Nhật Bất Thăng Quốc Vương
Chương 10
Vô cùng hài lòng kết thúc chuyến hành trình ở York, Quốc vương cùng Công tước thương yêu ngọt ngọt ngào ngào quay về Hoàng cung Lawrence.
Qua lần thị sát nông thôn, Quốc vương đối với trách nhiệm làm vua của mình có tiến bộ thấy rõ.
Vốn dĩ thấy sách là đau đầu, bây giờ lại tự ép mình học tập các thứ mới mẻ, một lần nữa nhận thức được vương triều Charcot, lãnh thổ và dân tình.
Hôm nay, trên sopha tại thư phòng, nằm ở trên đùi nam nhân yêu dấu, Caillar vừa ăn quả anh đào được đút tới tận miệng vừa lật giở tài liệu đang đọc trên tay.
“Fiter, sao Toronto* lại thường xuyên xảy ra chiến tranh vậy?”
Công tước Hamilton cẩn thận lấy hạt anh đào trong miệng Quốc vương ra, ôn nhu nói:
“Tonronto ở biên cảnh phía nam, là một đầu mối giao thông then chốt, nước láng giềng thường thèm khát mối lợi thương nghiệp khổng lồ ở đó. Cố ý khiêu khích gây chuyện, làm cho hai nước phân tranh không ngừng.”
“Thảo nào, gần đây đại thần nói biên cảnh có đại chiến xảy ra.”
“Đúng thế, Bệ hạ, thần đang muốn hỏi người, sẽ cho ai lĩnh quân đi?”
“Ai cũng được a, anh quyết là được.”
Quốc vương hời hợt nói.
“Vậy thần muốn ~~”
“Chờ một chút!”
Quốc vương chợt nhớ ra nam nhân trước mắt là tướng quân có bản lĩnh nhất vương triều Charcot, lập tức cảnh giác nhảy dựng lên!
“Anh, không phải anh định nói anh muốn đi đấy chứ?”
“Thần~~”
“Không cho phép! Bản vương không cho phép anh đi!”
“Bệ hạ, bình tĩnh đã, nghe thần nói ~~”
“Ta không nghe!”
Quốc vương đột nhiên nhào vào lòng nam nhân trên sopha, hôn điên cuồng trên mặt anh!
“Anh là của ta! Bản vương không cho phép anh đi, không cho phép anh đi!”
“Chết tiệt!”
Công tước Hamilton bị Quốc vương cưng làm cho không có biện pháp nào nữa, đành xuất đòn sát thủ.
Kéo mạnh chiếc quần bó sát của chàng trai trên người mình xuống, đem ngón tay thô to cắm vào bí động giữa hai mông, lập tức chọc sâu vào ~~
“A a ~~”
Caillar vừa đau vừa sướng lớn tiếng rên rỉ.
“Bệ hạ đã chịu yên nghe thần nói chưa?”
“Hanh ân… bại hoại… dùng cái chiêu này… A a…”
Ngón tay bập bập xuyên qua lại như con thoi trong tiểu huyệt làm dâm dịch văng khắp nơi, tiểu huyệt quen thói bị Công tước hung hăng thao mỗi đêm sung sướng mà cắn chặt ngón tay đang xâm phạm! Công tước Hamilton cố ý dùng biểu tình bất đắc dĩ nói.
“Không còn cách nào khác, chừng nào cái miệng bên dưới của Bệ hạ làm việc, thì cái miệng bên trên mới chịu ngậm lại a.”
“Anh nói cái gì? Đại bại hoại --- a a a ~~~”
Điểm mẫn cảm muốn chết đột nhiên bị anh dùng móng tay ấn mạnh một cái, Quốc vương thích đến nỗi thét toáng lên, tính khí cương cứng chuẩn bị bắn mạnh ra –
“Bệ hạ dâm đãng, nhịn xuống cho thần!”
Một tay đùa bỡn mật huyệt của Quốc vương, một tay bóp chặt nhục bổng của cậu, Công tước Hamilton mặt mày đứng đắn nói:
“Bây giờ có muốn nghe thần nói hay không?”
