Nhân Gian Băng Khí
Chương 636 : Hấp dẫn trần trụi
Trăng đêm nay không tròn, hình dáng như một chiếc lưỡi liềm được treo trên không, tỏa ra thứ ánh sáng đẹp mờ ảo.
Dưới ánh trăng, tại một nơi nào đó trong một khu nhà cũ đã bị phá hủy, một đôi nam nữ đang ôm lấy nhau.
Không có hình ảnh đen tối, tục tĩu, cũng không có thứ không khí dơ bẩn, nữ nhi đó chỉ là nằm dựa vào lòng của nam tử kia mà khóc không thành tiếng.
Nếu như ông trời thấy được cảnh này, có thể trong lòng cũng sẽ cảm thấy đau xót và yêu thương?
Nàng vốn không có gì sai cả, chỉ sai ở chỗ nàng không nên sinh ra ở Dương gia. Từ khi nàng chào đời, ngoài sự yêu thương của cha mẹ, chẳng còn sự quan tâm từ bất cứ người nào khác, thậm chí chỉ liếc mắt nhìn qua nàng cũng không có đến một người, kể cả người hầu và đầy tớ của họ Dương, bọn họ đều khinh thường nàng. Đương nhiên đối với tên súc sinh Đường ca kia là ngoại lệ, nếu không phải quy củ của Dương gia quá nghiêm khắc, không cho những chuyện bê bối xảy ra trong gia tộc, có lẽ một Dương Tư Vũ càng ngày càng xinh đẹp đã bị tên khốn Đường ca đó làm nhục rồi.
Tuy là vậy, nhưng cũng không khiến nàng giảm bớt sự đề phòng đối với hắn, không những trước mặt nàng hắn cố ý nói những lời hạ lưu đê tiện, mà còn thừa dịp các tộc trưởng không chú ý đến liền ra tay với nàng, nàng cũng không biết mình đã khóc bao nhiêu lần vì những lần chọc ghẹo của bọn họ.
Hai mươi mấy năm trở lại đây, nàng đều cố gắng chịu đựng mà tiếp tục sống, cam chịu tất cả những chuyện xảy đến với nàng, chấp nhận sự lạnh lẽo vô tình không chút thân tình của gia tộc kia là gia đình của mình. Bản thân nàng từng nghĩ, chỉ cần chờ đến khi mình trưởng thành là sẽ có thể rời khỏi cái gia tộc này, tự do quyết định cuộc sống cho mình.
Nhưng khi ngay thời điểm nàng mong đợi từ lâu, bản thân mới phát hiện ra mình đã sai, ý nghĩ thuở nhỏ quả là ngây thơ.
Khi bọn người họ Dương phát hiện ra được người mà bọn họ luôn cười ngạo xem thường đã lặng lẽ trưởng thành, một vẻ đẹp yêu kiều diễm lệ như một đóa hoa, trong đầu bọn họ lại sinh ra một ý nghĩ thâm độc, gạt nàng xuất giá với một vị hôn phu ngay cả mặt bản thân nàng cũng chưa từng thấy.
Dương Tư Vũ cay đắng nhận ra rằng bao nhiêu chuyện buồn không như mong muốn đều xảy đến với mình, ngay từ khi còn nhỏ đã không tách rời được cái nhà họ Dương này, đến khi lớn lên vẫn không thể rời khỏi được nơi này.
Vì sao ngay cả quyền lựa chọn một người mà bản thân mình thích cũng không có? Vì sao nàng lại là Dương Tư Vũ mà không phải là một cô gái bình thường?
Nàng không muốn mình trở thành một con rối trong tay người khác, nàng muốn có cuộc sống của riêng mình, khát vọng tự do lựa chọn cuộc sống cho bản thân. Nhưng thực tế vẫn là thực tế, bất kể nàng có vừa lòng hay không, đồng ý hay không, bất kể nàng có phản kháng hay không cũng vô ích, ở trong một Dương gia với thế lực mạnh như vậy, nàng chỉ có một con đường duy nhất để đi, chính là phải lấy chồng. Nếu không thì không chỉ có mình nàng phải chịu sự đày đọa khổ cực.
