Thành Du liều mạng siết chặt dây cương khống chế con ngựa, nhưng con ngựa này sao có thể dễ dàng trấn an bằng cách đó được. Khi hắn định cắt đứt dây cương, bảo vệ công chúa nhảy khỏi xe thì thị vệ trưởng ở đằng sau nhanh chóng thúc ngựa đuổi tới. Khả năng cưỡi ngựa của gã rất tốt, điều khiển tốc độ con ngựa ngang bằng với bọn họ, kêu lên: “Công tử, để công chúa thoát ra ngoài trước đã.” Thành Du hiểu ý, vươn tay nửa ôm Đỗ Yến từ trong buồng xe ra, thị vệ trưởng liền đón lấy cậu. Hai người kết hợp với nhau, đỡ Đỗ Yến leo lên lưng ngựa của thị vệ trưởng.  Thành Du vốn định tìm thời cơ nhảy khỏi xe sau khi công chúa đã an toàn. Hắn có học võ, thân thể cường tráng, chỉ cần nắm bắt được cơ hội thì cùng lắm chỉ bị vài vết thương nhẹ mà thôi. Nhưng ai ngờ rằng khi công chúa lên lưng ngựa, chẳng biết có phải do đối phương bị dọa hay không mà lại đá vào bả vai hắn. Thành Du bất ngờ chưa kịp đề phòng, lăn vào trong xe ngựa, mất đi thời cơ tốt nhất để nhảy khỏi xe. Con ngựa điên cuồng kia cứ kéo xe đến khúc quanh của vách núi. Tiểu Bát trợn mắt há hốc mồm, rốt cục không nhịn được mở miệng nói: “Chẳng may chủ nhân giấc mộng chết thì sao?” Đỗ Yến bình chân như vại đáp: “Mày không nghe thấy cái gì gọi là định luật bất tử khi nhảy vực của nhân vật chính à? Biết đâu qua lần này, Thành Du có thể gặp được cao thủ ẩn cư, học võ công tuyệt thế, từ đó trở thành người vô địch thiên hạ đấy.” “Thật, thật không? Kiến thức của tôi đúng là hạn hẹp quá, nhưng mà đây có phải phim kiếm hiệp đâu?” Đỗ Yến không phải kẻ hấp tấp, cậu nói vậy cũng chỉ là đùa Tiểu Bát mà thôi. Lúc lên kế hoạch, cậu đã sai người đi tìm hiểu địa hình, dòng sông phía dưới cũng không quá sâu. Hơn nữa Thành Du rất khỏe mạnh, cùng lắm chỉ bị thương nhẹ chứ không đáng lo. Ngoài ra, cậu vẫn còn hậu chiêu. Thị vệ trưởng ghìm cương lại, hai người nhảy xuống ngựa. Đỗ Yến nhìn dòng sông phía dưới, nói: “Bảo người của chúng ta mau làm tốt công tác tiếp ứng.” Thị vệ trưởng nhận lệnh, huýt sáo. Tiếng vang cũng không quá to, thuộc hạ dưới đó sẽ hiểu rằng phải xuống nước cứu người, đám thị vệ đứng đằng xa lại cho rằng gã đang gọi người tới cứu. Chốc lát sau, thị vệ đồng loạt kéo đến khi đã xử lý xong lũ sơn tặc. Thị vệ trưởng lớn tiếng quát: “Du công tử bị ngựa điên kéo xuống vách núi, việc này vô cùng hệ trọng. Mười người ở đây tìm dọc con đường này, còn lại theo ta hộ tống trưởng công chúa về đô thành.” *** Sau khi rơi xuống nước, Thành Du cũng từng thử thoát khỏi xe ngựa, song tuy hắn biết bơi nhưng cũng không được coi là quá tốt. Lúc xe ngựa rơi xuống sông khó có thể thoát thân, hắn chợt cảm thấy lần này mình sẽ phải bỏ mạng ở đây. Tuy không cam lòng, nhưng cũng chẳng thể làm gì được. Trước khi chìm xuống nước trong lòng hắn