Nhân Sinh Trong Sách
Chương 76
Tu Diệp Vân cảm thấy, gần đây hắn cùng Tức Vũ đặc biệt hữu duyên, được rồi… dù đây đều là Tức Vũ cố ý làm, có điều… hắn thật sự không nghĩ tới Tức Vũ lại nhanh như vậy đã tìm thấy Tu Trạch Vũ.
Vừa mới nhìn đến bộ dạng kia của A Đức, hắn liền nghĩ tới điều gì, đã bị Tức Vũ kéo tới nơi đây. Tức Vũ thấy hắn câu đầu tiên đó là, “Tu Trạch Vũ hoàn hồn.”
Tu Diệp Vân còn đang buồn bực, hay là hắn bất tri bất giác đã tiếp xúc với Tu Trạch Vũ? Nhưng là ai? Hay chính là A Đức bộ dạng suy yếu kia?
Tựa hồ nhìn thấu nghi vấn của Tu Diệp Vân, “Chính là A Đức kia.” Tức Vũ nói, “Hồn phách Tu Trạch Vũ tiến nhập thân thể A Đức, có điều bởi vì A Đức là một người sống, bởi vậy Tu Trạch Vũ tồn tại tựa như nhân cách thứ hai, nhưng mà, hắn cũng có suy nghĩ, bởi vậy, thường xuyên khiến A Đức hỗn loạn.”
Thì ra là thế, Tu Diệp Vân gật gật đầu, “Ta có thể đi xem hắn sao?”
“Đương nhiên.” Tức Vũ trả lời, “Đúng rồi, thương thế của hắn so với Minh Tuyết còn nặng hơn, ngươi đừng làm cho hắn quá kích động.”
Tu Diệp Vân gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu được. Đi vào trong phòng, nhìn đến lồng ngực Tu Trạch Vũ hơi hơi phập phồng, Tu Diệp Vân nói không nổi tư vị trong lòng. Ngồi vào bên giường, sờ sờ mặt Tu Trạch Vũ. Đầu của y được Tức Vũ xử lý tốt lắm, lọng tóc lẳng lặng dán trên trán, Tu Diệp Vân đẩy lọng tóc ra, sau đó hôn lên cái trán trơn bóng của Tu Trạch Vũ.
Vươn tay, nhẹ nhàng nâng người lên, sau đó ôm vào trong ngực. Vuốt cái ót y, hôn lên sợi tóc mềm mại. Ngày đó, Tu Trạch Vũ vẫn không tỉnh, Tu Diệp Vân cũng không trở về.
Đến buổi tối, Tức Vũ xuất hiện, “Ngươi không đi?”
“Ta muốn chờ hắn tỉnh lại.” Tu Diệp Vân chớp mi, “Hy vọng hắn tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy là ta.”
Tức Vũ run rẩy, “Thực buồn nôn.” Sau đó, nhìn Tu Diệp Vân vẫn ôm Tu Trạch Vũ, tựa như ôm một món đồ chơi, chốc lát lại thân thân, chốc lát lại thuận thuận tóc người nọ, tóm lại, là đem toàn thân Tu Trạch Vũ từng nơi từng nơi đều sờ soạng một lần, làm cho hắn nghĩ tới nữ hài tử hiện đại thích búp bê siêu tinh xảo… “Ai… Ngươi hôm nay sẽ ngủ ở phòng này đi? Lát nữa ta cho người mang chăn bông đến.”
“Cám ơn.” Tu Diệp Vân gật đầu. Nói thật, có đôi khi cảm thấy thực có lỗi với Tức Vũ, bởi vì từ khi gặp Tức Vũ, đều là Tức Vũ trợ giúp hắn, “Này!”
“Thế nào?”
“Chờ hết thảy sự tình đều hoàn tất, ta tới giúp ngươi làm việc thế nào? Nhìn ngươi như vậy, hình như rất vất vả.” Tu Diệp Vân khẳng định, vẻ mặt của hắn cũng thực chân thành.
“Ngươi có phải là có chuyện gì muốn cầu ta?” Tức Vũ vừa nói vừa dùng ba ngón tay từ đầu trợt xuống.
Tu Diệp Vân khóe miệng kéo kéo, “Bị ngươi nhìn ra.” Sau đó, liền mặt dày nói ra, “Ta chính là… Muốn nhờ ngươi giúp ta đi xem Minh Tinh, còn có… Còn có Duẫn Phàm.”
