Nhân Gian Băng Khí (Thập Nhất Hiệu Truyện)

Chương 883 : Tình thế quỷ dị

Nguy cơ của rừng rậm không chỉ có vậy, ở khu rừng nguyên thủy rậm rạp này còn ẩn giấu rất nhiều mối nguy hiểm trí mạng. Rắn độc, côn trùng tầng tầng lớp lớp, thậm chí ngay cả một ít thực vật nhìn như vô hại cũng có thể lấy mạng con người. May trong đám Mười Một ngoài Walker ra bốn người khác đều có kinh nghiệm dã ngoại phong phú, tuy bị tầng tầng lớp lớp cạm bẫy tự nhiên này làm cho chật vật nhưng muốn tự vệ thù vẫn thừa sức. Có điều trời càng lúc càng tối, con đường này cũng càng lúc càng khó đi. Khi bầu trời bị màn đêm bao phủ hoàn toàn, năm người chỉ có thể đeo kính hồng ngoại để nhìn đường. "Phập" Lãnh Dạ múa đao chém đứt một bụi gai, ngẩng đầu nhìn vâng trăng lưỡi liềm trên bầu trời, mở miệng hỏi: "Bây giờ là mấy giờ?" "Chắc sắp tám giờ." Thiên Táng cũng dùng dao mở đường, vừa chém vừa nói: "Thời gian định trước sắp đến rồi." Lãnh Dạ hỏi: "Còn bao lâu chúng ta mới có thể đến?" Thiên Táng nhún vai, ý bảo chính mình cũng không biết. Lãnh Dạ lại hỏi: "Walker, chúng ta không đi nhầm hướng chứ?" "Chắc là không đâu." Walker đang đi ở phía sau giữa Mười Một và Thiên Táng đáp lời. Nhiệm vụ của Walker là xem la bàn, đảm bảo bọn họ sẽ không đi nhầm phương hướng, không cần quan tâm đến những việc khác. Tuy rằng đã được Hoàng Hậu đặc huấn một khoảng thời gian thế nhưng so với đám Mười Một thì Walker vẫn còn rất non nớt. Một người mới đi lung tung trong rừng sẽ rất nguy hiểm, không cẩn thận bị rắn độc, côn trùng độc cắn phải sẽ toi mạng ngay, vì thế Mười Một liền để hắn đi ở chính giữa, chỉ cần xem la bàn là được. "Chắc là?" Nghe được từ này, Lãnh Dạ trợn tròn mắt nói: "Đừng có không chắc chắn như vậy chứ? Nếu đi nhầm hướng, đến sáng chúng ta cũng không ra được ngoài." "Khẳng định không sai." Walker nói thêm một câu. Lãnh Dạ trợn tròn mắt, không thèm dây dưa với hắn nữa, dù sao thì Thiên Táng và Mười Một đang đi cạnh Walker, cho dù hắn thật sự không xem la bàn thì hai người kia cũng sẽ xem giúp hắn. Hoàng Hậu thì lại đi ở sau cùng, đừng tưởng rằng Hoàng Hậu ung dung, thực ra áp lực nàng phải chịu không hề nhỏ hơn Lãnh Dạ đi trước mở đường, nếu như lúc này đột nhiên có mãnh thú lao đến từ phía sau thì nàng phải có trách nhiệm bảo vệ mọi người. Lúc này, Lãnh Dạ đang đi trước mở đường chợt nhớ tới gì đó, quay đầu lại hỏi: "Sở Nguyên, con chó của ngươi đâu rồi?" Hắn vừa mới dứt lời thì đột nhiên trong bụi gai phía trước có tiếng lào xào sau đó Tiểu Bạch ngậm một con rắn độc đã bị nó đập nát đầu ra, chạy tới bên chân Mười Một vẫy đuôi khoe công với hắn. "A." Lãnh Dạ cười nói: Đúng là vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến." "Ô?" Tiểu Bạch ngậm rắn độc, quay đầu lại nhìn hắn, hiển nhiên là nó không biết Tào Tháo là thứ gì. Lãnh Dạ lại vung dao chém đứt bụi gai. Đúng lúc này, Lãnh Dạ tự vả mình một phát, tiếng vang không khỏi làm cho những người phía sau dừng bước. "Sao vậy?" Thiên Táng hỏi. "Bị muỗi đốt." Lãnh Dạ mở ra bàn tay nhìn, trong lòng bàn tay là một vệt máu nhỏ, con muỗi to tướng