chỉ nghĩ, may mà công chúa đã an toàn. Thành Du! chẳng nhẽ ngươi cứ cam tâm chết dưới thân phận hèn mọn này khi chưa kịp làm gì sao? Ngươi tình nguyện để công chúa quên ngươi, rồi gả cho người khác ư? Không, ta không muốn! Thành Du giãy dụa tỉnh lại, lồng ngực phập phồng kịch liệt, thậm chí còn mang theo cảm giác cực kỳ không cam lòng. Hắn bỗng mở mắt ra, trước mặt là trần của một mái nhà tranh. Cả người Thành Du đau nhức như thể vừa bị tháo ra lắp lại, cũng may là không bị thương nặng. Hắn cắn răng ngồi dậy, chỉ thấy một nam thợ săn đẩy cửa bước vào. “Ngươi tỉnh rồi à.” Thợ săn nói. “Huynh đài đã cứu ta sao?” Thành Du hỏi. Thợ săn xua tay: “Ta chỉ tình cờ vớt được ngươi bên bờ sông thôi. Mạng ngươi cũng lớn thật đấy, trên người ngoại trừ vài vết bầm thì cũng không có gì đáng lo ngại cả.” Thành Du một lòng chỉ nghĩ đến công chúa, không muốn ở đây quá lâu. Hắn hành lễ, lấy lệnh bài từ trong vạt áo ra: “Đa tạ vị huynh đài đã cứu giúp, chỉ là ta có chuyện quan trọng cần làm, phải mau chóng rời khỏi đây. Ơn cứu mạng của huynh đài ta xin ghi nhớ trong lòng, sau này nếu huynh đài có việc gì khó khăn cần trợ giúp thì hãy mang lệnh bài đến cửa hàng Hoài Nhạn trong thành, sẽ có người giúp huynh.” Cửa hàng Hoài Nhạn chính là sản nghiệp của Thành Du, nước nào cũng đều có một cái. Dứt lời, hắn toan rời đi. Lúc Thành Du định đẩy cửa ra, lại nghe thợ săn phía sau nói: “Du công tử, ngài muốn trở về xác nhận an toàn của trưởng công chúa ư?” Thành Du đột nhiên quay đầu, sắc mặt hơi trầm xuống, cảnh giác nhìn về phía thợ săn. Thợ săn tiến lên một bước, thi lễ: “Công tử không cần nghi ngờ, tại hạ là người của trưởng công chúa. Công chúa đã nói rõ, nếu ngài cứ kiên trì muốn trở về đô thành thì phải giao phong thư và tín vật này cho ngài.” Y lôi từ trong lồng ngực ra miếng ngọc bội do tự tay Thành Du làm. Bút tích trên thư Thành Du cũng đã quá quen thuộc, đúng là do trưởng công chúa tự viết. Thợ săn đưa đồ cho Thành Du rồi khép cửa rời đi. Thành Du mở phong thư ra, bên trên chỉ vỏn vẹn có mấy chữ: “Việc này đều nằm trong kế hoạch của ta, mối nguy của Ngô gia chỉ có kết đồng minh với Giang Quốc mới có thể xóa bỏ.” Thành Du vốn là người thông minh, hắn suy nghĩ kĩ một lúc liền phát hiện ra điểm kì lạ của trưởng công chúa trước khi mình rơi xuống vực. Trưởng công chúa tập võ quanh năm, cưỡi ngựa bắn cung đều rất giỏi, cũng không dễ bị dọa sợ. Hôm ấy lúc xe ngựa mất khống chế, cậu sẽ không hoảng loạn đến mức đó. Ngoài ra, lực đạo hay góc độ của cú đá khi cậu leo lên lưng ngựa trưởng thị vệ kia vừa đủ để hắn ngã vào trong xe ngựa. Còn cả đám sơn tặc đột ngột xuất hiện nhưng chẳng tạo ra uy hiếp gì và con ngựa điên nọ nữa, đều không phải là trùng hợp. Thành Du quan tâm quá sẽ bị loạn, bây