Nhận ra đối phương vô cùng chân thành chiêu đãi anh, Đường Sĩ Thành càng thêm mơ hồ, liếc qua ly cà phê Điển Nhã tinh xảo trên bàn, cùng khay bánh ngọt Mân Côi trang nhã, tất cả tạo nên một loại không khí hài hòa khó nói thành lời. Từ lúc vừa vào cửa, anh đã có cảm giác lạnh lẽo đến rợn cả tóc gáy, nên không tự chủ nâng cao phòng bị lên mười phần, ánh mắt của người đàn ông này quá mức thân mật, khiến anh đoán không ra, mà người anh đã đoán không ra, tất nhiên ‘thâm tàng bất lộ’. Đối phương có lẽ không biết rõ mục đích của anh khi tới đây, mới có thể thịnh tình chiêu đãi như vậy. "Tôi là bạn trai của Thiên Tầm." Sam¬my ngơ ngẩn, trầm ngâm một lát, mới nói;"Oh. . . . . . Vậy sao?" trong ánh mắt nóng bỏng khó nén vẻ thất vọng. Cuối cùng cũng có phản ứng bình thường, trong cơ thể Đường Sĩ Thành lửa giận tích trữ lâu nay đang điên cuồng lăn lộn, người đàn ông trước mắt này y phục không chỉnh tề, chỉ mặc áo ở nhà cùng một cái quần cụt, lộ ra cặp chân, rất khó để người ta không suy nghĩ theo hướng ám muội, anh thật sự không cách nào tiếp nhận, Thiên Tầm cư nhiên lựa chọn người ngoại quốc tóc dài này. Oh. . . . . . Trời ạ. . . . . . Ánh mắt quan sát của đối phương, làm Sam¬my khó thở, anh cố gắng đè xuống cảm xúc hoảng loạn, ánh mắt của người đàn ông này thật là nguy hiểm, rõ ràng đang trêu chọc anh, trái tim như nai con chạy loạn, sớm biết có trai đẹp tới tìm, tối hôm qua anh nên cạo lông chân . Đường Sĩ Thành trầm giọng hỏi: "Cô ấy ở đâu?" "Cô. . . . . ." Chưa trả lời, liền nghe được tiếng mở cửa, hai người không hẹn mà cùng nhìn về của chính ở phòng khách. Thiên Tầm mở cửa, ôm một đống thức ăn mới mua từ chợ đi tới, miệng than thở. "Hô, mệt chết đi được, nặng thật đó." Bởi vì túi đồ chặn tầm mắt của cô, cho nên không nhìn thấy hai người trong phòng khách Đang lúc cô cố hết sức đóng cửa lại, dùng hai cánh tay sắp vô lực cố gắng ôm một túi thức ăn lớn thì một đôi bàn tay nhận lấy cái túi trong tay cô, trong nháy mắt gánh nặng được giảm bớt, hai cánh tay sắp mỏi chết của cô được cứu thoát. "Cám ơn anh, Sam¬my, sao hôm nay anh lại dậy sớm vậy? Có đói bụng hay không! A!" cô cởi xong giầy, ngẩng mặt lên, rốt cuộc thấy rõ ràng đối phương là người nào. "Cực khổ." Đường Sĩ Thành cắn răng nói. "Sao anh lại ở đây?" Cô nhỏ giọng hô. "Anh tới tìm em, sau khi được An tiểu thư chỉ điểm, rốt cuộc tìm được nơi này." giọng nói của anh nghe như bình tĩnh, kì thực tràn đầy cuồng phong nguy hiểm. Thiên Tầm đánh hơi được mùi tức giận. Cô từ trong kinh ngạc hồi phục, nhớ tới lần cuối cùng chia tay không vui giữa họ, sắc mặt cũng hạ xuống. "Tìm em làm gì?" "Cùng anh trở về." "Tại sao?" Đường Sĩ Thành biết nơi này không phải chỗ thích hợp nói chuyện. "Chúng ta tìm nơi khác nói chuyện một chút, được không?" Nhưng vào lúc này, có một người không cam lòng bị bỏ rơi cũng muốn ồn ào tham gia