Nhân lộ thành thần
Chương 260 : Đề Nghị
Nhạc Bất Bại mỉn cười bước vào Vĩnh Hằng Học Viện.
Ánh mắt của mọi học viên đều đổ dồn về hắn.
Trong mắt đầy ngưỡng mộ cùng tôn kính.
Đây là một trong những người có vị trí cao nhất Đại Vận Thế Giới, đứng đầu liên minh chính đạo.
Quân tử kiếm Nhạc Bất Bại.
Là một bậc quân tử, nhân cách cao thượng, giữ gìn ổn định hòa bình cho Đại Vận Thế Giới.
Bất cứ nơi nào loạn lạc,chiến tranh, đau thương, nơi đó đều có dấu chân của Nhạc Bất Bại.
Nhân cách cao cả để tất cả mọi người đều phải ngưỡng mộ.
Nhạc Bất Bại cũng không do dự mỉn cười, hòa nhã nói chuyện với tất cả học viên Vĩnh Hằng Học Viện.
Cử chỉ tao nhã, quý phái, quyết đoán, toát ra khí chất của người đứng đầu liên minh chính đạo, lời nói hùng hồn, đầy thuyết phục, áp tỏa khí thế người nghe.
Nhận được sự tôn kính, ngưỡng mộ của tất cả mọi người.
Hiệu trưởng Vĩnh Hằng Học Viện nhìn thấy cảnh này.
Hai mắt không khỏi ánh lên vẻ u sầu buồn bã, trong lòng vô cùng lo âu phiền não, giống như có chút đau lòng lại có chút mất mác.
Nhưng rất nhanh liền ổn định lại tâm trạng.
Nở ra một nụ cười thân thiện, hòa nhã, nhiệt tình đi tới bắt tay Nhạc Bất Bại, đầy vui mừng nói.
“Nhạc huynh, thật vinh dự khi được đón tiếp huynh đến nơi đây.
Mời vào, mời vào...”
Nhạc Bất Bại cũng nở nụ cười hòa nhã, đầy chuẩn mực bắt tay viện trưởng Vĩnh Hằng Học Viện một cách thân thiết, gần gũi.
Nhưng sóng gió đôi khi lại bắt đầu từ những điều tưởng chừng như là chuyện tốt.
Bên trong phòng viện trưởng, Nhạc Bất Bại ung dung ngồi trên ghế nhìn Viện Trưởng Vĩnh Hằng Học Viện đang vui vẻ ca ngợi hắn anh minh thần võ, ca ngợi liên minh chính đạo bao năm qua thay trời hành đạo, giữ gìn ổn định cho Đại Vận Thế Giới, công lao to lớn không thể đong đếm khiến Vĩnh Hằng Học Viện nhỏ bé vừa được thành lập cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ, tự thẹn không bằng.
Nhạc Bất Bại nghe những lời này, không khỏi cười nhạt.
Trong lòng không khỏi thầm mắng tên cáo già xảo quyệt.
Nhưng hắn là người nắm giữ thế chủ động, là kẻ cầm chuôi dao hướng về phía kẻ khác, là người đứng ở thế trên, hắn cũng không cần vòng vo, vào thẳng vấn đề chính.
“Hiệu trưởng, lần này ta đến mục đích rất đơn giản là muốn hợp tác làm ăn với Vĩnh Hằng Học Viện.
Đôi bên cùng có lợi.”
— QUẢNG CÁO —
“Thứ nhất.
Vĩnh hằng học viện phải đồng ý sử dụng tờ ngân phiếu làm đồng tiền chung cho tất cả học viên sử dụng.
Bù lại, chúng ta sẽ có một số chính sách ưu đãi khi dùng tờ ngân phiếu mua lấy tài nguyên tu luyện.”
“Thứ hai.
Tất cả đan dược, pháp bảo, vũ khí của Vĩnh Hằng Học Viện đều phải do liên minh chính đạo cung cấp, Vĩnh Hằng Học Viện vĩnh viễn không được phép nghiêm cứu, chế tạo những loại phù chú, pháp bảo nguy hiểm có hại cho Đại Vận Thế Giới.
Bù lại chúng ta sẽ ưu đãi các khoản mua bán vũ khí với giá rẻ, cho phép học viên Vĩnh Hằng Học Viện đến những bí cảnh do chúng ta quản lý thu thập tài nguyên, cọ sát nâng cao tu vi cùng thực lực”
“Thứ ba.
Cho phép người của Liên Minh Chính Đạo tham gia đào tạo học viên.
Những nhân tài của Vĩnh Hằng Học Viện nếu muốn gia nhập liên minh chính đạo.
Có thể ngay lâp tức từ bỏ học viện tham gia làm tu sĩ liên minh chính đạo.
Học Viện không có quyền can thiệp hay từ chối.
Bù lại chúng ta cũng sẽ cung cấp môi trường tốt nhất, những người ưu tú nhất để đào tạo những học viên này một cách hoàn mỹ.”
“Thứ tư.
Các mỏ linh thạch Vĩnh Hằng Học Viện đào được, đều phải bán cho Liên Minh Chính Đạo khai thác.
Bù lại chúng ta sẽ cho Vĩnh Hằng Học Viện tự do buôn bán, giao thương với tất cả mọi tông môn.”
“Hiệu Trưởng, ngươi thấy đề nghị của ta thế nào...”