“Ô… Nghe… ta nghe…”
Quốc vương hai mắt đầy lệ gật gật đầu.
“Thần có kinh nghiệm tác chiến phong phú, vốn dĩ nên lĩnh quân xuất chinh, thế nhưng…”
Hamilton đột nhiên rút ngón tay ra, dùng hung khí nóng rực thay thế đâm vào, xỏ xuyên qua mật huyệt của Quốc vương –
“A a ~~ A ~~”
Bích tràng mẫn cảm bị hung hăng ma sát sướng đến nỗi Quốc vương tôn quý run bần bật cả người, lắc lắc mái tóc vàng rực, ngửa đầu thét thất thanh –
Công tước Hamilton vừa giúp Quốc vương thủ dâm, vừa thở hổn hển đem côn th*t đâm mạnh lên phía trên.
“Thế nhưng tôi lưu luyến em, tôi yêu em! Tôi yêu em cuồng nhiệt thế này đây, Bệ hạ của tôi ~~”
Lần đầu nghe được anh mở miệng nói ba chữ “Tôi yêu em”, Quốc vương hạnh phúc đến muốn ngất xỉu, cậu cúi xuống ôm chặt người đàn ông mình yêu khóc nói –
“Ô… ta cũng yêu anh! Anh không biết Quốc vương của anh yêu anh đến mức nào đâu! Fister – Fister của ta…”
“Bệ hạ! Bảo bối của tôi!”
Đi kèm với khúc tâm tình của hai người là những nụ hôn điên cuồng.
Công tước bế Quốc vương cưng yêu của mình quay lại, hung hăng thao thêm hai cái, đột nhiên đem hai chân Quốc vương giơ cao lên, đặt trên ngực cậu – tư thế này khiến cho hình ảnh tính khí hai người kết hợp hiện rõ mồn một -- -- nhụy hoa màu hồng nho nhỏ của Quốc vương tôn quý bị nhồi một côn th*t màu đen rất lớn no căng ra, phun tung tóe một lượng ái dịch dồi dào…
“Ô… đừng mà! Fister… mất mặt lắm… đừng nhìn mà… không muốn nhìn…”
Quốc vương lần đầu tiên thấy dáng vẻ tiểu huyệt của mình khi bị thao, không khỏi ngượng ngùng khóc òa.
“Hộc hộc… vì sao không muốn nhìn?”
Hamilton vừa thở hổn hển, vừa điều chỉnh tư thế nửa ngồi lên, khiến cho đại nhục kiếm từ phía sau đâm thẳng tắp về trước vào tận nơi sâu nhất ~~
“Ô a a a~~”
Quốc vương phát ra tiếng khóc thống khổ và sung sướng!
“Xem đi, Bệ hạ của ta.”
Công tước Hamilton nắm lấy mái tóc vàng của Quốc vương, khiến cậu nhìn rõ nơi tính khí kết hợp.
“Nhìn xem chúng hoàn mỹ đến thế nào! Thịt heo bổng của tôi tựa như trời sinh ra để cắm vào tiểu dâm huyệt của Bệ hạ, đúng không?”
Thấy nơi người trong lòng cùng mình kết hợp, tâm hồn cùng thân thể Quốc vương tựa như muốn bốc cháy, khiến cậu phát cuồng khóc hảm!
“Đúng, đúng! Tiểu huyệt của ta trời sinh để thuộc về anh, Fister! Fister của ta! Anh muốn thao ta thế nào cũng được! Đem ta thao đến nát tươm ra cũng được! Ta yêu anh! Fister!”
Nghe được lời yêu của Quốc vương, Công tước quả nhiên phát điên rồi! Anh cuồng loạn lay động thắt lưng, điên cuồng thao kiền mật huyệt chỉ thuộc về mình, kêu to mà bắn tinh ~~
“A a~~ bắn! Bệ hạ~~”
“A a~~ nhiều quá nóng quá~~ Bắn vào cái mông của ta đi! Toàn bộ bắn hết cho Quốc vương của anh đi! Fister~~ ta cũng muốn bắn~~”
Cao trào qua đi, hai người thở hổn hển ôm chặt lấy nhau.
