Nhân Gian Băng Khí (Thập Nhất Hiệu Truyện)

Chương 867 : Con người bí ẩn, Lâm Tiêu(hạ)

Tuy rằng nhận ra được vẻ nghi hoặc trong mắt Mười Một nhưng Lâm Tiêu cũng chẳng có ý định giải thích. Hắn rất tự tôn, xưa nay hắn xem thường giải thích với người khác. Bởi vì hắn là Lâm Tiêu, Lâm Tiêu độc nhất vô nhị. Tất cả người trên thế gian trong mắt hắn cũng chỉ như gió thổi mây bay, chỉ cần vung tay áo cũng có thể làm cho bọn họ biến mất, không để lại chút dấu vết nào. Lúc này nói với Mười Một nhiều như vậy đã là ngoại lệ đối với hắn, nếu như là người khác thì chỉ sợ hắn còn chẳng thèm mở miệng. Hắn chỉ là một con sói cô độc, lang thang một mình giữa đất trời mênh mông. Không có người thân, không có bạn bè, cô độc nhiều năm làm cho hắn sớm quen trầm mặc. Cứ như vậy càng ngày càng lâu, tất cả tình cảm và cảm giác dần dần biến mất, rồi đến một ngày hắn chẳng còn cảm xúc gì, hoàn toàn chôn vùi trái tim của mình, dùng sự lạnh lùng làm vỏ bọc, không muốn giao tiếp, không muốn gần gũi với người khác. Bởi vì hắn không muốn, không thể, và cũng khinh thường làm vậy. Đây chính thế giới của Lâm Tiêu, chỉ có sự cô độc. "Ngươi bao nhiêu tuổi?" Mười Một hỏi. Nếu là lúc bình thường, hắn sẽ chẳng bao giờ hỏi câu này, nhưng khi đối mặt với Lâm Tiêu, trong lòng hắn lại nảy ra ý muốn mãnh liệt biết được Lâm Tiêu đã sống bao lâu. "Rất lâu." Lâm Tiêu bình thản nói, xen lẫn chút tang thương mệt mỏi: "Lâu đến mức ra sắp quên mất rồi." Sắp quên, tức là còn chưa quên. Ý của Lâm Tiêu rất rõ ràng, hắn không muốn nói, bởi vì hắn không muốn nhắc lại những bí mật xưa cũ, càng không muốn nghĩ đến những việc đau khổ xưa cũ. Những chuyện đó với hắn như những vết thương mãi chẳng thể lành, khắc ghi ở trong đáy lòng. Nhắc đến chúng thì lòng sẽ lại càng đau. Dù sao hắn cũng chỉ là một con người, dù cho thường ngày hắn rất lạnh lùng nhưng hắn chẳng qua vẫn chỉ là một con người, có suy nghĩ, có tình cảm. Hãy để những chuyện cũ đó vĩnh viễn ngủ yên, mãi mãi không động đến nữa. Chuyện đã qua thì cũng đã qua, nó cũng đã biến mất trong dòng thời gian bất tận, đã biến thành ngày hôm qua, trở thành hồi ức, nhưng đôi lúc nhớ lại vẫn sẽ cảm thấy đau. Người chết thì cũng đã chết, chẳng có cách nào cứu được. Dù ngươi có đau khổ thì bọn họ cũng chẳng trở về. Nếu đã vậy, sao không chôn giấu tất cả sự việc và con người đã qua trong lòng, không nghĩ đến, nhưng cũng chẳng quên đi. Nếu đã chọn cách lãng quên, việc gì phải nhắc lại những chuyện cũ này, xé rách vết thương vốn thành sẹo đã lâu. Nhận thấy Lâm Tiêu không muốn nói đến vấn đề này, Mười Một cũng không hỏi tiếp, trở lại vấn đề chính: "Ngươi có quan hệ gì với người chế tạo ra ta?" "Ai?" "Ma Quỷ, tiến sỹ Tần." Lâm Tiêu nghĩ ngợi một chút sau đó mới nói: "Hóa ra là hắn, Tần Bách Xuyên." "Các ngươi quen nhau?" Lâm Tiêu gật đầu nói: "Từng gặp mấy lần. Hắn là một thiên tài, đã từng là nhân viên nghiên cứu khoa học chuyên môn của Long Hồn, chủ yếu nghiên cứu về vấn đề sinh hóa, khi đó tuy hắn còn rất trẻ nhưng rất tài năng vì thế được xem trọng. Sau đó không biết