Cha nàng thì lúc nào cũng than ngắn thở dài, mẹ nàng thì lúc nào cũng dùng nước mắt mà rửa mặt, tất cả điều đó đã trở thành chuyện quen thuộc đối với nàng. Rất lâu sau, Dương Tư Vũ không kìm lòng nổi mà nghĩ đến chuyện giữa bà nội nàng và Phùng Đán Toàn. Mặc dù nàng đã nghe qua chuyện này đến mệt cả tai, nhưng nàng luôn cảm thấy bản thân mình và bà nội dường như rất giống nhau, đều phải chịu cảnh giam cầm, bị người khác làm nhục. Có lẽ so với bà nội nàng còn chút may mắn hơn, ít nhất nàng vẫn còn cha mẹ yêu thương. Nhưng bà nội nàng vẫn có sự yêu thương của Phùng Đán Toàn, như vậy thì người yêu thương nàng đang ở đâu? Ai là người sẽ yêu thương nàng? Ai sẽ đến cứu nàng ra khỏi nhà ngục này?
Khi Phùng Đán Toàn xuất hiện, Dương Tư Vũ cảm thấy đời mình như được rọi thêm chút ánh sáng ban mai. Và chuyện diễn biến như nàng mong đợi, Phùng Đán Toàn đã ra tay mang cả nhà nàng rời khỏi Dương gia kia. Nhưng kết quả lại làm cho người khác khó chấp nhận được, vì sự tự do của gia đình nàng mà Phùng Đán Toàn phải đánh đổi bằng sinh mạng của bản thân.
Ngay khoảnh khắc đó, Dương Tư Vũ mới cảm nhận được, tánh mạng, hóa ra rất là yếu ớt. Vì phải cứu nàng, một con rối, Phùng Đán Toàn đã bị thương, vết thương lúc đầu là trên cánh tay, sau đó thì trên người chỗ nào cũng đầy thương tích, đến cuối cùng phải trả giá bằng tính mạng mình. Một người đàn ông từng không ai so sánh bằng, một người vì tình yêu dám một thân một mình quyết chiến tứ đại gia tộc, càng không hề nhu nhược, tự mình gánh hết mọi trách nhiệm, vì tình yêu, hắn không oán hận, cũng không hối hận, nên phải trả giá cho những điều đó, cả bằng tính mạng.
Đường đi, rốt cuộc thì con rối này cũng có thể giương rộng đôi cánh mà bay, chưa kịp cảm kích những việc làm của Phùng Đán Toàn, chuyện không tốt lành lại xảy đến.
Lần này, chính mắt nàng thấy cha mẹ mình chết thảm, nhất là mẹ nàng bị bọn người tàn nhẫn đó mổ bụng trước mặt nàng. Tiếng kêu vì đau đớn của mẹ nàng giống như trở thành một bóng ma suốt đời ám ảnh trong lòng nàng.
Vì sao ông trời lại đối với nàng như thế? Nàng rốt cuộc làm sai điều gì? Nàng chỉ là một người bình thương, khát vọng tự do, lại không thể có được sự tự do của người con gái. Tại sao vận mệnh lại trêu chọc nàng như vậy?
Dương Tư Vũ khi nghĩ đến những chuyện đó đều muốn ngước lên mà gào lớn hỏi ông trời một câu: "Vì sao?!" Nhưng lời đến bên miệng nàng đều hóa thành đau buồn, không thể phát ra được thành tiếng, chỉ còn lại chút âm thanh thút thít.
Nàng quá mệt mỏi, quá đau buồn.
Ngay khi nàng bất lực nhất, một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng giữ trên đầu nàng. Dương Tư Vũ ngẩng đầu, ánh mắt mơ hồ thấy được ánh mắt Mười Một trong veo đang nhìn mình."Phải kiên cường" – nhẹ nhàng nói ra. Những lời nói hắn từng nói với Nguyễn Thanh Ngữ, bây giờ lại dành cho Dương Tư Vũ. Dương Tư Vũ hít vào, nhấc mặt lên một chút, dựa vào ngực Mười Một, hai tay vẫn ôm chặt hắn, không muốn buông ra."Đừng đi" – câu nói đó pha lẫn tiếng khóc. Giọng nói khàn khàn, không thành tiếng, đầy vẻ cầu khẩn.
Mười Một không trả lời, hắn không bao giờ dễ dàng hứa hẹn với ai điều gì, mặc dù những kẻ khác lúc nào cũng thốt ra lời thề thốt, hắn chỉ xem như những lời nói gạt. Nào là cho thiên lôi đánh chết không chỗ chôn, làm sao lại có nhiều thiên lôi cùng lúc thực hiện công việc đó được, nếu thật như vậy thế gian này sớm đã ngập chìm trong lũ lụt, cỏ dại tràn lan rồi. Nhưng bọn họ thề thốt, thể độc, bây giờ vẫn sống nhăn răng, có ai thấy họ bị sét đánh chưa?
