Nhân lộ thành thần
Chương 259 : Liên Minh
Bá Vô Thiên nhìn Lâm Vũ, bật cười điên dại.
Trong mắt hắn, Lâm Vũ chỉ là một kẻ đáng thương.
Sớm muộn gì hắn cũng bị sức ép của thế gian này nghiền nát.
Lâm Vũ sớm muộn gì cũng sẽ giống như bọn hắn, gục ngã trước sự vô tình của thế gian này.
Bởi sức ép của nó là quá lớn.
Lâm Vũ hắn sẽ sớm nhận ra, tốt với kẻ khác khó đến mức nào, cái giá của nó đôi khi chẳng được gì, mà còn nhận lấy tổn thương.
Ác với kẻ khác vừa dễ, vừa có lợi ích cho bản thân, lại có thể thỏa mãn được dục vọng.
Kẻ như Lâm Vũ, không sớm thì muộn hắn cũng sẽ trở thành một tên sát nhân máu lạnh, giết người làm niềm vui thú, không có nhân tính.
Tất cả bọn hắn đều biết điều này
Đáng tiếc, hắn không được nhìn thấy ngày đó, ngày Lâm Vũ bị thế gian tước đoạt đi tất cả, trở thành một tên ác ma khát máu điên loạn.
“Rầm...”
Một vụ nổ vang lên, tất cả đều tan thành tro bụi.
Lâm Vũ bị thổi bay nửa thân trên.
Cả người toàn là máu tươi rơi xuống mặt đất.
Hờ hững nhìn Bá Vô Thiên chết đi.
Hắn cảm thấy trống rỗng, hắn nghĩ trả thù đem lại cho hắn cảm giác thỏa mãn, vui vẻ.
Nhưng không phải.
Hắn chỉ cảm thấy trống rỗng.
Hắn tự hỏi mình làm tất cả để làm gì, cuối cùng hắn còn lại được gì.
Trả thù không làm cho hắn vui vẻ, trả thủ cũng chẳng thể làm cho nỗi đau của hắn biến mất.
VẬY HẮN LÀM TẤT CẢ ĐỂ LÀM GÌ...
Lâm Vũ quay ra nhìn Nhược Khuê, Nhược Khuê nhìn cặp mắt lạnh lùng, băng lãnh, không có tình cảm ẩn sau chiếc mặt nạ sói không khỏi cảm thấy sợ hãi, cả người run nẩy bẩy ôm chặt lấy cây gậy trong tay hoảng sợ hét lớn.
“Ngươi muốn gì...Ngươi đừng qua đây...”
“NHƯỢC KHUÊ...”
Chợt một giọng hét lớn vang lên.
Long Ngạo Thiên hai mắt đỏ bừng đầy giận dữ, cả người bao bọc trong bộ giáp vàng óng, tràn ngập chính nghĩa, cưỡi một con Kim Long từ trên bầu trời lao vút xuống.
Hắn thấy người mình thích cả người đều là vết thương, hoảng sợ nhìn tên ác ma đeo mặt nạ sói.
“TÊN KHỐN NẠN...TA GIẾT NGƯƠI...”
Long Ngạo Thiên không do dự hét lớn, đâm thẳng xuống mặt đất.
Linh lực bùng nổ xé tan cả không gian.
Ba nghìn chân long liên tục gầm thét, sấm sét điên cuồng tàn phá xung quanh.
Dẫm nát mặt đất lao tới.
“Rầm..”
Long Ngạo Thiên bị đánh bay về sau, lăn lộn trên mặt đất.
Phun ra một ngum máu tươi.
Long Ngạo Thiên nắm chặt nắm đấm.
Hai mắt đỏ bừng như nứt vỡ.
Ba nghìn chân long bắt đầu trở lên giận dữ điên loạn.
Bộ giáp vàng từ từ hiện lên từng đường vân máu.
Long Ngạo Thiên đứng dậy.
Cả bầu trời bắt đầu đen kịt.
Mây đen điên cuồng vặn xoắn xoay tròn khổng lồ trên bầu trời.
Mặt đất run rẩy, nứt toạc chạy dài từng hố sâu.
Lâm Vũ nhìn Long Ngạo Thiên, rồi nhìn Nhược Khuê.
Cuối cùng lấy ra sợi dây chuyền muốn mang theo hắc cẩu và heo mập rời đi.
“Hệ Thống, mở ra trạng thái vô địch...”
“Bá Vương thần thể kích hoạt chế độ mạnh nhất...”
