Nhân thường
Chương 2 : xuyên không
Nằm nhìn ngây ngốc trên giá, nguyên văn hai mắt đờ đẫn không khỏi có chút thất thần, nếu mà nhìn kỹ sẽ thấy ánh lên một vẻ thảng thốt không nhỏ.
Nguyên văn vốn là người địa cầu tại nước nam việt , đã gần ba mươi, thân làm công nhân kỹ thuật trong nhà máy , thật không may cho hắn khi đang ngoài đường tán tỉnh một cô nàng liền bị xe tông chết.
Đến khi tỉnh dậy hắn phát hiện mình đã ở một nơi rất khác so với tưởng tượng, căn phòng xa hoa mang phong cách cổ điển thay vì tưởng rằng mình nằm ở bệnh viện.
Càng làm cho nguyên văn sửng sốt chính là thân hình hắn lại chính là một đứa trẻ sơ sinh, hắn chỉ nhớ khi vừa mở mắt liền bị một phụ nhân đỡ lên quấn khăn, xung quanh không ít những phụ nhân đứng đó.
Chưa ý thức được y đã bị vị thiếu phụ kia ẵm ra ngoài, rồi lại bị một vị trung niên nhân bước tới ẵm hắn.
Rốt cuộc sau hơn một ngày ngây ngốc cùng sợ hãi hắn biết là chính mình đã xuyên việt trùng sinh vào thân xác hài tử sơ sinh của một gia đình quyền quý nào đó.
Dù vậy hắn vẫn chưa thể khẳng định là mình xuyên đi đâu, vốn kiếp trước hắn chỉ ăn ngủ và đi làm là chính, nên chỉ với ngôn ngữ kia và vài căn phòng kỳ lạ thì hắn cũng không khẳng định đuợc đây là nước nào hay trở về quá khứ hay ở một thế giới khác.
Điều duy nhất nguyên văn chắc chắn chính là nơi này cách rất xa nơi mà hắn ở, rất xa.
Bọn họ nói những thứ ngôn ngữ mà nguyên văn không hiểu, nhưng bất quá nhìn khuôn mặt vui mừng không ít người kia hắn có cảm giác như mình vừa được đón chào đời vậy.
Tuy ngôn ngữ có phần bất đồng nhưng bất quá với tư duy của người trưởng thành, thường xuyên nghe những âm thanh lập đi lặp lại cùng cử chỉ động tác, chỉ sau vài ngày một số câu đơn giản hắn cũng đã dần nắm bắt được
Một mỹ phụ nhân xinh đẹp trên tay ẵm một đứa bé khác nhìn y hết mình, hắn biết kia hẳn là "mẹ" mới của mình đi, còn nhóc tì kia chắc chắn là lão "anh hai" mới của mình rồi. thi thoảng một nam tử trung niên tiến vào cười cười với "mẹ" và âu yến bọn hắn hẳn là "cha" mới .
Hôm nay nguyên văn cảm thấy trong nhà có cảm giác vui sướng một mảnh, nghe có vẻ là khách quý tới chơi. từ ngoài sảnh một gia nhân chạy vào nói gì đó với "mẹ", hắn nghĩ chắc là vị khách kia muôn gặp mặt nữ chủ nhân ngôi nhà này rồi. điều ngoài ý muốn chính là nghe xong vị "mẹ" kia của hắn phân phó một gia nô bên cạnh ẵm hắn theo sau, lại nói vị phụ nhân kia để hắn rất có hảo cảm, chăm sóc hắn còn chu đáo hơn cả vị "mẹ" mới của hắn nữa.
Vừa vào phòng nguyên văn thấy khá đông nguời, hầu hết là mấy lão già mặc trường xam màu bạc đang ngồi bên trái, mà phía bên phải có thêm một trung niên nhân áo bào nâu nhạt, hoa điêu trên gấm sinh động nhìn thôi cũng biết hẳn rất giàu, cùng hai lão già ngồi bên cạnh.
Mà ngồi cạnh "cha" hắn một lão giả quần áo nhìn chút cũ kỹ mà áo bào ngoài hai màu đen trắng mỗi bên, nổi bật nhất sau lưng áo in hình tứ tượng. nhìn cái kiếm bên hông lão già cùng miếng sắt đen ngòn có in hình chữ gì đó hắn không đọc được.
Chỉ thấy lão già đó đứng dậy thần sắc vui vui đi qua lại lại đánh giá hắn trên tay lão "cha" và đứa "anh" bên cạnh " mẹ", hắn thấy lão giả bấm đốt tay rồi lại thần thái nghiêm túc nói gì đó mấy người bên cạnh, "cha" hắn cũng quay qua nói với mấy lão già áo xám liền cả đám cung kính cúi đầu đi ra ngoài.
****
"đạo trưởng, không biết có gì phân phó người xin cứ nói, ừm ý người đây là…." . sau khi đuổi hết đám người ra ngoài, đại sảnh liền yên tĩnh chỉ còn hai người, vị hàn gia chủ hàn thanh đại rốt cuộc có phần không nhịn nổi đánh bạo hỏi.
"ngươi có biết trên đời này những thiên tài trời sinh đều là đơn thai không "ý là chỉ mỗi lần mang thai sinh một", mà phu nhân ngươi lại chính là song thai" . lão giả thanh khư cũng không có nhìn hàn thanh đại mà nói.
Lúc nghe được lão giả nói con mình là thiên tài y thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ lão giả nói đã nhìn nhầm, bất quá nửa câu sau cũng làm hắn nghi hoặc, tuy là một trong hai gia tộc lớn nhất tại thành này nhưng dẫu sao so hiểu biết với lão giả trước mắt y cũng chỉ như con đom đóm lập lòe trước ánh trăng.
