Tác giả: Lộc Thập
Edit: Sâm Sâm
***
Tạ Hà bị bắt dây dưa với người nào đó. Vì đang ở hiệu sách nên anh cũng không dám phát ra âm thanh, rất căng thẳng sợ có người đi qua vào lúc này.
Anh ở bên Tạ Hành Dữ đã lâu như vậy, số lần ôm ấp hôn hít đã tập mãi thành quen. Tim đập nhanh như hiện giờ đã là chuyện hiếm có.
Đột nhiên, anh như nhìn thấy một bóng người sau giá sách. Đồng tử anh co rụt lại, dùng sức đẩy Tạ Hành Dữ, thấp giọng: "Có người!"
Cô gái sau giá sách nhận ra mình bị phát hiện, lấy sách che mặt rồi nhanh chóng bỏ trốn khỏi hiện trường.
Tạ Hà nhìn thấy có người đi ra, không khỏi càng thêm tức giận, trừng mắt nhìn Tạ Hành Dữ: "Đã nói đừng ở nơi công cộng rồi, bây giờ hài lòng chưa?"
"Được được, bị nhìn thì cũng bị nhìn rồi. Quan hệ của chúng ta cũng đã công khai từ lâu rồi mà?" Tạ Hành Dữ dựa vào vai anh "Con sai rồi."
Tạ Hà thầm nói cậu nhận sai tám trăm lần cũng chưa từng hối hận. Gương mặt anh còn ửng hồng, dứt khoát gỡ móng vuốt của đối phương trên vai xuống: "Mua trước từng này đi, về nhà."
Hai người đến quầy lễ tân thì tình cờ gặp cô gái vừa bắt gặp họ hôn nhau. Tạ Hà xấu hổ không chịu được, đành phải giả vờ không thấy rồi mắng Tạ Hành Dữ thêm vài lần trong lòng.
Hai người mang một đống sách về nhà, Tạ Hà không muốn để ý tới tên nhóc thối không biết xẩu hổ nên anh tự mang sách về phòng sắp xếp lại, chuẩn bị từ từ đọc khi có thời gian.
Tạ Hành Dữ thấy anh phớt lờ cậu hồi lâu, cũng không thấy mất mặt mà tiếp tục dính lấy anh. Cậu suy nghĩ một lát rồi khơi mào một đề tài mà có thể anh sẽ thấy hứng thú: "Ông nội có quen một vài giáo viên già trong trường của bọn cont. Hiện giờ người dạy môn Quốc học và ông nội đã là bạn của nhau nhiều năm rồi. Hơn nữa mấy năm nay cũng sắp về hưu, nếu chú nhỏ có tự tin thì có thể gặp gỡ trò chuyện với người đó. Có lẽ chú sẽ được người ta tán thành và đề cử với trường học, chú sẽ có cơ hội được tuyển nhiều hơn."
Nghe cậu nhắc đến chính sự, Tạ Hà cuối cùng cũng không tức giận nữa. Anh nghĩ rồi nói: "Không phải cậu nói người đó giảng bài rất nhàm chán sao?"
"Nhàm chán thì nhàm chán. Nhưng mà là một người tốt, người học khóa của ông ấy sẽ không trượt môn." Tạ Hành Dữ nói "Hơn nữa, người ta cũng sắp về hưu rồi. Cũng không thể mong đợi ông ấy nhiệt tình hơn một giáo viên trẻ trên lớp đúng không?"
Tạ Hà thầm nghĩ đúng thật là vậy.
"Thêm nữa." Tạ Hành Dữ lại bổ sung "Những lớp học như Quốc học vốn dĩ chính là dùng để ngủ."
Tạ Hà: "..."
Tên nhóc được quá nhỉ.
Dám nói nền văn hóa truyền thống sâu rộng và sâu sắc là dành cho việc ngủ nướng, đúng là thiếu đánh.
Vì thế anh hừ một tiếng, không để ý đến cậu.
Tạ Hành Dữ vẻ mặt khó hiểu —— Cậu lại nói sai rồi?
Tạ Hà vừa dọn sách vừa nghĩ, đã đến lúc anh nên nói chuyện với Tạ Tu Quân rồi.
