Lúc Đỗ Yến và Thành Du bước vào cửa, Nguyên Ninh từ trong phòng đi ra. Nhìn thấy Đỗ Yến trở lại, nàng tiến lên đón, cười nói: “A tỷ, tỷ về rồi.” Bây giờ Nguyên Ninh và Đỗ Yến đứng cùng một chỗ trông càng không giống tỷ muội song sinh. Dáng người Nguyên Ninh thướt tha, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, hoàn toàn trở thành thiếu nữ; mà Đỗ Yến lại cao hơn Nguyên Ninh quá nửa cái đầu, dung mạo thêm mấy phần anh khí, vóc người tuy cao gầy nhưng không có bất kỳ đường cong nào cả. Sau khi mặc vào trang phục nam giới, nói nàng là huynh trưởng của Nguyên Ninh còn phù hợp hơn so với tỷ tỷ sinh đôi. Đỗ Yến buông thõng tay, để mặc cho Nguyên Ninh ôm lấy cánh tay của cậu: “Muội đang chờ ta sao?” “Ta mới trở về từ chỗ mẫu thân, nghe nói tỷ đánh Nguyên Giác à?” Nguyên Ninh gật đầu, không ngại nói ra trước mặt Thành Du. Mấy năm gần đây, nàng đã quen với việc vị con tinThành Quốc này luôn theo sau tỷ tỷ như hình với bóng. Tuy tỷ tỷ nàng thường hay hất hàm sai khiến Thành Du, nhưng Nguyên Ninh lại thấy Thành Du cũng rất vui vẻ chịu đựng. Ngay khi phát hiện ra sự thật đó, nàng rốt cuộc không còn đề cập tới chuyện khuyên bảo tỷ tỷ đừng bắt nạt Thành Du nữa. Đỗ Yến không bất ngờ cho lắm, hoàng hậu là chủ của một cung, chuyện đó lại ầm ĩ như thế đương nhiên tin tức sẽ truyền đến tai bà rất nhanh. Ba người đi về hướng tẩm điện, tới trước cửa, Đỗ Yến sai Thành Du pha trà, lập tức cùng Nguyên Ninh bước vào trong, ngồi lên sạp ở gian ngoài. Đỗ Yến hỏi: “Mẫu thân nói thế nào về chuyện của Nguyên Giác?” Nguyên Ninh chớp mắt, lộ ra nụ cười xinh đẹp: “A tỷ, tỷ đang sợ mẫu thân sẽ giáo huấn tỷ ư?” “Nếu vậy thì sao?” Kế hoạch diễn ra thuận lợi cho nên tâm trạng Đỗ Yến không tệ, tiếp lời Nguyên Ninh, trêu chọc muội muội của mình một chút. “Vậy tỷ phái hối lộ ta thì ta mới nói cho tỷ biết.” Nguyên Ninh hất cằm, đắc ý nhếch môi. Đỗ Yến hiểu Nguyên Ninh rất rõ, nàng thích sưu tầm các món đồ chơi mới lạ trong nhân gian. Nhưng hoàng hậu cảm thấy Nguyên Ninh đã mười sáu tuổi, sắp phải lập gia đình mà vẫn giữ cái tính trẻ con đó thì không hay cho lắm. Vì thế hoàng hậu ra lệnh, dọn dẹp toàn bộ đống đồ chơi trong cung của Nguyên Ninh đi, thậm chí khi nàng ra ngoài cũng không được phép mang bất kỳ món gì về cung. Do đó, Nguyên Ninh muốn lén chơi cũng chỉ có thể nhờ vào Đỗ Yến. “Muội lại để ý thứ gì ở chỗ ta rồi?.” Nguyên Ninh chỉ vào ngọc bội bên hông Đỗ Yến: “A tỷ, miếng ngọc bội này đẹp thật đấy.” Đỗ Yến tháo ngọc bội ra, cầm trong tay nghịch, nhìn thấy dáng vẻ tha thiết mong chờ của Nguyên Ninh bèn cười nói: “Muội tinh mắt đấy, dám chú ý đến thứ đồ trang sức mới này của ta.” Nguyên Ninh thẹn thùng: “Muội cũng không biết vì sao lại thấy cực kì thích khi nhìn thấy miếng ngọc bội này nữa.” “Muốn nó không?” Đỗ Yến vừa dứt lời, một cái khay đã được đặt lên bàn. Thành Du bưng trà đến, có lẽ là do Đỗ Yến quá nhạy cảm nên bỗng cảm thấy lực độ hắn đặt khay trà xuống nặng hơn bình