Nhân Sinh Kiếp Này Phải Yêu Em
Chương 103 : CHƯƠNG 103 -- KHẮC CHẾ KHÔNG ĐƯỢC NÓI YÊU (2)
Lục An Kỳ nhịn không được bật khóc thành tiếng, vừa đấm vào lồng ngực của Hàn Chí Dương, uất nghẹn nói.
"Hàn Chí Dương anh có biết tôi thích anh, yêu anh không?"
"Vì sao cứ cho tôi nhiều hy vọng như vậy, vì sao cho tôi nhiều thói quen ở bên cạnh anh như vậy?"
"Khiến cho tôi không có cách trở mặt ngừng yêu thích anh, sau đó anh lại cùng cô gái khác thân mật chung một chổ, bỏ mặc tôi một mình ngốc ở Phong Uyển khiến cho tôi đau lòng tới như vậy."
"Tại sao vậy.." hu hu hu.
Từng câu từng chữ Lục An Kỳ nói ra, tuy là uất ức tức giận của cô, nhưng lại khiến cho bức tường băng trong tim anh hoàn toàn sụp đổ, nơi mềm mại nhất trong lòng anh, liên tục dấy lên ngọn lửa hạnh phúc, hạnh phúc tới anh không biết nên làm gì mà nở một nụ cười tràn ngập tình yêu nhìn cô gái nhỏ.
"Nhìn thấy bộ dáng tệ hại này của tôi thật đúng ý của anh rồi đúng không? còn cười vui vẻ tới như vậy."
"Tôi ghét anh Hàn Chí Dương, anh có nghe thấy không, tôi ghét anh, rất ghét anh.."
Không muốn để cho Lục An Kỳ tiếp tục khóc, Hàn Chí Dương bất ngờ vòng tay qua eo Lục An Kỳ, áp sát người cô vào anh, rồi phủ lên môi cô một nụ hôn cuồng nhiệt, anh cảm giác được cả người Lục An Kỳ điều đang run rẩy, chân không có đứng vững, tựa vào người anh.
Anh động tác không có ngừng lại, tiếp tục triền miên dây dưa giữa răng và môi với cô, Lục An Kỳ bởi vì lần đầu hôn, cho nên cô hôn rất vụn vặt, anh hôn cho đến khi cảm thấy hơi thở của Lục An Kỳ sắp hít thở không thông, mới ngừng lại một chút, anh dùng hơi thở ấm nóng phun vào tai Lục An Kỳ từng chữ.
"Đừng khóc, anh sẽ rất đau lòng khi nhìn thấy người phụ nữ anh yêu khóc."
Sau đó lại tiếp tục dùng đôi môi mình chặn lên môi cô, hút lấy tất cả mật ngọt trong miệng cô, bàn tay tham lam bắt đầu di chuyển, thăm dò bên trong áo ngực của cô, vuốt ve mơn trớn của anh khiến cho cô tay chân không có chút sức, mặc cho anh tuỳ ý muốn làm gì.
Vừa hôn cả hai vừa di chuyển tới bên cạnh giường, quần áo trên người cô và anh dần dần được gỡ xuống, Hàn Chí Dương bởi vì đã rất lâu không làm chuyện đó, cho nên có chút gấp gáp, nhấc bổng cô đặt ở trên giường, rồi nằm đè lên trên người cô, tỉ mỉ hôn từng chút trên khuôn mặt, dần dần xuống cổ, dùng lưỡi ướt át liếm mút ở xương quai xanh, khiến cho cô phải nắm chặt ga trải giường, cố ngăn không cho phát ra tiếng kêu rên, rồi anh lại bắt đầu dời xuống một chút, ngậm mút một bên ngực cô, bàn tay kia tham lam xoa nắn bên ngực còn lại.
