Vài ngày sau đó. Mặt trời vẫn không lưu tình chói chang treo cao, không gặp được một tia gió mát.  Quốc vương cùng thiếp thân thị vệ của mình đi tuần thị dân gian, tìm hiểu được rất nhiều kế sinh nhai của nhân dân. Có người bán hàng rong, có thầy giáo, có đồ tể, còn có cả đầu bếp, Quốc vương thậm chí còn gặp được một gánh xiếc do hạn hán nặng nề mà đã lâu không được biểu diễn. Quốc vương từ lời nói của họ mà càng thấu hiểu nỗi lòng của nhân dân. Ngày hôm nay, bọn họ chuẩn bị đi thăm trại ngựa. Tuấn mã của York nổi danh thiên hạ, theo kiến nghị từ thiếp thân thị vệ của mình, Quốc vương quyết định tham quan thị sát một chút. Hai người cùng cưỡi một con ngựa, Fister ngồi ở phía sau Quốc vương, dùng tay lau đi mồ hôi trên trán cậu, dịu dàng hỏi. “Mệt lắm không? Mấy ngày hôm nay đi nhiều nơi như thế, Bệ hạ nhất định là mệt muốn chết.” “Bản vương đâu có mảnh mai như thế? Anh xem, mấy ngày hôm nay ta phơi nắng, lại còn thấy khỏe hơn nhiều, trước đây có cái bệnh vặt động một tí là đau đầu bây giờ cũng hết rồi.” Caillar đắc ý nói. “Bệ hạ trước đây thích thâu đêm suốt sáng uống rượu ca hát, hết ngày đến đêm điên đảo, kết quả là thiếu vận động cùng sưởi nắng, cứ tiếp tục như vậy sớm muộn cũng hư hỏng thân thể.” “Hừ, từ sau khi anh tiến cung, tất cả các vũ hội của Bản vương đều bị anh thủ tiêu, các mỹ nữ cũng bị gạt sang một bên, ngày nào sáng sớm cũng bị anh móc dậy bắt vào triều sớm, đâu còn có cái chuyện sướng đến mức thâu đêm suốt sáng uống rượu ca hát?” “Bệ hạ oán giận tôi sao?” Fister cười cười xoa xoa lưng cậu. “Biết là tốt rồi!” Caillar giả vờ tức giận nhéo một cái lên tay anh. Ngay lúc hai người đang chíu chít liếc mắt đưa tình thì đột nhiên phía sau truyền đến tiếng vó ngựa đát đát, rồi một con ngựa đen lướt băng qua trước mặt hai người tựa như gió xoáy, tốc độ nhanh đến mức chỉ có thể thấy trên ngựa có hai người ngồi -- “A a ~~ Bệ hạ ~~ Cứu ta ~~” Đợi đến lúc bọn họ nghe được tiếng gào thét thất thanh quen thuộc mà kịp phản ứng, con tuấn mã màu đen đã chạy mất dạng! “Là anh họ! Hamilton, mau, chúng ta mau đi cứu anh ấy!” Quốc vương quay đầu sốt ruột nói. “Bệ hạ đừng vội.” Hamilton Công tước bình thản nói. “Có nhầm không? Anh họ của Bản vương bị người ta bắt đi rồi, còn không vội?” “Bệ hạ cứ an tâm, đừng nóng. Tôi biết chủ nhân của tuấn mã màu đen đó, cậu ta không phải người xấu đâu.” “Không phải là người xấu? Dám ban ngày ban mặt bắt cóc quý tộc chẳng lẽ còn là người tốt được sao?” “Cậu ấy vốn không phải là người ưa đi gây sự, chỉ có một khuyết điểm duy nhất là yêu ngựa phát cuồng, theo tôi đoán, tám phần mười là Công tước Wayne lại chọc ngoáy gì ngựa yêu của cậu ta, nên mới đụng vào cậu ấy.” “Anh ấy đường đường là Công tước vương triều Charcot lẽ nào so với một con ngựa còn không bằng? Anh mau dẫn Bản vương đi tìm hắn, ta phải giáo huấn hắn một phen, cho hắn ta biết trêu chọc người hoàng gia thì phải chịu hậu quả như thế nào!” Hai người ra roi thúc ngựa, nhanh chóng chạy đến một trại ngựa rộng lớn. “Black Thunder?