vào giữa hai người"Thiên Tầm, anh ta chính là người bạn trai mà cô nói kia?" Câu trả lời của Thiên Tầm, khiến Đường Sĩ Thành ứng phó không kịp. "Không phải, bây giờ chúng tôi chỉ là bạn bè." Cô ôm lại đống đồ ăn từ trên tay anh, lướt qua, hướng phòng ăn đi tới. Câu trả lời này khiến Đường Sĩ Thành thật mất mặt, chân mày xiết chặt, cho thấy anh cực kì không vui, nhưng vào lúc này, anh bỗng nhiên cảm thấy sống lưng dâng lên một luồng khí lạnh đến thấu xương, không khỏi kỳ quái, vì sao khắp người lại nổi da gà? Anh không phát hiện, người đàn ông lam nhãn sau lưng đang nhìn chằm chằm vào anh, mặt nở nụ cười quỷ dị. "Thì ra chỉ là bạn bè bình thường." "Không, chúng ta là bạn bè theo kiểu nam nữ." sắc mặt Đường Sĩ Thành căng thẳng, đối với vẻ hài lòng trên mặt Sam¬my cảm thấy tức giận, còn có một tia . . . . . . Sợ hãi? Chuyện cười, anh khi nào thì sợ người khác , cũng chỉ là một người ngoại quốc dáng dấp không tệ thôi, anh không tin Thiên Tầm chỉ nhìn vào bề ngoài. Thiên Tầm đặt đồ lên bàn ăn xong, mới đi ra , chống eo nói: "Chẳng lẽ phải luôn tuân theo sự tính toán của anh hay sao? Em nói rồi, em chỉ muốn lui tới cùng người có ý định kết hôn." Đường Sĩ Thành nắm chặt quả đấm, tưởng cô ám chỉ là cái người ngoại quốc nhìn như ẻo lả kia, không khỏi nổi nóng. "Chỉ vì kết hôn, cho nên em liền tùy tiện tìm một người ngoại quốc cùng anh ta ở chung?" Hai chữ ‘tùy tiện’ này chọc giận tới cô."Anh tới tìm em gây gổ sao?" "Mới chia tay không tới ba tháng, em liền đi tìm người đàn ông khác, còn cùng anh ở chung, những người bạn gái trước đây tôi chia tay, có nhanh đi nữa, cũng không giống em mau chóng tìm được niềm vui mới như vậy!" những lời này thuần túy là nói lẫy, sự tức giận anh vẫn ẩn nhẫn, cùng tất cả phiền não, lo lắng, buồn bực rốt cuộc bộc phát vào lúc này, chỉ vì cô thay lòng đổi dạ trong thời gian như vậy, anh không cách nào tiếp nhận! Thiên Tầm trợn to mắt, há to mồm, từ phản ứng của anh, cô liền hiểu, Mật Nhi cho anh tin tức sai lệch, cô nên giải thích, nhưng thấy thái độ chưa hỏi rõ ràng đã phán xét của anh, một cỗ hỏa khí liền dâng lên . Kết giao ba năm, cô là người như thế nào, anh vẫn chưa rõ sao? Thế nhưng lại dùng loại giọng điệu, loại thái độ, cùng cái loại ánh mắt đó vũ nhục cô! Tại sao cô phải giải thích, anh cũng không phải là gì của cô! "Đúng, em cùng anh ấy ở chung, thì thế nào!" Cô ôm cánh tay Sam¬my, cố ý tức chết anh. Sam¬my kinh ngạc liếc nhìn cô một cái, sau khi hiểu ý, rất hợp tác ôm vai cô thật chặt, gương mặt tuấn mỹ ngẩng lên, nở nụ cười mê người mà quỷ dị, vừa mở miệng, chính là một câu nói làm cho người ta muốn rớt mắt kiếng. "Nếu như anh cảm thấy không công bằng, vậy ở chung đi, cùng nhau so cao thấp, thế nào?" Lời này vừa nói ra, hai người vốn như ngọn núi lửa sắp bộc phát liền sững sờ, cùng dùng cặp mắt như gặp quỷ trừng về phía anh.