Nhất Cá Thái Giám Sấm Hậu Cung
Chương 7
Thần phi thấy hắn không án theo quy củ quỳ xuống dập đầu, cũng không thèm để ý, đưa tay kéo hắn, giương mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, cười duyên nói: "Thật là đứa nhỏ tuấn tú a! Nếu sinh ra là nữ nhi, chỉ sợ bệ hạ cũng bị ngươi quyến rũ mất!"
Lý Tiểu Dân sắc mặt biến đổi, tuy là trong lòng cảm thấy khó chịu, nhưng cũng chỉ có thể cười khan. Cảm giác được ngón tay Thần phi nhẹ nhàng ve vuốt lòng bàn tay mình, rất có ý quyến rũ, trong lòng có chút nhảy lên, hô hấp cũng hơi dồn dập một chút.
Thần phi nhìn hắn cúi đầu, sắc mặt ửng đỏ, trong lòng không khỏi tràn ngập vui sướng khi đùa giỡn tiểu thái giám tuấn tú này, trong lòng thầm nghĩ: "Người tuấn mỹ như vậy, trong thiên hạ thật sự là ít có. May mà để ta gặp được, nếu tuyển hắn là "thái giám trên giường" đầu tiên của ta, cũng không có nhục một thân kim chi ngọc diệp của ta."
Trong đầu suy nghĩ, hướng tới Vân phi cười nói: "Hảo muội muội, muội nói thân thể không thoải mái sao, có đáng lo ngại không?"
Vân phi vội nói: "Cũng không có gì, chỉ là đêm qua ngủ không đủ, nghỉ ngơi một chút là không có việc gì."
Thần phi cười nói: "Nếu như vậy, tỷ tỷ cũng an tâm. Ta thấy bộ dáng tiểu thái giám trong phòng muội cũng rất nhu thuận, không bằng cho tỷ tỷ mượn nha, để tỷ tỷ mang về dạy dỗ một phen thật tốt, như thế nào?"
Lý Tiểu Dân vừa nghe "dạy dỗ" hai chữ, trong lòng lại nhảy lên, mặc dù không biết ý của nànglà gì, nhưng mình kiếp trước thấy trong tiểu thuyết cùng mạn họa (chắc là dồ xxx) thảo luận về "dạy dỗ", nhịn không được trong lòng phát hoả, sắc mặt càng hồng nhuận thêm vài phần.
Thần phi hai gò má ửng hồng của hắn, càng nhìn càng yêu, giơ ngọc thủ lên, ve vuốt hai gò má của hắn, cười quyến rũ nói: "Ai yêu, thẹn thùng àh, bộ dáng của đứa nhỏ này, thật sự là đáng yêu!"
Vân phi nhìn nàng đùa giỡn Lý Tiểu Dân, vừa sợ hãi, lại vừa buồn cười, đột nhiên trong lòng vừa động: "Thấy bộ dạng của biểu tỷ, nếu là nam nhân tất phải phát cuồng, không bằng đem tử thái giám này cho vào phòng của nàng, miễn cho hắn ở chỗ này hành hạ ta, chẳng phải là lưỡng toàn kỳ mỹ?"
Nghĩ đến đây, Vân phi vội hỏi: "Tỷ tỷ nếu thích, có thể đưa hắn đi!"
Lý Tiểu Dân lông mi khẽ nháy một cái, thản nhiên liếc mắt nhìn nàng. Ánh mắt tuy không lẫm liệt, nhưng trong lòng Vân phi cũng phát lạnh, nhớ tới thủ đoạn trên giường của Tiểu Dân Tử, trong lòng sợ hãi, vội vàng nói thêm: "Nhưng không thể để hắn rời khỏi phòng muội mãi được, tỷ tỷ chỉ được mượn một hai ngày thôi nha, ngày mai nhất định phải đem hắn trở lại!"
Thần phi nghe nàng đáp ứng, phương tâm mừng rỡ, cười duyên nói: "Ai yêu, muội muội lo lắng ta không thả người sao?" hai tay nắm chặt tay của Lý Tiểu Dân, nhẹ nhàng vuốt ve, dùng đôi mắt vũ mị nhìn nam hài tuấn tú này, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.
