Nhạn phi thế thân của tà vương
Chương 2 : Ly cốc
Mạnh bá bá! – Tuyết Dạ đứng lên, vui vẻ nhìn người nam nhân đang chạy về phía mình. Namnhân có dáng người mạnh khỏe, tướng mạo bình thường, phía sau lưng hắn có đeo thêm một cái bao dài, khuôn mặt ngăm đen lộ ra một cỗ hưng phấn.
– Dạ nhi, hôm nay là sinh nhật con tròn 15 tuổi, mau xem Mạnh bá bá đem tới cho con cái gì này. – nam tử chạy tới gần rồi dở cái bao phía sau xuống.
Tuyết Dạ chăm chú nhìn, đó chính là thứ mà nàng ao ước bấy lâu nay – Hàn ngọc cầm. Cây đàn này rất đặc biệt, thân đàn làm từ hàn ngọc ngàn năm, dây đàn chia làm 9 cung, mỗi một sợi đều được làm từ chất liệu rất quý hiếm. Đây là một cây đàn cổ quý báu dị thường, nếu muốn có được nó chỉ e còn khó hơn lên trời.
Cơ Thương hơi nhíu mày, nói:
– Kiến Chi, cây đàn này ngươi lấy từ đâu vậy?
Mạnh Kiến Chi xoa xoa bàn tay lạnh như băng của mình, vui vẻ nói:
– Tiên sinh, bên ngoài đang loạn cả lên, người của Ngự Kiếm các giết chết thái thú Vân Giang, hoàng đế phái binh bao vây tiễu trừ, cả Vân Giang trở nên một đống hỗn độn. Trên đường đi ta có ghé qua Vân Giang, mọi người chạy loạn cầm cố nhiều thứ để lấy bạc nhưng ta phát hiện ra cây đàn thiên cổ nổi danh này đang bị bán vội vừa vặn mua được luôn.
Nghe Mạnh Kiến Chi kể lại thì mặt Cơ Thương chợt có chút thất thần:
– Rối loạn, thật sự đã bắt đầu rối loạn…
– Sư phụ, người nói cái gì ạ? – Tuyết Dạ tò mò nhìn về phía Cơ Thương, sư phụ vốn thong dong bình tĩnh lắm sao lại lộ ra vẻ mặt buồn thương như vậy.
Phục hồi lại tinh thần, Cơ Thương cười nhẹ:
– Không có gì, sư phụ chỉ nghĩ lại vài chuyện thôi.
Không hề nghi ngờ y, Tuyết Dạ xoay người nói với Thu Tuyền Tử đang ở phòng trong lục tìm thảo dược:
– Thu nhi, Mạnh bá bá tặng ta cây đàn Hàn ngọc, ngươi mau tới xem này.
Thu Tuyền Tử vẫn cúi tìm mấy thứ thảo dược cũng chưa có ngẩng đầu lên:
– Dạ Nhi, ta thấy rồi. – lúi húi một hồi, bỗng nhiên Thu Tuyền Tử ngẩng đầu lên, trong giọng nói mang theo trào phúng. – Thật không ngờ Mạnh Kiến Chi đệ nhất võ phu mà cũng có lúc lịch sự tao nhã thế này.
– Không phải vậy, con người sắt đá mấy cũng phải có nhu tình, huống chi là lão Mạnh. – một văn sĩ một thân áo xanh chậm rãi bước ra từ trong phòng, trong tay hắn còn có một cuốn sách.
Mạnh Kiến Chi nhìn hắn, giễu một tiếng:
– Diêu Thiết Cáp (miệng thép-ko phải khô cứng mà là như mấy ông luật sư ý), ngươi đi ra xem náo nhiệt chứ gì!?
Người này họ Diêu, tên Khôn, mồm miệng dẻo quẹo, cái lưỡi khéo đưa đẩy, đường nào cũng nói được, một khi hắn đối đáp với người ta thì ai cũng phải bại trận. Bởi thế người ta mới đặt cho hắn cái ngoại hiệu là Diêu Thiết Cáp.
