Khi nhìn thấy tình trạng hiện tại của Đỗ Yến, lông mày Thẩm Hành khẽ giật giật. Hắn biết mình không thể tỏ vẻ quá coi trọng cậu, bằng không nếu tiến sĩ Kim phát hiện ra manh mối gì thì sẽ càng khó cứu Đỗ Yến hơn.
Hắn cũng không quan tâm lắm đến lựa chọn đang bày ra trước mắt.
Hắn hiểu được địa vị của Người Thuần Chủng trong sở nghiên cứu số một là như thế nào, kiểu người có thể điều hành sở nghiên cứu như tiến sĩ Kim đương nhiên sẽ không dễ đối phó.
Thẩm Hành đã nghe Đỗ Yến kể về tiến sĩ Kim. Ở trong mắt anh ta, mạng người chỉ là cỏ rác, thí nghiệm mới là điều quan trọng nhất.
Thẩm Hành cũng không ngờ dùng các nghiên cứu viên là có thể uy hiếp tiến sĩ Kim. Hắn vốn chuẩn bị một lá bài tẩy khác, ép anh ta phải trao đổi.
Song thời điểm hắn nhìn thấy thân thể đơn bạc của Đỗ Yến nằm trên bàn phẫu thuật, tứ chi vô lực, chỉ có đôi mắt là có thể chuyển động, hắn rốt cục vẫn không nhịn được hỏi: “Đỗ Yến đang ở đâu?”
Thẩm Hành còn chưa dứt lời, tiến sĩ Kim đã lên tiếng: “Thật ra đây không phải là lựa chọn, có vài việc tôi nghĩ mình cần phải trình bày rõ ràng với anh.”
“Trong lòng anh chắc đang nghĩ chọn Đỗ Yến là điều đúng đắn nhất, kíp nổ cần thiết bị đặc biệt mới có thể kích hoạt. Anh cứu được Đỗ Yến nhưng vẫn còn cơ hội lấy lại kíp nổ từ tay tôi đúng không?”
Thẩm Hành chẳng đáp, tiến sĩ Kim cũng không để bụng, tiếp tục nói.
“Gen của Đỗ Yến là từ Cha của tôi. Tôi sẽ không giải thích mối liên hệ giữa Cha và kế hoạch thanh lọc nữa, anh đã biết hết rồi đấy, đó là gen quyết định, trong đầu Đỗ Yến luôn luôn tồn tại suy nghĩ hủy diệt nền văn minh nhân loại tương tự với chấp niệm của tôi và kế hoạch Adam.”
Tiến sĩ Kim đi đến chỗ Đỗ Yến, anh ta cúi đầu, vẻ mặt say mê như một tín đồ: “Kíp nổ không thể phá huỷ, chỉ đành chờ pin nguyên tử trong đó cạn kiệt. Anh cứu Đỗ Yến, lại mang theo món đồ này bên người đồng nghĩa với việc chứa chấp một quả bom sẽ nổ bất cứ lúc nào.”
Tiến sĩ Kim nhìn Thẩm Hành, ung dung nói: “Một ngày nào đó Đỗ Yến lại cố gắng kích hoạt đầu đạn hạt nhân, đến lúc ấy chúng ta sẽ không may mắn như hiện tại, kịp thời ngăn cản…”
Đỗ Yến bàng thính nghe tiến sĩ Kim tẩy não Thẩm Hành, âm thầm cười khẩy.
Tiến sĩ Kim cũng không phải kẻ kiêu ngạo ngu xuẩn, anh ta hiểu sức mạnh của Thẩm Hành sẽ mang đến phiền toái rất lớn cho nên mới cố gắng kéo hắn về phe mình.
Lý do này nghe hết sức thuyết phục, chỉ tiếc rằng tiến sĩ Kim đụng phải người hay làm việc bằng trực giác.
Tuy Thẩm Hành không muốn nói quá nhiều với anh ta nhưng hắn biết Đỗ Yến có thể nghe thấy đoạn đối thoại của họ.