vì nguyên nhân gì mà hắn biến mất không có tin tức gì. Một thời gian sau chúng ta mới biết thì ra hắn tới Ma Quỷ." Mười Một không khỏi kinh hãi, tiến sỹ Tần từng là người của Long Hồn? Tuy rằng nhân viên nghiên cứu khoa học chỉ thuộc bộ phận bên ngoài nhưng có hai chữ “chuyên môn” thì lại khác. "Các ngươi không nghĩ tới việc bắt hắn trở lại?" Mười Một hỏi. Lâm Tiêu nói: "Chuyện đó không liên quan đến ta." "Long Hồn thì sao?" Lâm Tiêu bình thản nói: "Lúc đó tình hình trong nước khá rối loạn, vì lẽ đó họ đành để mặc chuyện này." Mười Một lại hỏi: "Tiến sỹ Tần biết năng lực của ngươi?" Lâm Tiêu gật đầu nói: "Ta biết Thủ Lĩnh và Phó Tọa của các ngươi, bọn họ từng mời ta lập nên Long Hồn cùng họ, nhưng ta đã từ chối..." "Tại sao?" "Ta chỉ một vị khách qua đường." Lâm Tiêu thản nhiên nói: "Ta không tham dự vào tranh đấu của thế gian." Ý của Lâm Tiêu Mười Một hiểu, hắn đang nhấn mạnh mình chỉ là khách qua đường, một người xem, cũng đang nói cho Mười Một hắn sẽ không can thiệp vào trận chiến của Mười Một, lại càng không ra tay giúp hắn, bởi vì hắn chỉ là một người xem. Lâm Tiêu tiếp tục nói: "Sau đó chiến tranh kết thúc, Trung Quốc bắt đầu xây dựng đất nước, khi ấy Thủ Lĩnh liền rời khỏi Trung Quốc. Một thời gian sau Phó Tọa đến tìm ta, nói muốn mượn năng lực của ta đề bồi dưỡng một lực lượng chủ chốt cho Long Hồn. Ta nhận lời hắn, cùng hắn đến Long Hồn, trong những người tham gia hạng mục này có Tần Bách Xuyên." Nghe đến đó Mười Một đã hiểu ra, thì ra Phó Tọa đã sớm biết Lâm Tiêu có thân thể bất tử giống Mười Một bây giờ, hắn muốn giải mã gien của Lâm Tiêu, đào tạo cho Trung Quốc những người hộ vệ bất tử, lúc đó tiến sỹ Tần tuy còn trẻ nhưng rất có tài nên đã được tham gia vào hạng mục này. Thế nhưng khi hạng mục vẫn đang được tiến hành thì tiến sỹ Tần có lẽ đã bị Ma Quỷ dụ dỗ, hoặc hắn cảm thấy khoa học kỹ thuật của Long Hồn quá lạc hậu, hắn không thể thể hiện hết tài năng ở đây, hoặc là có nguyên nhân khác, nói chung hắn đã bí mật liên lạc với Ma Quỷ, hai bên thỏa thuận với nhau sau đó Ma Quỷ giúp hắn đến phương Tây. Nghĩ tới đây Mười Một cũng đã đoán được phần nào, chắc chắn khi đó tin tức về hạng mục này đã bị rò rỉ từ đâu đó nên Ma Quỷ mới tốn công dụ dỗ tiến sỹ Tần. Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng tiến sỹ Tần tự tìm đến Ma Quỷ, dùng kỹ thuật tạo ra loài người mới này để thỏa thuận với họ. Tuy nghiên cứu của tiến sỹ Tần vẫn chưa thành công nhưng có Ma Quỷ với tài lực hùng hậu đỡ lưng, hắn đã có những bước tiến lớn. Sự tồn tại của Mười Một chính là minh chứng tốt nhất. Dường như kế hoạch tạo ra những hộ vệ bất tử của Trung Quốc dường như đã phải gác lại vì chuyện của hắn, chí ít trong những thông tin Mười Một trộm được từ Long Hồn không có gì liên quan đến hạng mục này, thậm chí không nhắc tới nó một lần nào. Mười Một đã đoán đúng tám chín phần mười, có điều hắn không biết rằng vì Ma Quỷ có được tiến sỹ Tần làm cho hạng mục này bị lộ ra ngoài nên Long Hồn đã rất tức giận, tấn công Ma Quỷ bằng bất cứ giá nào, không cho bọn họ có cơ hội phát triển ở phương đông. Lần chiến tranh thứ nhất có phạm vi rất rộng, bốn đại gia tộc, Thanh bang, Hồng môn, Long Hồn và các thế lực có thực lực đều bị cuốn vào. Để đối phó với tổ chức đáng sợ như Long Hồn, Ma Quỷ đã trả giá cao mời Đặc Công của Mỹ và Kỵ Sỹ của Đức đến giúp đỡ. Khi đó hai bên đánh vô cùng kịch liệt, người chết vô số, cuối cùng Ma Quỷ, Kỵ Sỹ và Đặc Công đã thất bại và phải rút lui. Lần thua cuộc này Ma Quỷ rất không cam lòng, sau đó bọn họ dùng hạng mục "loài người mới" chiến sĩ bát tử này uy hiếp Long Hồn, buộc Long Hồn không được nhúng tay. Lúc đó Long Hồn không thể không thỏa hiệp, bởi vì nếu hạng mục này lộ ra Trung Quốc lập tức sẽ trở thành mục tiêu chú ý, trở thành kẻ địch của tất cả các quốc gia trên thế giới, bởi vì không ai muốn có một lực lượng uy hiếp được sự an toàn và vị thế của mình tồn tại. Đặc biệt khi đó Trung Quốc vừa mới kiến quốc không lâu, ngân sách nhà nước đã cạn kiệt vì chiến tranh, không thể tiếp tục chiến tranh, huống chi là việc trở thành kẻ địch của tất cả các quốc gia trên thế giới. Vì thế Long Hồn chỉ có thể im lặng, bởi kiêng dè sức mạnh của Long Hồn nên Ma Quỷ cũng hứa sẽ không nhờ tới sự giúp đỡ của Kỵ Sỹ và Đặc Công. Cuộc chiến lần thứ hai, lần thứ ba... nhanh chóng đến. Ma Quỷ muốn bước chân vào phương đông, nhưng khi mà Long Hồn không tham dự, bọn họ cũng không có Kỵ Sỹ và Đặc Công hỗ trợ thì họ vẫn bị thất bại trước Thanh bang, Hồng môn và một thế lực mới nổi lên là Đại Quyển. Cuối cùng Ma Quỷ không thể gánh thêm tổn thất nữa, đành phải rút khỏi phương đông, cho tới tận ngày nay bọn họ vẫn không thể vươn móng vuốt của mình tới phương đông. Mười Một không hề hay biết những việc này. "Các ngươi thành công?" Mười Một hỏi. Lâm Tiêu lắc đầu nói: "Không. Khi đó khoa học kỹ thuật Trung Quốc còn rất lạc hậu, bọn họ không giải mã nổi gien của ta. Lúc đó lại không có tin tức gì về Thủ Lĩnh, ta liền để lại một chút huyết dịch để làm mẫu sau đó ra nước ngoài." Quả thật gien của Lâm Tiêu không thể giải mã, đến tận ngày hôm nay cả Long Hồn và tiến sỹ Tần vẫn không cách nào giải mã thành công. Vì lẽ đó tiến sỹ Tần đã đi đường tắt, dùng gien của những sinh vật khác làm vật dẫn, cấy vào cơ thể người sau đó tiến hành cải tạo. Mười Một chính là vật thí nghiệm thành công nhất của hắn cho tới giờ, có điều trong mắt tiến sỹ Tần đây là vật thí nghiệm thất bại nhất. Còn Long Hồn đi theo một con đường khác, bồi dưỡng ra bộ đội Thần Thoại, đó cũng là bí mật cao nhất của Long Hồn. Tuy rằng bộ đội Thần Thoại và chiến sỹ mà tiến sỹ Tần nghiên cứu đều dựa theo nguyên mẫu là Lâm Tiêu nhưng giữa họ ai mạnh ai yếu thì phải đánh mới biết được. Lúc này Mười Một lại hỏi: "Việc Thủ Lĩnh ra nước ngoài có liên quan đến trấn Thiên Độ?" Lâm Tiêu liếc nhìn hắn, gật đầu nói: "Trong trấn Thiên Độ có, ta đã nói cho hắn." "Có liên quan đến Cửu Vỹ Hồ?" "Ừm." Lâm Tiêu đáp: "Chúng nó được sinh ra từ một nơi thần bí ở nước ngoài, cứ mấy trăm năm hoặc một ngàn năm mới xuất hiện một con. Chúng có một đặc tính trời sinh, dù có cách xa tới đâu vẫn