Sáng hôm sau. Lúc này là khoảng tám giờ, vào thời điểm này mọi khi, có lẽ tất cả học sinh ở trường đã tiến vào tu luyện, hoặc ra ngoài làm nhiệm vụ, người nào làm việc nấy. Nhưng hôm nay, tất cả đều tập trung lại khu vực phía nam thành, háo hức chờ đợi sự kiện quan trọng nhất trong năm! Đại hội tranh tài! Hơn nữa, thông tin tất cả các thế lực lớn, và hàng loạt thế lực nhỏ đều tham gia đại hội lần này khiến cho sức hút của nó càng trở nên khủng khiếp! Thậm chí, từ một tháng trở lại đây, thành Cửu Long hầu như lúc nào cũng chật kín chỗ, từ nhà nghỉ, quán trọ, cho đến nhà dân mở dịch vụ cho ở trọ lâm thời với giá cao cũng không ngoại lệ, đều bị lấp kín! Người đến thì nhiều, nhưng đại đa số là những kẻ mộ danh mà đến, ham náo nhiệt mà đến, trục lợi mà đến, cũng không thiếu thương nhân muốn kiếm chác chút đỉnh. Còn những thành viên của các thế lực lớn hầu hết đã được ba đại tộc của học viện Cửu Long đón tiếp trọng hậu trong trạch phủ của mình! Đồng thời tiện giám sát bọn họ cẩn thận hơn. Nên nhớ, trạch phủ của ba đại tộc này đều được bố trí trận pháp không gian cực kỳ tinh diệu, mặc dù bề ngoài không chiếm nhiều diện tích, nhưng bên trong lại rộng rãi và đồ sộ đến một mức độ kinh khủng, gần như đã thành một thế giới riêng, đừng nói chứa vài người như vậy, cho dù chứa chấp số người đông gấp mười lần thành Cửu Long hiện tại cũng không thành vấn đề! Chẳng qua người đủ tư cách tiến vào đó cũng chỉ là số ít, vì vậy thành Cửu Long mới rơi vào tình trạng quá tải như bây giờ. Lâm Hàn lúc này cũng đã trang bị đầy đủ, chân đi giày Ninja, trên người mặc một bộ chiến phục đơn giản, khoác ngự thần bào trắng muốt bên ngoài. Trên tay cầm theo một thanh vũ kỳ dị màu đen kịt, nhìn qua không biết là đao hay là kiếm. Tóc tai râu ria đều đã cắt tỉa gọn gàng, mái tóc đen lúc này còn được vuốt dựng lên, để lộ vầng trán cao mà tràn đầy khí phách, nhìn qua không biết hấp dẫn ánh mắt của bao nhiêu mỹ nữ! Aiz... cảm giác được người khác chú mục cũng thật thích a! Đây cũng là lần đầu hưởng thụ cảm giác như vậy, he he, cố mà cảm thụ cho tốt đi! - Đại ca! Vừa mới bước tới phía nam thành, Lâm Hàn đã nghe thấy một giọng nói quen quen gọi mình. Xoay người lại, kia chẳng phải là thằng nhóc Lâm Ôn hay sao? Ái chà, mới qua năm tháng mà thằng nhóc này lại cao lên nhiều nữa rồi! Ít nhất hiện tại đã cao đến mũi Lâm Hàn, chẳng mấy chốc sẽ có thể vượt qua hắn! Lúc này, Lâm Ôn rất hớn hở kéo tay một cô bé chừng mười lăm tuổi chạy tới. Cô bé kia Lâm Hàn chưa gặp bao giờ, dung mạo thực sự rất tú lệ, mang theo một vẻ trang nhã, cao quý trời sinh, lại thêm khí chất đài các thường có của các tiểu thư quý tộc, thực sự cực kỳ hấp dẫn ánh nhìn của người khác. Trên người nàng mặc một bộ pháp bào màu thiên thanh, không phải là màu lam đậm