Mười Một mặc dù không tin lời thề, nhưng cũng sẽ không dễ dàng hứa hẹn điều gì, nhất là hắn không thể nào để bản thân lừa gạt một cô gái thảm thương như thế này, dù chỉ là một lời nói dối vô hại. Vốn là người của hai thế giới, làm sao hắn có thể suốt đời bên cạnh bảo vệ nàng? Đã không thể thực hiện được, vì sao phải thề thốt hứa hẹn làm gì?
Không thể dễ dàng hứa hẹn, hứa hẹn chính là tạo ra một khoản nợ cho chính mình!
Không thấy Mười Một trả lời, Dương Tư Vũ ngửa mặt lên nhìn hắn. Ánh mặt Mười Một nhìn xuống vẫn là ánh mắt trong veo. Trong đôi mắt không có chút tạp chất, như một con suối nước trong veo, tĩnh lặng, nhưng lại không thể nhìn thấy đáy.
Mười Một và Dương Tư Vũ khi xưa tiếp xúc với nhau đều có những bất đồng rất lớn, cha mẹ nàng yêu thương nàng thì đó là tất nhiên, Phùng Đán Toàn cùng với bà nội nàng cũng đối với nàng tràn đầy trìu mến, còn vị hôn phu kia thì nhìn nàng với ánh mắt tràn đầy dục vọng, ánh mắt trần trụi, còn có những người nhà họ Dương, tất cả đều nhìn nàng với ánh mắt khinh thường hoặc là vì lợi dụng nàng.
Chỉ có Mười Một, ánh mắt của hắn khi nhìn nàng, trong đó vô cùng yên lặng, nhìn vào đó, nàng cảm thấy bản thân cũng tĩnh lặng được chút ít. Cúi đầu xuống, Dương Tư Vũ lại vùi đầu vào ngực Mười Một, chỉ khi nằm trong lòng Mười Một, nàng mới cảm thấy được chút tĩnh lặng và có cảm giác an toàn.
Hai người ôm nhau hồi lâu vẫn không cử động, nói là ôm, thực chất cũng chỉ có nàng là ôm hắn thôi, hắn thì nhẫn nại bất động cho nàng dựa vào, không biết đã trải qua khoảng thời gian bao lâu. Mười Một phát hiện Dương Tư Vũ đã ngủ say trong ngực mình. Trước ngực hắn, vạt áo đã hoàn toàn ướt đẫm nước mắt của Dương Tư Vũ.
Mười Một thả nàng nằm xuống giường, nhưng trong lúc ngủ mơ Dương Tư Vũ vẫn ôm hắn rất chặt, khi giúp nàng nằm xuống, cơ thể của Mười Một chính là trên người nàng, một tư thế rất mập mờ, dễ gây hiểu lầm.
Huống chi Dương Tư Vũ vẫn đang trong tình trạng lõa thể, mặc dù Mười Một trên người còn chiếc áo sơ mi nhưng mặc rồi cũng như không mặc.
Mười Một trong lòng vẫn không có chút nhiễu loạn, mặc dù trong lòng không có chút dục vọng, nhưng da thịt tiếp xúc như thế, nhất là phần dưới của Mười Một không có gì hết chạm phải vào cặp đùi trơn bóng của Dương Tư Vũ. Bô phận kia của nam giới căn bản không thể khống chế được mà có sự thay đổiKhi Mười Một giúp nàng nằm xuống, Dương Tư Vũ cũng giật mình tỉnh dậy, cảm giác được có sự thay đổi bên dưới, nàng có chút run rẩy. Vẻ mặt sợ hãi mở to mắt nhìn hắn, hai tay đặt trước ngực Mười Một, vô lực nhưng vẫn cố sức đẩy mười một ra ngoài, trong mắt lộ vẻ hoang mang cùng với vẻ mặt khẩn cầu nhìn vào hắn. Giống như thế giới này chợt biến thanh một màu đen bí hiểm, khiến nàng không thể không đề phòng, làm cho Mười Một đột nhiên giống như một kẻ xấu.
