Nhân Gian Băng Khí (Thập Nhất Hiệu Truyện)

Chương 870 : Hắc Ám Thập Tự phản công(trung)

"Vèo", một trái cối vẽ ra một đuôi khói, bay thẳng về phía đoàn xe của Đại Quyển. Đúng lúc mà tay súng bắn tỉa của Đại Quyển nổ súng bắn trả Thiên Táng. Phát cối này quá bất ngờ, người của Đại Quyển không ngờ bọn Mười Một lại có vũ khí hạng nặng như vậy, chưa kịp làm gì thì trái cối đã bay tới gần. Trái cối bay thẳng về phía chiếc xe việt dã thứ ba, những người ở trong chiếc xe này không kịp nhảy ra khỏi xe, việc duy nhất mà bọn họ có thể làm là hai tay ôm đầu, co mình lại, cố tránh để không bị thương. Mặt khác, ba chiến sỹ Đại Quyển đang canh ngoài xe vội vàng nhào đến sau mũi chiếc xe việt dã thứ hai, dùng chiếc xe đã không còn ai này làm vật che đỡ. "Nằm xuống" trong chiếc xe việt dã thứ tư, Hứa Vũ Cường hét lớn, hắn và hai chiến sỹ Đại Quyển khác vội nằm rạp người, dùng hai tay ôm đầu. Trương Chấn vội nhào tới chỗ Dương Tư Vũ, dùng thân mình che cho nàng. "Ầm" mặt đất rung rung, hoả tiễn rốt cục cũng bắn trúng chiếc xe việt dã thứ ba, chiếc xe này lập tức bị hất văng, lăn vài vòng, khi dừng lại thì xe bị lật ngược. Bên thân xe bị trúng đạn cối đã trở nên đen kịt như than, lớp thép bên ngoài bị xé nát, lộ ra lớp hợp kim đặc chế bên trong. Trên lớp hợp kim có một vết lõm lớn nhưng không bị đạn cối bắn thủng, hai tấm kính chống đạn ở phía đó không chịu nổi áp lực nên đã vỡ nát. Kính trước và kính sau có vài vết nứt nhỏ còn lớp kính ở bên kia xe thì không hề hấn gì. Thấy cảnh này Thiên Táng không khỏi hít một hơi lạnh, đây mà là xe việt dã sao, nên gọi nó là xe bọc thép thì đúng hơn. Giá mỗi chiếc có lẽ cũng tầm sáu, bảy triệu đô, hơn nữa lại phái ra ba chiếc một lúc, Đại Quyển đúng là chịu chơi. Mai rùa. Thiên Táng lắc lắc đầu, cảm thấy bất đắc dĩ, thứ làm tay súng bắn tỉa nhức đầu nhất chính là loại mai rùa không thế bắn thủng này, có lẽ phải dùng súng ngắm hạng nặng kết hợp với đạn xuyên giáp mới có thể bắn thủng mấy chiếc xe này, chỉ bằng khẩu SVD của hắn thì không thể bắn thủng chúng. Hắn lắc đầu, vứt sự phiền não này ra khỏi đầu, Thiên Táng ngắm vào chiếc xe ấy, chờ những người trong xe bò ra ngoài. Cửa xe bên phía không trúng đạn nhanh chóng mở ra, một chiến sỹ máu me đầy người bò ra, kéo thêm một chiến hữu đang bị thương. Tuy đạn cối không thể bắn thủng cửa xe nhưng sức ép, lực va đập do vụ nổ gây ra và những mảnh thủy tinh bị vỡ vụn bắn vào cũng đủ làm cho những người trong xe bị thương. Nhưng may mắn là vẫn chưa có người nào thiệt mạng, cả bốn người trên xe đều chỉ bị thương mà thôi. Cánh cửa mà họ bò ra không quay về Thiên Táng, chiếc xe che khuất tầm nhìn nên Thiên Táng không thấy được bọn họ. Nhưng hắn cũng không sốt ruột, vẫn bình tĩnh ngắm vào mục tiêu. Vụ nổ chỉ làm cho chiếc xe thứ tư hơi rung lên, sau khi vụ nổ chấm dứt Hứa Vũ Cường liền ngẩng đầu lên hét với tài xế: "Mau lui lại." Không cần hắn nói thì tài xế có kinh nghiệm phong phú đã giẫm chân ga, nhanh chóng lùi xe về phía sau, đẩy chiếc xe jeep ở phía sau ra sau đó quay đầu xe định bỏ chạy. Không phải bọn họ vô tình vô nghĩa bỏ mặc chiến hữu bị