“Minh Tinh không chú ý, Duẫn Phàm thì ta biết tình huống của hắn.” Tức Vũ nói, “Ta ngày đó mới biết được, ngươi giết Vân Na, nhưng ta nhớ rõ, hồi ấy Vân Na hại chết trượng phu của mình, đã đoạt quyền, nàng vừa chết, thú tộc còn không đại loạn? Vì thế, liền tới thú tộc xem một vòng, phát hiện hiện tại Duẫn Phàm đã là Nhiếp chính vương của thú tộc. Tộc nhân dường như đều thực tin phục Duẫn Phàm, phỏng chừng trước kia những chuyện Vân Na làm khiến người ta hận thấu xương.”
“Như vậy… Từ từ…” Tu Diệp Vân nhăn mi, “Duẫn Phàm là nhiếp chính vương? Ai là Vương của thú tộc?”
“Ách…” Tức Vũ dừng một chút, “Là ngươi.”
Tu Diệp Vân run rẩy.
“Hiện tại toàn bộ người thú tộc đều biết Vương của bọn họ kêu là Tu Diệp Vân, hơn nữa… Là người Nhiếp chính vương yêu nhất.”
“Hắn kỳ thật không cần như vậy…” Tu Diệp Vân thán một hơi, “Hắn cũng có nỗi khổ riêng, huống hồ, cho dù muốn bồi lại, cũng đừng cho ta cái vương vị kia, phiền toái…”
“Không nói chuyện đó, ta nếu có cơ hội, liền giúp ngươi đi xem Minh Tinh.” Nói xong, Tức Vũ liếc mắt Tu Diệp Vân, “Ta nói… Giờ này khắc này, ngươi có phải cảm thấy bản thân đặc biệt vô dụng?”
Tu Diệp Vân ôm Tu Trạch Vũ nắm thật chặt tay y, “Đừng niết vào vết sẹo của ta.” Nói thật, hắn đích xác cảm thấy như vậy, làm cho Tu Trạch Vũ Minh Tuyết sống lại, hắn cần nhờ Tức Vũ, muốn đi nhìn ái nhân một cái cũng cần tìm Tức Vũ hỗ trợ, mà chính mình, cái gì cũng làm không được…
“Ai… Không quan hệ, ngươi cũng là tình thế bắt buộc, nếu ngươi về tới Linh Vực, còn không phải thừa khả năng? Năng lực của chúng ta không giống nhau, không có quan hệ…”
“Ân.” Tu Diệp Vân gật gật đầu, nhưng… vẫn cảm thấy khó chịu. Tốt xấu… cũng đều là người hiện đại.
Lúc sau, Tức Vũ đưa chăn bông tới, Tu Diệp Vân nằm bên cạnh Tu Trạch Vũ, sau đó lôi kéo chăn, bao lấy hai người thực kín, nhất là Tu Trạch Vũ. Tu Diệp Vân trực tiếp ôm Tu Trạch Vũ vào ngực, trước khi ngủ còn hôn lên khóe môi y một cái.
Tu Trạch Vũ thật sự hiếm khi nào im lặng như vậy, bình thường sôi nổi ồn ào, khiến mình cũng có chút chịu không nổi. Thế nhưng hiện tại… Tình nguyện y đến phiền chính mình a.
Tu Diệp Vân có thể nói là một đêm không ngủ, luôn sợ mình ngủ say nghiêng người cuốn hết chăn làm đông lạnh Tu Trạch Vũ. Trước kia là cổ thi thể còn chưa tính, hiện tại chính là một người sống thực ấm áp a.
Có điều, cũng bởi vì Tu Diệp Vân ngủ không được, nên hắn có thể làm một việc, chính là… Khi Tu Trạch Vũ có dấu hiệu thanh tỉnh, hắn có thể trộm nhắm mắt lại, sau đó đợi Tu Trạch Vũ có động tác.
Được rồi… có chút nhàm chán…
Tu Trạch Vũ cảm giác mình nằm trong lồng ngực ấm áp, mở to mắt, hương vị quen thuộc làm cho y không khỏi nghi hoặc. Lặng lẽ dương mắt nhìn người ôm mình, sau đó ngây người. Y không thể tin được, bản thân cư nhiên bị Tu Diệp Vân ôm vào trong ngực.