thường mấy phần. Đỗ Yến vốn định tặng cho Nguyên Ninh nếu nàng thực sự thích. Dẫu sao thiết lập tính cách của cậu cũng là một con người lòng dạ nham hiểm, cướp đồ của Thành Du rồi đưa cho người khác cũng không bị OOC. Nhưng sự xuất hiện của Thành Du đã nhắc nhở cậu một chuyện. Tình cảm giữa Thành Du và Nguyên Ninh trọng nội dung bộ phim vững như bàn thạch. Mặc dù về sau Thành Du đối xử không tốt với Nguyên Ninh, trước khi chết cảm xúc của Nguyên Ninh dành cho Thành Du cũng cực kỳ phức tạp, chưa hoàn toàn dứt tình. Mà một đế vương máu lạnh vô tình như Thành Du đến cuối cùng vẫn chừa lại một góc trong trái tim cho nàng. Đỗ Yến phải luôn để ý đến mối tình cảm động trời đất này mới có thể ngăn cản bi kịch phát sinh. Ngọc bội còn là vật nam nữ thường dùng để đính ước, do đó cậu càng không thể giao nó ra. “Muốn cũng không được đâu.” Đỗ Yến xoay tay, buộc lại ngọc bội bên hông. “Tại sao hả a tỷ?” Nguyên Ninh chu môi, không cam lòng truy hỏi. Nàng cũng chẳng phải là người quá vô lý, chỉ cảm thấy kỳ quái mà thôi. Vừa nãy tỷ tỷ rõ ràng đang có ý định sẽ tặng cho nàng, giờ lại đột nhiên thay đổi “Miếng ngọc bội này rất quan trọng với ta.” Đỗ Yến thuận miệng giải thích. Song, người nói vô tình người nghe hữu ý, thêm nữa Thành Du còn là kiểu người hay suy nghĩ. Cơ thể hắn hơi cứng đờ, rồi lại tỏ vẻ như không có chuyện gì mà lui ra ngoài. Tâm tư của Đỗ Yến vẫn tập trung vào Nguyên Ninh, chưa hề chú ý tới Thành Du, cậu nhìn về phía nàng: “Không đùa giỡn nữa, rốt cuộc mẫu thân đã nói gì với muội?” Nguyên Ninh cũng không tiếp tục rối rắm, đáp: “Mẫu thân cảm thấy tỷ ra tay nặng quá, lo bệ hạ sẽ trừng phạt tỷ.” Nói xong, Nguyên Ninh khinh thường bĩu môi: “Ta thì cho rằng mẫu thân nghĩ nhiều quá rồi, a tỷ đánh Nguyên Giác nhất định là do Nguyên Giác sai, bệ hạ nhất định sẽ không trách tội tỷ.” Đỗ Yến nhìn Nguyên Ninh, dưới sự che chở của cậu và hoàng hậu, nàng chẳng hề hay biết sóng ngầm mãnh liệt ẩn giấu bên trong mặt ngoài yên bình. Tuy nàng hiểu ra Nguyên Vương đã sớm không yêu thích hoàng hậu nữa, cũng biết ông ta cũng không thật lòng sủng ái mình và a tỷ, nhưng nàng lại chưa biết nguy hiểm mà Ngô gia và hoàng hậu sắp sửa gặp phải. Đỗ Yến cũng không muốn để Nguyên Ninh nắm được thông tin gì, tính cách nàng quá mức ngây thơ, sau khi biết được nội tình chỉ e là sẽ vô tình tiết lộ ra ngoài, trở thành tai ương trí mạng đối với hoàng hậu, Đỗ Yến, thậm chí là cả nhà họ Ngô. Cậu vỗ nhẹ tay Nguyên Ninh, an ủi: “Ừ, Ninh nhi nói đúng, mẫu hậu suy nghĩ thái quá đó.” Được tỷ tỷ cam đoan, Nguyên Ninh an tâm trở về cung điện của mình. Nhưng không ngờ rằng tới ngày hôm sau, Nguyên Vương lại vì chuyện của Nguyên Giác mà nổi trận lôi đình. Lúc Đỗ Yến đi tới cung hoàng hậu, bên trong đã hoàn toàn yên tĩnh, mọi người đều ngậm chặt miệng, chỉ có thể nghe thấy nghẹn ngào đứt quãng, bi thương tới mức khiến người khác phải thương xót. Ở trên cao, Nguyên Vương và hoàng hậu sóng vai ngồi