thương mà mục tiêu bảo vệ là Trương Chấn và Dương Tư Vũ đều ở trong chiếc xe này, nếu đối phương lại bắn thêm một phát nữa thì trận này cũng khỏi cần đánh. Chiến sỹ Đại Quyển có thể chết, nhưng không thể từ bỏ nhiệm vụ, đây chính là niềm tự hào của bọn họ. Đúng lúc này lại có một viên đạn cối bắn tới. Tài xế vội quay đầu xe muốn tránh nhưng Hoàng Hậu đã rút kinh nghiệm từ lần trước, phát này không nhằm vào xe bọn họ mà là vị trí dưới gầm xe. Sau khi được tiến sỹ điên cải tạo nhiều, tiềm lực của Hoàng Hậu đã hoàn boàn bộc lộ, tố chất mọi mặt của thân thể hơn xa trước đây, kể cả tốc độ tính toán. Phát bắn này, họ đã tính đến mọi yếu tố, thậm chí ngay cả động tác né tránh của tài xế nàng cũng đã tính đến. "Ầm" viên đạn cối trúng thẳng vào lốp xe sau, đuôi xe hơi nảy lên sau đó lại rơi xuống, khi rơi xuống thì tóe ra vài tia lửa. Trọng lượng của chiếc xe việt dã này quá nặng, phát súng này không thể thổi bay chiếc xe, chỉ có thể bắn văng một lốp xe. Xe mất một lốp như rùa đen bị gãy chân, cho dù muốn chạy cũng chẳng có cách nào. Ngay khi chiếc xe bị vụ nổ làm nảy lên, Dương Tư Vũ sợ đến mức hét lên, ôm chặt lấy Trương Chấn đang che cho nàng. Nhưng giờ phút này trong lòng hai người đều chẳng có ý nghĩ mờ ám gì, chỉ ôm chặt lấy nhau, khẽ run lên. Xe bật lên cao sau đó lại rơi xuống, cảm giác cứ như đang chơi trò tàu siêu tốc, cảm thấy như trái tim sắp nhảy cả ra ngoài. Trương Chấn ôm lấy Dương Tư Vũ, ép khuôn mặt nàng vào lồng ngực của mình, dùng thân thể của chính để bảo vệ nàng, tránh cho nàng bị thương. "Rầm" chiếc xe mất lốp rốt cục cũng rơi xuống, nảy nảy vài lần, Trương Chấn thấy mình và Dương Tư Vũ đều bình an vô sự, vội vàng ổn nhịp trái tim đang đập thình thịch, thở phào một hơi. Hắn biết Dương Tư Vũ không bị thương, nàng chỉ trốn trong lòng hắn, run rẩy không ngừng, Trương Chấn không khỏi cảm thấy thương tiếc, ôm nàng chặt thêm, khẽ nói: "Tư Vũ, đừng sợ, có anh ở đây." Sắc mặt Dương Tư Vũ trắng bệch, thân thể khẽ run lên, đem mặt chôn thật sâu ở Trương Chấn trong lồng ngực không dám mở mắt ra. Trương Chấn khẽ thở ra một hơi, trong mắt lộ ra vẻ kiên quyết. Dù hắn có chết cũng sẽ không để Tư Vũ bị thương tổn. "Mẹ nó." Hứa Vũ Cường bị chấn động do xe rung, lắc mạnh đầu, chửi một câu. Đối mặt với súng cối bọn họ không hề có khả năng đánh lại, chỉ có thể chịu đòn. Đại Quyển sao lại trở nên yếu ớt đến vậy? Yếu ớt đến mức bị người ta áp chế? Thực ra Hứa Vũ Cường cũng biết không phải là Đại Quyển quá yếu, cũng không phải là đối phương quá mạnh mẽ mà là đối phương chọn thời cơ quá tốt, tốt đến mức hắn không thể không bội phục. Từ đầu đây đã là một ván cờ sắp sẵn, bọn họ nằm trong bẫy nhưng chẳng hề biết gì, mãi đến khi bị đối phương đánh cho thê thảm mới giật mình phát hiện thì ra tất cả những thứ này đều là âm mưu Mười Một đã xếp đặt trước. Từ lúc bắt đầu Mười Một đã cố ý lộ mặt để dụ người mạnh nhất bên họ là Đại Đầu. Bây giờ ngẫm lại thì lúc đó không phải Mười Một xuất hiện vì bị Vũ Đại Lang mắng mà là hắn bất chấp nguy hiểm để lộ mặt là để dụ Đại Đầu ra. Cho dù khi đó Vũ Đại Lang không chửi, tin rằng hắn cũng sẽ tự mình lộ diện. Đáng buồn là tuy phía Đại Quyển biết rõ đây là một cái bẫy nhưng vẫn không thể không chui vào, bởi vì bọn họ không có lựa chọn nào khác. Mặt khác chuyện này cũng là do thằng ngốc Vũ Đại Lang kia. Nếu như không phải hắn tự ý dẫn người đi giúp Đại Đầu làm cho sức phòng ngự của Đại Quyển bị suy yếu thì tình hình cũng không tồi tệ như lúc này. Bây giờ ngẫm lại, e rằng phản ứng của Vũ Đại Lang cũng đã nằm trong sự tính toán của Mười Một, một sự tính toán thật đáng sợ. Bởi vì lần lượt có hai nhóm người rời đi nên Đại Quyển chỉ còn ba người canh giữ ở ngoài xe. Đồng thời để đánh lạc hướng, bốn người trong chiếc xe thứ ba cũng không thể lộ diện, nếu họ lộ diện thì vị trí của Trương Chấn sẽ bị lộ, lúc đó thì phát cối đầu tiên sẽ nhằm thẳng vào chiếc xe này chứ không phải là xe kia nữa. Chính vì nguyên nhân nay nên phía Đại Quyển chỉ có thể bị động chịu trận. Đương nhiên trước đó bọn họ không thể ngờ đám Mười Một lại có cả cối, cũng vì nguyên nhân đó nên bọn họ mới không kịp trở tay. Có điều khi Mười Một bị đuổi bắt ở Bangkok thì hắn không mang theo cối, theo tin tức truyền về từ Bangkok thì bọn họ chỉ mang theo hai chiếc túi du lịch, với kích cỡ của hai chiếc túi đó thì chúng không thể chứa nổi cối. Vậy thì khẩu cối họ đang dùng để đối phó với mình ở đâu ra? Chẳng lẽ có thế lực nào đó bí mật trợ giúp họ? Điều này cũng không phải là không thể, kẻ địch của Đại Quyển trong Tam Giác Vàng cũng không ít, nếu như chỉ cần cung cấp một ít vũ khí mà có thể diệt sạch đám chiến sỹ tinh nhuệ này của Đại Quyển thì tin rằng sẽ có rất nhiều người muốn làm vậy. "Mẹ nó." Hứa Vũ Cường lại chửi một câu, thế nhưng lần này hắn đang mắng tên ngốc Vũ Đại Lang, đồng thời cũng chửi chính bản thân mình. Sớm biết sẽ như vậy thì lúc đầu bọn họ sẽ rút lui ngay, sao còn ở lại liều mạng với đám kia làm gì? Nhưng khi đó ai ngờ được mọi việc sẽ trở nên thế này. Huống hồ muốn đến Tam Giác Vàng cũng chỉ có cách đi qua con đường này, cho dù hôm nay phải chạy thì sớm muộn gì cũng phải quay lại đây. Mười Một cũng không phải là kẻ ngu, nhất định hắn còn nước cờ nào đó, chắc chắn hắn sẽ không để bọn họ chạy mất một cách dễ dàng. Hơn nữa nếu việc họ chưa đánh đã chạy mà truyền đi thì người ta sẽ biết hơn hai mươi chiến sỹ Đại Quyển lại sợ bốn người của Hắc Ám Thập Tự, sau này Đại Quyển sẽ chẳng dám ngẩng mặt lên ở Tam Giác Vàng. Vì thế bất kể thế nào Đại Quyển cũng không thể chạy, còn bây giờ bọn họ muốn chạy cũng không kịp. Mười Một chết tiệt, Hắc Ám Thập Tự chết tiệt, tính toán giỏi lắm, một cái bẫy thật hoàn hảo. Hứa Vũ Cường trừng mắt nhìn về phía đạn cối vừa phóng ra nhưng hắn bỗng trợn tròn mắt, giật mình thốt lên: "Hoàng Hậu?" Hoàng Hậu, người yểm hộ của Hắc Ám Thập Tự, cùng tay đột kích Hầu Tử tạo thành một bộ đôi vô cùng ăn ý. Những chiến sỹ mà Đại Quyển phái đến Trung Quốc lúc trước bị chính nàng và Hầu Tử liên thủ giết chết, thế nhưng cả hai người bọn họ cũng bị thương nặng. Sau việc đó Hoàng Hậu đã mất tích, mãi đến tận khi Đại Quyển hợp tác với Thanh bang, Vận Mệnh và Hắc Ám Thập Tự tấn công Huyết Mân Côi thì mới biết nàng đã bị