*” Caillar nhìn tấm biển gỗ nghi hoặc hỏi:  “Đây không phải là nơi chúng ta dự tính thị sát hôm nay sao? Sao anh lại đưa Bản vương đến đây?” “Người mang Công tước Wayne đi, chính là người dạy ngựa ở trại ngựa này.” “Người dạy ngựa? Hừ, một tên dạy ngựa nhỏ bé mà dám hung hăng càn quấy như thế hay sao?” “Bệ hạ cũng đừng coi thường cậu ta, cậu ta là thiên tài dạy ngựa mà các trại ngựa tranh nhau mời về đó, nghe nói trên đời này không có con ngựa hoang nào mà cậu ấy không thu phục được.” “Ai quan tâm hắn ta là cái thiên tài quái gì? Cưỡng ép vương thất quý tộc là tội không thể tha thứ! Mau dẫn Bản vương đi cứu anh họ!” Hai người vừa đi vào trại ngựa liền lập tức lần theo nới phát ra tiếng kêu thảm thiết tới bên cạnh rừng cây -- “A a~~ Đau chết ta mất ~~ hỗn đản ~~ ngươi biết ta là ai không ~~ Bản tước là ~~ ôi ~~ ngươi lại đánh!” Từ hàng hiên của của chuồng ngựa truyền ra âm thanh thảm thiết của Công tước Wayne - -  “Hừ, ai quan tâm ngươi là ai? Dám đánh ngựa yêu của ta! Ta cũng cho ngươi biết mùi thế nào là bị đánh!” “A a ~~ đau quá đau quá!” “Xem ngươi từ nay về sao có dám làm càn nữa không!” “Hỗn đản! Bản tước cứ đánh ngựa của ngươi đấy, sao nào? Ai kêu cái thứ súc sinh đó nhìn vênh váo như vậy chứ, Bản tước muốn hảo hảo giáo huấn cái thứ súc sinh thế đấy!” “Được, ngươi muốn giáo huấn nó, ta giáo huấn ngươi trước!” “A a ~~ đánh chết người rồi~~” “Dừng tay!” Quốc vương kéo thị vệ vủa mình, đùng đùng nổi giận chạy ào vào hành lang chuồng ngựa~~ “Oa oa ~~ Bệ hạ mau cứu ta!” Thấy cứu tinh tới, Công tước Wayne lập tức đại chấn tinh thần! “Anh họ, anh không sao chứ?” Thấy ông anh họ bị một người đàn ông cao to tuấn mỹ, tóc đen mắt mắt màu xanh ngọc bích trói vào đánh tới tấp, Caillar không khỏi lo lắng hỏi: “Ô… Bệ hạ, tên điên kia sắp đánh chết Bản tước rồi! Người mau ra tay vì hoàng thất chúng ta, chém đầu hắn đi!” “Yên tâm, Bản vương không bỏ qua hắn đâu!” Caillar đưa ngón tay chỉ vào tên đáng ghét kia, quát lớn! “Lớn mật cuồng đồ! Mau thả anh họ ta ra, nếu không ta chém đầu ngươi!” Không ngờ nam tử tóc đen tay cầm roi không thèm liếc mắt nhìn cậu, ung dung tự tại đàm đạo với người đàn ông đứng bên cạnh cậu ~~ “Hamilton, đã lâu không gặp rồi.” Nam tử tóc đen lộ ra nét tuấn mỹ, cất tiếng cười tràn đầy nam tính. “Đúng vậy, Rennes, đã lâu không gặp. Từ sau cái lần ở đại hội đua ngựa, tính ra cũng được một năm rồi đấy nhỉ.” Gặp được bạn tốt, Công tước Hamilton cũng không kìm được cười toe toét. Cười! Cười cái gì mà cười! Không sợ rách miệng ra à! Quốc vương đứng bên cạnh thấy nam nhân luôn luôn nghiêm túc tự nhiên cười vui vẻ đến thế, quả thực là tức đến điên lên! “Người vĩ đại luôn bận rộn như cậu sao lại rảnh rỗi đến York thế này? Nhớ tôi sao?” Nam tử tóc đen ngả ngớn chớp chớp mắt. “Tôi đưa Bệ hạ tới York để thị sát tình hình hạn hán, luôn tiện thử thời vận, xem có thể tìm được cậu không. Cậu từ xưa đến nay lúc nào cũng không chịu ở yên một chỗ, không ngờ lần này tới York ở nguyên một năm còn chưa có đi, thực sự là hiếm thấy mà.