Nếu chính miệng Vân phi đã cho phép, Thần phi cũng không kiên nhẫn ở lại, tùy ý nói vài câu nhàn thoại (spam), liền lôi kéo Lý Tiểu Dân ra ngoài.
Lý Tiểu Dân bị ngọc thủ ấm áp của nàng nắm, quay đầu lại nhìn tựa như không muốn xa Lan nhi, cùng Vân phi đang âm thầm hô may mắn, dở khóc dở cười, nghĩ không ra chính mình cũng như nữ nhân giôpngs nhau trở thành lễ vật, tống cho các phi tần.
Nhưng mà bị vưu vật này nắm tay, Lý Tiểu Dân cũng không khỏi tâm viên ý mãn, đối với việc mình bị tống đi ra ngoài một chuyện, cũng không phải là đen đủi gì.
Ra viện môn, Thần phi liền buông tay ra, nét mặt khát khao vũ mị trở nên lạnh lẽo, bộ dạng lãnh nhược băng sương, nhàn nhạt nói: "Tiểu Dân Tử, đi theo ta, không nên chạy lầm đường!"
Lý Tiểu Dân trong lòng thầm mắng: "Chỉ bằng bộ dạng này, nếu không nhìn thấy lúc này nhà ngươi phong tao vũ mị, thì sẽ tưởng ngươi là Quan Âm bồ tát mất thôi!"
Đi theo Thần phi, đường trong cung rất quanh co rắc rối, nhìn phía trước giai nhân mê người này có chiếc eo nhỏ nhắn khiến người ta muốn phạm tội, Lý Tiểu Dân nhịn không được trong họng khô khốc, hận không thể nhanh lên một chút đi tới tẩm cung của Thần phi, để cho nữ tử phong tao này biết sự lợi hại của mình!
Hai người một trước một sau đi tới, đột nhiên nghe được một trận tiếng vó ngựa từ phía trước truyền đến, Lý Tiểu Dân không khỏi kinh ngạc: "Như thế nào trong hoàng cung, còn có người cỡi ngựa? Như vậy quá lớn mật, dường như không hợp quy củ thì phải?"
Cử mục nhìn lại, đã thấy hai con ngựa từ phía trước lao tới, trên ngựa là hai hồng phấn giai nhân, y phục xa hoa, tướng mạo tuyệt mỹ, có vài phần tương tự nhau, một thân anh khí bừng bừng, kẻ khác gặp mà tinh khí nhất thanh.
Ở phía sau, đi theo mười mấy cung nữ, nhất lưu tiểu bào theo sát các nàng, Lý Tiểu Dân vừa thấy liền nhận thấy hai người này tất là đại phú đại quý, ở trong cung mà dám cỡi ngựa, dễ dàng biết các nàng sở thụ ân sủng, không giống bình thường.
Thần phi xa xa thấy các nàng, cuống quít quỳ xuống, nghênh đón hai nàng đến.
Khóe mắt thấy Lý Tiểu Dân còn đứng ở đó, cuống quít quay đầu, thấp giọng hô: "Tiểu Dân Tử, nhanh lên một chút quỳ xuống, đây là quý phi nương nương cùng Trường Bình công chúa!"
Hai nữ tử cưỡi ngựa tơi gần, gặp Thần phi mang theo một thái giám quỳ gối, dừng ngựa cười nói: "Như thế nào lại là ngươi, đi đâu vậy?"
Thần phi khấu đầu cười nói: "Thần thiếp vừa qua thăm Vân phi muội muội, bây giờ đang trở về."
Phia sau nàng, Lý Tiểu Dân không thể tránh được đành phải quỳ xuống trước hai mỹ nữ, trong lòng thầm mắng: "Nam nhi dưới gối có hoàng kim, có thể nào mỗi ngày đều quỳ trước nư nhân? Hừ, hôm nay để lão tử quỳ trước các ngươi một cái, hôm nào nhất định bắt các ngươi quỳ gối trên giường hướng tới lão tử cầu xin tha thứ!"