“Tôi yêu em… tôi rất yêu em… Bệ hạ của tôi …”
Lời thì thầm yêu thương của anh bên tai làm cho cảm động không nói nên lời. Quốc vương thấy mình có thể chiếm được tình yêu của người đàn ông chính trực mà cao thượng này, cảm thấy trong lòng ngập tràn kiêu ngạo.
Bản vương sẽ cố gắng. Để xứng đáng với anh, ta nhất định sẽ trở thành một vị Quân vương vĩ đại!
Một ngày nào đó, Bản vương cũng muốn anh – vì ta mà cảm thấy vinh quang.
***
Hôm nay, Quốc vương đi ngang qua phòng hội nghị thì nghe được cuộc hội thoại của các đại thần về York.
Ân? Thì ra York đang gấp rút cần một lượng giống lúa mạch lớn để kịp gieo hạt sao? Như thế là chuyện liên quan đến đời sống của nhân dân ở York, nhất định Fister sẽ chú ý, anh ấy nhất định lo lắng như lần trước yêu cầu Bản vương hạ chỉ chu cấp.
Hừ, lần nào Bản vương cũng bị anh ấy quở trách, nói Bản vương không biết suy nghĩ hộ người dân, không biết quan tâm đến nhân dân, lần này Bản vương nhất định phải làm so với cái tên ưa thuyết giáo này càng nhanh càng tốt.
Nhờ trước đây Fiser cất lời xin tiền lập tức có kết quả tốt. Khiến cho anh ta nhìn Bản vương với ánh mắt khác, bội phục Bản vương sát đất.
“Bệ hạ, làm thật tốt quá! Ngài quả là khiến tôi há hốc mồm đó.”
“Đâu có, tiện tay thôi ấy mà, Bản vương thực ra cũng rất là biết thống trị quốc gia mà.”
“Bệ hạ, ngài đã trở thành một đức vua anh minh rồi!”
“Fister, anh đừng khen người ta mà, chuyện này cũng có công của anh đó.”
“Bệ hạ vì nhân dân ở York làm chuyện nhân từ như vậy, vậy thì thần sẽ thưởng cho Bệ hạ nha.”
“Thưởng sao? Ân, tốt! Bản vương không khách khí đâu! Nhanh đến thưởng Bản vương đi!”
Tưởng tượng anh vừa khen ngợi cậu, vừa không ngừng nỗ lực “thưởng” mình, Quốc vương vui đến lén lút cười hích hích.
Fister, lần này, Bản vương nhất định cho anh thất kinh, hắc hắc.
Quốc vương vội vã tìm một tên thị vệ.
“Đi nói cho đại thần tài chính, Bản vương muốn lấy một số tiền trong quốc khố lập tức sử dụng.”
“Vâng, thưa Bệ hạ.”
Tiền lấy thì dễ, nhưng vấn đề kế tiếp thì tương đối khó làm nha.
Sai ai mua giống lúa mạch cho được đây? Các đại thần đều có giao tình tốt với Fister, nếu chuyện này giao cho đại thần nào đó mà ông ta lại lén báo cho Fister thì sao.
Đáng ghét, vậy thì còn gì kinh hỉ nữa. Đúng rồi! Ánh mắt Quốc vương bỗng sáng lên
Kêu anh họ đi! Ha ha, anh họ nhất định sẽ không nói cho Fister đâu! Anh ta đúng là người có điều kiện lựa chọn tốt nhất!
Quốc vương lập tức hạ quyết đinh.
“Người đâu! Mau gọi Công tước Wayne vào cung, nói anh ta tới đây nhanh vào, Bản vương có chuyện mua sắm cần nhờ anh ta!”
***
Công tước Wayne đang nằm ở phủ mình lên cơn hờn dỗi.
Công tước Hamilton đê tiện! Từ sau khi hắn xuất hiện, hoàn toàn cướp em họ tuấn mỹ của người ta đi rồi.