giờ ngẫm lại liền thấy, mớ rắc rối đó đều là kế sách thả mình đi của trưởng công chúa. Thành Du siết chặt phong thư, cúi đầu cười, thầm nghĩ quả nhiên công chúa không hề liều lĩnh như vẻ bề ngoài mà là người biết nhìn xa trông rộng. Hắn đứng dậy đi tới cửa, thấy thợ săn vẫn đang canh giữ bên ngoài bèn mở miệng nói: “Làm phiền vị huynh đài thay ta chuyển lời cho trưởng công chúa.” “Công tử cứ nói.” “Lệnh của công chúa, Du quyết không từ.” Sau khi Thành Du rời đi, hắn vẫn chưa trở về Thành Quốc mà dừng chân tại thành nhỏ giao giữa Giang Quốc và Nguyên Quốc mấy ngày. Mãi đến tận một hôm, hắn nhận được tin tức từ chỗ thuộc hạ. Nguyên Quốc xảy ra chuyện: Nguyên Vương điều tra lần tập kích trưởng công chúa vào ngày tế trời, phát hiện đám sơn tặc kia có liên quan đến Huệ phu nhân và Giác công tử. Bệ hạ tức giận, giam lỏng hai mẹ con nhà họ ở trong cung. Trưởng công chúa vì bị kinh sợ mà đổ bệnh nặng, đã vài ngày chưa từng rời khỏi hoàng cung. Trong đó vẫn không nhắc tới việc con tin Thành Quốc mất tích, lúc này Thành Du mới thấy yên lòng. Nguyên Vương đã giấu chuyện hắn biến mất, chứng tỏ tạm thời ông ta sẽ không muốn truy xét đến cùng. Bất luận Nguyên Vương tin chuyện con tin Thành Quốc bỏ trốn có liên quan đến trưởng công chúa hay không, hoặc chỉ để trấn an đại tướng quân đang trấn thủ biên cương thì trong khoảng thời gian ngắn, trưởng công chúa sẽ không gặp nguy hiểm. Công chúa cáo ốm là để tránh đầu sóng gió.  Sau khi nhận được tin tức này, Thành Du mới an tâm rời khỏi Giang Quốc, đi tới cố hương đã xa cách từ lâu. *** Mấy tháng trôi qua, Thành Quốc phát sinh nhiều chuyển biến lớn, truyền khắp các nước. Một, tiên hoàng Thành Quốc bị Thành hoàng hậu độc chết, nguyên nhân là do Thành Vương độc sủng mỹ nhân Lục Yêu, lạnh nhạt hoàng hậu. Hai, thái tử Thành Quốc không phải huyết mạch của Thành Vương mà là đứa con của Thành hoàng hậu và biểu ca. Hai sự việc này tuy khó bề tin tưởng nhưng bách tính đâu đâu cũng chỉ coi đây là truyền thuyết ít ai biết đến, rảnh rỗi nghe một chút cho đỡ chán. Dù sao Thành Vương đã băng hà, Thành hoàng hậu cũng được ban cho một chén rượu độc, thái tử giả bị biếm thành thứ dân, lưu đày đến phía Nam. Chuyện cuối cùng lại khiến bách tính Nguyên Quốc bàng hoàng. Thành Vương mới đăng cơ lập tức chiêu cáo thiên hạ, nói rằng lúc hắn ở Nguyên Quốc làm con tin đã phải chịu nhiều ức hiếp. Nguyên Quốc quá mức hống hách, từ nay hủy bỏ hiệp ước đồng minh, còn liên minh với Giang Quốc. Mấy năm gần đây, Giang Quốc giao chiến với Nguyên Quốc đều bị yếu thế, Thành Quốc nho nhỏ lại càng chẳng tạo thành uy hiếp gì cả. Chỉ có điều một khi hai nước này về cùng phe với nhau, Giang Quốc không phải đề phòng cả hai bên nữa, có thể dốc toàn lực đối phó với mình Nguyên