Càng rời xa Gia Viên thì hoàn cảnh xung quanh càng đổ nát hơn. Tất cả đều từng là chỗ ở của nhân loại thế mà bây giờ lại phủ đầy cát vàng, cây cối dọc đường cũng không tràn đầy sức sống như trong Gia Viên.  Thẩm Hành dẫn Đỗ Yến bước dọc theo đường quốc lộ bỏ hoang về phía trước, bọn họ tới một thành trấn và dừng chân tại đó. Thành trấn này nằm ở vị trí khá hẻo lánh, chẳng gắn liền với Gia Viên nào hết nên đương nhiên sẽ rất ít dấu chân người qua lại. Nhưng tòa thành trấn này lại sạch sẽ đến bất ngờ, không có bất kỳ sinh vật biến dị nào cả. Thẩm Hành đặt Đỗ Yến trước cửa tòa nhà được bảo tồn hoàn chỉnh nhất ở trung tâm thành trấn. Đỗ Yến nhìn xung quanh, hỏi: “Đây là điểm tiếp tế của chú à?” Thẩm Hành kinh ngạc: “Sao em biết?” Đỗ Yến đáp: “Tôi có ngốc đâu. Thành trấn không người sống, đồng thời cũng chẳng có sinh vật biến dị chứng tỏ đã được chú dọn dẹp xong hết cả rồi.” Thẩm Hành gật đầu nói: “Đúng vậy, mau vào đi.” Sau khi đẩy cửa ra, Đỗ Yến cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Căn nhà cực kì sạch sẽ, hoàn toàn trái ngược với vẻ rách nát bên ngoài. Đồ dùng được trang bị đầy đủ, ghế sofa mềm mại đặt chính giữa phòng khách trông có vẻ rất êm. Đỗ Yến thốt lên: “Không ngờ chú cũng biết hưởng thụ như thế.” Thẩm Hành đáp: “Tôi chuyển hết đồ đạc còn dùng được tới đây, không hỏng hóc là được.” Sự thực không phải như vậy. Thẩm Hành có rất nhiều điểm tiếp tế nhưng nơi cách Gia Viên Số 1 một khoảng tương đối cũng chỉ có chỗ này là thoải mái nhất.  Thẩm Hành nghĩ, hắn không thể để Đỗ Yến ở trong mấy cái điểm tiếp tế điều kiện tệ hại kia bất kì đêm nào. Thẩm Hành đưa Đỗ Yến tới ghế sofa, quay người đi xuống tầng hầm mang rất nhiều hộp đồ ăn tới. Hắn đặt chúng trên bàn, trên mặt vô cùng rầu rĩ: “Mặc dù những thứ này là đồ ăn sạch tôi đổi được từ trung tâm giao dịch, thế nhưng nó đã để bên ngoài khá lâu rồi, ắt sẽ nhiễm chút phóng xạ.” Thẩm Hành kiên trì mở hết hộp ra, dùng máy móc đo từng cái một. Cuối cùng chọn ra hộp có độ phóng xạ ít nhất đẩy về phía Đỗ Yến. “Hay là em cứ ăn tạm một chút, sau đó tôi sẽ tìm cơ hội trở về lấy thuốc kháng phóng xạ tinh khiết. Tôi còn vài lọ nữa đấy.” Đỗ Yến nhìn hắn: “Hôm nay chú cũng thấy rồi còn gì, tôi không thể trở về Gia Viên được nữa thì còn để ý dăm ba cái phóng xạ làm chi?” Thẩm Hành nói: “Không sao, Gia Viên Số 1 không ở được thì tôi có thể đưa em đến những Gia Viên khác” Đỗ Yến tò mò sán lại gần: “Chú không nghe thấy loa phát thanh nói gì à. Tôi là ăn trộm đó, chú không bắt tôi về sở nghiên cứu đã đành nay lại còn giúp tôi chạy trốn sao?” Thẩm Hành không hay nói chuyện. Trước đây trong lúc chạy trốn, điều duy nhất hắn nghĩ chính là phải dẫn Đỗ Yến đi, chẳng cân nhắc sâu xa gì hết. Khi đến điểm tiếp tế, hắn cũng chỉ một lòng giúp Đỗ Yến tìm nơi nào đó để sống thật an ổn. Bây giờ được Đỗ Yến nhắc nhở, Thẩm Hành bèn ngây ngẩn cả người. Nếu như Đỗ Yến thật sự trộm đồ của sở nghiên cứu thì hắn không nên bảo vệ đối phương mới phải. Đối với Thẩm Hành, những gì sở nghiên cứu làm đều nhằm mục đích cải thiện tình trạng hiện tại của toàn nhân loại đồng thời thay đổi cơ cấu Trái Đất. Hắn vẫn luôn dùng hết khả năng để giúp họ thu thập tài nguyên, đẩy nhanh tốc độ nghiên cứu. Nhưng thiếu niên trước mắt lại trộm mất thành quả nghiên cứu quan