như những pháp sư hệ thủy thường mặc, mà là màu nhạt hơn, giống màu da trời vậy, Lâm Hàn nhất thời cũng chưa hiểu màu áo này là biểu hiện cho điều gì. Lông mày hơi đậm và dài, đôi mắt không lớn, cũng không nhỏ, bên trong tràn đầy sự tò mò nhìn Lâm Hàn. - Đại ca! Đây là Hải Vô Yên! Là... là... Lâm Ôn nhanh nhảu giới thiệu thiếu nữ, nhưng sau đó lại ngập ngừng, không biết nên nói thân phận của nàng là gì. Hải Vô Yên thấy Lâm Ôn lúng túng, chợt nhoẻn miệng cười xinh đẹp, đưa bàn tay nhỏ bé ra với Lâm Hàn: - Chào anh! Em là Hải Vô Yên, là bạn gái của Lâm Ôn! Ế! Lâm Hàn giật mình. Lâm Ôn trợn to mắt nhìn Hải Vô Yên, sau đó là nụ cười ngu hạnh phúc, nhất thời không biết nói gì. Lâm Hàn một tay đưa ra bắt tay với Hải Vô Yên, tay còn lại cũng ngờ nghệch gãi gãi đầu, thầm cảm thán giới trẻ ngày nay đúng là rất tiến bộ. Mấy tháng trước vẫn còn ngập ngừng về chuyện này, bẵng cái gần nửa năm đã xác định rồi! Aiz... mình cũng già rồi a! Còn Hải Vô Yên, nàng có vẻ như thấy thừa nhận như vậy rất bình thường, không có gì đáng ngạc nhiên. Trong tâm trí của một thiếu nữ như nàng, nếu đã xác nhận tình cảm với Lâm Ôn, lại được cha mẹ cả hai bên đều ủng hộ, vậy thì cứ thẳng thắn nói chuyện, đâu có gì mà phải ngại ngùng? Chỉ là, ánh mắt tò mò, không ngừng đánh giá của Hải Vô Yên cũng khiến Lâm Hàn rất là gượng gạo, không biết bản thân mình có cái gì mà phải đánh giá khiếp như vậy. Lâm Hàn không biết, Lâm Ôn thường rất hay nhắc tới hắn trước mặt Hải Vô Yên. Nào là trước đây rất vô dụng, rồi lại đột nhiên trở về với những khả năng tràn ngập thần bí. Chỉ trong vòng một năm mất tích, hắn đã từ một kẻ tầm thường, trở thành tồn tại mà Lâm Ôn không thể đánh lại. Mặc dù bản thân Lâm Ôn cũng là một thiên tài, nhưng mỗi khi nhắc tới Lâm Hàn, hắn lại có một vẻ gì đó sùng bái. Dù cho có tiến bộ tới mấy, nhưng dường như hắn vẫn luôn suy nghĩ, và rồi khẳng định mình không thể vượt qua được Lâm Hàn, rồi hắn lại tu luyện, cắm đầu tu luyện, tất cả chỉ là vì không chịu thua kém! Hải Vô Yên nghe Lâm Ôn nói rất nhiều, nhưng trong Lâm gia lại có một lời đồn khác, về việc anh trai của Lâm Ôn chỉ là một tên vô dụng bất tài, cả đời cũng không thể trở thành Võ Sư. Hơn nữa, mỗi khi nghe thấy người khác nói như vậy, Lâm Ôn mặc dù cũng rất tức giận, nhưng lại không hề phản bác, giống như có thứ gì đó kiềm chế hắn lại vậy. Bởi Lâm Ôn đã từng hứa với Lâm Hàn, sẽ không tiết lộ chuyện hắn có thể tu luyện, chỉ vậy mà thôi! Đương nhiên, Hải Vô Yên là một ngoại lệ, trai trẻ mà chìm vào tình ái thường rất ngốc và thiếu đề phòng, may mà Hải Vô Yên cũng không phải là cô bé nhiều chuyện. Vì vậy chuyện của Lâm Hàn bây giờ thực ra chẳng ai biết, hoặc là chẳng quan tâm đến. Thực ra, trong lòng Hải Vô Yên trước đây cũng chỉ nửa tin nửa ngờ về việc