Quốc. Tuy binh lực của Thành Quốc không mạnh, nhưng lại cực kỳ giàu có và sung túc, là kho lương của thiên hạ. Có Thành Quốc trợ giúp, e rằng ít ngày nữa Giang Quốc sẽ bắt đầu tuyên chiến. Tình hình đột ngột thay đổi cho nên trong triều cũng xảy ra biến động. Không lâu sau đó chính là lễ mừng thọ bốn mươi của Nguyên Vương, ông ta vốn đã ra chiếu thư lệnh cho đại tướng quân trở về đô thành. Đại tướng quân phụng mệnh dẫn quân quay về đô thành, giữa đường lại nghe được tin tức hai nước Giang Thành đã kết thành đồng minh. Nguyên Vương liền trực tiếp lệnh cho đại tướng quân về biên cương trấn thủ để tránh khỏi lúc chiến tranh xảy ra lại không kịp ứng phó. Chuyện Giang Quốc và Thành Quốc liên minh đã truyền khắp hang cùng ngõ hẻm, người trong hoàng cung hiển nhiên sẽ biết rõ nội tình hơn.  Lúc này, Đỗ Yến đang ở cung hoàng hậu, bàn bạc về vấn đề này. Hoàng hậu nói: “Ngoại tổ của con đang ở biên cương, mối nguy của Ngô gia đã không còn nữa. Kết quả chiêm tinh trước đây có nhắc đến đế tinh, cho nên bây giờ bệ hạ cũng không dám động vào nhà họ Ngô chúng ta, ta nghĩ hiện tại đã đến lúc con phải khôi phục thân phận rồi.” Đỗ Yến lắc đầu: “Thời cơ vẫn chưa chín muồi, mặc dù hai nước Giang Thành đã kết đồng minh, nhưng hiệp ước giữa bọn họ không thể tồn tại dài lâu.” Hoàng hậu hỏi: “Tại sao con lại nói vậy?” Đỗ Yến đáp: “Bởi vì Thành Du, giờ đây là Thành Vương, không phải hạng người ngu xuẩn.” Hoàng hậu thấy cậu bình tĩnh như vậy, liền không hỏi thêm nữa: “Con muốn khôi phục thân phận vào khi nào?” Đỗ Yến khẽ mỉm cười: “Con đang đợi một người, thứ con cần không chỉ là khôi phục thân phận thôi đâu.” Người mà Đỗ Yến nhắc tới đương nhiên là Thành Du. Hắn rất thông minh, nhất định sẽ biết liên minh với Giang Quốc thì không khác gì tranh ăn với hổ. Thành Quốc và Nguyên quốc không có biên giới giáp ranh, mặc dù hai nước liên thủ diệt Nguyên Quốc nhưng kẻ chiếm được lợi cũng chỉ có Giang Quốc. Một khi Giang Quốc phát triển lớn mạnh thì mục tiêu tiếp theo đương nhiên sẽ là Thành Quốc. Vì thân phận lúc đó của hắn vẫn là con tin, cho nên hành động này của Thành Du chỉ là kế tạm thời vì sợ Nguyên Quốc sẽ nhân cơ hội điều động binh mã đánh Thành Quốc. Kế tiếp, hắn nhất định sẽ nghĩ cách đến Nguyên Quốc tìm đồng minh, chỉ có điều đối tượng không phải là Nguyên Vương hiện tại. Ngô gia nắm giữ một nửa binh quyền Nguyên Quốc trở thành lựa chọn tốt nhất của Thành Du. Mà trưởng công chúa Nguyên Yến lại chính là bước đột phá duy nhất của hắn. Bây giờ Thành Du đã đăng cơ, sao có thể mạo hiểm lẻn vào đô thành địch quốc được. Trong phim, vì cứu hắn mà công chúa Nguyên Ninh bị giam lỏng trong cung, Thành Du cũng chỉ sai thuộc hạ tinh nhuệ nhất tới cứu viện. Đỗ Yến đang chờ người do Thành Du phái đến.