Nhân sinh từ dò mìn bắt đầu

Chương 45 : navigame tìm đến cửa

“Vị này không biết còn lời dọa dẫm nào muốn nói nốt không?” Thấy còn lại một người vẫn chưa chịu đi, Tịch trở nên mất kiên nhẫn muốn đứng lên. “Ha ha, xin anh bình tĩnh một chút nghe tôi nói. Mục đích của tôi không giống với những người vừa rồi.” Dứt lời người này thò tay vào túi lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Tịch: “Xin tự giới thiệu. Tôi là Kiên, nhân viên thuộc bộ phận thiết kế của Navigame.” Thấy Kiên tỏ ra lịch sự khác hẳn những người kia, Tịch nhanh chóng ổn định cảm xúc tiếp lấy tấm danh thiếp: “Ồ, vậy mong anh bỏ qua cho. Vừa rồi tôi có hơi xúc động.”  “Không sao. Thực ra tôi theo đội ngũ đến đây cũng là vì thông tin liên lạc của Dương Khoa mà thôi. Có điều tôi xin đảm bảo một lần nữa, mục đích của tôi và Navigame hoàn toàn khác những người vừa rồi, chúng tôi cam đoan sẽ không động chạm một chút nào tới thành quả mà bên anh đã đạt được.” “Tôi không hiểu ý của anh lắm, anh nói thế nghĩa là gì?” “Thôi chúng ta cứ nói chuyện một cách thẳng thắn đi, che giấu mãi mệt lắm.” Kiên bỗng nhiên nở nụ cười: “Trông bộ dạng tự tin của anh ban nãy là tôi biết công ty anh đã nắm chắc quyền phát hành “Slither” trong tay rồi. Anh và Dương Khoa chắc chắn đã đạt thành thỏa thuận từ trước, chỉ khổ cho những công ty kia đến bây giờ vẫn còn không nắm được tình hình.” “Nếu anh đã biết thế thì mục đích của anh là gì?” Thấy Kiên nhìn ra vấn đề, Tịch cũng không tiếp tục che giấu. “Vì bản thân cậu ta.” “Vì bản thân cậu ta? Công ty anh muốn chiêu mộ Dương Khoa?” “Đúng thế. Không giấu gì anh, Navigame đang triển khai một dự án sắp đi vào hoàn thiện, tuy nhiên hiện tại dự án đang bị chững lại bởi vấn đề ý tưởng khiến đội ngũ phải đi tìm phương án giải quyết. Qua tiếp xúc tại hội chợ GamExpo, chúng tôi đều cho rằng Dương Khoa chính là mảnh ghép cuối cùng mà đội ngũ dự án còn thiếu. Vậy nên công ty cử tôi đến để hy vọng anh có thể chia sẻ thông tin liên lạc của Dương Khoa với chúng tôi, để chúng tôi có thể đưa ra lời mời tham gia dự án một cách trực tiếp. Như anh biết đấy, cậu ta đã che giấu tất cả thông tin liên lạc tại Hiệp hội Trò chơi rồi.” “Trên đó vẫn còn hòm thư mà, sao anh không gửi lời đề nghị qua thư cho cậu ấy?” “Anh nghĩ rằng tôi chưa làm sao? Không có hồi âm, đoán chừng cậu ta còn chẳng thèm đọc ấy chứ.” Kiên nở một nụ cười khổ: “Cho nên tôi mới đường đột tới đây hòng đạt được một phương thức liên lạc khác khả quan hơn. Chẳng hạn như số điện thoại, là đối tác chắc chắn anh có số liên lạc của cậu ta phải không?” “Đúng.” “Vậy thì tôi sẽ không vòng vo nữa. Tôi muốn có được số điện thoại liên lạc chính thức của Dương Khoa, hi vọng anh có thể cung cấp cho chúng tôi. Nếu được, thay mặt cho Navigame tôi xin cảm ơn sự hợp tác của anh và cho dù chuyện có thành hay không, chúng tôi vẫn sẽ có hậu tạ đáp lại cho anh và công ty.” Giọng nói của Kiên vô cùng chân thành. Có điều Tịch vẫn còn cảm thấy băn khoăn: “Làm sao tôi biết được những điều anh