Lén lút ngẩng đầu lên, Lý Tiểu Dân đánh giá hai mỹ nữ làm cho mình phải quỳ, để sau này báo phục mối nhục này.
Trước mắt là một mỹ nữ, tuổi chừng hơn hai mươi, tướng mạo cực đẹp, quanh thân tràn ngập khí tức thành thục của nữ nhân, một thân anh khí bừng bừng, càng làm cho Lý Tiểu Dân không khỏi mê mẩn.
Không biết tại sao, vừa nhìn nàng, Lý Tiểu Dân liền dục hỏa cuồng thăng, không khỏi lại càng hoảng sợ, "tiểu dân tử" điên cuồng đứng dậy, mỹ nữ này tuy là một thân anh vũ, nhưng lại có mị cốt trời sanh, cho dù mặc nhung trang, cũng vẫn làm cho nam nhân thất hồn lạc phách.
Vì phòng ngừa mình sẽ không kiềm chế được, hắn không dám nhìn nhiều, mang ánh mắt dời sang một bên.
Mà bên người nàng lại là một mỹ nữ khác, nhìn qua chỉ có mười lăm tuổi, tuổi tuy nhỏ, nhưng mặt đẹp như ngọc, thanh thuần, trên mặt còn mang theo một cổ anh khí, tướng mạo cùng mỹ nữ thành thục kia có vài phần tương tự, nhìn qua tựa như một đôi tỷ muội giống nhau.
Lý Tiểu Dân trong lòng suy nghĩ, nhớ lại chính mình từ trước nghe chuyện trong cung, chợt hiểu ra: Nguyên lai hai vị mỹ nhân này, chính là Tần quý phi cùng Trường Bình công chúa nổi danh, là mẫu thân cùng tỷ tỷ của Lư Lăng vương Lý Hú.
Nghĩ tới đây, hắn lại nhịn không được nhìn Tần quý phi vài lần. Án theo tuổi nữ nhi của nàng mà đoán, nàng nay hẳn là ba mươi tuổi, nhưng mà nhìn qua chỉ như hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, bộ ngực sữa cao lón, vóc người cực tuyệt, so với nữ nhi còn chưa phát dục hoàn toàn của nàng còn mê nguoiề hơn nhiều.
Bên hông nàng, dắt theo một thanh bảo kiếm, trên vai khoác điêu cung, bên dưới con ngựa trắng cũng thập đẹp, cả người cao thấp, ngay cả sợi lông tạp cũng không có, làm cho Lý Tiểu Dân không khỏi âm thầm cảm thán, quả nhiên là xuất thân từ võ tướng thế gia, bộ dáng này, nếu ở trên sa trường hẳn là cân quắc anh hùng, nơi đâu trong cung lại có một vị quý phi như vậy?
Vị thanh thuần mỹ nữ bên cạnh Tần quý phi thấy sau lưng Thần phi là một tiểu thái giám có đôi mắt đen, đang đảo qua đảo lại trên người mẫu thân nàng, trong lòng tức giận, quát: "Cái tên tiểu thái giám kia, ngươi nhìn lạon cái gì? Coi chừng ta cho người móc mắt ngươi bây giờ!"
Lý Tiểu Dân lại càng hoảng sợ, biết loại điêu ngoa công chúa này nới được là làm được, vội vàng cúi đầu, trong lòng chửi lại: "Xú nha đầu, ngươi dám uy hiếp móc mắt lão tử con mắt, hôm nay lão tử không bằng ngươi, trước tiên thả ngươi một con ngựa, sau này nếu rơi vào tay lão tử, sẽ khiến cho ngươi phải khóc cha gọi mẹ!"
Tần quý phi cũng hứng thú nhìn tiểu thaío giám tuấn tú này, thấy hắn bộ dáng có chút linh xảo thông tuệ, hơn nữa lá gan cũng không nhỏ, dám nhìn lén mình, không khỏi vì vậy mà cười rộ lên.
Nàng giơ ngọc thủ lên, chỉ vào nữ nhi mình, ôn nhu nói: "Cũng không có gì. Thần phi muội muội, chúng ta đang muốn đi quỷ điện, ngươi có muốn cùng đi xem náo nhiệt không?"