Linh khí điên cuồmg tích tụ vào người Long Ngạo Thiên.
Mặt trời dần dần chìm về phía Đại Vận Thế Giới.
Sức nóng ngày một nóng dần khiến cây cối cháy rụi.
Long Ngạo Thiên không do dự tung ra một quyền về phía Lâm Vũ.
“Rầm...”
Mặt đất lập tức nứt toạc nát vụn, bay vút lên trên cao.
Một hố sâu không đáy hiện lên trước tầm mắt, liên tục phun trào ra dung nham, không gian xung quanh không ngừng nứt vỡ, thời gian cũng không chịu nổi áp lực dần dần nát vụn.
Nhưng Lâm Vũ đã sớm biến mất.
“AAAAAAAAAA...”
Long Ngạo Thiên không nhịn được ngẩng mặt lên trời, tức giận gầm thét.
Muốn đuổi theo truy sát Lâm Vũ.
Nhưng một đôi bàn tay đã ôm chặt lấy hắn.
Khóc thút thít.
“Đừng...”
Long Ngạo Thiên nhìn Nhược Khuê đang ôm chặt lấy tấm lưng của mình run nẩy bẩy, không khỏi đau đớn, ôm trầm lấy Nhược Khuê.
“Cảm ơn huynh đã cứu ta.
Ta biết huynh nhất định sẽ tới cứu ta...”
Nhược Khuê nhìn Long Ngạo Thiên mỉn cười, vui sướng rơi những giọt nước mắt.
Long Ngạo Thiên nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên khuôn mặt Nhược Khuê, kiên định nói.
“Muội yên tâm, có ta ở đây không ai có thể làm hại được muội...”
Nhược Khuê không khỏi ôm chặt lấy Long Ngạo Thiên, vui vẻ nói.
“Ta tin huynh...”
Cách nơi đó không xa, Hắc cẩu cùng Lâm Vũ lặng lẽ bước ra khỏi cánh rừng.
Hắc cẩu nhìn Lâm Vũ nhịn không được hỏi.
“Lâm Vũ, ta cảm thấy để Nhược Khuê đi cùng Long Ngạo Thiên sẽ có chuyện không may sày ra.”
Lâm Vũ không khỏi mỉn cười có chút tự diễu nói.
“Thật ra Long Ngạo Thiên rất tốt.
Nếu công bằng suy nghĩ sẽ thấy Long Ngạo Thiên gần như hoàn mỹ.
Là nam nhân mà mọi cô gái trong thiên hạ đều mong muốn.
Đức độ, tài năng, hiệp nghĩa, là mỹ nam tử hiếm có trên thế gian, lại là một bậc kỳ tài tu luyện, mọi thứ đều tinh thông, khiến thiên hạ phải nể phục.
Quan trọng nhất là nhân phẩm của hắn.
Là người luôn đứng về chính nghĩa, luôn sẵn sàng hi sinh bản thân, tính mạng vì người khác, vì lẽ phải của thế gian, không sợ hãi hay mưu tính tư lợi cá nhân.
Hắn luôn kiên định trước lý tưởng của mình.
Nếu thế giới này không có những người như Long Ngạo Thiên.
Thì thế gian này chỉ toàn là hắc ám.”
Hắc cẩu im lặng đi theo Lâm Vũ, nó dần hiểu vì sao Lâm Vũ không giết Long Ngạo Thiên, dù có rất nhiều lần Lâm Vũ có cơ hội ra tay, vì thế gian này cần ánh sáng.
Một kẻ màu xám như Lâm Vũ chỉ có thể im lặng làm tất cả.
Còn một người có ánh sáng rực rỡ kiên định như Long Ngạo Thiên mới là người có hi vọng thắp sáng thế gian này.
Hiện thực luôn phũ phàng như vậy.
Đào Vân Long cùng đám người sau khi chạy thoát khỏi Lâm Vũ, không khỏi thở hồng hộc, hoảng sợ, cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, dù là một cơn gió nhẹ thổi qua, cũng khiến bọn hắn giật mình sợ hãi.
Sau khi đã xác nhận an toàn, cả đám mới thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu không do dự nước mắt như mưa rơi xuống.
Bi thương gào khóc hét lớn.
“Vô Thiên huynh đệ vì cứu chúng ta mà xả thân liều chết với Lâm Vũ.
Thật là cao cả...”
“Đúng vậy, cả đời này chúng ta sẽ không quên ơn nghĩa của huynh đệ hôm nay.