kia đã bị hắn đập bẹp gì. Hắn chùi chùi tay vào quần áo, ngẩng nhìn lên phía trên, nói: "Thật giống muỗi vằn." "Là muỗi vằn." Thiên Táng cũng ngước cổ nhìn lên, nhờ kính hồng ngoại hắn có thể thấy những chấm đen bay lượn trên đầu họ. Trong lòng Thiên Táng bỗng xuất hiện chút cảm giác không ổn, mở miệng hỏi: "Không phải chúng ta đã bôi thuốc chống côn trùng sao?" Nói xong, Thiên Táng, Lãnh Dạ và Walker đồng thời quay đầu nhìn về phía Hoàng Hậu đi ở sau cùng. Thuốc chống côn trùng này là Hoàng Hậu mang đến, nói là thuốc đặc hiệu, nhưng bây giờ xem ra không những không phải đặc hiệu mà lại còn không có chút hiệu quả nào. Thấy tất cả mọi người đều nhìn mình, Hoàng Hậu nhún nhún vai nói: "Ta lấy từ chỗ kẻ điên." "Vậy..." Walker nhỏ giọng hỏi: "Là kẻ điên đưa cho ngươi sao?" "Không, chính ta lấy." "A?" Walker sợ hết hồn: "Vậy làm sao ngươi biết đây là thuốc chống côn trùng?" Hoàng Hậu lấy bình thuốc ra quơ quơ, nói: "Kẻ điên từng lấy ra dùng, ta nhớ chính là chiếc bình này." Walker lau mồ hôi, rốt cuộc hắn biết vấn đề nằm ở đâu. Có lẽ khi Hoàng Hậu đến tìm tiến sỹ điên thì hắn mải nghiên cứu nên không để ý đến nàng, cũng không biết thuốc hết hạn hay Hoàng Hậu cầm nhầm, tóm lại là bây giờ nó không hiệu quả. Những người khác cũng đều hiểu ra, tất cả đều trợn mắt há mồm nhìn Hoàng Hậu. Chuyện lạ họ đã thấy nhiều, nhưng chuyện này đúng là không thể tưởng tượng, chưa từng thấy ai lấy thuốc cũng có thể lấy nhầm. Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của mọi người, Hoàng Hậu thoải mái nhún vai, tiện tay ném bình thuốc sang một bên, vật này cũng không còn tác dụng, mang theo chỉ tổ tốn công, nặng người. Nghe tiếng bình thuốc rơi vào bụi cỏ, Lãnh Dạ, Thiên Táng và Walker đều nuốt khan, ngẩng đầu nhìn đám muỗi vằn đang bay lượn trên đầu. Bị những con này cắn trúng sẽ rất đau... "Chạy" Mười Một bỗng nhiên quát khẽ một tiếng. Âm thanh đó như một tín hiệu, năm người không chút do dự cắm đầu cắm cổ chạy, một đám muỗi rợp trời đuổi theo ở phía sau. ... Hơn hai mươi phút sau, có một nhóm người người toàn bùn đen ra khỏi rừng rậm, người họ còn toát ra một thứ mùi lạ, đi cùng với họ là một con chó trắng cứ nhếch miệng như đang cười. Năm người một chó này chính là Mười Một, Lãnh Dạ, Hoàng Hậu, Thiên Táng, Walker và Tiểu Bạch, lúc trước đang chạy trốn đám muỗi vằn thì học gặp một đầm lầy, Mười Một nhanh chóng nhặt một ít phân động vật, hòa với nước bùn và vài thứ cỏ dại không bên bóp nát, làm được chút bùn chống muỗi bôi lên thân nên mới có thể chống đỡ được sự tấn công của đám muỗi vằn đáng sợ. Có điều những phần thân thể của bọn họ lộ ra bên ngoài quần áo đều bị bôi cho đen thui, cả người tỏa ra một thứ mùi khó ngửi. Lãnh Dạ, Thiên Táng và Walker cũng không dám oán giận gì về việc này, dù sao người sai chính là Hoàng Hậu, phụ nữ mà, có chút sai lầm cũng có thể tha thứ được, nhất là những cô gái xinh đẹp. Tuy rằng Hoàng Hậu không giống phụ nữ chút nào nhưng dù sao nàng cũng là một cô gái xinh đẹp. Huống hồ trước tốc độ rút súng kinh người và năng lực chiến đấu đáng sợ của