Nhân Sinh Kiếp Này Phải Yêu Em

Chương 63 : -- Ngày thứ Nhất (1)

Cô gật đầu nói "Vâng." rồi nhanh tay thu gom lại tài liệu đặt một chổ, sau khi gọi đặt xe xong, Lục An Kỳ trong lúc rãnh rỗi ngồi đợi anh, lại nghe được tiếng nước chảy rào rào trong phòng tắm, tự nhiên cô lại tưởng tượng ra thân hình cường tráng của anh, rồi những giọt nước lăn xuống từ trên da thịt rắn chắc của anh rồi đến... Lục An Kỳ vì những cảnh cô vừa tự mình nghĩ ra khiến cho khuôn mặt trắng nõn của cô đột nhiên nóng đến lợi hại, còn đang chìm trong tưởng tượng của mình, cô nhìn thấy cánh cửa phòng tắm được người kéo ra. Từ bên trong bước ra một người đàn ông ánh mắt sâu sắc, ngũ quan cân đối, khuôn mặt rõ ràng từng nét như được cắt gọt qua, không một góc chết, đang từng bước tiến đến gần cô. Dù chỉ là tưởng tượng, nhưng sao người đàn ông này lại đẹp trai tới như vậy? Dù anh ta bỗng nhiên nhăn mi tâm lại bước chân có chút nhanh về phía cô, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được khí chất và sự mạnh mẽ cường tráng của anh ta... Cô chép chép miệng nuốt nuốt nước bọt thầm nói. Trên đời lại còn có người đẹp trai như thế sao? Sau đó cô nhìn thấy người đàn ông đó đưa khuôn mặt sát vào mặt cô, nhìn chằm chằm cô gần một phút, cô còn đang ngơ ngác thì người đàn ông đó áp lòng bàn tay của anh ta lên trán cô cất giọng quan tâm. "Lục An Kỳ, cô bị làm sao thế? Trán không có nóng sao mặt cô lại đỏ như thế?" Ặc, thì ra không phải là mình tưởng tưởng ra, mà người vừa rồi là Hàn Chí Dương, anh ta mà biết mình đang nghĩ gì? Chắc có lẽ mình thật khó sống. =.=" Anh sau khi hỏi xong đợi gần mười giây không nghe Lục An Kỳ nói chuyện, lại nhìn ra cô đang lúng túng càng làm cho mi tâm anh cau chặt hơn, anh đưa bàn tay lên sờ vào khuôn mặt Lục An kỳ vẫn không thấy quá nóng! Rốt cuộc cô ấy bị làm sao? Còn tính lên tiếng hỏi cô lại lần nữa thì Lục An Kỳ bất ngờ đứng bật dậy, hai mắt đảo tròn nhìn lung tung lắp bắp nói. "T..ôi." "Tôi không.. Việc gì..Cái đó.. Tôi về phòng lấy chút đồ anh.. Xuống đại sảnh trước đi, tôi sẽ rất nhanh theo sau." Nói rồi cô không đợi cho Hàn Chí Dương kịp phản ứng, liền ba bước thành hai đi thật nhanh ra cửa, rồi không màng đóng cửa lại giúp anh, đi như chạy về phòng của mình đóng mạnh cửa lại rồi đứng áp lưng vào cửa. Cô đứng gần ba phút mới từ từ nâng cánh tay nhỏ lên áp sát vào ngực trái, cô cảm nhận được trái tim cô vẫn còn đập rất nhanh, như muốn nhảy khỏi lồng ngực của cô vậy! Cô tự trách bản thân thật ngốc, tại sao có thể lầm tưởng giữa hình ảnh trong ảo tưởng và người thật chứ, suýt chút nữa bị anh ta phát hiện ra, cô lại có ý nghĩ vớ vẫn như thế, chắc chỉ còn nước tìm cái hố nào đó mà chui vào vì ngượng... Lục An Kỳ khuôn mặt còn đang nhăn nhó, thì cánh cửa được người gõ lên, sau đó là giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên. "Lục An Kỳ, cô như thế nào rồi? Có cần tôi gọi bác sĩ?" Anh ta vẫn chưa xuống đại sảnh sao? Bây giờ anh ta đang đứng trước cửa phòng mình, phải làm sao đây? Niếu bây giờ im lặng liệu anh ta có phát tiết không nhỉ? Không được, chọc anh ta nổi giận thì hậu quả cô không biết sẽ như thế nào! phải ra ngoài thôi! Đúng phải lập tức ra ngoài. Cô sau khi nghĩ thông, mới bắt đầu tập kéo giương cánh môi lên nhiều lần, tới lúc cô cảm thấy có thể cười được mới chậm chạp mở cánh cửa phòng mình ra. Nhìn thấy Hàn Chí Dương mi tâm cau chặt lợi hại, cô vội kéo khoé môi, nâng lên nụ cười, sau đó bước tới một bước, ngọt ngào lên tiếng. "Hi, Dương tổng, thật xin lỗi, khi nãy tôi hơi chóng mặt nên về phòng uống chút thuốc, bây giờ đã không sao, chắc anh đã đói rồi, chúng ta liền xuống dưới đi a." Hàn Chí Dương nhìn cô quan sát một chút, sau khi thấy những biểu hiện ban nãy đã không còn, mi tâm mới dần dần giãn ra, hơi động môi nghi ngờ hỏi. "Có thật đã không sao? "Ừm, thật đã không sao mà, chúng ta đi thôi." Cô sau khi lặp lại lần nữa lời của Hàn Chí Dương xác định là không sao, mới thấy anh không nói lời nào nữa quay lưng về phía cô, thẳng một đường đi tới thang máy. Lục An Kỳ cũng vội vàng đuổi theo anh, vào trong thang máy cô liền nhanh tay giúp Hàn Chí Dương ấn nút để xuống tầng trệt.