Hắn đáp: “Tôi là kẻ thô kệch, không cân nhắc sâu xa đến như vậy. Nếu tôi đã chọn Đỗ Yến thì cậu khỏi cần khuyên bảo tôi và phải giữ lời hứa.”
Tiến sĩ Kim trầm mặc vài giây, sau đó cười khẩy: “Thẩm Hành, anh đừng có tự tin thái quá.”
“Tôi cho anh biết mặt khác của kế hoạch thanh lọc, Cha tôi không tin tưởng bất kì ai kể cả tôi. Kíp nổ này cũng là thiết bị ngừng hoạt động quan trọng, nếu pin nguyên tử mất hiệu lực trước, không thể đặt kíp nổ vào trong thì đầu đạn hạt nhân vẫn sẽ phát nổ.”
Tiến sĩ Kim nở nụ cười, ngữ khí như đang than thở: “Đây là điểm mà tôi sùng bái nhất ở Cha, luôn tính toán vô cùng chính xác. Nếu như anh chọn Đỗ Yến, tôi nhất định sẽ có cách mang theo kíp nổ biến mất khỏi nơi này, chờ đến trăm năm sau nó sẽ tự khởi động…”
Thẩm Hành vẫn còn lá bài tẩy cuối cùng, tiến sĩ Kim thoạt nhìn cực kỳ lạnh lùng vô tình nhưng nhược điểm cũng lộ rất rõ.
Chỉ là khi nhìn thấy tình trạng hiện tại của Đỗ Yến, còn cả ánh mắt kỳ quái của tiến sĩ Kim, Thẩm Hành bèn mất hết kiên nhẫn.
Hắn đáp: “Để tôi nói mấy câu với Đỗ Yến.”
Tiến sĩ Kim đang cố gắng lôi kéo Thẩm Hành nên đương nhiên sẽ không từ chối yêu cầu nho nhỏ ấy. Bây giờ cho dù Đỗ Yến có cầu xin Thẩm Hành dẫn mình rời đi thì dựa vào những gì đã từng xảy ra, nhất định sẽ phản tác dụng.
Tiến sĩ Kim cầm ống xi lanh, tiêm chất lỏng vào tĩnh mạch Đỗ Yến.
Chốc lát sau, Đỗ Yến bắt đầu điều khiển được thân thể mình. Cậu ngồi dậy, với quần áo đặt bên cạnh mặc lên người.
Thẩm Hành thấy thế, hỏi: “Đỗ Yến, em sao rồi?”
Đỗ Yến nhìn hắn, nghĩ đến những lời trước đó của đối phương, cảm thấy vẫn nên nói thật rõ ràng mọi chuyện miễn cho hắn hối hận lại dẫn đến ác mộng không thể tiêu tan.
Cậu lên tiếng: “Thẩm Hành, đối với tiến sĩ Kim tôi còn quan trọng hơn kíp nổ rất nhiều. Bây giờ thứ chú có thể dễ dàng mang đi chỉ có kíp nổ mà thôi, điều này là lựa chọn tốt nhất cho cả hai ta.”
Đỗ Yến vừa mới dứt lời, Thẩm Hành đã nhướng mày tính nói gì thêm. Đúng lúc đó tiến sĩ Kim chen ngang, giọng điệu vô cùng vui vẻ.
“Cậu quả nhiên là người hiểu tôi rõ nhất, kíp nổ kia chẳng là cái thá gì so với dữ liệu thí nghiệm mà tôi có thể lấy được trên người cậu. Từ khi tôi biết cậu là tồn tại hoàn mỹ thế nào thì chưa từng nghĩ đến việc kích hoạt đầu đạn hạt nhân.”
Tiến sĩ Kim nhìn Đỗ Yến đang ngồi trên bàn phẫu thuật, trong mắt ngập tràn sự cuồng nhiệt: “Tuy bên ngoài đều là gen nhiễm phóng xạ nhưng có cậu ở đây thì không còn như vậy nữa.”
