương châu quả thật ở nơi đó, hơn nữa Lý Tiểu Dân phải còn sống để mà đi tới đại điện. Nghĩ tới đây, Lý Tiểu Dân không khỏi lắc đầu cười khổ, với tiền đồ của chính mình cũng không nắm chắc được. Đang nghĩ ngợi, đột nhiên hắc vụ trước mắt tập tụ lại, trực hướng tới hắn phóng tới. Lý Tiểu Dân sớm có phòng bị, bay ngược lại, nhanh như tia chớp lui lại tiền điện, thì thấy một thanh cự chuỳ, từ trên trời oanh tạc, "phanh" một tiếng nện ở chỗ mình vừa đứng, tiếng động vang lên, trên mặt đất lộ ra một cái hố to. Lý Tiểu Dân lúc này mồ hôi lạnh toát ra khắp người, biết nếu hắn còn đứng ở đó, bây giờ chỉ sợ đã cốt nhục thành bánh thịt. Sau lưng một cổ u hàn kéo tới, Lý Tiểu Dân không chút nghĩ ngợi, lao nhanh về phía trước né tránh, thân thể phát giác một đạo gió lạnh từ đầu xẹt qua, băng hàn thứ cốt. Lý Tiểu Dân trong lòng kinh hãi, mủi chân điểm trên mặt đất, tà tà nhảy ra, tựa vào một gốc cây đại thụ, trừng mắt hướng tới chỗ mình dừng lại. Trong hắc vụ, hai thân hình dần dần ngưng tụ. Lý Tiểu Dân ngưng mắt nhìn, đã thấy là hai tráng sĩ lưng hùm eo gấu, thân mang trọng giáp, nhưng đều đã rách nát vô cùng, gắn đầy vết thương, vét đao kiếm chém vào nhiều vô số, hiển nhiên là ác quỷ năm đó chết trận. Hai người kia, vóc người khôi ngô, diện mục dữ tợn, giống như tượng kim cương hộ pháp trong miếu, một người cầm trong tay đôi cự chuy, một người cầm trong tay Đại Khảm Đao, hai người trừng mắt nhìn Lý Tiểu Dân, hắc hắc cười lạnh. Lý Tiểu Dân dùng lá bùa để thủy tẩy hai mắt rồi nhìn, liền thấy hai người này là quỷ không phải là người, hơn nữa trên người còn có linh lực cường đại, U Nhi, Nguyệt Nương cũng không có khả năng so bì. Tuy là trong lòng kinh hãi, Lý Tiểu Dân vẫn cố gắng kiềm chế tâm tình kích động của mình, chắp tay nói: "Nhị vị tráng sĩ, không biết có cái gì chỉ giáo?"