*
Tạ Hà muốn tìm việc làm cho mình, cũng không phải nói chơi mà để đạt được mục tiêu này anh hiếm khi không làm cá ướp muối, chủ động liên hệ với Tạ Tu Quân. Anh cùng ông thảo luận về chuyện này, hỏi ông có thể giúp mình hay không.
Tạ lão gia đã về hưu hẳn. Việc làm mỗi ngày chính là dắt chó đi dạo, có thời gian tụ tập với mấy ông bạn già. Hoặc là lúc cảm thấy quá nhàm chán thì sẽ đến công ty Tạ Cẩn kiểm tra đột xuất.
Ông khá kinh ngạc khi biết được đứa con thứ hai có chuyện muốn nhờ. Rồi lại kinh hỉ vì biết anh có hứng thú với Quốc học. Đáp ứng với anh nhất định sẽ hoàn thành việc này, "Cửa sau" này chắc chắn sẽ được mở rồi.
Vì thế vào một ngày nào đó của một tháng sau, Tạ Hà và Tạ Hành Dữ gặp mặt vị thầy giáo "giảng bài nhàm chán" trong miệng này. Anh phát hiện thật ra người ta nói vô cùng nhiều, là một người rất hòa ái và nói chậm. Nếu không có hứng thú với nội dung ông nói thì sẽ cảm thấy rất dễ bị thôi miên.
Hai người vừa gặp mà ngỡ như đã quen, thầy giáo già hứng thú bừng bừng nói chuyện với anh tận ba tiếng đồng hồ mới kết thúc. Ông còn cố ý mời bọn họ ở lại ăn cơm tối. Ba người tìm được tiếng nói chung trò chuyện vô cùng vui vẻ, chỉ là... Không hiểu sao Tạ Hà cảm thấy anh vừa gặp đã quen với một giáo viên gần sáu mươi có phải có chút vấn đề hay không?
Kể từ hôm đó, cuộc sống hàng ngày của anh lại nhiều thêm một nội dung —— Khi thầy giáo già có thời gian rảnh thì đến nhà thăm người ta.
Mặc dù trước đây anh đã làm giáo viên hơn mười năm, kinh nghiệm dạy học rất phong phú nhưng có cái gọi học hỏi là vô tận. Dù sao anh đi theo thầy giáo già cũng sẽ học được những thứ mới, tuy rằng những thứ này không cần dạy cho học sinh.
Tạ Tu Quân cũng rất ủng hộ anh. Còn về Tạ Cẩn thì y vô cùng bất ngờ, người anh rất muốn có tiếng nói chung với em trai còn vì vậy mà nghiên cứu Quốc học. Nhưng y cũng không thu hoạch được gì ngoài việc không hiểu gì. Cũng vì vậy mà đã khép mình một thời gian, cảm thấy bản thân là người không thể hòa nhập vào được.
Cuộc sống đơn điệu mà phong phú đã ổn định. Đôi mắt của Tạ Hà cũng hồi phục rất tốt, kiểm tra lại vài lần cũng không có vấn đề gì, vấn đề duy nhất có lẽ là... Có đôi khi thức dậy vào buổi sáng, anh sẽ vô thức đi tìm kính. Sau đó được Tạ Hành Dữ nhắc nhở mới nhớ ra mình đã thoát khỏi những ngày tháng phải đeo kính.
*
Thấm thoát đã đến thời điểm cún nhỏ Tạ tốt nghiệp.
Lúc trước anh nói sẽ không quay lại trường trước khi Tạ Hành Dữ tốt nghiệp. Hiện giờ cuối cũng Tạ Hành Dữ cũng phải tốt nghiệp rồi. Tên nhóc này phải đi kế thừa gia nghiệp, không định học cao lên nữa. Mặc dù Tạ Hà cảm thấy tiếc cho khả năng học tập của cậu nhưng vẫn tôn trọng ý muốn của bản thân cậu.