Hoàng Hậu kẻ nào dám ăn no rửng mỡ đi trêu chọc nàng? May là rốt cục bọn họ cũng ra khỏi khu rừng đáng sợ kia, ngẫm lại những việc xảy ra trong đó cũng đủ làm cho người ta không rét mà run. Sên đỏ đột nhiên rơi xuống từ trên cây, cây ăn thịt đột nhiên lao đến quấn lấy người, còn cả muỗi vằn bay đầy trời, so với những thứ đó thì rắn rết côn trùng họ gặp trên đường đi cũng không là gì. Nguy hiểm nhất là lầm Walker đột nhiên bị một dây leo cuốn lấy, nếu Mười Một không nhanh tay chém đứt dây leo thì e rằng lúc này Walker đã thành thức ăn cho cái cây ăn thịt nào đó. Những việc như thế nhiều không đếm xuể, may là ngoài Walker ra thì những người khác đều có kinh nghiệm dã ngoại phong phú nên mới có thể an toàn ra khỏi khu rừng đến đây đúng thời gian định trước. Sau khi ra khỏi khu rừng bọn họ nhanh chóng phát hiện thấy dấu tích của con người, điều này cho thấy bọn họ đã đến gần khu vực sinh sống của con người. Càng đi tới thì lại càng có nhiều dấu tích của con người, đám người Mười Một cũng ngày càng cẩn thận hơn. Tám giờ tối, Hắc Ám Thập Tự rốt cục đã đến gần địa bàn của Ngõa Khả, nơi này sẽ là chiến trường của bọn họ. Dưới sự che giấu của bóng đêm, đám người Mười Một ẩn mình trong một bụi cây rậm rạp, Lãnh Dạ dùng ống nhòm hồng ngoại quan sát phía xa, nhỏ giọng nói: "Quái lạ, quá yên tĩnh. Lẽ nào đến giờ Ngõa Khả vẫn chưa biết Kê Đạt, Tra Tra và chúng ta sẽ liên thủ đến tấn công hắn sao?" Thiên Táng ở bên cạnh nói: "Có phải hắn cố nghi binh không?" "Không giống." Lãnh Dạ lắc đầu, đưa ống nhòm Mười Một. Mười Một cầm lấy, nhìn về phía doanh trại của Ngõa Khả, quả thực trong trại rất an tĩnh, người tuần tra thì tuần tra, người rảnh rỗi thì chơi đùa, không giống lúc đang gặp nguy cơ chút nào. Không lẽ đến giờ Ngõa Khả vẫn chưa nhận được tin gì? Hay là hắn đang cố nghi binh? Hay là hắn đang chơi không thành kế? Mười Một ngẫm nghĩ một lúc nhưng vẫn không hiểu rốt cuộc Ngõa Khả đang làm gì. Khả năng lúc này hắn vẫn chưa biết gì là rất thấp, nếu như sức mạnh tình báo của hắn yếu như vậy thì đã bị tiêu diệt từ lâu. Chiến tranh không chỉ so đấu về vũ lực mà còn so đấu về mặt tình báo. Ai có ưu thế về mặt tình báo thì đã có một nửa phần thắng. Đây chính là nguyên nhân đám Mười Một phải xuyên qua khu rừng nguy hiểm để đến đại bản doanh của Ngõa Khả, làm cho Ngõa Khả không biết được hành tung chính xác của bọn họ. Chỉ cần đến thời gian đã hẹn trước, Kê Đạt và Tra Tra sẽ kiềm chế lực lượng chủ lực của Ngõa Khả còn bọn họ sẽ đánh úp giết chết Ngõa Khả, chỉ cần Ngõa Khả chết thì mọi việc đều xong xuôi. Thế nhưng hành động của Ngõa Khả lúc này lại quá lạ, làm cho Mười Một cũng không chắc hắn muốn làm gì. Với địa vị và thế lực của Ngõa Khả thì Mười Một tin chắc hắn đang nắm trong tay một mạng lưới tình báo khổng lồ. Nhưng nếu Ngõa Khả đã nhận được tin tức thì sao vẫn không chút quan tâm, chuyện này quá lạ lùng. Chuyện này quá khác thường, chắc chắn là có vấn đề, liệu có phải trong chuyện này có một âm mưu? Lục Đạo. Không biết tại sao cái tên này lại tự nhiên xuất hiện trong đầu Mười Một.