“  “Cũng chẳng có gì đặc biệt, chưa chán là được. Gần đây cậu ~~” “Câm miệng!” Caillar nhảy vào giữa hai người, ngăn cách ánh mắt của họ! “Bản vương không cho phép anh nói chuyện với hắn!” Thấy thị vệ của cậu không thèm để ý đến sự tồn tại của mình lại còn vui vẻ tán chuyện với người khác, Quốc vương liền thấy ghen tị tựa như lửa cháy trong lòng. “Bệ hạ, đừng giận.” Công tước Hamilton mỉm cười, cầm tay cậu. “Giới thiệu với người, đây là bạn tốt của của tôi, tên là Rennes Kerman, cậu ấy ~~” “Cái gì mà bạn tốt! Bản vương không cho phép anh có bạn bè gì hết!” “Bệ hạ ~~” Công tước Hamilton cười khổ. “Bỏ đi, Hamilton, Quốc vương của cậu đã không muốn chúng ta nói chuyện với nhau, vậy cậu đi thị sát trại ngựa được rồi đó. Tôi cũng còn ‘đại sự’ phải xử lí đây.” “Đúng, thị sát, chúng ta mau đi thị sát!” Không muốn cho thị vệ của mình tiếp xúc nhiều với tên chăn ngựa thối kia nữa, Caillar không phân biệt đúng sai, lôi kéo anh chạy ra ngoài! Công tước Wayne đến lúc phát hiện ra em họ của mình đã quên phắt chuyện phải cứu mình, tự chạy đi mất, quý ngài cũng chỉ đủ sửng sốt vài giây ~~~a a a ~~~ không thể nào! Trên đời này sao lại có chuyện thái quá thế này a a a? Bệ hạ thối! Ngươi gặp sắc quên huynh! Ngươi không có nghĩa khí! “Được rồi, ngựa cái nhỏ** nóng bỏng của ta, bây giờ chỉ còn hai người chúng ta mà thôi… Lần này ta đã quyết định dùng một phương pháp hoàn hảo để phục tùng ngươi..” Nam tử tóc đen vừa mỉm cười vừa cởi thắt lưng, dáng vẻ hoàn toàn là một hóa thân của ác qủy!~ Công tước Wayne không kìm được trừng mắt kinh hãi, phát ra tiếng thét bi thảm -- “A a -- đừng có đến đây -- có ai không cứu mạng a ~~” _____ *Black Thunder: Nguyên văn “hắc lôi”, nhưng người ta đổi sang cho nó hợp với văn cảnh ở York nà 8-> ** ngựa cái nhỏ: nguyên văn QT dịch là ‘tiểu con ngựa mẹ’, định chuyển sang ‘tiểu mẫu mã’ nhưng thấy thế này ưa hơn nà ~=))~ *** Nổi giận đùng đùng lôi thị vệ của mình ra ngoài, dọc đường Caillar không thèm liếc mắt nhìn cái tên lăng nhăng ấy một cái nào! Lúc Quốc vương vẫn đang trong cơn hờn dỗi, chủ nhân của trại ngựa cùng tất cả người làm đều niềm nở chạy đến quỳ gối làm lễ ~~ “Bệ hạ, hoan nghênh, hoan nghênh, Bệ hạ tôn quý có thể đến cái trại ngựa bé nhỏ của chúng tôi, thức sự là quá mức vinh hạnh cho chúng tôi rồi!” “Bệ hạ! Bệ hạ nhân từ! Xin cho chúng tôi biểu đạt sự tôn kính đối với người!” Tiếng hoan hô của mọi người làm Caillar nhíu mày. Theo tính tình của Quốc vương trước đây, có người quấy rối lúc tâm tình đang không tốt nhất định sẽ tiêu ngay! Nhưng có thể vì chiêm nghiệm mấy ngày xuống nông thôn thị xét, Caillar