"còn mong đạo trưởng chỉ rõ cho".
" phàm là thiên tài sau này không yểu mệnh sẽ chính là long phượng trong loài người, nhưng thiên tài sinh đôi lại mang ý vị khác. thế gian này có âm lại có dương, vạn vật vô luận đều có hai mặt mà hài tử thiên tài song sinh cũng chính vậy. bọn chúng là tương sinh cũng là khắc tinh của nhau, nhật nguyệt không thể cùng sáng, nói đơn giản là tương lai người sống ta chết ". thanh khư lão đạo ý vị thâm trầm nhìn hàn gia chủ nói một câu.
Một câu không ngắn này đủ khiến hàn thanh đại cả kinh, không thể ngờ sự tình phát sinh như vậy, y vốn tưởng rằng song sinh thiên tài sau này chính là tiền đồ vô lượng, nào ngờ tình cảnh trớ trêu như vậy chẳng phải là hai đứa con của y chính là kẻ thù tiền kiếp sao.
Y không chút mảy may nghi ngờ lời nói của vị trưởng lão tru thiên môn này, phải biết rằng người ta chính là một trọng thập nhị trưởng lão đại danh đỉnh đỉnh của tru thiên môn, hơn thế nữa thiên ý vốn khó dò, phàm những người có thể nhìn trộm thiên ý đều phải lấy lễ mà đối đãi, mà những thần cơ bói toán như lão giả trước mắt đây là vậy.
Trong mảnh đại lục này ngoài trừ cường giả để người ta kính ý ra còn có những nghiệp khác không kém, bọn họ không phải cường giả chí cao vô thượng nhưng chỉ dựa vào một câu nói cũng đủ chấn nhiếp quần hùng, vạn người ngưỡng mộ.
Bói toán chính là một nghề như vậy
Dò trộm thiên ý
Đánh đổi thọ nguyên
Phải biết rằng đại bộ phận tu giả chính vì thọ nguyên mà tu hành, tăng mỗi cảnh giới chính là tăng thọ nguyên, mang thọ nguyên đánh đổi chính tự sát.
Cũng bởi vậy số tu giả học nghệ bói toán rất thưa thớt, đại đa số có chút tư chất chắc chắn sẽ không học bói toán, vì thế bói giả rất được trọng vọng.
Bói toán mang lại lợi ích cực lớn, một gia tộc hay một tu giả nếu đoán được trước một chút số mệnh sự tình chẳng phải giảm đi được ít nhiều tai kiếp hay sao , bởi thế bói giả cùng luyện đan giả và phù chú giả là những nghiệp có danh vọng nhất.
Đôi khi không thể dùng tiền để cầu
"xin đạo trưởng cứu giúp phá giải mối lo, ơn sâu như biển hàn gia khắc ghi không dám quên". hàn thanh đại chắp tay cúi người cung kính nói, đầu y hiện đã rối như tơ vò.
"thiên ý mà dễ giải đâu còn gọi là thiên ý, cách vẹn cả đôi đường càng không có, hàn gia chủ hiểu ý lão phu chứ ? " . lão giả suy nghĩ chốc lát cũnglắc đầu thờ dài nói, ngay cả y cũng cực kỳ tiếc hận, giữ được cả hai thiên tài đồng thời mang về tông môn còn gì vui hơn nữa, đối với lão lợi ích là tuyệt không nhỏ.
Hàn thanh đại sao lại không hiểu ý lão, tuy tuổi đời còn trẻ nhưng lớn lên dưới sự tranh đấu quyền thế trong gia tộc, bên ngoài tranh lợi ích giữa các thế lực xung quanh, phong ba bão táp hắn trải qua không ít hiển nhiên là nghe ra được. nhưng hắn tuyệt không cam lòng, vốn là có cả hai thiên tài giờ phải chọn bỏ một lấy một, lại là con ruột y có thể nỡ.
"cũng không hẳn là hết cách". lão đạo lại nói thêm một câu
"a... cách gì xin đạo trưởng soi đường chỉ rõ". hàn thanh đại như vớ được cọng rơm không khỏi có chút hấp tấp chắp tay.
"thiên ý vốn không thể tránh nhưng lại có thể giảm, ta sẽ đưa một đứa về tông môn nuôi dưỡng mà đứa còn lại để các ngươi trông coi. nhớ, không được dạy nó tu hành thì sau này dù hai đứa có gặp nhau chúng nó cũng không có giết hại lẫn nhau". lão giả dừng lại chút rồi nói tiếp
"mà đứa kia có thể trở thành chân truyền thì chính là tương lai của tông môn, hẳn nó cũng không quá thường xuyên về nhà , dẫu thế việc ai chọn ai bỏ vẫn là hàn gia các ngươi quyết định, tránh cho lão phu nhiều lời".
vị thanh khư đạo trưởng này chính là bởi muốn mang một đứa đi ngay nên mới nghĩ cách dùm hàn gia, lão sợ tên hàn gia chủ này thương con không quyết, chờ sau này chúng lớn lên lúc đó bái môn hạ ai còn chưa biết nhưng lão hẳn là lỗ lớn rồi, cái tin tức dị tượng cùng lão tới đây không còn là bí mật gì nữa, không khéo chưa kịp lớn lên đã bị người mang đi vậy thật đúng là trồng cây cho người hái quả.
Mời đọc #stratholme thần hào đồng nhân wow siêu hài, siêu lầy. stratholme thần hào
Truyện khác cùng thể loại
73 chương
20 chương
50 chương
37 chương
80 chương