Từ xưa em họ chẳng ba thì năm bữa triệu cậu vào cung, cùng nhau ăn chơi đàng điếm, đùa giỡn mỹ nữ, bàn bạc các truyện nhân sinh đại sự, tỷ như y phục tối tân nhất mỗi thứ cần làm bằng bao nhiêu màu sắc~~
Đúng! Nói đến y phục, càng khiến người khác phải phẫn nộ! Tháng hai tới là mùa xã giao mới bắt đầu rồi.
Đây là đại sự hàng năm, năm vừa rồi cách mùa xã giao ba bốn tháng em họ đã triệu cậu vào cung, khẩn trương bàn bạc việc cần bao nhiêu trang phục, năm nay tay áo lưu hành loại viền hoa nào, còn loại quần bó sát màu nào làm khiêu dậy dục vọng của nữ nhân nhất.
Bọn họ là hoàng tộc a! Là trung tâm chú ý của xã hội! Ánh mắt của danh môn thục nữ từ bốn phương tám hướng đều tập trung trên người bọn họ, phải xuất hiện trước mặt bầy mỹ nữ với hình tượng hoàn mỹ nhất chứ.
Công tước Wayne đã sớm điều tra xong các loại trang phục đang thịnh hành nhất bây giờ, tơ lụa Mahal, lông công Hante chính là mốt mới nhất hiện nay.
Ngoài ra, từ Kanya mới xuất hiện một nhà thiết kế trang phục tuổi trẻ, thiết kế trang phục rất hoa lệ hợp thời, rất nhiều quan lớn quý tộc đến cửa, không tiếc tiền vung ra để mời người này làm ra cho mình một bộ đồ, năm nay y phục của cậu và Quốc vương nhất định phải tìm người này làm, dùng bao nhiêu tiền cũng không quan trọng.
Thế mà… cách mùa xã giao còn có hai tháng để chuẩn bị thôi, thế mà em họ còn chưa phái người đến tìm cậu! Công tước Hamilton đáng hận! Nhất định là hắn lại dùng cái thủ đoạn hèn mọn hạ lưu gì đó đầu độc em họ thân yêu của cậu rồi, khiến em họ mê đến quên luôn cả Bản tính, ngay cả mùa xã giao cũng quên.
Không được, Bản tước không thể kiên nhẫn chờ đợi được, ta muốn vào cung thức tỉnh Quốc vương đáng thương! Gái đẹp ở mùa xã giao chờ chúng ta a!
“Công tước đại nhân, Quốc vương Bệ hạ triệu ngài tiến cung.”
Vừa thay y phục dự định tiến cung làm trung thần “liều mình can gián”, thị vệ Hoàng cung đã xuất hiện mời.
“Cái gì?”
Công tước Wayne vừa mừng vừa sợ:
“Quốc vương Bệ hạ gọi ta tiến cung làm gì?”
Xem ra tình hình không có nghiêm trọng như mình nghĩ, tuy rằng ảnh hưởng của tên Hamilton hỗn đản với em họ rất lớn, nhưng em họ thần trí còn tỉnh táo lắm, chưa có quên vụ quan trọng nhất là mùa xã giao.
“Bệ hạ nói, mời Công tước đại nhân mau tiến cung, ngài có việc liên quan đến mua bán cần bàn bạc với Công tước.”
Công tước Wayne mừng rỡ tí nữa là nhảy bắn lên. Cảm tạ Thượng đế! Không hổ là em họ anh minh của mình, nhanh như vậy thức tỉnh từ sự đầu độc của tên nam nhân đê tiện vô sỉ đó! Đúng rồi, bị đàn ông dùng dưa chuột chọc qua cây hoa cúc có gì hay? Đau đến chết đi được ấy chứ! Dù cho hoa cúc có ngứa ngứa đi chăng nữa, cũng không thể để người ngoài biết là đã bị thọc qua, nước phù sa không chảy vào ruộng người, chẳng bằng tiện tay tìm một người cao quý như mình, cùng chảy huyết mạch hoàng tộc trong người.