này. Cho đến ngày hôm qua, khi nghe lão sư nói rằng, đại ca của Lâm Ôn sẽ là người giám sát và bảo hộ nàng và Lâm Ôn, nàng mới một lần nữa suy nghĩ lại về việc này. Có lẽ... những điều Lâm Ôn nói đều là thật. ... Lại quay về chiều hôm qua. - Ngươi thực sự muốn như vậy? Lâm Chấn Sơn khó hiểu nhìn Lâm Hàn: - Với thực lực của ngươi, thực ra không cần phải tham gia vào vòng loại như vậy. Ngươi có thể trực tiếp tham gia đấu võ đài, thậm chí mấy trận đầu còn không cần thi đấu! Tất cả các thế lực lớn đều có ba bốn suất như vậy. Riêng học viện chúng ta muốn bao nhiêu suất thì có bấy nhiêu, với thực lực của ngươi thì đã thừa điều kiện rồi! Lâm Hàn lắc lắc đầu cười: - Không phải! Thứ nhất, tôi không muốn công bố thực lực của mình ra trước mặt người khác! Tôi là một Nhẫn giả, thực lực của tôi phải luôn là ẩn số, có như vậy mới có thể đánh bại đối thủ trong bất tri bất giác, đó là điểm đầu tiên! - Thứ hai! Tôi cũng muốn tham quan xem thử tất cả quá trình của cuộc tranh tài hàng năm là thế nào! Có thể năm nay sẽ đông đảo và đồ sộ hơn mọi năm rất nhiều, nhưng có lẽ quy trình cũng không khác nhiều chứ? Theo thầy, nếu tham gia quá trình này, liệu tôi sẽ bị hao tổn bao nhiêu sức lực? - Nhưng mà... Lâm Chấn Sơn có vẻ hơi do dự: - Bỏ qua vòng này, ngươi có thể có thêm thời gian tu luyện... - Mấy ngày mà thôi! Không đủ để làm gì cả! Tất cả mọi thứ tôi cần đều đã đạt được, thời gian để đạt tới đột phá lần tới không phải chỉ một hai ngày! Vì vậy mấy ngày này mà tu luyện thì cũng chỉ là muối bỏ biển mà thôi! Lâm Hàn vẫn kiên quyết như vậy. Lâm Chấn Sơn có vẻ bất đắc dĩ, nhưng trong lòng đang cười như vỡ đê. Lão ra vẻ hơi buồn bực sắp xếp: - Thôi được rồi! Nếu ngươi đã quyết định như vậy thì cứ vậy đi! Nhưng ta hy vọng ngươi có thể giúp ta bảo vệ mấy đứa trẻ! Bọn chúng cũng là hạt giống rất tốt, nếu là mọi năm, bọn chúng có thể sẽ đạt được thứ bậc rất cao, nhưng năm nay, để bọn chúng tham gia có lẽ hơi nguy hiểm. Có lẽ vòng đầu này bản thân chúng cũng có thể tự qua được, nhưng nếu có ngươi, vậy thì có thể đảm bảo hơn một chút. - Là ai? Lâm Hàn lạnh nhạt hỏi. Lâm Chấn Sơn nở nụ cười giả lả: - Một đứa là Hải Vô Yên của Hải gia, coi như thuộc Uy gia đi, đứa còn lại tên là Lâm Ôn... chắc ngươi không từ chối chứ? - Được! Tôi chấp nhận! Lâm Hàn gật đầu, không chút do dự! Vậy là, thông tin này đã được đưa đến tai Hải Vô Yên cùng Lâm Ôn, để bọn họ chủ động hội hợp với Lâm Hàn, tham gia đại hội lần này. ... Trở lại với thực tế. Sau một hồi hàn huyên làm quen, Lâm Hàn bắt đầu đi vào chuyện chính: - Được rồi, việc của anh là gì thì có lẽ hai đứa cũng đã biết. Nhưng mà... rốt cuộc vòng loại này tham gia theo thể lệ nào? - Anh không biết? Hải Vô Yên kỳ quái nhìn hắn, giống như muốn nói: “Thể chế còn không biết, vậy ngươi đi