Anh muốn cô tới mức muốn ngay lập tức xông vào bên trong cô, nhưng vẫn cố cắn răng chịu đựng, tiếp tục hôn khắp nơi trên người cô, mỗi một nơi anh hôn qua, điều để lại dấu ký của riêng mình.
Cảm giác Hàn Chí Dương mang lại cứ liên tục không ngừng, làm cho Lục An Kỳ nhịn không được khẽ "Ưm" lên một tiếng, bàn tay cô cũng di chuyển sờ soạn khắp nơi trên lưng anh.
Tiếng kêu rên của cô như một loại thuốc kích tình liều mạnh, càng làm cho Hàn Chí Dương như sắp nhịn không được, liền vơ lấy chiếc gối bên cạnh đặt dưới mông cô, nhẹ nhàng tách hai chân cô ra, chen vào giữa, nơi đó của anh đã cứng rắn từ bao giờ, anh đặt thứ cứng rắn của mình vào nơi mềm mại của cô, dây dưa vờn qua lại một lúc, khiến cho nơi đó càng thêm ướt át, mới từ từ đẩy vào.
Nhưng lúc anh đang xông vào, thì bất ngờ đụng phải một thứ mềm mỏng ngăn cản lại, mà điều đó càng làm cho trái tim rực lửa của anh bởi vì hạnh phúc hung hăng run mạnh một cái.
Nhìn thấy Lục An Kỳ khẽ nhăn mặt, anh liền cuối người xuống mút nhẹ bờ môi của cô, cho đến khi cảm thấy cơ thể cô đã dần thích ứng, mới bất ngờ thẳng lưng đẩy mạnh vào bên trong.
"Á." Lục An Kỳ bởi vì đau mà kêu lên một tiếng, cô cảm nhận được nơi đó của cô có đủ loại cảm giác cùng một lúc, có đau rát, có tê dại, còn có.. Rồi bất tri bất giác bấm chặt móng tay vào lưng của Hàn Chí Dương thật mạnh đến rướm máu.
Anh không có để tâm vết thương trên lưng, mà dùng ánh mắt đầy cưng chiều nhìn cô, sau đó kề bên tai cô phun ra luồng hơi nóng ấm hỏi quan tâm: "Em có đau lắm không?"
Lục An Kỳ gương mặt đỏ bừng, cố mỉm cười nhẹ lắc lắc đầu nói: "Không sao." sau đó chủ động hôn lên má của anh một cái.
Nhận thấy cô toàn tâm hôn đáp trả, anh mới lại tiếp tục hôn mút lên môi, lên vành tai của cô, đợi gần một lúc sau, cho cô bé của cô hoàn toàn tiếp nhận vật thể hơi quá cở, anh mới bắt đầu động thân.
Cứ mỗi một lần anh đẩy thật sâu vào, điều là ôm xiếc chật chội, khiến cho từng thớ thịt trên người cô run lên tê dại, cảm giác mà cô chưa từng cảm nhận qua.
Cô ở bên dưới nhìn Hàn Chí Dương ở bên trên luôn hoạt động, mồ hôi trên người anh có lúc sẽ rớt xuống, rơi trên người cô, anh lúc này thật rất quyến rũ, làm cho cô như chìm trong núi băng biển lửa từ anh mang lại.
Trong những giây phút quyết định, anh đột nhiên gia tăng lực đẩy, hơi thở cũng bắt đầu có chút lạc đi, tiếng rên nũng nịu của cô cũng không nhịn được tràn ra, khiến cho cả căn phòng bốn phía điều là kích tình.
Sau khi kết thúc, anh không có gấp gáp đi tắm, mà trở người lại hôn thật lâu lên trán cô cảm nhận hơi thở ái muội khắp phòng, rồi kéo cô ôm vào trong lồng ngực nóng ấm của anh, đôi mắt khép hờ lại, tận hưởng cảm giác vừa cùng cô trải qua.
Truyện khác cùng thể loại
103 chương
409 chương
61 chương
40 chương
19 chương
10 chương