đó. Sắc mặt Nguyên Vương đen kịt, ánh mắt chứa đầy lửa giận. Hoàng hậu lo lắng, liên tục nhìn ra cửa điện. Huệ phu nhân đang ngồi quỳ bên dưới, khóc đến mức lê hoa đái vũ. Bởi vì tay bị thương, cho nên tư thế ngồi quỳ của Nguyên Giác đang ở bên cạnh có hơi vặn vẹo. Người bên ngoài cất giọng: “Trưởng công chúa đến.” Huệ phu nhân nghe vậy bèn rướn người lên, chắp tay nói: “Bệ hạ, con vua phạm pháp xử tội như thứ dân, trưởng công chúa vô cớ đánh đập Nguyên Giác, kinh mong bệ hạ minh oan cho thiếp.” Đỗ Yến ngoảnh mặt làm ngơ, đi tới trước mặt Nguyên Vương hành lễ: “Bệ hạ.” Sắc mặt Nguyên Vương tuy rất xấu, nhưng cũng không trực tiếp nổi giận tại chỗ mà hỏi: “Huệ phu nhân nói con đánh Nguyên Giác ở ven đường, con có thừa nhận không?” Đỗ Yến đáp: “Đúng thế” “Có muốn giải thích gì không?” “Không.” Có lẽ là do thái độ của Đỗ Yến quá càn quấy, rốt cục cũng chạm tới ranh giới của Nguyên Vương, ông ta đập bàn cả giận nói: “Nguyên Yến, con thân là trưởng công chúa lại bất kính với phụ thân, không yếu mến đệ đệ còn nhỏ tuổi, hôm nay nhất định phải bị trừng phạt theo phép tắc.” Đỗ Yến không hề sợ hãi, cậu biết lúc này Nguyên Vương chẳng qua chỉ là ngoài mạnh trong yếu, bây giờ đại tướng quân vẫn còn ở biên cương, Ngô gia vẫn vững mạnh như trước. Tới thời điểm quan trọng, ông ta cũng sẽ không muốn làm mích lòng hoàng hậu. Lý do Nguyên Vương cố tình làm vậy, Đỗ Yến có thể đoán được sơ qua. Gần đây Nguyên Vương liên tục ra tay, Ngô gia đã bắt đầu cảnh giác, cho nên ông ta mới mượn chuyện này để trấn an hoàng hậu, tỏ vẻ mình đối với Ngô gia vẫn vinh sủng không suy. Nâng lên cao rồi nhẹ nhàng thả xuống rất phù hợp với sự chiều chuộng mà trước đây Nguyên Vương dành cho trưởng công chúa. Đợi hoàng hậu mở miệng, Nguyên Vương sẽ khéo léo dẫn dắt, chấm dứt vở kịch náo loạn này. Đỗ Yến đánh gãy tay Nguyên Giác đương nhiên không phải chỉ để cho hả giận, phản ứng của Nguyên Vương cũng nằm trong kế hoạch của cậu. Cậu làm ra chuyện như vậy mà Nguyên Vương vẫn thiên vị cậu nhất định sẽ khiến Huệ phu nhân và Nguyên Giác sinh ra oán hận sâu sắc, lại thêm thân tín mà cậu cài vào buông lời gièm pha, hẳn là bọn họ sẽ mất hết lý trí. Đỗ Yến cũng không muốn làm cho Nguyên Vương tức giận quá mức, cậu trực tiếp quỳ xuống, chắp tay nói: “Chẳng hay bệ hạ định trừng phạt ra sao?” Nguyên Vương thấy Đỗ Yến chịu thua, mở miệng đáp: “Ẩu đả ngoài đường, làm người khác bị thương, dựa theo luật sẽ phải chịu đánh ba mươi trượng. Song nể tình con là thân nữ nhi, lại có thái độ nhận sai, đổi thành ba mươi roi, con có phục hay không?” Chỉ có ba mươi roi mà thôi, đợi đến khi hoàng hậu mở miệng lại giảm xuống còn mười là đủ. Ngoài ra, người hành hình đều là những tay lão luyện, rất biết nặng nhẹ, Đỗ Yến hoàn toàn không để bụng đến mấy chục roi đó. Hoàng hậu đang định khuyên can, liền nghe Thành Du đi theo sau Đỗ Yến lên tiếng: “Bệ hạ, tay của Giác công tử là do ta không cẩn thận đánh gãy, không liên quan