Thần phi nghe xong, mặt mày thất sắc, kinh hô: "Nương nương, ngươi thân thể ngàn vàng, như thế nào có thể đi đến nơi đó chứ?"
Tần quý phi than thở: "Ngươi cũng biết đó, đêm qua, lại có mấy thị vệ chết thảm ở đó sao?"
Thần phi lắc đầu cả kinh nói: "Thần thiếp chẳng biết. Như thế nào, quỷ điện ại tác quái sao?"
Tần quý phi lắc đầu thở dài nói: "Ai biết được chuyện gì xảy ra, lâu như vậy mà không có động tĩnh gì, nay đột nhiên lại xuất hiện! Đêm qua trong một nhóm thị vệ tuần tra, đột nhiên thiếu đi mấy người, rồi tới sáng sớm mới phát hiện, bọn họ đều chết ở trước cửa quỷ điện, trên khắp cơ thể, một chút vết thương cũng không có, hiển nhiên là quỷ mị giết. Bệ hạ đã cho người đi gọi pháp sư, Trường Bình tò mò, nhất định quấn quít lấy ta đòi đi xem, ta cũng đành đem theo nó để xem xét tình hình quanh đó?"
Thần phi sắc mặt tái nhợt, khấu đầu khuyên nhủ: "Quý phi nương nương, công chúa điện hạ, quỷ điện nguy hiểm như vậy, hay là không nên tới là tốt nhất!"
Trường Bình công chúa cười lạnh nói: "Chúng ta đều người có võ công, thì sao phải sợ gì quỷ quái! Thần phi, ngươi nếu không dám đi, chúng ta đi là tốt rồi!"
Nói xong, nàng giục ngựa đi trước, mang theo cung nữ, chạy đi trước.
Tần quý phi liêc mắt nhìn Thần phi có ý xin lỗi, cười nói: "Tiểu hài tử không hiểu chuyện, muội muội không nên để trong lòng."
Thần phi cuống quít cảm tạ, khấu đầu đưa tiễn Tần quý phi đã đi xa.
Lý Tiểu Dân buồn bực nhìn theo bộ dáng của nàng, cúi đầu trên mặt đất, trong lòng thầm mắng: "Nếu không đem các ngươi hí lộng trên giường, báo phục mối nhục ngày hôm nay, lão tử sẽ không phải với các ngươi! Hắc hắc, Tần quý phi kia nhìn qua thành thục như vậy, quả thực là khiến người ta đien đảo, không biết tới lúc trên giường, lúc uyển chuyển thừa hoan, lại có bộ dáng gì?"
Nghĩ đến mà cao hứng, Lý Tiểu Dân không khỏi hắc hắc cười ra tiếng.
Thần phi đứng lên, đưa tay kéo hắn dậy, cười quyến rũ nói: "Vừa rồi ngươi cười gì vậy? Trong thật là dâm đãng nha!"
Lý Tiểu Dân lại càng hoảng sợ, làm ra một bộ dáng thiếu niên thanh thuần, vẻ mặt vô tội nhìn nàng.
Thần phi hướng tới tiểu hài tử nói ra lời này, chính mình cũng thấy nói lỡ, liền cười duyên vài tiếng cho qua chuyện, thúc giục nói: "Đi mau đi, nếu bị người khác thấy được, sẽ rất lôi thôi đó."
Lý Tiểu Dân đi theo nàng hướng tới tẩm cung, nhịn không được hỏi: "Nương nương, vừa rồi quý phi nương nương nói về quỷ điện, là cái gì?"
