Editor: Thu Hồng“Cô nương, công tử, đã đến địa điểm ước định.” Lôi Dã đầu đội mũ duy, ở bên tai Thất Nhàn một thân nam trang nói nhỏ. Lôi Dã diện mạo vô cùng đặc thù, tất nhiên là phải che dấu đi. Thất Nhàn giương mắt, khóe miệng không tự chủ kéo ra, bất kể ở niên đại nào, hai bên thế lực ngầm liên lạc gặp mặt, đều lựa chọn địa điểm luôn mang một ít ý tứ hàm xúc. Xem cảnh trước mắt này, phấn bay tán loạn, hoa hồng rượu lục, mặt trên ghi rõ “Thanh Đường Viên”, chỗ này không phải được gọi là kỹ viện sao. Mấy ngày nay, người của Lôi Phong trại rất nhanh liền liên lạc được với thủ hạ của tiểu Dực Vương. Chỉ có thể nói tiểu Dực Vương đối với Lôi Phong quân quả thật rất để ý, thế nhưng còn lưu lại cho bọn hắn phương thức liên lạc. Càng đúng lúc chính là, vốn hiện tại nên ở Lẫm thành, Hách Liên Vân Lẫm lại đang ở Doanh thành, rất gần Kinh Đô. Bởi vậy, lần này mấy người Thất Nhàn liền có cơ hội được cùng Đại lão bản trực tiếp gặp gỡ. “Ai nha, công tử gia, ngươi thật tuấn tú, trước kia chưa từng thấy nha. Là lần đầu tiên tới chỗ chúng ta sao, Đường tỷ đây giới thiệu cho ngươi mấy vị cô nương, bảo đảm cho ngươi lần này tới không uổng công đi.” Thất Nhàn đang thất thần , thình lình nghe một giọng nữ ở bên tai vang lên, trận trận tê dại, mị hoặc lòng người. Thất Nhàn đảo mắt, chỉ thấy một nữ tử mặc kiện tơ lụa hoa phục, đầu tóc búi kiểu hoa cúc, tay cầm sa quạt hương, đang bám trụ nửa thân trên của Lâm Duẫn Chi, gương mặt tản mát gió xuân, nụ cười như lưu liên nhưng không mất phần khôn khéo. Nhìn nàng tự xưng đường tỷ, chắc là người chưởng quản nơi này. Nhưng lão bản này cũng quá trẻ tuổi đi. Thất Nhàn ngắm nhìn nữ tử trước mắt, bất quá khoảng chừng hai mươi tuổi. Mặc dù gương mặt thật được son phấn che giấu, nhưng phong trần chi vị tản mát ra từ nữ tử này lại làm cho Thất Nhàn cảm thấy thích thú, phong trần nhưng không thấp kém, quyến rũ lại không dâm tà. Nhìn lại Lâm Duẫn Chi, trên mặt đã tràn đầy một mãnh hồng ban, làm như muốn đem Đường tỷ từ trên người mình đẩy ra, rồi lại không dám đưa tay đụng vào đường tỷ, trong lúc nhất thời không biết làm sao: “Cô nương. . . . . . Xin tự trọng.” Thất Nhàn thoáng cái vui vẻ, “Xì” một tiếng nở nụ cười, Lâm Duẫn Chi này quả thật là bảo vật a, lại đối với cô nương thanh lâu nói muốn đối phương tự trọng. Người nam nhân này chẳng lẽ còn non, đụng phải chuyện này lại còn xấu hổ thành như vậy. Loại thuần khiết này khiến Thất Nhàn nhớ lại Chiến Sanh Ca, hai người thật đúng là một đôi cực phẩm trái ngược hoàn toàn. Lôi Dã ở phía sau âm thầm cười không thôi, tuy nhiên cũng không dám lộ ra thanh âm, chỉ thấy bả vai rộng rãi không ngừng run rẫy, khiến Thất Nhàn không nhịn được muốn nói với hắn, huynh đệ, cẩn thận nghẹn thành nội thương! Đường tỷ cũng thật hứng thú nhìn nam nhân trước mắt có dung mạo tựa Phan An, nụ cười trong mắt càng thêm sáng rực. Vốn chính là gặp một nam tử so với nữ nhân còn đẹp hơn, muốn đùa chút mà thôi, không nghĩ tới cư nhiên còn là một cực phẩm bảo thủ. Tâm trêu đùa lại càng dâng lên, môi đỏ mọng cong lên: “Công tử gia, ta nơi nào không tự trọng a? Người