Đỗ Yến chẳng thèm quan tâm đến anh ta, chỉ nói với Thẩm Hành: “Chú phải suy nghĩ thật kĩ.”
Thẩm Hành nhìn thẳng vào mắt Đỗ Yến, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Đỗ Yến, tin tôi.”
Tiến sĩ Kim cười khẩy: “Thẩm Hành à, tôi đã đọc qua các tài liệu về anh rồi. Lựa chọn Đỗ Yến sẽ vi phạm quy tắc từ xưa đến nay của anh, anh đừng vì kích động nhất thời mà quên đi điều mà mình muốn làm.”
Thẩm Hành hé mắt, đáp: “Nguyên tắc của tôi chính là chuyện gì đã đồng ý với Đỗ Yến thì sẽ không thay đổi. Nếu cậu cảm thấy nhân viên trong sở nghiên cứu chưa đủ để đổi lấy Đỗ Yến và kíp nổ thì tôi vẫn còn thứ khác.”
Nói xong, Thẩm Hành quay người rời đi, thân hình hắn biến mất trên màn hình mấy phút. Sau đó, hắn vác một vật thể to lớn vào.
Vẻ mặt tiến sĩ Kim rốt cuộc cũng trở nên tức giận, anh ta phẫn nộ nói: “Thẩm Hành! Đồ Người Lây dơ bẩn dám mạo phạm Cha!”
Trên màn hình là một bình thủy tinh hình trụ, thứ được ngâm trong dịch dinh dưỡng chính là Cha của tiến sĩ Kim, đồng thời cũng là tài liệu nghiên cứu quý giá nhất của anh ta.
Thẩm Hành nhìn tiến sĩ Kim, nói: “Tôi là loại người thô kệch, không hiểu việc sử dụng những máy móc thiết bị tiên tiến như trong kế hoạch thanh lọc trăm năm nữa sẽ tự khởi động nên chỉ có thể dùng phương pháp thô bạo nhất, “mời” Cha của cậu tới đây.”
Nếu như không phải Thẩm Hành tìm trong sở nghiên cứu hồi lâu cũng chẳng thấy Đỗ Yến và tiến sĩ Kim đâu thì hắn cũng sẽ không lấy lá bài tẩy này ra để uy hiếp anh ta.
Lồng ngực tiến sĩ Kim phập phồng kịch liệt, im lặng hồi lâu không nói.
Đỗ Yến ngồi trên bàn giải phẫu, trông như chưa khôi phục năng lực hoạt động vì tác dụng của thuốc. Song trên thực tế cậu đang bàng quan xem tiến sĩ Kim và Thẩm Hành đối chọi lẫn nhau.
Cậu nói với Tiểu Bát: “Thẩm Hành thoạt nhìn không có tâm cơ nhưng trực giác lại cực chuẩn, đâm thẳng vào chỗ đau của tiến sĩ Kim.”
“Ai ngờ mới có mấy ngày mà y đã lên kế hoạch chu toàn như vậy, quả thật đã phí không ít tâm tư. Phỏng chừng tiến sĩ Kim sẽ bị y chọc tức điên, chẳng còn hơi sức đâu để lôi kéo Thẩm Hành về phe mình nữa. Dù sao anh ta cũng phải nhanh chóng giành lại Adam Gốc, thân thể mất đi sự sống thì…”
Tiểu Bát im lặng hồi lâu rồi mở miệng nói: “Đỗ Yến, bây giờ cậu đang sắp không kìm nén nổi tâm trạng vui vẻ của mình rồi đấy?”
Đúng là tâm trạng Đỗ Yến đang rất tốt, cậu đáp: “Ừ, tao rất thích Thẩm Hành, không uổng công tao đặt ra thiết lập tính cách rắc rối như vậy. Sau khi tỉnh dậy, chắc chắn giấc mộng này sẽ rất ngon.”
Bên kia tiến sĩ Kim và Thẩm Hành đồng lòng nhất trí, quyết định trao đổi con tin tại tầng cao nhất của sở nghiên cứu.
