Nghĩ tới đây, Đỗ Yến bèn tỉnh táo lại. Cậu hoàn hồn, thấy Thẩm Hành đang nhìn chằm chằm mình, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc song mãi mà chưa chịu mở miệng. Đỗ Yến biết hắn chắc chắn có điều muốn nói nhưng không biết lựa lời ra sao, do đó cậu bèn chủ động hỏi: “Chú cứ nói thẳng đi, tôi sẽ không trách chú.” Thẩm Hành lên tiếng: “Chúng ta trò chuyện tử tế một lần nhé?” Đỗ Yến ngẩn người, cậu có thể nghĩ tới rất nhiều khả năng từ vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Hành. Hắn không ngu, hiện tại cũng đã lờ mờ hiểu việc phát sinh ở chỗ Lão K rất bất thường, cái cớ lấy thuốc này thực sự vô cùng qua loa.  Cậu quay lưng đẩy cửa xe, nhảy xuống, sau đó ngoảnh mặt lại: “Ra ngoài nói chuyện đi, trên xe bí lắm.” Thẩm Hành xuống xe, chỉ thấy Đỗ Yến dùng cả tay lẫn chân để bò lên nắp capo, nhưng khung xe “Quái thú khổng lồ” cách mặt đất rất cao, muốn leo lên cũng không phải chuyện dễ. Thẩm Hành chạy tới đỡ đối phương, bất đắc dĩ nói: “Em làm gì đấy?” Đỗ Yến chỉ nóc xe: “Phong cảnh chỗ kia rất đẹp, thích hợp để tâm sự.” Thẩm Hành thấy dáng vẻ ấy của Đỗ Yến, sự hoài nghi với tiến sĩ Kim càng tăng Thiếu niên trước mắt sao lại là cái người cố chấp, nội tâm vặn vẹo như những gì anh ta miêu tả được. Hắn giơ tay nhấc Đỗ Yến đặt trên nóc capo, sau đó cũng nhảy lên theo. Hai người cứ ngồi đó, dõi mắt nhìn biển cát vàng mênh mông vô bờ và đường chân trời mờ ảo. Đỗ Yến thở dài: “Nói đi, chú muốn hỏi cái gì?” Thẩm Hành vào thẳng vấn đề: “Có phải em sở hữu dị năng liên quan tới phương diện tinh thần không?” Đỗ Yến ngạc nhiên, không ngờ Thẩm Hành lại biết chuyện.  Hôm nay hắn đã gặp được ai ở trung tâm giao dịch? Nếu như chỉ là người bên sở nghiên cứu số một thì chắc chắn Thẩm Hành sẽ không tin những gì đối phương nói. Song bây giờ dựa trên ngữ khí của hắn, chứng tỏ hắn đã xác định việc Đỗ Yến có dị năng là thật. Thẩm Hành không chờ Đỗ Yến trả lời, tiếp tục nói: “Vừa nãy tôi gặp một người, y bảo mình là tiến sĩ Kim, chính y đã nói việc này cho tôi.” Thẩm Hành thẳng thắn như vậy khiến Đỗ Yến hơi hoang mang. Cậu không ngờ đối phương lại kể hết ra. Song làm cho Đỗ Yến ngạc nhiên hơn cả chính là tiến sĩ Kim dám tự thân xuất hiện. Người nọ mắc bệnh sạch sẽ thái quá. Đối với anh ta, việc rời khỏi Gia Viên, bước vào vùng đất bị nhiễm phóng xạ còn kinh khủng hơn cả cái chết, càng khỏi phải bàn đến việc gặp mặt nói chuyện với Người Lây như Thẩm Hành. Nghĩ tới đây, Đỗ Yến hỏi: “Ngoại trừ điều này thì còn gì nữa không?” Thẩm Hành lắc đầu: “Những cái khác họ nói tôi không tin, sau này sẽ dần kể cho em biết. Thế nhưng tôi lại cảm thấy dị năng tinh thần của em là thật.” Đỗ Yến nhìn vẻ mặt tuy rất là nghiêm túc song ánh mắt lại hết sức chân thành của hắn. Thẩm Hành suy nghĩ chốc lát rồi bổ sung thêm: “Chắc có vài việc tạm thời em chưa muốn nói. Thế nên em giải thích các vấn đề khác trước được không?” Đỗ Yến thấy thế, gật đầu: “Dị năng tinh thần là thật, tôi sẽ cảm nhận được cảm xúc của người khác và dưới điều kiện nhất định nào đó có thể khống chế suy nghĩ đối phương.” Đỗ Yến thấy Thẩm Hành sững sờ, lại bổ sung: “Đừng lo, với Người Lây ý chí kiên định như chú thì tôi chỉ tạo ra ảnh hưởng nhất định vào lúc tâm thần chú không yên thôi.” Thẩm Hành nhéo mặt Đỗ Yến: “Em đang nghĩ cái gì đấy, tôi không đề phòng em. Tôi chỉ đang