gì đến trưởng công chúa.” Ánh mắt Nguyên Vương trở nên nghiêm nghị, nhìn về phía Thành Du: “Du công tử, ta biết ngươi và Yến nhi rất thân thiết. Trước giờ Yến nhi đều tùy hứng làm bậy, cũng cần phải chịu chút giáo huấn, ngươi không cần gánh tội thay nó.” Đỗ Yến tức giận đứng dậy, quát: “Thành Du, ta làm gì còn chưa tới lượt một tên nô bộc như ngươi chịu thay đâu!” Hoàng hậu vội vã đi tới chỗ Đỗ Yến, kéo cậu lại: “Yến nhi, chú ý thân phận của con.” Bà tựa như đang an ủi cậu, kì thực là mượn ống tay áo để che giấu, âm thầm viết chữ lên lòng bàn tay cậu. Thân phận của Đỗ Yến rất đặc thù, khi hai người họ bàn chuyện quan trọng thường dùng cách này để nói, lo tai vách mạch rừng. Bọn họ cũng tạo ra những ký tự đơn giản dùng để lan truyền tin tức. Đỗ Yến giả vờ tức giận, quay đầu đi, trong lòng lại hiểu rõ những gì hoàng hậu vừa viết. “Người hành hình. Huệ phu nhân. Sợ bại lộ.” Đỗ Yến rũ mắt, im lặng. Hoàng hậu nói kẻ hành hình là người của Huệ phu nhân, vạn nhất trong đó xảy ra sự cố gì thì việc cậu là nam sẽ bị vạch trần. Thân phận của cậu liên lụy tới quá nhiều người, xác thực không thể mắc sai lầm ở bước ngoặt quan trọng này. Thành Du thấy Đỗ Yến đã yên tĩnh lại, quỳ xuống chắp tay: “Chuyện này đúng là do ta gây ra, trưởng công chúa lo ta bị phạt, cho nên mới không muốn cãi lại.” Thành Du đột nhiên nhảy ra gánh tội thay, vừa vặn phù hợp với tâm ý của Nguyên Vương. Ông ta bèn không truy cứu nữa, nói: “Nếu sự thật là như vậy, ngươi sẽ phải chịu phạt. Thân là nam tử thì phải nhận ba mươi trượng, ngươi có muốn phản bác gì không?” “Dạ không.” Thành Du đáp. Nguyên Giác đột nhiên lên tiếng: “Phụ thân, Du công tử là người Thành Quốc, có thể không thích sử dụng phép tắc của Nguyên quốc chúng ta đâu. Giác cho rằng không cần phạt ba mươi trượng nữa, song việc đánh hoàng tử ngoài đường là tội nặng, vẫn cần răn dạy để người khác lấy đó làm gương.” “Con nói có lý.” Nguyên Vương gật đầu, “Nói ta nghe thử xem sao.” Nguyên Giác đứng dậy, không nhanh không chậm dạo một vòng xung quanh Thành Du, lúc này mới đáp: “Chi bằng phạt y cũng bị đánh gãy một cánh tay?” Đỗ Yến nhướn mày, rồi bị hoàng hậu ngăn lại. Thân thể cậu cứng đờ, cuối cùng vẫn không mở miệng. Người hành hình rất lão luyện, ra tay vô cùng gọn gàng. Chỉ nghe rắc một tiếng, sắc mặt Thành Du tái nhợt, kêu lên, vùng thái dương bỗng đổ mồ hôi lạnh. Nguyên Vương cũng không tiện công khai khắt khe thái quá với con tin liên bang, phất tay để thái y đến băng bó cho hắn. Trò hề mà trong đó mỗi người đều có suy nghĩ và tâm tư riêng cứ khép lại như vậy. Lúc Đỗ Yến và Thành Du rời đi, cậu xoay người lại nhìn Nguyên Giác, đối diện với ánh mắt đầy đắc ý của đối phương. Đỗ Yến đột nhiên nhẹ nhàng nhếch miệng cười, lặng im nói ra ba chữ: “Mày chờ đấy.” ======== Nhắc lại lần nữa là xưng hô/ngôi xưng lộn xộn là do tác giả, không phải do tui. Trước mắt tui cứ edit theo tác giả, khi nào hoàn sẽ beta lại cho thống nhất một thể sau.