Trên sân thượng là nơi phi hành khí cất, hạ cánh. Tiến sĩ Kim chọn nơi đây làm địa điểm giao dịch đương nhiên là để tránh cho Thẩm Hành lại đổi ý.
Tuy Thẩm Hành được đồn là Người Lây rất có quy tắc nhưng bây giờ hắn đang bắt Adam gốc làm con tin, sau khi trao đổi xong chưa chắc đã không hành động quá khích.
Tiến sĩ Kim không có người thân, tầng cao nhất của sở nghiên cứu chính là nhà của anh ta. Bên trong là phòng thí nghiệm tư nhân, có thang máy đi thẳng xuống phòng thí nghiệm dưới lòng đất.
Đỗ Yến được tiến sĩ Kim mang ra khỏi phòng thí nghiệm dưới lòng đất, lần đầu tiên đặt chân tới chỗ ở thực sự của anh ta. Trước đây lúc tiến sĩ Kim cố gắng đóng giả anh trai cậu đã từng ở biệt thự ngay gần sở nghiên cứu.
Đỗ Yến quan sát bốn phía, vô cùng hiếu kỳ.
Tiến sĩ Kim sa sầm mặt mày, đẩy mạnh Đỗ Yến vào buồng kính chỉ chứa được một người trong phòng thí nghiệm tư nhân. Sau đó anh ta bèn quay người đi, lúc trở về, trên tay anh ta cầm kíp nổ đầu đạn hạt nhân.
Tiến sĩ Kim đặt kíp nổ vào buồng bên cạnh Đỗ Yến rồi khóa lại.
Cậu nhìn động tác của tiến sĩ Kim, cảm thấy hơi khó hiểu.
Bận rộn xong xuôi, tiến sĩ Kim tiến bước tới chỗ Đỗ Yến: “Mặc dù gen của cậu không còn hoàn mỹ, dùng cậu để trao đổi cũng chẳng tiếc gì, nhưng cái người dám dùng Cha để uy hiếp tôi…”
Đỗ Yến ngẩng đầu, nhìn chằm chằm tiến sĩ Kim, đột nhiên hỏi: “Anh định làm gì?”
Tiến sĩ Kim dời mắt, mỉm cười đáp: “Đừng khống chế tôi, tôi hiểu cậu quá rõ rồi mà.”
Đỗ Yến sững sờ, sau đó cậu đứng dậy: “Vậy anh có biết tại sao gen của tôi bị ô nhiễm không? Nó chẳng liên quan gì đến hoàn cảnh bên ngoài hết, đó là bởi vì tôi cố ý lựa chọn Thẩm Hành, chỉ có y…”
“Anh luôn tự xưng mình là người nắm giữ toàn quyền kiểm soát với vật thí nghiệm hoàn mỹ như tôi. Song lại chẳng ngăn được chuyện tôi tự hủy hoại gen của bản thân, cảm giác này như thế nào hả tiến sĩ Kim?”
Tiến sĩ Kim trợn mắt, nghe vật thí nghiệm hoàn mỹ của mình bị hủy diệt một cách tùy tiện như thế. Điều này lập tức khiến tâm trạng anh ta lên xuống không thôi, ngay trong khoảnh khắc ấy, anh ta đột nhiên cảm thấy đầu mình đau nhói.
“Hiện tại anh có thể nói cho tôi biết rốt cuộc anh định làm gì được rồi?”
“Virus Target…”
Tiến sĩ Kim vừa nói được mấy chữ thì cánh cửa bỗng mở ra, Thẩm Hành xuất hiện.
Anh ta chớp mắt, khôi phục lại lý trí, thoát khỏi khống chế của Đỗ Yến.
Tiến sĩ Kim nhìn cậu, nở nụ cười quỷ dị: “Cậu biết rồi cũng chẳng thành vấn đề. Dù sao máy móc cũng đã khởi động, Thẩm Hành vẫn sẽ phải lựa chọn. Cưng ơi, tôi ở đây chờ cậu về bên tôi nhé.”
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
545 chương
40 chương
80 chương
61 chương