nhớ tới chuyện về Lão K, chắc là có liên quan đến dị năng của em nhỉ?” Đỗ Yến bật cười. Thẩm Hành to như con bò này lại vô cùng đáng yêu, sau khi biết bí mật mà vẫn đặt trọng điểm lên Lão K xui xẻo. Chẳng rõ nếu tiến sĩ Kim biết được phản ứng của Thẩm Hành xong có tức chết hay không. Người này cũng phụ lòng cái kẻ mắc bệnh sạch sẽ, chịu thương chịu khó tới cảm hóa và dụng tâm chăm sóc hắn kia quá. Đỗ Yến nói thẳng: “Lão K không có ý tốt, hắn ta dẫn tôi đi, còn cho vài thứ vào trong nước uống của tôi.” Thẩm Hành âm thầm siết chặt nắm đấm, cảm thấy bẻ gãy cột sống Lão K là hời cho hắn ta. “Tôi có thể cảm nhận được tâm trạng của người khác, đương nhiên sẽ không uống, thế là Lão K định cưỡng ép tôi.” Đỗ Yến bĩu môi, “Có lẽ hắn ta thấy tôi rất dễ bắt nạt nên mới vô cùng hưng phấn, do đó tôi bèn khống chế hắn ta một chút.” Đỗ Yến nở nụ cười, lời nói ra lại hoàn toàn tương phản với vẻ hồn nhiên ấy. “Thật ra tôi cũng chẳng làm gì hết, chỉ để hắn ta tự uống ly nước kia, sau đó thúc dục ý xấu trong lòng đám người ở đó.” “Kết quả, bùm —— nổ tung, tình cảnh vô cùng hỗn loạn, chắc là do ác ý của bọn chúng quá nhiều đấy. Tuy trông hơi cay mắt nhưng vẫn khá đặc sắc.” Đỗ Yến nói xong bèn nhìn Thẩm Hành, thấy biểu cảm đối phương hơi kỳ quái liền xoay người ôm cánh tay Thẩm Hành cọ cọ. “Nhưng mà chú tới nhanh như vậy tôi cảm động lắm.” Đây là lần đầu tiên Đỗ Yến dán lên người hắn mà hắn không đỏ mặt, đại não đình trệ. Thẩm Hành quan sát cậu, âm thầm hồi tưởng biểu hiện vừa rồi của đối phương. Cuối cùng hắn coi như xác định, Đỗ Yến quả thật không bị tổn thương bởi những gì đã xảy ra, thiếu niên trước mắt chẳng hề yếu đuối như hắn nghĩ. Khi phát hiện được sự thật này, Thẩm Hành kinh ngạc vì bản thân lại không cảm thấy vui vẻ, thậm chí có chút đau lòng. Đến tột cùng là đã trải qua những gì mới khiến thiếu niên tuổi còn nhỏ ấy phải dùng diện mạo ngây thơ để ngụy trang chính mình.  “Đỗ Yến, ở trước mặt tôi em không cần làm ra vẻ như vậy.” Thẩm Hành nói, “Dù con người thật của em có thế nào thì cũng chẳng sao hết.” Đỗ Yến trợn tròn mắt, không thể tin nhìn Thẩm Hành: “Ý của chú là gì?” Thẩm Hành xoa đầu cậu: “Em không cần vì muốn tôi bảo vệ mà miễn cưỡng làm nũng hoặc lấy lòng tôi. Chuyện tôi đã đồng ý, ắt sẽ giữ lời.” Đỗ Yến chớp mắt, vỗ vai Thẩm Hành cười ha hả, hồi lâu mới ngừng. “Chú nghĩ cái gì đấy. Con người đều có hai mặt, đúng là tôi rất hay tò mò, cũng chưa từng thấy mấy việc loạn thất bát tao bên ngoài nhưng cũng không ngây thơ đến mức cho rằng thế giới hỗn loạn này chỉ có những điều tốt đẹp.” Đỗ Yến cân nhắc chốc lát rồi bổ sung thêm một câu: “Tôi thừa nhận có một số việc tôi đã lừa chú, song lúc ở chung với chú đều chính là con người thật của tôi.” Thẩm Hành sờ mũi, đột nhiên cảm thấy hơi ngượng: “Là tôi nghĩ nhiều.” Đỗ Yến thu lại nụ cười, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Thẩm Hành, chú chọn đi, một là chú dẫn tôi rời khỏi chỗ này, hai là để mặc tôi ở đây.” “Dù chú có chọn lựa thế nào thì tôi cũng không trách chú. Nhưng có vài việc tôi vẫn chưa thể kể cho chú nghe hết được, tôi cũng sẽ không hỏi tiến sĩ Kim đã nói với chú những gì, hết thảy đều để chú tự suy đoán.” Đỗ Yến dừng lại, “Chú biết tôi có năng lực tự vệ rồi đấy, không cần đặt nặng vấn đề trách nhiệm nữa.” Thẩm Hành vô thức đáp: “Tôi đưa em đi.” Đỗ Yến chớp