Bên ngoài thang máy đã có rất nhiều thi thể nằm đó, trong trận đấu súng vừa rồi, Mười Một nhìn thoáng qua thấy đã có hai thành viên vệ đội đưa tiến sĩ Tần đi rồi. Nhưng lúc đó bên ngoài thang máy còn mấy thành viên của vệ đôi chưa chết, vì an toàn nên Mười Một đạnh phải lựa chọn bỏ qua tiến sĩ Tần mà giết chết mấy kẻ đó trước. Mười Một kéo theo Sở Hải Lan một mạch chạy thẳng ra bên ngoài, sau lưng hắn là những tiếng bước chân dồn dập, Mười Một chẳng thèm nhìn mà ném luôn một quả lựu đạn về phía sau, Sau khi quả lựu đạn nổ tung, những tiếng bước chân truy đuổi ở phía sau cũng ngưng lại, nhưng lúc này hắn và Sở Hải Lan vẫn còn đang rất nguy hiểm. "Bên phải phía trước." Có thể là do Sở Hải Lan không thường xuyên rèn luyện nên thanh âm có chút run rẩy, hơn nữa còn không ngừng thở dốc. Mười Một chẳng nghĩ nhiều, hành lang hình chữ T trước mặt đã đến tận cùng, hắn rẽ mạnh sang bên trái. Cùng lúc này, Sở Hải Lan đột nhiên lảo đảo mà ngã xuống. Mười Một đưa tay ra ôm lấy eo bà, nhưng cái lọt vào tay hắn lại là một mảng nhơm nhớp. Mười Một sững sờ một chút, hắn rụt tay lại và nhìn xem, không ngờ trên tay hắn toàn là máu tươi. Sở Hải Lan đưa tay ra ôm ngực, máu tươi không ngừng trào ra từ giữa các ngọn tay, sắc mặt bà đã trở trên trắng bệch không chút huyết sắc, bà thở dốc nói: "Đừng dừng lại, mau chạy đi, chạy đến gara để xe." Mười Một cắn chặt rằng, hắn ôm chặt Sở Hải Lan vào trong lòng rồi điên cuồng chạy về phía trước. Dưới sự chỉ dẫn của Sở Hải Lan, hai người vừa chạy vừa đánh với truy binh một mạch cho đến tận gara. Sở Hải Lan móc chiếc chìa khóa điều khiển từ xa trong túi ra, ấn vào một cái nút bên trên, không xa phía trước đồng thời xuất hiện mấy chiếc đèn lấp lóe. Mười Một lấy quả lựu đạn cuối cùng mà hắn lục soát được từ mấy cỗ thi thể trong thang máy ra và ném về phía sau lưng, sau đó thì ôm lấy Sở Hải Lan chạy vè phía chiếc xe kia. Khi quả lựu đạn nổ tung, Mười Một đã mở được cửa xe và đặt Sở Hải Lan vào trong rồi, bản thân hắn ngồi lên trước chiếc xe, nổ máy và lao thẳng đi. Một lượng lớn những thành viên vệ đội từ một thông đạo dẫn đến gara khác xuất hiện, Mười Một một tay giương súng bắn về phía đó, một tay giữ chắc vô lăng, điên cuồng lái xe lao về phía trước. Những loạt đạn không ngừng bắn tới, nhưng Mười Một lại hoàn toàn chẳng hề để ý đến làn mưa đạn đó, hắn còn tăng tốc lên, chiếc xe hệt như một con ngựa thoát cương lao đi. Sauk hi đâm đổ mấy hàng rào, chiếc xe đã lao ra được con đường lớn bên ngoài. Bên ngoài trời đã về đêm, trên đường xe cộ vẫn còn nhộn nhịp, nhưng một chiếc xe màu đen đột nhiên lao ngang ra, hệt như một gã say rượu không ngừng lảo đảo vậy, liều mạng mà lao qua hai chiếc xe phía trước. May mà kĩ thuật lái xe của người bên trong khá tốt, chiếc xe này lần nào cũng thoát hiểm trong gang tấc mà vượt qua sườn những chiếc xe khác, nhưng phía sau thì truyền đến một loạt những tiếng mắng chửi. Mười Một lái xe, khuôn mặt vẫn lạnh tanh nói: "Lan tỷ, tìm một nơi an toàn để trị thương cho tỷ trước nhé." Sở Hải Lan lắc lắc đầu mà nhẹ nhàng nói: "Đi Trung Quốc." Mười Một không trả lời mà chuyên tâm vào lái xe. Lúc này tốc độ của chiếc xe đã lên tới hơn một trăm ba mươi km/h rồi. "Mười Một, đi Trung Quốc, đó là quốc gia duy nhất mà ⬘Ma Quỷ⬙ không dám phát triển phân nhánh. Chỉ cần ngươi đề phòng ngững bang hội có hợp tác với ⬘Ma Quỷ⬙ tại Trung Quốc, những sát thủ mà ⬘Ma Quỷ⬙ phái tới truy sát người...chỉ cần cẩn thận một chút...là ngươi có thể sống tiếp..." "Lan tỷ, đừng nói nữa, tiết kiệm chút khí lực đi." Sở Hai Lan thở hổn hển mà lắc đầu nói: "Mười Một, nhất định phải sống tiếp, đáp ứng ta!" "Được, tôi nhất định sống tiếp. Tỷ cũng vậy, nhất định phải sống tiếp!" Mười Một vừa nói mắt vẫn vừa nhìn đường, trên mặt vẫn rất bình thản, nhưng chỉ có bản thân hắn biết, tại nơi sâu thẳm trong tâm hồn, hắn đang cảm thấy gì. Trên mặt Sở Hải Lan nở ra một nụ cười, bà dựa vào ghế nói: "Mười Một, ngươi biết không? Kì thực ta cảm