Thần phi thở dài, nói: "Chuyện này nói ra thì rất dài quá. Quỷ điện này, cũng không biết tồn tại đã bao lâu, chỉ biết là từ nhiều thời đại trước kia, ở tây bắc cung thất, có một đại điện, vào ban đêm, luôn có tiếng quỷ khóc sói tru, trong đại điện đó còn có nhiều nơi xuất hiện quỷ, huyên náo hết cả lên… đó là một chỗ rất là hung hiểm. Nghe người ta nói, dường như là từ khi Đại Ngô bị diệt quốc, có một ít quỷ hồn ở lại nơi này ngụ cư, vẫn thường xuyên làm hỗn loạn cả hoàng cung. Sau khi Đại Đường khai quốc thiên tử mời pháp sư, ở xung quanh quỷ điện bày pháp trận, mới đưa đám quỷ hồn trấn áp ở nơi đó, nhưng cũng không ai dám vào trong đó. Trải qua nhiều năm như vậy, đại điện đã sớm trở thành phế khu, nhưng vẫn chưa từng sụp đổ, cũng là một điều bí ẩn. Gần đây không biết là chuyện gì xảy ra, nơi đó đột nhiên lại huyên náo trở lại, ban đêm thường xuyên có người nghe được bên trong có tiếng quỷ kêu và tiếng chém giết, mọi người đều sợ hãi không dám đến gần. Ngày hôm qua mấy thị vệ đi tuần, không biết sao lại tò mò chạy tới xem liền bị hạ độc thủ, là bị quỷ sát hại, vậy không phải mà biết."
Kể đến đây, nàng như bị rơi vào trong hàn đàm run run rẩy rẩy, bị lời nói của mình làm cho sợ hãi đến nỗi hồn bất phụ thể, đưa tay nắm lấy Lý Tiểu Dân, thân thể mềm mại dính sát vào cơ thể hắn, run giọng nói: "Không nhắc tới nữa ta nói không phải để dọa ngươi, chúng ta nhanh trở về đi!" (chậc kiếm cớ để sờ mó LTD đây mà^^)
Lý Tiểu Dân trong lòng đang thầm nghĩ cái quỷ điện kia là xảy ra chuyện gì, đột nhiên trong lòng nghe được tiếng của U Nhi, mang theo vài phần bi thương: "Công tử, bọn họ nói về quỷ điện, có thể chính là nơi phụ hoàng ta băng hà!"
Trước đó vài ngày, Lý Tiểu Dân từ dưới đất đào được một khối mỹ ngọc, đại khái là của Đại Ngô khi loạn lạc lưu lại, có thể nói hi thế kỳ trân (chắc là đồ trân bảo cái này không rõ lắm), nghĩ mang theo U Nhi đi tới đi lui không thuận tiện, nhất là lúc cùng mỹ nữ giao hoan, hoặc là ở Tiểu Điện Đăng ngâm mình một bên nhìn lén, luôn có chút gò bó không tự nhiên. Liền vận dụng tiên lực, vì U Nhi toạ ra một nơi ở trong ngọc, để nàng có thể ở bên trong nghỉ ngơi.
Lúc này, nghe U Nhi nói xong, Lý Tiểu Dân lúc này mới nhớ ra, U Nhi vốn là công chúa của Đại Ngô, hoàng đế bỏ mình lúc binh bại, đương nhiên là cha nàng. Nghe được cha nàng qua đời ở ngay chỗ cách đó không xa, nàng đương nhiên sẽ có chút quan tâm. Nhưng mà bây giờ lại không có cách nào tới, Lý Tiểu Dân đành phải an ủi nàng vài câu, đáp ứng với nàng sau này sẽ tới đó một chuyến, mới có thể trấn an nàng.
Ôm thân thể mềm mại của vưu vật đầy gợi cảm, Lý Tiểu Dân chỉ cảm thấy hỏa dục bay lên, "tiểu dân tử" trong quần không ngừng bành trướng. Hắn sợ bị người phát hiện ra, nên đi có chút khom lưng, ôm Thần phi đi nhanh vài bước, đi tới trước cửa tẩm cung của nàng, động thủ gõ cửa.
Cung nữ chạy ra mở cửa, đã thấy chủ nhân đạng dán chặt trên người của một tiểu thái giám, không khỏi giật mình, đưa bọn họ vào trong phòng.
Tới trong phòng, Thần phi trong lòng vẫn còn sợ hãi, vẫn còn lôi kéo tay của Lý Tiểu Dân khe khẽ run rẩy, không dám buông ra.
Ngửi thấy mùi hương trên người nàng, Lý Tiểu Dân sắc tâm đại khởi, thấy trong phòng không có người, liền bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve ngọc thủ của nàng, cúi đầu, vuốt mái tóc mềm ngư mây của nàng, hít một hơi thật sâu mùi thơm mê người của nàng.