Hai người lúc này nằm sát bên nhau, chỉ cần Mười Một cử động một chút, là có thể thâm nhập vào bên trong thân thể Dương Tư Vũ, có thể chiếm được nàng. Nhưng Mười Một không hành động như vậy, hằn chỉ nhìn xuống khuôn mặt Dương Tư Vũ, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt, thật làm cho người khác nhìn vào phải động lòng thương yêu.
Hai người đều lẳng lặng nhìn đối phương, ánh mắt mười một không chút dục vọng. Dương Tư Vũ thì vẫn tỏ vẻ khẩn trương, hoang mang với ánh mắt cầu khẩn, mặc dù vừa tỉnh lại phát hiện mình và Mười Một có tư thế như vậy, nàng cho là mình đã thất thân rồi, nhưng dù sao cũng là vô ý, bây giờ thì nàng đang trong trạng thái tỉnh, tuyệt đối không bằng lòng trong lúc này sinh ra quan hệ gì đó với mười một. Điều này cũng không thể nói là Dương Tư Vũ không thích Mười Một hoặc là kháng cự hắn, nếu thật sự như vậy, nàng tại sao trong lúc đau buồn vẫn nấp vào trong lòng Mười Một trong khi thân thể không có chút gì che đậy, còn tùy ý để hắn ôm nàng. Chỉ là do cha mẹ nàng vừa mất, bản thân nàn g thì chưa hồi phục được sức khỏe, làm sao có thể ở nơi này sinh ra những chuyện như vậy.
Bầu không khí có chút khác thường. toàn thân Dương Tư Vũ vì quá khẩn trương nên cơ bắp run rẩy, đôi mày không ngừng nhíu lại, khóe mắt lại có vệt nước mắt chảy ra, nhỏ giọt rơi xuống đầu gốiChi quyên rơi nước mắt ai không thương xót? Nhất là nước mắt của Dương Tư Vũ, càng làm cho người ta trìu mến, cảm thấy đau lòng mà thương xót.
Nhìn vào khuôn mặt với những vệt nước mắt cũ và mới, Mười Một cử động di chuyển cơ thể mình ra khỏi người nàng. Cuối cùng Dương Tư Vũ cũng thở dài một hơi, trong lòng cảm kích liếc nhìn Mười MộtThực ra nàng biết trong lòng Mười Một không có chút nào dục vọng, với lại hắn cũng không lãng phí thể lực cho những chuyện như vậy. Mặc dù nơi ẩn náo của bọn họ rất hẻo lánh, nhưng dù sao vẫn không an toàn. Vẫn còn những tên lúc nào cũng như hổ đói tìm kiếm hắn, ai biết được lúc nào thì bọn người đó lao ra? Nếu bản thẩn hắn cùng với Dương Tư Vũ nảy sinh quan hệ, đột nhiên trên đầu hắn xuất hiện một họng súng. Đến lúc đó thì hắn sẽ chết trên bụng đàn bà, hắn cũng không hi vọng mình chết một cách uất ức như vậy. Cho nên Mười Một rất tự chủ, không tiến thêm một bướcĐối với Mười Một mà nói, đó cũng chỉ là thứ dùng để giảm bớt áp lực, cho nên thời gian qua đối với thân thể người đàn bà không quá kích thích. Đương nhiên ngoại trừ lần ở bệnh viện, không hiểu sao lại có hành động như vậy đối với Âu Dương Nguyệt Nhi. Hắn không phải là người dựa vào phần dưới để chứng tỏ bản lĩnh đàn ông, chỉ cần nhìn thấy đàn bà xinh đẹp thì liền nghĩ đến việc làm sao đưa được nàng lên giường, cho nên khi trong tình huống như vậy, đổi lại là bất cứ người đàn ông nào khác đều sẽ không thể kìm chế được bản thân, Mười Một vẫn rất tỉnh táo không gây ra chuyện tổn hại đến Dương Tư Vũ.
Hai tay chống thân thể, ý nghĩ điều khiển cơ thể, Dương Tư Vũ lập tức thẳng người do hành động của mười một. hai tay nắm chặt quần áo Mười Một, vẻ mặt cầu khẩn nhìn hắn."Ta không đi" – nhẹ nhàng nói, Mười Một nhìn vào vẻ mặt Dương Tư Vũ đang khẩn trương nhìn hắn chăm chú. Ngồi bên giường tĩnh tọa, nhưng Mười Một nhận thấy được nàng vẫn chằm chằm nhìn mình, quả thực không thể yên tĩnh luyện công, cuối cùng quyết định lên giường nằm ngủ.