vừa nói là sự thật?” “Navigame đã, đang và trong tương lai gần sẽ không nhảy vào bất cứ thể loại trò chơi nào khác ngoài thể loại nhập vai. Cái này vừa vặn không trùng với thể loại trò chơi mới nhất của Dương Khoa nên anh không phải lo chúng tôi nảy sinh tâm tư chiếm đoạt. Hơn nữa hệ máy di động lại càng không phải đối tượng phát triển của Navigame, cho nên giữa hai bên chúng ta sẽ không xảy ra xung đột lợi ích. Không biết lý do này đã đầy đủ tính thuyết phục để anh có thể thả người chưa?“ “Nếu chưa, vậy thì còn một điều riêng tư tôi có thể chia sẻ. Đó là chúng tôi chỉ mời Dương Khoa tới đảm nhiệm vai trò cố vấn kiêm chức cho một dự án này mà thôi. Một khi dự án kết thúc, chúng tôi sẽ trả lại cậu ấy về cho công ty của anh, cho nên anh không phải lo việc mất đi đồng bọn hợp tác.” “Đấy, tôi đã trình bày hết mọi thứ có thể rồi. Giờ quyết định là ở anh.” Dứt lời Kiên với tay đến ấm cà phê đặt bên cạnh bàn tự rót cho mình một tách để thưởng thức. Nghe Kiên nói hết Tịch ngả người ra ghế vuốt cằm suy tư. Khác với SmileIndie, Navigame là một công ty hoạt động lâu đời, tiếng tăm trên thị trường tương đối tốt nên những lời đảm bảo vừa rồi có thể tin cậy được. Mà theo trí nhớ của anh Navigame đúng là đã từng có tuyên bố không chen chân vào phân khúc giải trí di động trong quá khứ. Cộng thêm việc Navigame chỉ muốn mời Dương Khoa làm công việc kiêm chức thế nữa thì hai bên chia sẻ thông tin chắc không có vấn đề gì. Ngươi đi đường lớn của ngươi, ta đi ngõ nhỏ của ta, chẳng ai phải nhường đường cho ai hết. Hơn nữa từ lời trong nói của Kiên, Tịch nhìn ra được rất có thể mọi người đã hiểu nhầm mối quan hệ của SmileIndie và Dương Khoa, cho rằng hai bên là đối tác mật thiết của nhau. Nhưng sự thật đâu phải như vậy? Hai bên chỉ là hợp tác bình thường với nhau mà thôi, tựa như ra chợ mua thịt mua cá vậy.  Thế nhưng việc giấu nhẹm thông tin của cả hai phía chắc đã làm tất cả mọi người tưởng lầm thành như vậy. Ngay cả người trước mặt anh đây cũng không ngoại lệ. Nếu thế thì câu chuyện sẽ đi theo một góc nhìn khác: đó là SmileIndie nắm quyền chủ động giữ hay thả người, mà Navigame là bên đi cầu cạnh. Nếu SmileIndie quyết định giúp đỡ Navigame, họ chắc chắn sẽ có lợi, thậm chí là lợi lớn. Không cần bàn đến chuyện hậu tạ này kia, chỉ cần công ty kết giao được với Navigame đã là một thành quả đáng để chúc mừng rồi. Navigame không phải là một công ty lỡ cỡ như SmileIndie. Là người thắng lớn nhất trong cuộc chiến lật đổ GETA, hiện tại nó đang nắm giữ rất nhiều ưu thế vượt trội so với những kẻ đồng hành trong giới. Cho nên đối địch với Navigame tức là đối địch với một đối thủ hùng mạnh, mà làm bạn với Navigame lại là làm bạn với một đồng minh cường đại. Tịch không quá sợ cái trước, nhưng so với đó anh càng không chê cái sau nếu như có thể lựa chọn. Thương trường mà, nhiều khi cũng phải có cho mình những mối quan hệ tốt đẹp, nhất là khi hai bên không xâm phạm đến lợi ích của nhau. Nếu như ai cũng cho là kẻ địch thì sẽ lại đi vào vết xe