trọng, đối nghịch với nguyên tắc hành xử trước giờ của Thẩm Hành. Thẩm Hành sửng sốt hồi lâu, rốt cục cũng lên tiếng: “Sau này, sau này đừng làm như thế nữa.” Đỗ Yến bật cười: “Chú tưởng thật à, những gì loa phát thanh nói đều là giả, tôi không trộm thứ gì hết.” Đỗ Yến không giải thích quá nhiều, cũng chẳng đưa ra chứng cứ, chỉ là khi nhìn khuôn mặt tươi cười ấy, Thẩm Hành lại tin. Hắn thấp giọng bảo: “Tôi biết em không phải loại người đó.” “Nhưng tôi không muốn tới bất kỳ cái Gia Viên nào hết, tôi chỉ thích đi thăm thú khắp nơi thôi.” Đỗ Yến nhìn về phía Thẩm Hành, trong mắt lộ ra vài phần oan ức, “Chú không thể dẫn tôi theo à? Sao cứ nhất thiết phải đưa tôi đến Gia Viên, chẳng nhẽ chú ghét tôi tới mức bắt buộc phải tống cổ tôi đi ư?” Thẩm Hành lắc đầu liên tục: “Tôi không ghét em, cũng không muốn đuổi em.” “Vậy tôi đi cùng chú nhé?” Đỗ Yến quyết tâm nhân cơ hội này để quấn lấy Thẩm Hành. Thẩm Hành đang định cự tuyệt nhưng khi bắt gặp ánh mắt đầy mong đợi của Đỗ Yến lại chẳng tài nào mở miệng. Hắn lấy một tờ báo dưới bàn đưa cho Đỗ Yến. Nó có cái tên rất đơn giản:《 Tuần Báo Người Lây》. Người Lây không có tương lai nhưng cũng cần giải trí hằng ngày. Tờ báo này tồn tại chính là vì mục đích đó, bên trên đăng các trận chiến tâm đắc, sinh vật biến dị mới được phát hiện, thậm chí còn cả cách thức chế biến côn trùng biến dị,… Đỗ Yến chưa từng đọc báo của Người Lây bao giờ cho nên vô cùng hứng thú, vừa lật vừa hỏi: “Gián biến dị ăn được cơ á? Trông gớm như vậy thế mà lại ăn được sao?” Thẩm Hành thấy đối phương chưa tìm được trọng điểm, bất đắc dĩ bước tới, lật đến trang mà hắn muốn cậu xem: “Chuyện gián biến dị tôi sẽ kể cho em nghe sau. Giờ em đọc cái này trước đi.” Đây là chuyện mục tiểu sử nhân vật, người đang được nhắc đến chính là Thẩm Hành. Hắn nói: “Có một số việc tuy không khoa trương đến ấy thế nhưng về cơ bản đều là thật.” Đỗ Yến đọc rất nhanh, chỉ lướt qua đã nắm được hết nội dung. Cậu nhìn về phía Thẩm Hành, vẻ mặt đầy sự sùng bái: “Uầy, chú giỏi quá. Một cước là có thể đá đổ cả tòa nhà? Thậm chí ngay cả cơ giáp chiến đấu kiểu mới cũng không đỡ được cú đấm của chú?” “…” Thẩm Hành phát hiện nếu như mình không nói thẳng thì Đỗ Yến sẽ vĩnh viễn chẳng biết được trọng tâm vấn đề nằm ở đâu. “Ý của tôi là nếu em ở bên cạnh tôi lâu sẽ làm tăng mức độ phóng xạ của cơ thể. Thuốc kháng phóng xạ bình thường không có khả năng loại bỏ phóng xạ do tôi gây ra.” Thẩm Hành thấy nụ cười trên môi Đỗ Yến biến mất, trong lòng cảm thấy vô cùng nặng nề, song vẫn kiên trì nói hết: “Vì vậy tôi chỉ có thể giữ khoảng cách nhất định với người xung quanh. Ở chung với tôi lâu sẽ chết hoặc biến thành sinh vật nhiễm phóng xạ mất hết lý trí đấy em có biết không?” “Thật sao?” Đỗ Yến hỏi. Thẩm Hành gật đầu, hắn không muốn trông thấy vẻ sợ hãi trong mắt Đỗ Yến nhưng vẫn cắn răng thừa nhận: “Đúng thế.” Thẩm Hành chờ phán quyết cuối cùng, chỉ cần Đỗ Yến mở miệng, hắn sẽ rời khỏi căn phòng và đứng canh chừng ngoài cửa. Sau đó ngày mai lại đưa Đỗ Yến đến Gia Viên khác, không bao giờ gặp cậu nữa. Ngoài ý muốn chính là, Đỗ Yến nở nụ cười, khóe mắt cong cong, chẳng hề để bụng: “Chú cái gì cũng tốt chỉ có trí nhớ là không, hôm qua lúc mới gặp nhau tôi đã nói mình không sợ phóng xạ rồi mà.” Thẩm Hành sững sờ, vô thức