Diêu Khôn lắc đầu, ngón tay gõ gõ vào cuốn sách, nói:
– Đã có tâm chí thì phải chịu cực khổ, muốn hứng thú tìm đến nhạc, có khí độ thì làm quan, lời nói hành động phải cẩn trọng. Lão Mạnh, ngươi bất mãn với Diêu Khôn ta, là vì tháng trước ta thắng ngươi một vò rượu hoa mai, cần gì phải mang thù tới tận lúc này chứ?!
– Nhìn xem, nhìn xem cái đức hạnh của ngươi kìa, ai giống ngươi chứ, đúng là đồ bụng dạ hẹp hòi! – Mạnh Kiến Chi liên tục lắc đầu.
Tuyết Dạ nhìn hai người cãi nhau thì cảm thấy rất thú vị:
– Diêu Thiết Cáp, đừng có thao thao bất tuyệt nữa, đều do người phá hư sư phụ rồi.
– Chậc chậc, tiểu nha đầu này, ngươi đúng là không lễ phép chút nào, Diêu Thiết Cáp là để ngươi gọi đó hả? – Diêu Khôn buông sách xuống, hướng về phía Tuyết Dạ quát léo nhéo.
Mọi người thì thấy không có cách nào đấu lại hắn nhưng không hiểu sao hắn thì lại không thể làm gì với tiểu nha đầu này.
– Tiên sinh, có thư! – một gã tiểu đồng chạy vào, trong tay cầm một phong thư.
Cơ Thương nhận lấy, bỏ bao thư bên ngoài ra xem xong nội dung rồi thuận tay quăng vào lò lửa ở một bên.
– Dạ nhi, nhanh đi chuẩn bị, sư phụ đưa con xuất cốc. – trong đôi mắt không chút gợn sóng chợt nổi lên một tia sáng quắc.
– Xuất cốc? – vì chuyện quá bất ngờ nên Tuyết Dạ ngây người đứng ngẩn.
– Đúng vậy, sư phụ từng đồng ý sẽ dẫn con đi thăm thú thiên hạ, hôm nay là sinh nhật 15 tuổi của con, coi đây như là món quà ta tặng con. – nam tử nhìn nàng, bình thản nói.
– Thật sao ạ! Thật sự sư phụ muốn dẫn con xuất cốc?
Namtử không nói thêm chỉ triển khai trên mặt một nụ cười ôn nhã.
– Vây bây giờ con đi chuẩn bị đây! – trong trái tim như có cái gì đó vỡ tràn ra, một thứ cảm giác hạnh phúc thỏa mãn khiến cho nàng vui sướng khôn cùng.
Đúng là sư phụ từng hứa với nàng, chỉ cần nàng trưởng thành thì người sẽ mang nàng xuất cốc, du ngoạn sơn thủy, ăn hết những món ngon trong thiên hạ. Không ngờ nguyện vọng này lại thành hiện thực nhanh như vậy.
Chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ, nàng chạy tới cửa cốc thì chỉ thấy một người Cơ Thương đứng đó.
– Sư phụ, những người khác đâu? – Tuyết Dạ khó hiểu.
– Chỉ có hai người chúng ta không được sao? Huống hồ chúng ta đi sẽ không trở về. – Cơ Thương vừa nói vừa đem áo choàng khoác cho nàng.
– Sư phụ! – ngực nảy dựng lên, một dự cảm không tốt đột nhiên ập vào lòng nàng. Tuyết Dạ ngẩng mặt lên, bướng bỉnh hỏi. – Vì sao? Con không muốn xa mọi người, con sẽ rất nhớ họ!
– Dạ nhi, không cần lo lắng, nếu con nhớ bọn họ thì bọn họ sẽ tới gặp con. – giọng nói của Tử Đại rất nhạt, rất nhẹ. – Vả lại đất nước Nam Thái rất đẹp, có lẽ con sẽ vui vẻ đến quên cả trời đất ấy.
– Nam Thái quốc? – không phải sư phụ nói dẫn nàng đi chu du thiên hạ sao? Sao lại muốn đi Nam Thái quốc?