Đường đường là hoàng tộc, vậy mà lại bị một thằng người ngoài làm bậy, thực sự là giậm chân tức chết mà! Hừ! Đàn ông bên ngoài toàn một lũ vừa tà ác vừa hạ lưu, nhìn cái tên chăn ngựa ghê tởm kia là biết ngay, dám đem Bản tước… Phi phi phi! Làm chi mà nghĩ đến cái tên hỗn đản hạ lưu đó chớ?
“Công tước đại nhân, Quốc vương Bệ hạ đang chờ ngài trong Hoàng cung, mời…”
“Nga nga! Biết rồi! Bản tước tiến cung với ngươi đây.”
Công tước Wayne cao hứng bừng bừng chạy vào Hoàng cung.
Caillar chờ mòn cả con mắt đến nơi, vừa thấy anh họ liền nói ngay:
“Sao bây giờ mới đến? Bản vương chờ lâu rồi, nói cho anh hay, Bản vương đã quyết định, lần này phái anh đi mua…”
“Bệ hạ, đây đúng là một quyết định anh minh tới cực điểm!”
Công tước Wayne nắm bàn tay Quốc vương, hôn liên tiếp lên mu bàn tay:
“Tôi vì trí tuệ của Bệ hạ mà cảm thấy kính phục tự đáy lòng! Bệ hạ có thể ra một quyết định âm thầm như thế, đúng là may mắn của quốc gia, hạnh phúc của hoàng tộc!”
Ca ngợi trắng trợn như thế, làm Quốc vương sướng chết đi được.
Đợi mọi chuyện hoàn thành tốt, Fister mà biết nhất định cũng sẽ hôn tay mình nhiệt tình như thế.
Nghĩ đến con người nghiêm trang đứng đắn luôn ra vẻ cực kì giỏi giang kia tâm phục khẩu phục mình, mặt mày sùng bái mà hôn tay, Quốc vương không khỏi hắc hắc cười ngờ nghệch hai tiếng.
“Anh họ, chuyên này rất quan trọng với Bản vương, anh nhất định phải làm thật tốt.”
“Yên tâm đi! Em họ, tôi nhất định không để ngài thất vọng đâu, tuyệt đối sẽ mua thứ thập toàn thập mỹ về cho coi!”
“Ân? Anh nói tự tin như thế. Lẽ nào cũng hiểu ý của Bản vương, chuẩn bị xong xuôi để mua đồ rồi sao?”
“Đương nhiên a, chúng ta là anh em cùng nhau lớn lên mà, lẽ nào không hiểu ý Bệ hạ sao? Chuyện của Bệ hạ, cũng là chuyện của Bản tước mà. Vụ mua bán này, Bệ hạ ngài nhất định phải tuyệt đối tin tưởng vào khả năng của tôi.”
Công tước Wayne vỗ ngực đảm bảo.
“Tôi với khả năng dự kiến phi thường đã điều tra mọi việc xong xuôi, thậm chí ngay cả chỗ mua và giá cả đã tìm hiểu qua.”
“Nga? Không ngờ anh họ cũng tiến bộ như vậy.”
Quốc vương không khỏi cảm động.
Anh họ đi York về một chuyến, cũng lần đâu tiên biết quan tâm đến cuộc sống nhân dân ở York rồi.
Có thể thấy anh họ cũng có trách nhiệm với quốc gia, chỉ là giống mình, chưa có kích thích mà làm thôi.
“Đương nhiên a, chúng ta đều là người của hoàng tộc mà, là tấm gương của mọi người, nhất định phải đi đầu làm gương.”
Mặc đẹp nhất, “ngủ” tốt nhất.
“Nếu vậy, chuyện này giao cho anh họ vậy.”
“Tôi sẽ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ mà, Bệ hạ.”
“Còn có một việc.” Âm thanh của Quốc vương đột nhiên hạ thấp xuống, thì thà thì thào nói.
“Chuyện ta phái anh đi mua, tuyệt đối không được cho Công tước Hamilton biết.”
Liếc một cái đầy đen tối, Công tước Wayne nói: “Yên tâm, tôi hiểu mà.”