“Huynh đệ yên tâm...Chúng ta nhất định sẽ giết tên ác ma Lâm Vũ báo thù cho huynh đệ...”
Cả đám người nước mắt bi thương nhìn nhau, liên tục gào khóc tê tâm liệt phế nhưng trong đầu thì...
Lần sau nếu bị Lâm Vũ bán hành thì nên đẩy kẻ nào chết thay đây, thật khó nghĩ.
Bọn hắn đều vì lợi ích mà kết thành liên minh, đứng trước nguy cơ sinh tử thì bán đi kẻ khác, cứu sống bản thân mình là điều bình thường.
Tất cả bọn hắn đều biết điều này.
Đều ngầm đồng ý với nhau, nhưng trước mặt tất cả mọi ngươi bọn hắn vẫn phải diễn, diễn một vở kịch một liên minh bền chắc, chặt chẽ.
Nếu không liên minh của bọn hắn sẽ sớm tan vỡ, đến lúc đó bọn hắn sẽ có kết cục vô cùng bi thảm.
Cho nên bọn hắn phải diễn, diễn đến khi nào không diễn được nữa mới thôi.
Chợt một tên nam tử khuôn mặt đơn thuần, ngây ngô xuất hiện trước mặt bọn hắn, trên ngực có một viên Huyết Tinh vô cùng tà dị.
Cả đám người lập tức trở lên cảnh giác vì tay kẻ này dính đầy máu tươi.
Là đồng loại của bọn hắn.
Cả đám người mỉn cười.
Lại thêm một kẻ nữa chuẩn bị vào liên minh chính nghĩa của bọn hắn.
“Rầm...”
Lâm Vũ thở dài đắp lên một ngôi mộ cho Bá Vô Thiên.
Người đã chết coi như mọi thù hận, ân oán đều chấm dứt.
Dù hắn và Bá Vô Thiên là kẻ thù cũng không ngoại lệ.
Lâm Vũ nhìn ngôi mộ đơn xơ của Bá Vô Thiên trong lòng cảm xúc ngổn ngang.
Cuối cùng cũng thở dài quay đầu, mang theo heo mập cùng hắc cẩu tiếp tục một cuộc hành trình mới.
Cùng lúc đó, trên một ngọn núi vô danh, đám người Đào Vân Long không do dự nhắc chén riệu trong tay, vui vẻ cạn chén với người huynh đệ mới.
“Ha ha...Huynh đệ, chúng ta không đánh không quen biết.
Chúng ta kính huynh đệ một chén...”
Bạch Lãng không khỏi mỉn cười, vui vẻ uống cạn chén riệu trong tay.
“Ha ha...Đa tạ các vị huynh đệ.”
Bạch Lãng qua lời kể của đám người này mới biết được.
Lâm Vũ đáng sợ như thế nào.
Trước kia hắn chỉ nghĩ, Lâm Vũ rất mạnh, tất cà chỉ như vậy.
Nhưng bây giờ hắn mới nhận ra bản thân mình ngu ngốc như thế nào.
Càng như vậy, lòng ghen tỵ, ganh ghét của Bạch Lãng càng lớn.
Hắn hận, vô cùng hận.
Nếu Lâm Vũ chịu dạy hết tất cả cho hắn thì hắn đã không thành ra như bậy giờ.
Tất cả đều tại Lâm Vũ...Ha ha...Đúng vậy, tất cả đều tại Lâm Vũ.
Đám người Đào Vân Long không khỏi thở dài nói.
“Chúng ta đều là những kẻ đáng thương, bị tên ác ma Lâm Vũ cướp đi tất cả...”
Bạch Lãng cũng nhịn không được nghẹn ngào nói.
“Đúng vậy, tên ác ma Lâm Vũ hại chết cả nhà ta, đồ sát cả thôn làng của ta...Thù này, ta nhất định phải trả...”
Cả đám người nghe xong nước mắt không khỏi như mưa rơi xuống, hai mắt đầy bi thương đồng cảm cho vị huynh đệ mới của mình.
Thực chất bọn hắn thừa biết câu chuyện hoàn toàn ngược lại.
Cả đám người đồng cảm nắm tay nhau, thề non hẹn biển, nhất định sẽ chung tay tiêu diệt tên ác ma Lâm Vũ, lấy lại công đạo cho thế gian này Tình cảm huynh đệ thật tốt giống như liên minh chính nghĩa của bọn hắn vậy.
Lập ra không vì tư lợi mà vì công đạo của thế gian..
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
77 chương
10 chương
12 chương
73 chương
34 chương
7 chương