không nổi giận, chỉ là ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Mọi người vất vả rồi.” “Không vất vả, không vất vả! Bệ hạ, xin người vào phòng nghỉ ngơi, chúng tôi đã chuẩn bị thức ăn cùng tiệc tối, mời người vào phòng trong hưởng dụng a.” Chủ trại ngựa ân cần nói. “Không, Bản vương muốn đi thị sát trại ngựa của mọi người. Các ngươi cứ làm việc đi, đừng vì Bản vương mà lỡ việc.” “Vậy xin cho thần được vinh hạnh đưa Bệ hạ đi thị sát cái trại này.” Chủ trại ngựa tha thiết nói:  “Không cần đâu.” Caillar không kiên nhẫn chỉ vào rừng cây trước mắt. “Bản vương muốn cùng thiếp thân thị vệ vào đó bàn chuyện quốc gia đại sự, ai cũng không được phép đến quấy rầy!” “Vâng, thưa Bệ hạ.” Vừa vào đến trong rừng cây, Quốc vương lập tức quay sang thị vệ của mình hung hăng phát tác! “Nói! Nói thật cho Bản vương! Anh với cái tên chăn ngựa thối kia có cái quan hệ gì?” “Rennes là bạn tốt của tôi, chúng tôi đã từng kề vai chiến đấu bên nhau, đẩy lùi mã tặc, cũng từng cùng nhau…” “A a a ~~ được rồi! Được rồi! Bản vương không thích nghe!” Caillar bịt lỗ tai kêu to! Tức chết ta mất! Các gì mà chiến đấu? Cái gì mà mã tặc? Nghĩ đến trước đây họ đã từng bên nhau thân thiết thế nào cũng đủ để toàn thân Quốc vương khó chịu phát khùng! “Nghe rõ cho Bản vương! Anh là thiếp thân thị vệ của Bản vương, không được phép gặp gỡ cái tên lai lịch bất minh ấy, cũng không được ~~~” “Bệ hạ ghen sao?”  Fister cắt lời Quốc vương, nhìn thẳng vào mắt cậu. “Ghe… ghen?” Gương mặt tuấn tú của Caillar lập tức đỏ bừng, thẹn quá thành giận gào to. “Bản vương mà thèm ghen vì anh à? Đừng có mơ!” “Kỳ thực Bệ hạ cũng không cần ghen.” Fister ôm lấy Quốc vương thương yêu của mình vào ngực, ánh mắt như nước, dịu dàng nhìn cậu. “Trong lòng thần… chỉ có một mình ngài.” Câu anh nói cũng chẳng phải là lời đường mật, nhưng lại tràn ngập chân thành. Caillar thấy cảm động đến nỗi trái tim cũng đang run rẩy, nhưng vẫn cố già mồm: “Bản vương cũng chẳng móc tim của anh ra mà xem được, ai biết được anh có nói thật hay không?” “Thần tuy không thể móc tim ra, nhưng cũng có thể móc thứ khác ra làm bằng chứng được.” “Cái gì vậy?” Caillar hiếu kỳ hỏi. “Là cái này -- cái vẫn để Bệ hạ thưởng thức đó..” Thấy anh móc ra thứ mỗi đêm vẫn tàn sát bừa bãi trong cái mông mình, hai mắt Quốc vương lập tức mở lớn ~~ “Xem ra mắt Bệ hạ đều ướt cả rồi. Có phải đang nhớ đến cái thứ này thọc vào cái mông Bệ hạ khiến ngài tiêu hồn tựa như thiên đàng đúng không?” Caillar bị sự miêu tả hạ lưu của anh làm cho miệng lưỡi khô rang, bất giác liếm liếm môi dưới. Vừa nhìn thấy cái lưỡi dâm đãng mà ngọt ngào của Quốc vương, côn th*t của Công tước cương cứng lên tựa như gậy sắt. anh cầm hung khí to lớn của mình, hung hăng chà sát hai cái: “Bệ hạ, muốn liếm sao? Hay muốn thần cắm vào trong?” “Ách… nếu như Bản vương nói cả hai đều muốn, anh có mắng ta không?” Caillar cơ khát