Nhớ rõ lúc mới chết đi, bản thân sau khi tỉnh lại, đập vào mắt tất cả đều là thứ gì đó không quen thuộc, hơn nữa, bản thân cũng không thể điều khiển thân thể, chỉ có ngẫu nhiên có khả năng nhiễu loạn người nọ một chút. Sau lại, người nọ đạt được quán quân ở Mỹ thực đại hội, bản thân liền mất đi ý thức. Bây giờ là tình huống nào?
Hay là… Hay là mình đã thật sự chết rồi, sau đó cùng Tu Diệp Vân tới địa ngục hoặc là thiên đường?
Tu Trạch Vũ khổ sở ngồi dậy, sau đó sờ sờ mặt Tu Diệp Vân, “Diệp Vân… Ngươi thành quỷ cũng ưa nhìn như vậy…” Nói xong, lại nằm lại, sau đó ôm Tu Diệp Vân gào khóc, “Ô… Ngươi nói ta thế nào lại vô dụng như vậy… Ta thế nào ngay cả cứu ngươi đều làm không được… Ô…” Tu Trạch Vũ vừa khóc vừa đem nước mắt sát sát lên vạt áo Tu Diệp Vân.
Tu Diệp Vân vốn còn muốn cười, thế nhưng nghe đến Tu Trạch Vũ nói những câu sau, lại cười không nổi, hắn sờ sờ lưng Tu Trạch Vũ, “Đừng khóc, ngươi làm tốt lắm, vô dụng chính là ta…”
“Ân… Diệp Vân… Diệp Vân?” Tu Trạch Vũ lại ngồi dậy, “Ngươi tỉnh?” Nói xong, giống như nghĩ tới điều gì, “Thì ra quỷ cũng sẽ ngủ và tỉnh ngủ.” Vừa nói vừa gật đầu, Tu Trạch Vũ cảm thấy mình đã khám phá ra một lý luận vĩ đại, ánh mắt lóe quang, biểu hiện người này đang hưng phấn.
“Xem ra sau khi chết tư tưởng của ngươi lại càng ngây thơ.” Tu Diệp Vân nhẹ giọng nỉ non một câu, giọng điệu cũng mang theo vạn phần cưng chìu sủng nịch, lại đối Tu Trạch Vũ mà nói, “Đừng khổ sở, ngoan… Là ta rất vô dụng, mới chết thảm như vậy, ngươi dũng cảm như vậy, tại sao có thể nói mình vô dụng?”
“Bởi vì… Bởi vì ta không học Trì dũ thuật, cho nên… Cho nên mới theo ngươi cùng chết, ta thế nào lại không học Trì dũ thuật chứ?” Tu Trạch Vũ hỏi như vậy.
Tu Diệp Vân ngẩn người, sau đó nhíu mi, vừa mới chuẩn bị nói ‘xem ra ngươi không muốn theo phu quân cùng chết a’, Tu Trạch Vũ liền mở miệng trước hắn.
“Không… Ta còn thực hiểu chuyện nha, ta… ta đã đoán trước được sự tình, bởi vì… nếu ta học Trì dũ thuật, lúc ấy đau như vậy, ta nhất định sẽ nhịn không được mà chữa khỏi, như vậy… như vậy ta sẽ chết không xong, ta liền… ta sẽ ngay cả nhìn thấy ngươi cũng không được…” Tu Trạch Vũ ghé vào người Tu Diệp Vân, dùng mặt cọ cọ, “Ta… Ta đây thông minh như vậy, ngươi… Tu Diệp Vân ngươi mau khen ngợi ta một chút!”
Tu Diệp Vân không khen ngợi Tu Trạch Vũ, ngược lại liền ôm Tu Trạch Vũ nằm úp sấp, một phen kéo quần người nọ, sau đó thuận tay in lên mông y một cái tát, một dấu ấn hồng hồng năm ngón tay ở làn da trắng nõn cực kỳ chói mắt!
“Đau!” Tu Trạch Vũ phi thường sợ đau, tuy rằng chỉ là một cái tát, nhưng Tu Diệp Vân lại dùng mười phần sức lực, y nhe răng trợn mắt, “Ngươi làm gì đánh ta… Đau chết! Đau chết!”
“Ai cho ngươi đi làm cái chuyện đó, ân?” Tu Diệp Vân không để ý tới Tu Trạch Vũ kêu đau, mà tiếp tục đưa tay lên, mỗi một câu nói đều kèm theo một cái tát, “Ngươi thật vĩ đại có phải không? Cảm thấy mình chết theo ta rất vui vẻ có phải hay không, a?”