thấy lí luận của tiến sĩ Tần có sai lầm. Ông ta vẫn luôn cố chấp cho rằng, những chiến sĩ không có tình cảm, không có cảm giác mới là mạnh nhất. Nhưng ta lại không nghĩ như vậy, ta luôn cảm thấy, không có tình cảm, không có cảm giác thì đã chẳng còn là người nữa rồi. Người nữa vậy thì có khác gì một cỗ máy cơ chứm chỉ có thể đạt tới một mức nhất định. Ta đã từng nghe nói, có một lão thái thái, vì để cứu đứa cháu của mình mà có thể nâng được một chiếc xe nặng vài tấn lên. Đây mới là phương hướng mà chúng ta cần nghiên cứu, kì thực chiến sĩ cải tạo không chủ là cường hóa các cơ năng của thân thể, còn phải có tình cảm. Chỉ có những chiến sĩ cải tạo như vậy mới có thể xem là hoàn mĩ...tiến sĩ Tần...ông ta đi sai đường rồi..." Mười Một yên lặng lắng nghe, không xen vào. Sở Hải Lan lại thở hổn hển một hồi, sau đó nói tiếp: "Mười Một, kì thực...ngươi mới là chiến sĩ cải tạo hoàn thiện nhất...ta tin rằng, cuối cùng sẽ có một ngày, ngươi có thể chứng minh, ngươi mới là chiến sĩ mạnh nhất...cuối cùng sẽ có một ngày..." Sở Hải Lan ho ra vài ngụm máu, khi đã hơi bình ổn lại liền ngẩng đầu nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa kính, miệng khẽ mỉm cười nói: "Trăng hôm nay thật đẹp...ta đã chẳng thể nhớ nổi đã bao lâu mình không nhìn thấy ánh trăng rồi. Hình như đã rất lâu...rất lâu rồi...Mười Một, nếu có cơ hội...hãy đi đến nhà ta xem xem. Ở Trung Quốc ta còn có một đứa em gái...tên nó là Sở Phàm...được không? Trên mặt Mười Một chẳng lộ ra vẻ gì, lạnh bình thản nói: "Hãy sống tiếp, tự mình đi đi." Sở Hải Lan hơi mỉm cười, sau đó quay đầu lại nhìn Mười Một, trong ánh mắt lộ ra sự thương yêu, bà nói: "Mười Một, đừng làm ta thất vọng. Sống tiếp...nhất định phải sống tiếp. Chứng minh cho ta thấy, ngươi mới là chiến sĩ...mạnh nhất...Con trai...của ta!" Cánh tay đang ôm ngực của Sở Hai Lan chậm rãi buông lơi, rơi xuống ghế xe. Đôi mắt bà vĩnh viễn vẫn mở trừng trừng, trên mặt còn mang theo một nụ cười nhẹ nhàng. Mười Một vẫn không nhìn về phía bà mà tiếp tục lái xe. Chỉ là cánh tay của hắn đang nắm chặt vào vô lăng, nắm rất chặt, rất chặt, chiếc vô lăng tựa như đã biến hình. Cuối cùng, trong mắt Mười Một có hai hàng lệ chảy xuống, hai hàng nhiệt lệ. Nhưng khuôn mặt hắn vẫn rất bình tĩnh, chỉ trừ đôi mắt đang mang theo thần sắc bi thương ra. Mười Một chậm rãi đưa tay ra, lau hàng lệ trên mắt. Hắn hít sâu một hơi, vẫn không quay đầu nhìn về phía Sở Hải Lan. Chiếc xe tiếp tục điên cuồng chạy thẳng về phía trước, lần lượt vượt qua từng chiếc từng chiếc xe một. Lúc này tốc độ của chiếc xe đã đạt tới một trăm bảy mươi km/h, nhưng Mười Một tựa hồ như chẳng cảm thấy gì, vẫn tiếp tục tăng tốc lên. Trăng đêm nay thật sự rất đẹp, nhưng tại sao ánh trăng luôn mông lung? Tựa gồ như luôn mang theo một sự bi ai. Chiếc xe màu đen cứ như vậy mà lao đi trên đường, chỉ lưu lại một vệt đen nhàn nhạt nơi nó vừa lao qua. Hận! Trước nay Mười Một chưa từng hận bất kì người nào, cho dù hắn chỉ là một thí nghiệm phẩm, cho dù tiến sĩ Tần muốn hủy diệt hắn nhưng hắn cũng không hận, chỉ có thất vọng và khó mà tiếp thụ thôi. Nhưng lúc này, hắn thật sự rất hận! Trước nay hắn chưa từng muốn giết một người nào như vậy. Cuối cùng, sự phẫn hận trong lòng đã chẳng thể áp chế nổi nữa, hắn ngẩng đầu lên trời, mang theo một cỗ hận ý bài sơn đảo hải, hắn há miệng ra, há đến mức miệng gần như rách ra, dùng toàn bộ những lực khí còn tàn dư lại mà ngẩng mặt lên trời giận dữ hét lên: "⬙Ma Quỷ⬙......!" Lúc này tiến sĩ Tần đã yêu cầu tổ chức cần phái người đi truy sát Mười Một, cả tiến sĩ Tần và "Ma Quỷ" đều không biết rằng, chỉ là một cái kế hoạch tiêu hủy đơn giản kia lại là một quyết định khiến chúng phải hối hận cả đời. Lúc này toàn thế giới đều không biết, chỉ là một vấn đề nội bộ của "Ma Quỷ" lại có thể tạo ra một sự tồn tại khiến cho cả thế giới đều phải lâm vào khủng hoảng. Tất cả mọi người đều không biết rằng... Màn đêm, màn đêm dần dần hoàn toàn bao phủ xuống đại địa...