Hôm nay là ngày sinh viên năm bốn chụp ảnh tốt nghiệp. Tạ Hành Dữ nhất định phải mời anh tới, Tạ Hà thầm nghĩ cậu chụp tốt nghiệp thì liên quan gì đến tôi. Cuối cùng tên nhóc nói bạn cùng phòng cậu khoe mình có bạn gái đang học nghiên cứu sinh và cô bạn gái này còn cố ý đến đây để chụp ảnh tốt nghiệp cùng hắn. Tạ Hành Dữ cảm thấy bị đả động đến nên cũng muốn kéo bạn trai của mình đến.
Tạ Hà không thể hiểu được, nghĩ hiện giờ thứ giới trẻ đua đòi với nhau thật là càng ngày càng kỳ lạ. Đối phương khuyên anh mãi, cuối cùng mới miễn cưỡng đồng ý.
Đang là mùa hè, thời tiết nóng khủng khiếp. Tạ Hà vừa mới xuống xe đã cảm thấy hối hận. Địa điểm chụp ảnh tốt nghiệp là khoảng đất trống ở cổng trường, gần đó không có mái che. Những học sinh đợi chụp ảnh huyên náo trốn đến khu dạy học gần nhất, thoáng qua như sắp bị nướng rồi.
Tạ Hà cảm thấy anh cũng sắp bị nướng rồi. Anh lấy kính râm lâu đã không dùng đeo lên mũi, cởi áo ngoài ra, bên trong chỉ còn lại chiếc áo cộc. Anh đứng dưới gốc cây ở một nơi xa, tức giận hỏi: "Cậu cố ý tôi đến đây để cùng cậu phơi dưới nắng đúng không?"
"Làm sao có thể." Tạ Hành Dữ sửa sang lại áo cử nhân trên người "Chú nhỏ đợi thêm một chút nữa thôi, sắp đến chúng ta rồi."
Tạ Hà nhìn cậu, cảm thấy cuối cùng cún nhỏ cũng có bộ dạng của một học sinh. Anh cầm mũ cử nhân của đối phương, nghịch nghịch cái tua trên đó. Đột nhiên có chút hoài niệm.
Thời điểm anh tốt nghiệp, đã là bao nhiêu năm trước rồi?
Đã lâu quá rồi nên không nhớ hồi đó chụp ảnh tốt nghiệp như thế nào nữa.
Anh đang hồi tưởng về quá khứ, bỗng nhiên thấy một cậu học sinh chạy về phía họ, trong tay còn xách một túi lớn, vừa chạy vừa hét: "Mau đến mau đến! Hôm nay Tạ Hành Dữ khao, đến muộn là hết đó!"
Tạ Hà chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì nghe thấy tiếng hò reo vang dội. Đám học sinh nấp trong bóng râm lao lên, vây quanh cậu học sinh kia, chia nhau những thứ như nước đá và kem từ trong túi.
Có nhiều học sinh đến mức suýt chút nữa đã chen đến bên cạnh Tạ Hà. Tạ Hành Dữ đã chắn trước người anh, vươn tay lấy hộp kem duy nhất trong túi, đưa cho người phía sau.
Tạ Hà nhìn kem: "Mua cho tôi?"
"Cố ý mua cho chú."
"Ồ."
Cơ thể anh gần đây khá hơn rất nhiều. Mùa hè ăn lạnh uống lạnh cũng không sao. Mặc dù vấn gầy nhưng cũng không còn quá gầy nữa, trên mặt cũng có thịt.
Anh nhận lấy kem: "Coi như cậu có chút lương tâm."
Túi đồ trong tay cậu học sinh đã bị lấy hết sạch, chỉ còn lại chai nước cuối cùng. Tạ Hành Dữ vặn nắp uống mấy ngụm. Một vài giọt nước nhỏ từ khóe miệng xuống cằm, lăn qua hầu kết, làm ướt cổ áo cử nhân của cậu một chút.
Tạ Hà ngồi trên băng ghế dưới gốc cây, vừa ăn vừa nhìn chằm chằm vào cậu. Đột nhiên anh cảm giác bàn tay hơi ngứa —— Vậy mà có một con ong mật đang đậu trên tay anh!