mắt, lần thứ hai cảm thấy ngạc nhiên khi hắn trả lời chẳng chút do dự. “Chú không muốn nghĩ kĩ hơn à?” Thẩm Hành thấy vẻ mặt hoang mang của Đỗ Yến, thoạt nhìn như đã trở về dáng dấp trước đây. Hắn xoa đầu cậu, bật cười: “Con người của tôi thường làm việc bằng trực giác, nếu hiện tại không hiểu được mấy thứ xiêu xiêu vẹo vẹo kia, em lại chẳng chịu giải thích cho tôi thì trước hết, tôi cứ hành động theo cảm tính cái đã.” *** Gần đây Gia Viên Số Năm rộ lên một tin tức cực hot, thế lực lớn nhất đột nhiên bị quét sạch cả ổ. K lão đại chết thảm trong chính căn cứ xa hoa của hắn ta, đầu giường chỉ để lại một tờ giấy.      “Mày không nên đụng đến người quan trọng nhất của tao.        Thẩm Hành.” Ngoài ra, rất nhiều tâm phúc và Người Lây có quan hệ tốt với Lão K cũng bỏ mạng tại chính điểm dừng chân của mình. Có kẻ tò mò tính toán một chút, phát hiện tất cả những người đã chết đều là khách mời bữa tiệc lần trước của Lão K. Trong khu dân cư, chẳng ai là không biết đến tiệc do Lão K tổ chức. Nếu trước chiến tranh thì đại khái sẽ là suối rượu rừng thịt, đồng thời mỗi lần đều có mấy vưu vật mà Lão K tìm thấy ở nhiều nơi. Kết hợp với tờ giấy Thẩm Hành để lại, trên phố bắt đầu lưu truyền lời đồn như vậy: Thẩm Hành cô độc hơn trăm năm, vất vả lắm mới vạn tuế ra hoa, có người phụ nữ mà mình thích. Kết quả Lão K cũng coi trọng tuyệt thế giai nhân ấy, dẫn tới chuyện cả băng đảng bị tiêu diệt.  《Người Lây mạnh nhất Thẩm Hành nổi giận vì hồng nhan》. Đỗ Yến đọc được tin tức này trên tuần báo Người Lây số mới nhất, cậu ngồi trên ghế cạnh tài xế, cười ngã trái ngã phải. “Thẩm Hành, chú nghe thử đoạn này xem.” “Ngay cả khi đối mặt với loài hổ biến dị hung dữ mà tay Thẩm Hành cũng chưa bao giờ run rẩy như hiện tại. Hắn không thể tin được, người giống như búp bê rách kia lại là thiên sứ của hắn…” Thẩm Hành nhìn phía trước, rốt cục không nhịn được mở miệng nói: “Đỗ Yến, nếu như em cứ tiếp tục đọc thì tôi sẽ lái xe xuống mương mất.” Đỗ Yến làm hành động kéo khóa miệng, đáp: “Không nên quấy rầy tài xế, tôi sai rồi.” Địa điểm hai người cần đến mất hai ngày đường nữa. Tuy Thẩm Hành không hiểu tại sao Đỗ Yến lại kiên trì muốn tới hoang mạc này.  Trước chiến tranh, thành phố đó đúng là một nơi vô cùng phồn hoa náo nhiệt song cũng là mục tiêu công kích quan trọng của bom hạt nhân, hiện tại đã bị san bằng. Đến tận bây giờ, lượng phóng xạ khổng lồ trong thành phố vẫn ở mức mà nhân loại không thể sinh sống.  Phản ứng đầu tiên của Thẩm Hành là từ chối. Nhưng Đỗ Yến luôn bảo đảm rằng mình có thể chịu được, đồng thời sẽ không đi vào trung tâm thành phố mà tìm hầm trú ẩn bên ngoài. Hai người ăn ý tránh nhắc đến mục đích của Đỗ Yến, hiện tại độ tín nhiệm giữa họ đã đạt mức cân bằng vi diệu. Thẩm Hành biết trên người cậu có rất nhiều bí mật, rồi lại tin đối phương sẽ cho hắn biết sự thật vào một ngày không xa. Đỗ Yến đoán được ngay Thẩm Hành từng gặp người nào, nghe được một câu trả lời hợp lý khác về thân thế của cậu. Nhưng cậu cảm thấy so với việc trực tiếp nói cho Thẩm Hành về kế hoạch Adam thì để Thẩm Hành tự suy nghĩ sẽ tốt hơn. Sau đó hắn sẽ phát hiện ra Adam Gốc bên dưới hầm trú ẩn. Trong đa số thời điểm, sức mạnh của ngôn ngữ không tài nào sánh bằng tai nghe mắt thấy. Vì vậy suốt dọc con đường, bọn họ đều coi như chưa có chuyện gì xảy ra, vô cùng hài hòa.