Viện trưởng một mặt tươi cười hòa nhã, vô cùng thân thiết bắt tay Nhạc Bất Bại, nhưng trong lòng vô cùng buồn phiền.
Hắn biết ngày này sẽ tới, nhưng không ngờ nó tới nhanh như vậy.
“Nhạc huynh, chúng ta đang bị liên minh ma đạo lôi kéo, chúng ta đứng về phía huynh sợ sẽ bị diệt môn.
Hơn nữa chúng ta cũng đang bàn giao làm ăn với vô số tông môn khác.
Chỉ sợ điều này hơi khó để ăn nói.
Xin huynh lượng thứ.
Ta cũng chỉ lực bất tòng tâm...”
— QUẢNG CÁO —
Nhạc Bất Bại không khỏi nở ra một nụ cười nhạt, vui vẻ rời khỏi phòng viện trưởng.
Nếu tên viện trưởng này đã không nghe lời bọn hắn.
Vậy thì giết chết hắn, thay thế bằng một tên viện trưởng ngoan ngoãn biết nghe lời bọn hắn lên thay thế.
Việc này hắn đã làm vô cùng quen thuộc.
Kẻ nào dám chống lại bọn hắn chỉ có CHẾT.
Từng bông tuyết bắt đầu rơi trắng xóa, lạnh buốt từng người qua đường.
Lâm Vũ đội lên đầu một chiếc nón lá rộng vành, mặc một chiếc áo cũ kỹ đã sờn vai, lạnh lẽo đi dưới bầu trời tuyết.
Hai bên vai hắn tràn ngập tuyết rơi, trắng xóa phủ kín cả người hắn.
Lâm Vũ ngước nhìn lên bầu trời, không khỏi thở dài một nàn khói, lạnh lẽo đến mức hơi thở của hắn lập tức biến thành hơi sương trong bầu trời tuyết.
Lâm Vũ sờ vào túi trữ vật.
Tiền trên người hắn cũng chẳng còn bao nhiêu, Lâm Vũ thở dài, lặng lẽ mang theo hắc cẩu cùng heo mập bước vào một quán ăn nhỏ bên vệ đường.
Trong quán ăn tràn ngập mùi ấm nóng của riệu nồng, mùi thơm phức của món ăn, tiếng người nói chuyện vô cùng ồn ào, náo nhiệt.
Lâm Vũ im lặng ngồi xuống một chiếc bàn trống, rũ bỏ từng hạt tuyết rơi trên người, phủ trắng xóa mặt đất.
Tiểu nhị rất nhanh liền đi tới, nở ra một nụ cười vui vẻ nói.
“Khách quan, người muốn dùng gì...”
Lâm Vũ nhìn vào ít tiền lẻ trên người, có chút thở dài nói.
“Cho ta ba cái bánh hấp, một vò riệu trắng.
Vậy là được rồi.”
Tiểu nhị rất nhanh liền gật đầu rời đi.
— QUẢNG CÁO —
Lâm Vũ nhìn về phía bản tin mới nhất của Đại Vận Thế Giới treo trên tường quán ăn, từng tin tức đều đập vào mắt hắn.
- Người đứng đầu liên minh chính đạo Nhạc Bất Bại mang theo thành ý muốn giúp đỡ Vĩnh Hằng Học Viện vừa được thành lập phát triển mãnh mẽ, xây dựng một liên minh chính đạo ổn định, bền vững tất cả vì sự phát triển của Đại Vận Thế Giới
- Các kim loại quý đang điên cuồng tăng giá, khiến giá trị tờ ngân phiếu bị giảm nhẹ.
- Tổ chức thế giới mới đã liên kết với liên minh chính đạo cùng vô số quốc gia, sắp công bố một sản phẩm mới trong tương lai : Vòng Cổ Tinh Thần, giúp người sử dụng bước vào thế tinh thần do tổ chức tạo ra, có thể bắt đầu sống một cuộc sống mới trong thế giới tinh thần, thậm chí tất cả các đồ vật trong thế giới tinh thần, cũng có thể trao đổi với nhau, đổi lấy tài nguyên tu luyện đang ngày càng thiếu hụt.
Được vô số tu sĩ có tầm ảnh hưởng, người nổi tiếng hưởng ứng.
Khiến vô số người bán đi linh thạch, tài nguyên, khoáng sản để đổi lấy các đồ vật trong thế giới tinh thần.
Bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng đa số tất cả đều là các tu sĩ ở dưới đáy xã hội đã chẳng còn hi vọng trong tay.
Cuối cùng là hình ảnh Tam Tinh Đế Quốc.
Trong vòng ba năm liên tục âm thầm cử một đoàn Vân Giao Long đưa đón một người tu sĩ bình thường từ vùng quê hẻo lánh đến kinh thành xa xôi để học tập, tu luyện, sau đó lại trở người này về.
Để người tu sĩ này không bỏ nỡ ước mơ tu luyện của bản thân, một hành động vô cùng đẹp đẽ, cao cả, đáng ngưỡng mộ khiến vô số người nể phục.
Lâm Vũ xem xong, không khỏi cười nhạt.
Chia cho heo mập, hắc cẩu mỗi người một chiếc bánh hấp, rót cho mình một chén riệu nóng.
Một hơi uống cạn.
Những việc này thì liên quan gì đến hắn..
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
77 chương
10 chương
12 chương
73 chương
34 chương
7 chương