Ánh mắt dịu dàng dừng lại trên mặt nàng, Cơ Thương rất muốn ôm lấy nàng song ánh mắt lại lơ đãng nhìn xuống chiếc mộc bài nhỏ đeo trên cổ nàng. Mộc bài được làm rất tinh xảo, trên bề mặt có khắc nhiều hoa văn kỳ quái, hình dạng của mộc bài cũng rất lạ giống như hình chữ “Thập”. Mặt trái mộc bái khắc một dòng chữ nhỏ màu đỏ, cũng là một thứ văn tự cổ quái, giống như chữ viết của một dân tộc thiểu số, cổ xưa nào đó.
Mộc bài này là tự tay hắn đeo cho nàng, lúc nàng được đưa vào sơn cốc thì nó đã nằm trên cổ nàng rồi. Dường như nó phải làm bạn với nàng cả đời, một khi tháo bỏ xuống thì hậu quả không thể nào tưởng tượng được.
– Dạ nhi, nhớ kỹ lời sư phụ, mộc bài trên cổ của con nhất định không được lấy xuống, con nhớ không!
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tử Đại thì ngực Tuyết Dạ lại cứng lại, cảm giác hồi hộp, bất an dần dần tràn khắp toàn thân.
– Sư phụ, người có thể nói cho Dạ nhi biết là mộc bài này dùng để làm gì vậy? – nàng đưa tay cầm mộc bài trên cổ nhưng khi tiếp xúc thì nó lạnh như băng.
– Dạ nhi, con phải tin tưởng sư phụ! – Cơ Thương đi lại phía sau nàng, mấy ngón tay thon dài cầm sợi dây màu đỏ treo mộc bài thắt nút lại.
– Đây là bùa hộ mệnh của con, phải vĩnh viễn mang trên người, bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu đều không được lấy xuống. Dạ nhi, con phải hứa với sư phụ!
– Dạ, Dạ nhi biết, sư phụ yên tâm, con nhất định sẽ không tháo nó xuống. – nàng gật đầu, kiên định nói.
– Biết là tốt rồi, Dạ nhi của sư phụ đã trưởng thành rồi… – Cơ Thương nhìn nàng trìu mến, mái tóc màu bạc cùng tuyết quang dung hợp tản mác ra mị lực dụ hoặc người ta.
Ánh mắt của Cơ Thương nhìn Tuyết Dạ có gì đó mê mang bất định như có một nỗi khổ riêng nào đó ắp đầy trong miệng mà không nói ra được. Nàng nhíu mày, nắm lấy ống tay áo của Cơ Thương, hỏi:
– Sư phụ, người có chuyện gạt con đúng không?
Nam tử cười nhạt, ngón tay thon dài nhẹ nhàng điểm lên đầu mũi nàng:
– Làm sao có thể, sư phụ vĩnh viễn sẽ không lừa gạt Dạ nhi!
Nàng còn muốn hỏi thêm một số chuyện nhưng cả người đã bị Cơ Thương bế đặt lên lưng ngựa. Hai cánh tay vững chắc đem nàng bao vào trong lòng ngực, con ngựa lao nhanh như bay; những hạt tuyết tát vào mặt khiến nàng thấy hơi ran rát. Tuyết Dạ cúi đầu muốn chui cả mặt vào trong áo choàng.
Nàng nắm chặt dây cương, trong lòng trống rỗng giống như mất đi cái gì đó. Quay đầu nhìn lại, ngay tại lối vào sơn cốc có một tảng đá lớn, trên đó có ghi ba chữ to cứng cáp: Thanh Tâm Cốc!
Thì ra tên của sơn cốc này là như vậy. Mười lăm năm, lần đầu tiên nàng nhìn thấy nó.
Lúc này, trên đỉnh đầu truyền tới một giọng nói thanh nhã, lạnh lẽo như băng tuyết ăn mòn vào xương tủy:
– Từ nay về sau tất cả mọi chuyện sẽ không còn bình yên nữa, Dạ nhi, con nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng, nhất định…
Giữa trời tuyết mịt mùng, hai người một ngựa dần biến mất như một chấm trắng nhỏ, tất cả mọi dấu vết đều từ từ tán đi theo gió.
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
85 chương
60 chương
50 chương
29 chương
41 chương
108 chương
734 chương