Anh nháy mắt không dám nhúc nhích. Con ong bò lên cán thìa dọc theo ngón tay anh, sắp chạm vào kem trong thìa. Anh đang suy nghĩ làm thế nào mới có thể xua nó đi mà không bị đốt thì thấy Tạ Hành Dữ tiến gần lại, tay nhanh mắt lẹ nắm lấy cánh con ong và bắt nó ở trong tay.
Tạ Hà: "!"
"Tay không bắt ong" thật sự khiến anh hoảng sợ, không nhịn được nói: "Cậu không sợ bị đốt sao?"
Con ong bị Tạ Hành Dữ nắm lấy cánh, liều mạng giãy dụa trong tay cậu nhưng dù làm thế nào thì cũng không đốt được cậu. Cậu cố ý cầm con ong đi hù dọa các bạn học rồi mới thả con ong bay đi, nói sát bên tai Tạ Hà: "Đều do chú nhỏ quá ngọt, ngay cả ong cũng phải đến lấy mật."
Tạ Hà nheo mắt: "Cậu có thể đừng nói buồn nôn như vậy được không?"
Với cả, rõ ràng là bị kem hấp dẫn.
"Ối, Tạ Hành Dữ, đây là bạn trai cậu à?" Một cậu học sinh khác đến gần, hẳn là "bạn cùng phòng" mà Tạ Hành Dữ nhắc đến trước đó. Hắn đứng quan sát trước mặt Tạ Hà hồi lâu "Đúng là cậu hai Tạ trong truyền thuyết này, trâu bò thật."
Tạ Hà gỡ kính râm xuống, lễ phép chào hỏi: "Chào cậu."
"A... Chào, chào anh." Cậu học sinh dường như không ngờ anh sẽ chủ động nói chuyện với mình, ngượng ngùng gãi gãi đầu rồi nhận ra chiếc nhẫn trên tay anh "Hóa ra chiếc nhẫn còn lại ở đây."
"Biến." Tạ Hành Dữ một tay kéo hắn ra "Tránh xa bạn trai tôi ra."
Xưng hô "Bạn trai" này khiến Tạ Hà cảm thấy không được tự nhiên. Vì không muốn để người khác thấy mình đỏ mặt nên anh đành tiếp tục cúi đầu ăn kem. Anh nghe được mấy học sinh xung quanh khẽ nói nhỏ:
"Ui ui, đó là ai thế?"
"Vừa rồi không nghr thấy à, bạn trai Tạ Hành Dữ."
"Bạn trai? Đẹp trai thế, học trường nào?"
"Học trường nào cái gì. Người ta gần ba mươi rồi, không biết cậu hai Tạ hả?"
"Chờ đã, hóa ra Tạ Hành Dữ thích người nhiều tuổi hơn mình thế sao?"
"Cậu chả hiểu gì cả, cái này gọi là niên hạ."
"Niên hạ là sao?"
"Ban ngày kêu chú, ban đêm chú kêu?"
Tay Tạ Hà khựng lại.
Giới trẻ bây giờ...
Anh còn chưa nghĩ xong hết thì bỗng dưng Tạ Hành Dữ lấy mũ cử nhân trên đùi anh, đặt chai nước xuống bên cạnh: "Con đi chụp ảnh, chú ngồi ở đây đợi một lát."
"Đi đi."
Các học sinh lần lượt tập trung tại địa điểm quy định và xếp hàng trên bậc theo chiều cao của mình. Đương nhiên Tạ Hành Dữ được phân tới hàng cuối cùng, mặc dù mặc cùng loại áo cử nhân nhưng vẫn có thể thấy rõ trong đám người.
Các học sinh đứng dưới ánh nắng mặt trời, được ống kính máy ảnh ghi lại khoảnh khắc đáng nhớ này.
Tạ Hà nhìn họ không chớp mắt.
Đại học, là một nơi đáng để hoài niệm.
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Về sau anh sẽ bị cún nhỏ ấn trên tường nơi dạy học để hôn ( ×
Hết chương 74
Truyện khác cùng thể loại
107 chương
1108 chương
4 chương
11 chương
176 chương
18 chương
20 chương
5 chương