nhìn đầu cự bổng đang chảy ra thứ dịch trong suốt vừa nuốt nước bọt. “Sao lại mắng chứ?” “Thật sao? Vậy Bản vương muốn cả hai!” “Tiểu dâm phụ!” “Ô… anh lại mắng ta? Anh đã nói là không mắng rồi.” “Đó đâu có phải mắng đâu? Đó là nickname của thần dành cho Bệ hạ.” Hamilton Công tước sủng nịch hôn một cái lên trán Quốc vương. “Bản vương không thèm!” Ô… người ta không muốn trở thành Quốc vương đầu tiên của vương triều Charcot bị gọi là “tiểu dâm phụ” đâu! “Được được, vậy tôi gọi tiểu… bảo bối, được không?” Chỉ nghe hai chữ “bảo bối”, Quốc vương đầy mình kinh nghiệm ăn chơi lập tức tựa như bị một dòng điện ngọt ngào chạy khắp toàn thân. Vì vậy hai chân mềm nhũn quỳ xuống ~~ “Hanh ân… không chịu nổi nữa… để ta liếm nha…” Quốc vương tôn quý không quan tâm đến mặt đất lầy lội dưới chân, cam tâm tình nguyện quỳ trên mặt đất, cầm côn th*t của nam nhân thương yêu, tựa như trân bảo vừa liếm vừa hút. “Sách sách… đây là của Bản vương… là của một mình ta… anh dám cho người khác dùng, Bản vương sẽ cắn đứt nó ~~” “Úc úc… sướng quá… bảo bối… đây là của một mình ngài… tôi chỉ cho một mình ngài-- úc úc-- hút mạnh nữa vào ~~” “Hanh ân… bắn cho ta, Fister-- Fister của ta~~” Fister mà ta yêu, chỉ có một mình anh thôi, có thể khiến Bản vương cam tâm tình nguyện quỳ xuống lấy lòng. “Bệ hạ ~~ bảo bối của ta ~~” Lần đầu tiên nghe Quốc vương gọi tên của mình, Công tước Hamilton cả người run lên, kích động như điên nắm lấy mái tóc vàng mỹ lệ của Quốc vương, nhắm vào gương mặt sung sướng bên dưới mà bắn tinh ~~ tinh dịch màu trắng đục như mưa bắn trên gương mặt cao quý của Quốc vương… “Hanh ân… nước mưa ngọt ghê…” Vươn đầu lưỡi dâm loạn liếm cam lộ* trên mép mình, Caillar lộ ra một nụ cười thỏa mãn. “Nếu như bầu trời của York cũng có thể rơi xuống mưa như thế thì tốt quá..” Công tước Hamilton cười khổ. “Sao thế được?” Không ngờ anh vừa dứt lời, bầu trời đột nhiên mây đen cuồn cuộn, sau đó mưa to tầm tã trút xuống, trong nháy mắt hai người bị dội ướt sũng -- ngay lúc Quốc vương và Công tước bị cơn mưa to thình thình đổ xuống này làm cho kinh ngạc đến há mồm trợn mắt thì cách đó không xa, truyền đến tiếng hoan hô của mọi người-- “Trời ơi, trời mưa rồi! Trời mưa rồi!” “York được cứu rồi! Chúng ra được cứu rồi!” “Nhất định là sự nhân từ của Quốc vương Bệ hạ đã làm Thượng đế cảm động a!” “Đúng, đây nhất định là công lao của Quốc vương Bệ hạ!” “Quốc vương muôn năm!” “Quốc vương muôn năm!” Nghe mọi người hoan hô mình, Quốc vương hưng phấn mà nhảy dựng lên, ôm lấy anh, cười ha hả đắc ý vì “nghi thức cầu mưa” mà mình phát minh ~~ “Ha ha… ai bảo không phải công của Bản vương đây?”  ____ *cam lộ: sương ngọt, ý chỉ điều may mắn, điềm lành =))~ mà theo xì táp ngầm của mình bảo cam lộ chính là nước thánh trong cái bình của quan thế âm bồ tát ~=))))))))~ Đức vua ngài, nghi thức cầu mưa sao? =))~ Thượng Đế biết chiều người thật ~=))