thi làm gì?” Lâm Hàn nhún nhún vai, chẳng giải thích gì, Lâm Ôn cũng từ tốn nói: - Anh cũng nhìn thấy Cửu Long Sơn trước mặt chứ? Nó không đơn thuần chỉ là một ngọn núi, một kiến trúc, mà còn là một phong ấn cực mạnh được tiền nhân để lại! - Phong ấn? Lâm Hàn kinh ngạc. - Đúng! Phong ấn! Lâm Ôn rất khẳng định. Về phương diện thường thức và lịch sử này, có vẻ hắn am hiểu hơn Lâm Hàn rất nhiều. - Học viện Cửu Long này trước đây cũng không mạnh, nhưng không có bất cứ một thế lực nào nguyện ý chọc tới. Bởi học viện Cửu Long chính là nơi phong ấn thông đạo giữa đại lục Ma Võ và Thế giới ma quỷ! - Hàng năm, phong ấn đều có thời điểm bị suy yếu, khiến cho ma quỷ tràn ra, âm khí um tùm, nếu không ngăn chặn, thậm chí bọn chúng có thể tràn xuống nhân gian, họa hoạn khôn lường. Mặc dù Cửu Long sơn cũng có bố trí trận pháp phòng ngự của mười lăm vị cường giả thần cấp, nhưng có vẻ cũng chưa đủ. - Vì vậy, hàng năm, học viện đều tổ chức cuộc tranh tài này, mục đích là để tiêu diệt ma quỷ, đồng thời, tranh đấu võ đài trên Cửu Long Sơn đều cung cấp năng lượng cực kỳ mạnh mẽ để trận pháp trên núi được gia cố! Tất cả các võ đài trên Cửu Long Sơn đều là bảo vật hấp thu năng lượng để gia cố trận pháp! Nhờ có vậy, trận pháp của Cửu Long Sơn mới trường tồn qua thời gian dài như vậy mà chưa hề có bất cứ dấu hiệu hư hại nào, ma quỷ cũng không có bất cứ cơ hội tràn vào nhân gian. Có thể nói, cuộc tranh tài này chính là một cuộc thi quan trọng nhất, ý nghĩa nhất trên cả đại lục Ma Võ! Lâm Hàn càng nghe, khóe miệng càng nhếch lên cao hơn nữa. Thú vị! Đúng là thú vị! Không ngờ chính Cửu Long Sơn này lại là nơi phong ấn! Hơn nữa Ma Quỷ còn có thật, không phải là thứ giả dối! Hơn nữa, người bố trí trận pháp trên Cửu Long Sơn này cũng quá mạnh mẽ, lại có thể thiết kế ra cơ chế hấp thu năng lượng từ chiến đấu để gia cố trận pháp. Có phần rất giống với khả năng thu hút chakra của hệ thống giao dịch! Lâm Hàn mặc dù không am hiểu trận pháp, nhưng Lê Ân Tĩnh lại là đại hành gia trong vấn đề này, nhờ nàng, hắn cũng biết được, hấp thu năng lượng là một việc rất khó, vô cùng khó, thậm chí đã thất truyền từ lâu rồi! - Vậy... làm thế nào mới tính là vượt qua? Lâm Hàn nhẹ giọng hỏi. - Kiếm đủ một trăm Ma Tinh, Quỷ Hạch là được! Giết một sinh vật ma quỷ sẽ có được một viên như thế, giống như Ma Hạch của Ma thú vậy! Ngoài ra có thể dùng phương thức khác như khiêu chiến đánh cược. Nhưng năm nay còn có một phương pháp nữa có thể kiếm được Ma tinh! Lâm Ôn nói đến đây rồi lại cố ý ngừng lại một chút, dẫn lên sự tò mò của Lâm Hàn. - Phương pháp gì? Lâm Hàn tò mò hỏi. - Giết người cướp của! Đứng cạnh Lâm Ôn, Hải Vô Yên chợt lạnh lùng thốt lên, gương mặt lạnh giá nhìn chằm chằm vào một phía, khiến Lâm Hàn cũng phải đưa mắt nhìn theo...