đổ của GETA. Cân nhắc giữa lợi và hại trong phút chốc, trong lòng Tịch hoàn toàn nghiêng về chia sẻ thông tin liên lạc Dương Khoa cho Kiên. Song vẫn còn một điều làm anh băn khoăn: không biết chuyện này có làm mất lòng Dương Khoa hay không. Dù sao thì chính cậu ta là người quyết định phong bế thông tin. Hiện giờ chưa biết ý định của cậu ta với chuyện này thế nào, chẳng may hành động làm lộ ra ánh sáng này khiến cậu ta phật ý thì mất nhiều hơn được. Bởi vì “Slither” anh còn chưa nắm vào tay a! Lợi ích trước mắt còn chưa nắm được, vậy thì tính đến mấy mối quan hệ cao xa làm gì. Suy nghĩ rất lâu, cuối cùng Tịch quyết định chơi an toàn: “Ừm, về cơ bản thì tôi đồng ý chia sẻ thông tin Dương Khoa với anh. Song như tôi đã nói từ đầu, chuyện này là do cậu ta chủ động đề nghị không tiết lộ thông tin. Tôi không làm chủ chuyện này được, cho nên hay là thế này đi: ngay bây giờ tôi sẽ liên lạc với Dương Khoa để cậu ấy tự mình định đoạt việc này. Như thế được không? “Tất nhiên là được.” Kiên vui vẻ đáp lời, tay đặt tách cà phê xuống. Trông thấy thế Tịch lén thở ra một hơi rút điện thoại bấm số, trong lòng chỉ hi vọng Dương Khoa đồng ý. ... Hôm nay cũng là ngày đầu tiên trong đợt cấm túc một tuần lễ của Dương Khoa. Khác với người tiền nhiệm, đối với hắn chuyện này chẳng có gì to tát. Không đi ra ngoài cũng được, hắn còn có một đống công việc còn phải lo kia kìa. Sau khi ăn một bữa sáng ngon lành, tinh thần khoan khoái Dương Khoa chạy tọt lên phòng khóa kín cửa lại, mở tủ lôi Btop ra bắt đầu mưu đồ nghiệp lớn. --- Danh vọng: 4948 --- Dung lượng đã sử dụng: 305,29 MegaBytes / 5 GigaBytes Nhìn số điểm danh vọng tiếp tục gia tăng Dương Khoa xoa xoa tay đắc ý. Tối đêm hôm qua sau khi dỡ hết đồ đạc ra khỏi vali, hắn thuận tay mở Btop lên để xem thông tin cập nhật thế nào. Sau khi nhìn thấy số điểm danh vọng cao chót vót hắn ngã ngửa ra sàn đúng nghĩa đen luôn. “Sao tăng lên nhiều quá vậy?!” Trong đầu hắn lập tức nghĩ đến cảnh lên bục nhận giải ba tại hội chợ GamExpo, song chỉ được vài giây hắn lại thấy không hợp lý cho lắm. “Slither” còn chưa được tung ra thị trường, tiền đồ như thế nào còn chưa rõ thì không thể đem lại số danh vọng cao như vậy. Hoàn toàn không phù hợp so với tỷ lệ danh vọng tăng lên của những lần phát hành trò chơi trước đó. Trước đó. Trước đó? Phải rồi, sao hắn lại quên chứ? “Bejeweled” phát hành trên toàn thế giới! Đúng lắm. Lý do này hợp lý hơn nhiều. Thời gian trò chơi phát hành trên thế giới trùng với lúc hắn chuẩn bị tham dự GamExpo, cho nên hắn quên bẵng đi việc theo dõi thông tin trên Btop. Danh vọng tăng vượt mốc, khỏi phải nói đêm hôm qua hắn vui vẻ đến nhường nào. Ngay cả lúc đi ngủ miệng của hắn vẫn cười, nước dãi ướt hết cả gối trông đến tởm! Quay trở lại hiện tại, sau khi cân nhắc nên tiêu xài thế nào cho hợp lý, Dương Khoa quyết định trước hết bổ sung hệ thống AI vào trò chơi “Slither”. “Hệ thống AI với mức độ đa dạng từ dễ đến khó. Luôn đảm bảo mỗi phòng chơi phải có ít nhất 300 con sâu đang hoạt động. Một khi người chơi bắt đầu tham dự vào phòng thì AI phải rút lui, nếu người chơi thoát ra thì AI gia nhập lại.” Những ý tưởng này đã sớm thành hình từ lần quy đổi thất bại trước, lần này Dương Khoa giờ chỉ cần nhớ lại mà thôi. --- Cần tốn 305 điểm danh vọng, phải chăng thực hiện? Ừm, nhìn thấy dòng thông báo có thể nâng cấp được thật là sung sướng. Để đổi luôn... ê khoan! 