Công tước Wayne lập tức đưa đẩy ánh mắt tỏ ý hiểu, thì thà thì thào cười:
“Hắc hắc, Công tước Hamilton mà biết, sự tình còn gì là vui nữa.”
Tên hỗn đản buồn tẻ này nhất định sẽ xông vào Hoàng cung, chỉ trích hoàng tộc tiêu xài lãng phí, nói không chừng còn có thể nói tiền làm y phục này đem đi làm việc khác, tỷ như cứu tế nạn dân và vân vân.
Công tước Wayne không có quên, lần trước em họ bị hành hung ra làm sao.
Em họ đáng thương.
“Đây là cơ hội để Bản vương khiến anh ta nhìn Bản vương với ánh mắt khác xưa.”
Quốc vương đắc chí.
“Đúng đúng, mau dạy cho tên Hamilton ấy một bài học, là vua một nước, hoàn toàn có quyền tự mình hành sự.”
“Đúng vậy, như vậy anh ta có thể hiểu, sẽ bớt lải nhải, Bản vương cũng là một Quốc vương tốt mừ.”
“Không chỉ là một Quốc vương tốt, mà còn là một Quốc vương cao quý hoàn mỹ nhất.”
Hai anh em họ đó đây liếc mắt nhìn nhau, hắc hắc cười rộ lên.
“Bệ hạ, thời gian đã rất gấp rồi, tôi lập tức phải bắt đầu tiến hành mới được.”
Mùa xã giao còn hai tháng nữa là bắt đầu rồi.
“Đúng vậy, chẳng còn mấy thời gian.”
Nhân dân ở York rất cần giống lúa mạch, nhất định phải hành động trước khi Hamilton kịp làm.
Quốc vương vội vã phất tay.
“Tiền đã chuẩn bị đầy đủ, chờ chút nữa đại thần tài chính sẽ đưa tiền đến phủ của anh, nhanh đi đi, nhất định phải giúp Bản vương làm cho thật tốt.”
“Yên tâm đi, Bệ hạ!”
Hai người tựa như ông nói gà bà nói vịt không hề biết rằng họa ngập trời sắp sửa xảy ra…
***
Công tước Wayne vừa cao hứng bừng bừng rời đi cũng vừa lúc Công tước Hamilton chạy tới Hoàng cung.
“Bệ hạ, nghe nói người vừa rút tiền trong quốc khố để sử dụng?”
Không hổ là Fister lợi hại, nhanh như vậy đã nghe thấy rồi. May mà, người sai đi là anh họ, anh ấy cũng sẽ không bí mật nói cho anh, hắc hắc.
Quốc vương vì tuyệt chiêu của mình mà trộm cười không ngớt.
“Đúng vậy, Bản vương rút tiền của quốc khố.”
“Bệ hạ lấy tiền làm gì? York sắp tới gấp rút cần giống lúa mạch, mong Bệ hạ có thể để tiền đó cho thần đi mua.”
“Tiền đó Bản vương tất có dụng ý, cũng không thể đưa cho anh, chuyện của York tự nhiên sẽ có cách giải quyết, anh yên tâm đi.”
“Nhưng mà Bệ hạ ~~”
“Đừng nói nữa, Fister, lẽ nào anh không tin Bản vương sao? Không tin Bản vương là một Quốc vương anh minh sao?”
Hamilton Công tước nhận thấy biểu tình tha thiết mà vội vã của Quốc vương cực kì giống một đứa con mong cha mẹ thừa nhận mình.
Trong lòng khẽ động, Công tước đã hiểu rõ sự tình.
Hi, Quốc vương khả ái, xem ra, người đã chuẩn bị để thần nhìn người với ánh mắt khác rồi đây.
Công tước Hamilton dịu dàng cười:
“Thần đương nhiên tin Bệ hạ.”
Caillar quả nhiên cười đến toe tóe.
Ho, Fister thân yêu, anh chờ Bản vương cho anh biết thế nào là kinh hỉ nha!
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
41 chương
16 chương
6 chương
67 chương