Huyết Mân Côi bắt đi lúc đang được chữa trị. Đại Quyển đã sớm thu thập rất nhiều thông tin về tay yểm hộ xuất sắc này, có điều nàng vốn rất ít lộ diện, Hứa Vũ Cường không ngờ nàng lại đột nhiên xuất hiện ở đây. Hoàng Hậu xuất hiện, vậy Hầu Tử thì sao? Hứa Vũ Cường vội vàng nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng Hầu Tử, tuy vậy trong mắt hắn vẫn lộ ra vẻ sầu lo. Cách đó không xa, Hoàng Hậu mặc trang phục chiến đấu màu đen nhanh chóng chạy ra từ trong rừng, vọt thẳng vào giữa đoàn xe, nhảy lên trên nóc chiếc xe việt dã thứ hai, ném một quả lựu đạn về phía chiếc xe việt dã thứ ba đã bị đạn cối làm cho lật nhào, sau đó liền lao thẳng về phía đám Hứa Vũ Cường. Thấy cảnh này, đồng tử Hứa Vũ Cường chợt co lại. Rốt cuộc hắn cũng biết Hoàng Hậu có ý đồ gì, nàng muốn nhanh chóng giết sạch tất cả những người bên mình. "Lựu đạn " "Tránh..." Khi lựu đạn mà Hoàng Hậu rơi xuống chiếc xe việt dã thứ ba thì bốn chiến sỹ vừa bò ra khỏi xe kêu lện sợ hãi, muốn tránh né. Thế nhưng có một người trong đó dứt khoát lao thẳng về phía quả lựu đạn, dùng thân thể của mình đè lên nó. Đúng lúc này tiếng súng vang lên ở trên núi, đầu của chiến sỹ vừa nhảy ra đầu tiên nổ tung, hắn ngã gục xuống đất. Cũng cùng lúc đó quả lựu đạn cũng nổ tung, tiếng nổ chát chúa vang lên, đất đá và máu thịt bắn tung tóe, mảnh vụn cơ thể và máu tươi bắn khắp nơi. Chiến sĩ Đại Quyển vừa dùng thân thể đè lên lựu đạn để bảo vệ cho đồng đội bị nổ tan xác, nửa người nát vụn, đầu lăn lông lốc đi, chỉ còn nửa dưới thân mình nằm ở nơi đó. "Nhị Cẩu" hai chiến sỹ vừa giữ được mạng đỏ mắt lên, giương súng rống lên giận dữ: "Con mẹ nhà ngươi." Sau đó hắn bóp cò nã đạn về phía Hoàng Hậu. Lúc này lại có tiếng súng vang lên trên núi. Hai chiến sỹ này không thèm tránh né, chỉ muốn đồng quy vu tận với Hoàng Hậu. Thế nhưng Thiên Táng đã nhanh hơn bọn họ, điều này đã quyết định số phận của bọn họ. Đầu của một trong hai người phụt máu, đến chết vẫn không thể bóp được cò. Khi người kia sắp chạm được vào cò súng thì bỗng có một bóng trắng xẹt qua mặt hắn, hắn chỉ cảm thấy cổ mình nóng lên, sau đó dường như có thứ gì phun từ cổ ra ngoài , sức lực toàn thân nhanh chóng mất đi. Hắn ngơ ngác nhìn con chó trắng đáng yêu đang nhìn mình bằng đôi mắt vô tội, đến chết cũng không thể tin rằng mình sẽ chết dưới móng của một con chó. "Phịch" Chiến sĩ này cuối cùng ngã gục, giống như đồng đội của mình, đến chết cũng không thể bắn được phát nào. Trong khoảnh khắc hắn ngã xuống trong đầu bỗng nảy ra một ý nghĩ: ba đồng đội canh ở bên ngoài tại sao lại không nổ súng? Nhưng hắn vĩnh viễn không biết rằng ba đồng đội kia đã đi trước hắn một bước. Gần chiếc xe việt dã thứ hai cách đó không xa, có ba thi thể bị xé nát ngực, không còn trái tim, mắt bọn họ đều trợn trừng, lộ ra vẻ khó tin. Bọn họ đến chết cũng không tin mình sẽ chết bởi một con chó. Trên núi, Thiên Táng không khỏi chép miệng, lẩm bẩm: "Ngu ngốc." Tất cả những kẻ coi thường Tiểu Bạch đều là đồ ngu, tuy rằng chính hắn cũng từng là một người trong số đó nhưng giờ có cho tiền hắn cũng không dám chọc đến con chó biến thái này.