305? Con số quen thuộc làm Dương Khoa cảm thấy ngờ ngợ. Thế rồi hắn xoay người bật chiếc laptop đặt ở bên cạnh, tìm đến nhật ký lưu trữ trong máy mở ra. Từ khi khám phá ra cách hệ thống Btop vận hành, hắn đã tạo cho mình thói quen ghi chép số liệu thu thập danh vọng một cách thường xuyên để tiện cho công việc theo dõi tính toán.  Chỉ thấy số điểm danh vọng còn lại gần đây nhất, vào cái hôm hắn đổi bản cập nhật cho "Bejeweled” là 301. “AAAAAAAAAARRRRRRRRGGGGGGGGGGGGGGGG!!!!!” Một tiếng thét phẫn nộ vang vọng khắp cả căn nhà. “Này, hình như trên gác có tiếng gì đấy?” Bên thềm cửa ra vào, Dương Uyên cùng Ngọc Linh đang sửa soạn giày dép chuẩn bị đi làm. Nghe thấy một tiếng kêu thất thanh, Ngọc Linh nhíu mày nhìn lên trên tầng. “Mẹ ra xe trước đi, để con lên xem cho.” Dứt lời Dương Uyên quay lên gác, đi tới trước cửa phòng Dương Khoa gõ cửa. Âm thanh vừa rồi rõ ràng là của em cô. “Khoa à? Có chuyện gì đấy?”  “Chị Uyên à? Không có gì đâu chị ơi.” Tiếng của Dương Khoa trong phòng vọng ra. “Thật không đấy? Làm sao mà hét to thế?” “Thật mà.... Em vừa va vào chân ghế, đau quá nên mới kêu lên thôi.” “Đi đứng cẩn thận chứ! Có làm sao không, mở cửa ra chị xem nào.” Dứt lời Dương Uyên vặn tay nắm cửa loạch xoạch nhưng vô ích, cửa đã bị Dương Khoa khóa lại. “Không không không, không sao đâu chị. Em chỉ bị bầm tím một chút thôi.” Bên trong lại truyền ra thanh âm bổi rối của em cô, Dương Uyên càng nghe càng thấy ngờ vực. Nhưng đã sắp đến giờ làm việc phải đi luôn không muộn, cô chỉ đành dặn dò qua loa. “Được rồi, có bị làm sao thì xuống tủ thuốc dưới nhà lấy dầu xoa vào. Chị đi làm đây, ở nhà trông nhà nhé Khoa.” Nghe thấy tiếng chân bước đi xa, Dương Khoa thở phào nhẹ nhõm, may mà không để lộ bí mật. Thế rồi hắn hung hăng nhìn về phía Btop. Mẹ nó, hắn lại bị chơi một vố! Lần trước không đủ danh vọng để quy đổi, hẳn là vì thiếu tận 4 điểm! Vừa rồi Dương Khoa tức giận thực sự, may mắn Dương Uyên thấy bất thường đi lên gõ cửa phòng làm hắn giật mình tỉnh lại, nếu không e rằng trong phòng lại chuẩn bị thay một đợt đồ đạc mới. “Vuốt giận mau, vuốt giận mau.” Lẩm nhẩm đọc thần chú, khó khăn lắm Dương Khoa mới từ cơn giận dữ bình tĩnh trở lại. Hắn chậm rãi ngồi xuống trước màn hình Btop nhấn nút “Enter”. Dòng thác thông tin lại nạp vào trong đầu. “Không khó lắm, tập trung giải quyết vài ngày là xong.” Nhìn số điểm danh vọng còn lại, Dương Khoa chuẩn bị tính toán những nước tiếp theo. Đột ngột chiếc điện thoại bên cạnh đổ chuông gọi đến. “A lô.” “Khoa à, anh Tịch đây. Có chút chuyện cần trao đổi với cậu gấp!” “Vâng anh nói đi.” “Chuyện là thế này....”