Nhìn thấy Mười Một nằm xuống, trong lòng Dương Tư Vũ mới lộ ra chút an tâm, nhích lại gần Mười Một, sau đó dựa đầu vào ngực Mười Một. Dương Tư Vũ cuối cùng cũng an tâm ngủ thật say.
Nhưng Mười Một thì không có ngủ, hắn luôn nghĩ đến chuyện của Dương Tư Vũ phải xử lí như thế nào. Giao cho Long Hồn? Không có khả năng. Nếu như nàng vẫn trong trạng thái hôn mê thì khi giao cho Long Hồn chăm sóc sẽ dễ nói. Nhưng hiện giờ nàng đã tỉnh, nếu giao cho Long hồn, bọn họ sẽ không tiếp nhận chuyện này. Còn giao cho Dương gia? Đán Đao phải hi sinh cả mạng sống để mang nàng rời khỏi nơi đó, nay lại mang nàng trở về, làm sao có thể làm được chuyện đó? Hay là đưa nàng ra nước ngoài theo ý nguyên của Đán Đao? Nhưng nàng không có ai để nương tựa, lại đến nơi xa lạ, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì kêu trời cũng không thấu. Đến lúc đó ai sẽ ra tay giúp nàng? Để nàng bên cạnh mình? Mười Một lập tực gạt bỏ ý nghĩ buồn cười này. Dương Tư Vũ hoàng toàn không có bản lĩnh sinh tồn như hắn, lại không thể chiến đấu, lại không biết nghề gì, ngay cả bị thương cũng phải tịnh dưỡng vài ngày, người như vậy nếu mang theo bên cạnh chỉ gây thêm phiền toái cho bản thân.
Nghĩ thế nào cũng không vừa ý, nằm suy nghĩ thật lâu, bên ngoài bầu trời đang dần dần chuyển sang màu sáng, cúi đầu nhìn xuống ngực mình, thấy Dương Tư Vũ vẫn đang ngủ say, sắc mặt nàng so với hôm qua đã khá hơn nhiều, sắc mặt cũng không trắng bệch đến nỗi dọa người khác rồi. Mặc dù đang ngủ, nhưng nước mắt của nàng thì chưa từng ngừng lại trong suốt cả đêm, cả áo Mười Một đều ướt đẫm.
Nhẹ nhàng đẩy nàng sang một bên, cho dù Mười Một có thực hiện nhẹ đến mấy, Dương Tư Vũ dường như cảm giác được liền lập tức giật mình tỉnh lại, mắt còn chưa mở đã nắm chặt áo Mười Một. Sau đó mới mở mắt nhìn hắn.
Trải qua một đêm nghỉ ngơi, ánh mắt nàng đã có lại chút thần sắc, so với ánh mắt đờ đẫn đêm qua đã tốt hơn nhiều. Đôi mắt Dương Tư Vũ rất đẹp, lông mi dài, hai mắt lại long lanh nước, đôi mắt lại to. Hơn nữa lại bị nước mắt che phủ, càng khiến cho đôi mắt nàng trong thêmRất hợp với khuôn mặt xinh đẹp của nàng, nhìn qua rất giống búp bê được đúc từ khuôn ra. Chỉ là trong đôi mắt vẫn còn lưu lại một màu xám đau buồn, nhìn vào khiến người khác cảm thấy đau lòng."Lại bị cô gái này nắm lấy quần áo", Mười Một cảm thấy thật đau đầu, tiếp tục như vậy thì hắn sẽ không thể làm được chuyện gì rồi. Có thể nàng phát hiện ra được trong mắt Mười Một có vẻ không vừa lòng, Dương tư vũ do dự một chút, chậm rãi buông tay ra, nhưng ánh mắt sợ hãi vẫn nhìn chằm chằm Mười Một.
Mười Một trên giường đi xuống, quay lưng về phía nàng, không chút ngại ngùng cởi chiếc áo sơ mi đã thấm ướt nước mắt, mở tủ lấy ra một chiếc áo khác.
Khi Mười Một cởi áo ra, làm lộ phần lưng và mông ra, Dương Tư Vũ có chút ngượng ngùng liền đưa mắt sang hướng khác, chờ đến khi Mười Một vào nhà bếp. Nàng mới ngơ ngác nhìn vào cửa phòng, ngẩn người ra.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
10 chương
77 chương
980 chương
1255 chương