“Ô…” Tu Trạch Vũ nức nở một tiếng, vùi đầu trước ngực Tu Diệp Vân không nói lời nào, tùy ý Tu Diệp Vân đánh.
“Ngươi có từng suy nghĩ cho ta? Hoặc là nói, ngươi có từng suy nghĩ qua ý tưởng của ‘người lớn’?” Tu Diệp Vân thanh âm có chút run rẩy, nghe như giận dữ, chỉ là nhìn ánh mắt của hắn, mới có thể phát hiện nó đã mang theo nghẹn ngào, “Ngươi có nghĩ tới khi ta nhìn thấy thi thể ngươi cùng Minh Tuyết, sẽ có suy nghĩ gì… A?”
“Tu… Tu Diệp Vân… Ngươi… Ngươi đừng đánh… Ô…” Tu Trạch Vũ nghẹn miệng, cảm thấy mông sắp nở hoa rồi, thế nhưng không biết vì cái gì, nghe Tu Diệp Vân giáo huấn, tâm tình của y tốt lắm, chỉ là… Này thật sự là rất đau a.
“Ngươi muốn ta không đánh thì ta không đánh sao? Lúc này biết sợ đau … Khi đó lấy đâu ra dũng khí chứ!” Tu Diệp Vân lúc này đây lại không đánh tiếp, mà nhẹ nhàng vuốt ve tóc Tu Trạch Vũ.
“Đó là bởi vì muốn cứu ngươi!” Tu Trạch Vũ chợt ngẩng đầu, sau đó nhíu mày, “Diệp Vân… Ngươi khóc?”
“Không có!” Tu Diệp Vân như trước thanh âm hổn hển, hung hăng đem đầu Tu Trạch Vũ đè xuống, sau đó một lần nữa ôm lấy, “Ngươi…” Tu Diệp Vân nói một chữ, sau đó là thở dài.
Tu Trạch Vũ im lặng oa trong lòng Tu Diệp Vân, mở trừng hai mắt.
“Ngươi về sau… Đừng làm loại này chuyện ngốc nghếch đó nữa, nghe thấy không?” Tu Diệp Vân cuối cùng là nhu hạ thanh âm.
Tu Trạch Vũ cọ xát hai cái, xem như gật đầu.
“Ai…” Tu Diệp Vân bất đắc dĩ, muốn hắn nói cái gì cho phải đây? Ngẩng đầu, ánh mắt miết tới cái mông hồng hồng kia, Tu Diệp Vân cười cười, tựa hồ là đánh có chút ác liệt, “Mông còn đau hay không?”
Tu Trạch Vũ ngẩng đầu liếc Tu Diệp Vân một cái, “Đau… Đau chết …” Còn ủy khuất muốn chết…”Ngươi… Ngươi mau giúp ta nhu nhu…”
Tu Diệp Vân ngẩn người, sau đó không tiếng động cười cười, Tu Trạch Vũ trước kia tựa hồ thường xuyên nói với mình những lời này, chẳng qua, y hiểu được hiện tại chính mình phải nhu chỗ nào sao?
“Ngươi nhanh lên mà!” Tu Trạch Vũ mấp máy một chút, thúc giục Tu Diệp Vân.
“Ngươi xác định?”
“Làm sao vậy? Diệp Vân… Trước kia ta bị đụng chỗ nào, ngươi cũng đều nhu cho ta.” Tu Trạch Vũ bĩu môi, “Ngươi có phải chê ta rất phiền không… Kia… Kia tự mình nhu…”
“Được rồi được rồi! Hảo hảo nằm úp sấp cho ta!” Tu Diệp Vân buồn cười nhìn Tu Trạch Vũ, ngươi nói xem, người này trải qua sinh tử, thế nào tính cách một chút cũng chưa biến chứ? Vẫn giống tiểu hài tử như vậy. Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Tu Diệp Vân vẫn nhẹ nhàng giúp người nọ xoa nhẹ, “Thế nào, có thoải mái không?”
Tu Trạch Vũ gật gật đầu, có điều giống như có chút rầu rĩ không vui. Tu Diệp Vân cười cười, “Làm gì, còn mong chờ ta nhu thêm phần sắc tình?” Nói xong, liếm liếm lỗ tai Tu Trạch Vũ.
Tựa hồ là bị nói trúng tâm, hơn nữa Tu Diệp Vân khiêu khích, Tu Trạch Vũ mặt đỏ lên, “Ngươi… Ta…” Tu Trạch Vũ mím môi, tựa hồ không thể nói ra lời kế tiếp.