đáp: “Chuyện này không đùa được. Hôm qua lúc tôi nhặt được em em còn sốt cao vì phản ứng phóng xạ. Tôi mà chẳng tiêm thuốc cho em thì cái mạng nhỏ của em đã sớm đi đời nhà ma rồi. Sao lại không sợ được chứ?” Đỗ Yến biết với sự cố chấp của Thẩm Hành, nếu không có chứng cứ bày ra trước mắt thì đối phương tuyệt đối sẽ không tin vào thể chất đặc thù của cậu. Đỗ Yến hỏi: “Tờ báo này nói nếu trực tiếp tiếp xúc với chú sẽ bị nhiễm phóng xạ đúng không?” Thẩm Hành gật đầu: “Đúng.” Đỗ Yến đứng dậy nhảy lên người Thẩm Hành, ôm lấy cổ hắn rồi hôn lên mặt hắn một cái. “…” Thẩm Hành là Người Lây có tốc độ phản ứng nhanh nhất, song bây giờ hắn bỗng ngây ngẩn cả người. Thế mà hắn lại không thể tránh thoát khỏi đợt tập kích của một Người Thuần Chủng yếu ớt. Khi thiếu niên nhào tới Thẩm Hành liền vô cùng sửng sốt, hắn còn chưa kịp làm gì đã cảm nhận được bờ môi mềm mại chạm vào mặt mình. Đầu óc Thẩm Hành trống rỗng, hai cánh tay rắn chắc rõ ràng chỉ cần khẽ dùng sức là có thể hất thiếu niên ra, giờ đây như vừa mất đi nguồn năng lượng, đứng khựng lại. Đỗ Yến vẫn rất vô tư, cậu đoạt lấy thiết bị đo lường của Thẩm Hành, quét lên người mình rồi nói: “Nhìn thấy chưa, tôi có lừa chú đâu.” Đại não Thẩm Hành chưa hoạt động, dường như mỗi khẩu lệnh đi kèm một động tác. Hắn cúi đầu, phát hiện trên màn hình hiện mức độ phóng xạ là 0. Thẩm Hành càng thêm hoảng hốt, hỏi: “Đây là, đây là sao?” Đỗ Yến đáp: “Thật ra nếu nói một cách nghiêm túc thì đúng là tôi đã trộm thành quả nghiên cứu quan trọng đi.” Cậu bình tĩnh nhìn về phía Thẩm Hành, chỉ vào người mình: “Cơ mà thành quả nghiên cứu đó chính là tôi.” “Gen của tôi có khả năng tự thanh lọc phóng xạ. Tôi bị sốt là vì nhất thời chưa kịp thích với hoàn cảnh bên ngoài, sinh ra phản ứng bài xích mà thôi.” “Từ lúc tôi có ký ức đến nay đều phải ở trong phòng nghiên cứu.” Đỗ Yến nói tiếp, “Bọn họ sợ tôi bị nhiễm phóng xạ nên chẳng bao giờ cho phép tôi rời khỏi đó.” Thẩm Hành nhìn vẻ mặt cô đơn của Đỗ Yến, vô cùng đau lòng: “Cha mẹ em đâu?” Đỗ Yến lắc đầu: “Tôi không biết, tôi chưa từng trông thấy họ bao giờ. Nghe nghiên cứu viên chăm sóc tôi bảo rằng tôi bị bọn họ đưa đến phòng nghiên cứu, đổi lấy rất nhiều tiền để họ có thể sống an nhàn cả đời.” Nói đến đây, Đỗ Yến nhìn thẳng vào mắt Thẩm Hành, mang theo vạn phần chờ mong: “Thật ra tôi hiểu gen của mình rất có ý nghĩa với nhân loại. Nếu một ngày nào đó khám phá được bí mật trong chuỗi gen thì chúng ta sẽ không cần phải sống như rùa rụt cổ, chẳng dám rời khỏi màn sáng như thế này. Tôi biết bản thân rất quan trọng, tôi chỉ muốn thăm thú đó đây, khi nào ngắm đủ rồi sẽ ngoan ngoãn trở về được không?” Đỗ Yến im lặng, chờ Thẩm Hành lựa chọn. Thẩm Hành cảm thấy đau đớn từ tận đáy lòng. Thiếu niên trước mắt bị nhốt trong sở nghiên cứu từ khi mới sinh, chỉ gặp được vài người nên cậu khao khát thế giới bên ngoài cũng là lẽ đương nhiên. Thẩm Hành hẵng còn thương tiếc Đỗ Yến thì bên kia, Đỗ Yến đang bị Tiểu Bát mắng. Tiểu Bát nói: “Đỗ Tiểu Yến, cậu đúng là thằng nhóc lừa đảo. Ngoại trừ việc không sợ phóng xạ thì chẳng có cái gì là thật hết.” Đỗ Yến không hề áy náy, đáp: “Nếu tao kể mọi chuyện cho Thẩm Hành thì niềm tin của y sẽ sụp đổ mất. Mặc dù y luôn lầm lì cô độc nhưng trên thực tế lại là một đại hiệp quang minh lỗi lạc…”