đến nơi chúng ta đây là tìm niềm vui, gia chỉ có chê chúng ta quá mức tự giữ. Công tử gia thật đúng là khiến cho ta không giải thích được.” Vừa nói, hai cánh tay vung lên cổ Lâm Duẫn Chi, khuôn mặt kiều mỵ từ từ tiến tới gần. Vẻ mặt Lâm Duẫn Chi toát ra nét hoảng sợ không dứt. Thất Nhàn nhìn không đành lòng, ho nhẹ một tiếng, lên tiếng giải vây: “Đường tỷ, vị tiểu ca ca đây thật sự không quen, ngươi đừng làm khó hắn nữa.” Đường tỷ nghe tiếng quay đầu, cười híp mắt, ánh mắt ở trên người Thất Nhàn xoay tròn mấy cái, đột nhiên nụ cười càng tươi lên. Cánh tay bạch tuột cuối cùng đã từ trên thân thể Lâm Duẫn Chi buông xuống, lắc hông đến gần Thất Nhàn: “Tiểu ca nhi a, thật là tế da nộn thịt, tỷ tỷ đây rất thích.” Thất Nhàn đột nhiên cảm giác sau lưng một trận lãnh hàn, nụ cười nịnh hót, lời lẽ kỳ quái khiến Thất Nhàn cảm giác như mình là Đường Tăng đang bị yêu tinh đánh giá, chính mình nghiễm nhiên trở thành mồi ngon, đặt ngay trước mặt. Nữ nhân này làm cho người ta cảm giác nàng thật sự là rất giống Chiến gia hồ ly Chiến Nhược Thủy. Thất Nhàn nhếch miệng: “Được Đường tỷ yêu thích là phúc phận của Thích mỗ.” Tay phải Đường tỷ chấp lại quạt hương, che đậy ở môi, nụ cười cũng không giảm: “Chẳng qua là với niên kỉ tiểu ca nhi lại tới loại địa phương như Thanh Đường Viên ta có thể hay không khiến người trong nhà lo lắng?” Thất Nhàn lại nhếch miệng lên. Người trong nhà? Đường tỷ này là muốn hướng nàng nhắn nhủ cái gì sao? “Đường tỷ, chúng ta là đến tìm người.” Lôi Dã tiến lên một bước, nói. Lại cùng nữ nhân này dây dưa tiếp, chánh sự sẽ chậm trễ mất. Đường tỷ liếc nhìn hắn một cái: “Tới nơi này của chúng ta dĩ nhiên là để tìm người, chẳng lẽ gia đây không phải là đến tìm người? Nói đi, là muốn tìm tiểu Đào Hồng, hay là tiểu Lê Hoa a?” Nàng thật là xem bọn họ là khách làng chơi, cứ trêu ghẹo quanh co. “Lôi đình chấn, Phong vân lên.” Lôi Dã nhẹ giọng nói. Đây là ám hiệu liên lạc. Đường tỷ lúc này mới thu hồi nụ cười, trên dưới đánh giá Lôi Dã một phen: “Vân trung lẫm, Húc nhật thăng.” Lại quét mắt về phía Lâm Duẫn Chi, cuối cùng đem ánh mắt rơi vào trên người Thất Nhàn: “Nguyên lai là chư vị, Đường nhi ánh mắt thật vụng về. Chẳng qua là, vị tiểu ca này cũng là?” Thất Nhàn cười cười: “Cố vấn bên ngoài mà thôi.” Tuy nói muốn giúp Lôi Phong quân một tay, nhưng tôn chỉ lúc ban đầu vẫn không thể biến đổi, ở nơi này chuyện phản Đế thật đúng là quá phiền phức, nàng cũng không muốn chọc đến loại đại phiền toái này.” Cố vấn bên ngoài?” Đường tỷ thản nhiên cười: “Tiểu ca nhi dùng từ thật đúng là mới lạ. Ta nghĩ có tiểu ca nhi ở đây, lần gặp mặt này tuyệt đối sẽ là thành công.” Thất Nhàn cau mày, Đường tỷ này thật đúng là đối với nàng có phần nắm chặc a. “Chư vị đi theo ta. Chủ tử đã đợi tại gian trong.” Đường tỷ chuyển hướng về phía Lôi Dã, nói. Mấy người đi theo Đường tỷ lên lầu, đi vào nhã gian. Bên trong nhã gian, một nam tử áo đen ngồi một mình trong đó, trên mặt là một cái mặt nạ màu bạc che dung nhan bản thân, vẫn như cũ tản mát ra một loại hơi thở vương giả không thể xâm phạm. Đây chắc là tiểu Dực Vương trong