“Ha hả… Làm sao vậy?”
“Ta… đã nâng mô… mông… Ngươi… ngươi thế nào còn… còn không muốn? Ta nhớ rõ… ngươi là nam nhân bình thường.” Nói xong, Tu Trạch Vũ lại một bộ bừng tỉnh đại ngộ, “Ta đã biết, chẳng lẽ… Làm quỷ… sẽ không có năng lực đó?”
Tu Diệp Vân khóe miệng giật giật, “Ngươi ngu ngốc.”
“Chẳng lẽ không đúng như vậy sao…”
“Ngươi mới khôi phục, ta sẽ cầm thú như vậy sao?” Nói xong, lại nhu nhu mông Tu Trạch Vũ, “Hơn nữa, ta mới vừa hạ thủ nặng như thế, nào dám dùng sức? Sợ là đến lúc đó lại đau chết ngươi.” Nói xong, Tu Diệp Vân bất đắc dĩ hôn môi Tu Trạch Vũ, “Nói sau, chỗ này thứ nên có đều không có, ta mạnh mẽ tiến vào, ngươi chịu nổi loại đau đớn đó sao?”
“Nhịn không được…” Tu Trạch Vũ thành thực trả lời.
“Vậy hảo hảo ngốc cho ta, cái gì mà ‘đã nâng mông’ …” Tu Diệp Vân ngoài miệng nói như vậy, nhưng lại ở nơi Tu Trạch Vũ nhìn không thấy khẽ cười trộm, người này… vừa rồi cư nhiên quyến rũ mình? Nói như thế nào… cũng là ‘phụ thân’ a…
“Nga…”
“Ngươi thực cho rằng ta là quỷ?” Tu Diệp Vân chớp mi, đột nhiên nói.
“Chẳng lẽ không đúng?” Tu Trạch Vũ mê mang.
“…” Vì thế, Tu Diệp Vân chỉ có thể hảo hảo giải thích một lần, may mắn Tu Trạch Vũ chỉ là giống tiểu hài tử mà thôi, cũng không phải ngu ngốc.
Sau đó, Tu Diệp Vân ở chỗ này ngây người vài ngày, vì để Tu Trạch Vũ hoàn toàn khôi phục sức sống, dù sao thương thế của y quá nặng, nói đơn giản một chút, người này chính là linh thể bị thương, so sánh với thân thể bị thương thì nghiêm trọng hơn nhiều lắm.
Phải đợi Tức Vũ gật đầu nói không có việc gì, Tu Diệp Vân mới yên tâm, chuẩn bị đem người đi. Trước khi đi, Tức Vũ cười cười, “Lúc ấy ta nói ta không chỉ một lão bà, ngươi còn cảm thấy bất khả tư nghị, hiện tại… Chính mình cũng như vậy?” Nói xong, Tức Vũ sờ sờ cằm, “Xem ra ngươi ‘điều hòa’ không tồi.”
Tu Diệp Vân ngẩn người, sau đó lặng lẽ đối Tức Vũ nói, “Loại chuyện này, cũng phải nhìn thời cơ, nếu chuyện này không phát sinh, có lẽ… Ta cũng sẽ chỉ thích một người.”
“Nhưng mọi chuyện đã xảy ra, thuyết minh… Ngươi chính là mệnh trung chú định.”
“Các ngươi đang làm gì đó!” Tu Trạch Vũ từ trong phòng đi ra, lập tức tách Tức Vũ cùng Tu Diệp Vân ra, y phẫn hận nhìn Tu Diệp Vân một cái, sau đó đối với Tức Vũ nói, “Tuy rằng… Tuy rằng ngươi đã cứu ta… Nhưng mà… Ngươi cũng không thể đoạt lão công ta!”
“Thật có lỗi!” Tu Diệp Vân bất đắc dĩ hướng Tức Vũ cười cười. “Đưa chúng ta đi thôi.” Hắn kỳ thật rất muốn nói cho Tu Trạch Vũ biết, cũng không phải tất cả suất ca đều có JQ (gian tình) với nhau, liền như hắn cùng Tức Vũ…
“Xem ra ngươi cũng chưa ‘điều hòa’ tốt…” Nói xong, tự nhiên là giơ tay lên, đem tôn thần Tu Diệp Vân này cất bước, đương nhiên, còn cả thiên tôn Tu Trạch Vũ…
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
14 chương
15 chương
35 chương
10 chương