Thần phi ngẩng đầu, nhìn lên khuôn mặt bình tĩnh của hắn, mang theo một tia say mê, trên mặt nàng xuất hiện một nụ cười bí ẩn, thầm nghĩ: "Tên tiểu thái giám sắc lang này, dám tới chiếm tiện nghi của lão nương! tuổi còn nhỏ, mà đã háo sắc như vậy, nếu để bổn cung "dạy dỗ" cẩn thận, không biết sẽ biến thành cái dạng gì?"
Nghĩ đến đây, nàng đột nhiên ôm ngực, thấp giọng rên rỉ nói: "Ai yêu, khó chịu quá!"
Lý Tiểu Dân đang hưởng thụ ngọc thủ mềm mại đầy xúc cảm của nàng, nghe tiếng liền vội hỏi: "Nương nương, người làm sao vậy?"
Thần phi lôi kéo tay hắn đặt ở trước ngực, thở dài: "Nơi này… nơi này đột nhiên lại vô cùng khó chịu, ngươi mau giúp ta xoa bóp đi…!!!" (ực…………… trừi ưi muốn quá…)
Lý Tiểu Dân ngẩn ra, trong lòng thầm than thở: "Cái này là quyến rũ đại gia nha! Phi, dù sao ngươi nhìn qua cũng thật xinh đẹp, chiếm tiện nghi của ngươi thì đã sao!"
Hắn kỳ thật cũng đã sớm động sắc tâm, không đợi Thần phi nhắc lại, liền đặt tại trên bộ ngực sữa của nàng, nhẹ nhàng xoa nắn.
Bộ ngực sữa đầy đạn co dãn, tràn ngập tính đàn hồi, Lý Tiểu Dân một bên xoa bóp, một bên len lén từ nực áo có chút mở rộng của nàng nhìn sâu xuống, hết lần này tới lần khác thây không rõ ràng lắm, chỉ có thể thấy da thịt tuyết trắng trong suốt, ngọc nhan phấn cảnh bên trong, nổi lên một tia ửng đỏ, tự cho rằng háo sắc cung phi đã động tình.
Thần phi một bên hưởng thụ sự xoa bóp của hắn trên bộ ngực sữa của mình, một bên cười mắng trong lòng: "Tiểu sắc quỷ, mới như vậy đã không nhịn được! Đáng tiếc hắn thuở nhỏ đã tiến cung, nhất định không biết quan hệ nam nữ, còn phải để bổn cung tự mình dạy lại cho hắn!"
Nàng thở ra một hơi dài, than thở: "Ở chỗ này khó chịu, bổn cung muốn lên giường nằm nghỉ ngơi, ngươi trở lại xoa bop cho bổn cung! Đi ra đóng cửa lại, rồi trở lại giúp ta!"
Lý Tiểu Dân dìu nàng đi tới bên giường, để nàng ngồi xuống, tự mình chạy đi đong cửa lại, rồi vội vã trở lại, đã thấy Thần phi ngồi trên giường, trong đôi măt to có sóng nước lưu chuyển, như cười mà không phải cười nhìn hắn.
Lý Tiểu Dân trong lòng nhảy lên, Thần phi đứng dậy, dịu dàng nói: "Tiểu Dân Tử, lại đây giúp bổn cung thoát y!"
Nhìn bộ dáng kiều mị của nàng, nghe âm thanh tràn ngập hấp dẫn, Lý Tiểu Dân tim lại đập một trận dồn dập, bước lên phía trước trước nàng kéo ấo ngoài xuống, một bên nhìn vóc người rực lửa của nàng, một bên âm thầm nuốt nước miếng].
Bỏ đi áo ngoài, Thần phi nhẹ nhàng chuyển thân, nằm trên giường, mị nhãn như tơ, hàm răng tuyết trắng cắn môi anh đào, nhẹ nhàng cười duyên nói: "Tiểu Dân Tử, đến đây đi!" (khiêu khích đay nhất định là tuyệt thế vưu vật mà >"
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
83 chương
22 chương
25 chương
99 chương
108 chương