truyền thuyết kia đi, quả nhiên đủ thần bí, ngay cả mặt cũng muốn giấu kín. Mặt Lôi Dã là bởi vì quá mức hung ác mới không thể không che lại, chẳng lẽ Hách Liên Vân Lẫm này cũng vì nguyên nhân tương tự? “Chủ tử, bọn họ đến.” Đường tỷ tiến lên bẩm báo. Hách Liên Vân Lẫm nhẹ gật đầu: “Đi xuống đi.” Thanh âm trầm thấp ám ách khiến Thất Nhàn cau mày, thanh âm lãnh liệt không có nhiệt độ hiển lộ rõ ràng chủ nhân nên là người bạc tình đi. Đường tỷ theo lời lui ra, vì mấy người khép cửa phòng lại. Thất Nhàn quay đầu liền nhìn thấy khóe miệng Đường tỷ vung lên một nụ cười quỷ dị, trong lúc nhất thời sau lưng nàng như có một trận ác hàn. “Vị nào là Lôi Phong trại chủ?” Hách Liên Vân Lẫm nói thẳng, giương mắt quét về phía ba người vừa tiến vào. Sóng mắt lưu chuyển, thoáng cái như dừng lại trên người Thất Nhàn. Vốn là ánh mắt lạnh nhạt lại như lộ ra vẻ âm u không dứt, làm cho nội tâm Thất Nhàn càng buồn bực. Đây là lần đầu tiên nàng gặp mặt Hách Liên Vân Lẫm đi, nhưng làm sao nàng cảm giác giống như chính mình thiếu hắn mấy trăm vạn bạc thế? Đại khái cảm giác được hơi thở của Hách Liên Vân Lẫm chợt biến hóa, Lâm Duẫn Chi tiến tới một bước, che ở trước mặt Thất Nhàn: “Dực Vương, vị kia mới là Lôi đương gia.” Lôi Dã lấy duy mũ xuống, ôm quyền: “Lôi Dã ra mắt Dực Vương.” Hách Liên Vân Lẫm không nhìn hắn, lại nhìn thẳng Lâm Duẫn Chi: “Vậy các ngươi đây là ai?” Lâm Duẫn Chi chỉ cảm thấy mình giống như là bị sói nhìn thẳng, trong lúc nhất thời mồ hôi lạnh tuôn ra không dứt, hắn chắc chắn bản thân chưa từng quen biết vị Dực Vương này, nhưng ánh mắt người này nhìn hắn giống như là kẻ đã đoạt thê, dâm loạn hài nhi của hắn vậy? Bản thân hắn khiến người chán ghét như thế sao? “Hai vị này là thượng khách của Lôi Dã. Không ngại.” Lôi Dã nói. “Thích Huyền ra mắt Dực Vương.” Thất Nhàn từ sau lưng Lâm Duẫn Chi đi ra, thoải mái hành lễ. Người ở địa vị cao luôn có bệnh đa nghi rất nặng, rất dễ hiểu thôi. “Khi nào thì Lôi Phong quân để nữ nhân làm thượng khách rồi?” Hách Liên Vân Lẫm quét mắt như gió thu cuốn hết lá vàng hướng về phía Thất Nhàn. Thất Nhàn khiêu mi, Dực Vương này đang kỳ thị phái nữ một cách trắng trợn sao? Không đợi nàng mở miệng, Lâm Duẫn Chi cũng vì nàng ôm bất bình: “Sao có thể so sánh Thích muội với những nữ tử bình thường khác? Dực Vương sao có thể vì một cây tử mà lật úp cả một thuyền?” Hách Liên Vân Lẫm híp mắt nhìn về phía Lâm Duẫn Chi. Lâm Duẫn Chi chỉ cảm thấy cả người lạnh như băng, Dực Vương này thật đúng là bụng dạ hẹp hòi, người như vậy thật có thể thành đại sự sao? Lập tức, Lâm Duẫn Chi ôm quyền: “Là Duẫn Chi mạo phạm.” “Dực Vương không cần lãng phí thời gian so đo cùng tiểu nữ tử, vẫn là bàn vào chủ đề chính hôm nay thì tốt hơn.” Thất Nhàn nói. Nên dùng tốc độ ngắn nhất giải quyết vấn đề chính hôm nay, nàng cũng không muốn cùng đại nhân vật này chung đụng trong thời gian quá dài, nói không chừng người này chính là Đế Vương ngày sau. Đế Vương gia là vô tình nhất, một khi không hài lòng, đó chính là đại họa có thể mất đầu. Người như thế không nên trêu chọc, không thể trêu chọc, cách xa xa là tốt nhất.