có thể tìm được đường về nhà." "Trấn Thiên Độ?" "Đúng." Lâm Tiêu nói: "Trong trấn Thiên Độ có một nơi thần bí, nơi đó có sức hấp dẫn rất lớn với Cửu Vĩ Hồ, cũng có thể nơi đó vốn là nhà thực sự của chúng. Vì lẽ sau khi chúng sinh ra đều sẽ vượt vạn dặm xa xôi tìm đến trấn Thiên Độ, thế nhưng chúng không vào được chỗ đó nên đành quanh quẩn ở Trấn Thiên độ. Chính bởi vậy nên ở trấn Thiên Độ mới có nhiều truyền thuyết về Cửu Vỹ Hồ. Thủ Lĩnh ra nước ngoài là do đã có được một số manh mối, muốn đi tìm nơi mà Cửu Vỹ Hồ sinh ra." Mười Một vốn muốn hỏi Thủ Lĩnh ra nước ngoài tìm nơi Cửu Vĩ Hồ sinh ra làm gì nhưng rốt cục cũng không nói ra. Bởi vì hắn đã nghĩ đến một khả năng, hắn cảm thấy nơi sinh ra này hoặc chính bản thân Cửu Vĩ Hồ có tầm quan trọng rất lớn với Trung Quốc. Vì lẽ đó Thủ Lĩnh mới có thể bất chấp hiểm nguy tự mình xuất ngoại, hắn làm như vậy chỉ có thể là vì việc lớn. "Trong trấn Thiên Độ có bí mật gì?" Mười Một lại hỏi. Lâm Tiêu do dự một chút, dường như đang đắn đo có nên nói cho y hay không, một lát sau hắn liền nói: "Nơi đó dẫn tới một nơi rất thần kỳ, nếu như sau này ngươi có thể vào đó thì tự nhiên sẽ biết. Giờ biết quá nhiều không tốt cho ngươi." "Ngươi đến đó rồi?" Lâm Tiêu không hề trả lời, hắn im lặng một lúc sau đó nhìn về phía sau lưng Mười Một, nói: Người của Lang tổ kia đuổi đến rồi." "Còn một vấn đề nữa." Mười Một vẫn ung dung hỏi: "Tuổi của ngươi là thế nào vậy?" Lâm Tiêu lắc đầu nói: "Vấn đề này ta cũng muốn biết đáp án." Đến tận lúc này mới có một tiếng động nhỏ rơi vào tai Mười Một . Hắn cũng không thấy lạ khi Lâm Tiêu có thể phát hiện ra Đại Đầu sớm hơn mình, với năng lực của y, e rằng khi Đại Đầu còn cách rất xa y đã biết rồi. Mười Một liếc về phía tiếng động vang lên, khi thu ánh mắt lại hắn không khỏi hít một hơi lạnh. Giờ phút này, vị trí Lâm Tiêu vừa đứng khi nãy không một bóng người, chỉ trong chớp mắt Lâm Tiêu đã biến mất ngay trước mặt hắn? Sao hắn có thể làm được? Ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu Mười Một sau đó hắn liền bỏ qua, bởi vì hắn nhớ tới khi còn sống Vấn Thiên cũng có thể làm được việc này, khi hắn bị Long Hồn truy đuổi, Vấn Thiên liền đã từng thể hiện sự thần kỳ của trận pháp ngay trước mặt hắn. Kỳ môn độn giáp huyền diệu bí ẩn, những cao thủ có thể sử dụng trận pháp để đánh lừa tai mắt người khác, ung dung rời đi cũng không có gì là lạ. Mười Một lắc đầu, không khỏi cảm thấy may mắn vì người tên Lâm Tiêu này không có ác ý với mình, nếu không thì ngay cả một chiêu hắn cũng chẳng thể đỡ nổi. Hắn cúi người xuống nhặt Thiên Trảm lên, yếu ớt bước đi nhưng cũng đã khá hơn trước nhiều, nhanh chóng rời khỏi đó. Lúc này, Cuồng Triều lên tiếng hỏi: "Sở Nguyên, việc hắn nói ngươi còn hơn nửa năm có phải là sự thật không? Tại sao ngươi lại không nói cho chúng ta?" Mười Một vừa thở hổn hển chạy, vừa thản nhiên nói: "Ta không cần người khác thương hại." ... Sau khi Mười Một rời đi không bao lâu, Đại Đầu chui ra từ một bụi cây, nhìn quanh bốn phía sau đó ánh mắt rơi vào một vũng máu trên mặt đất và sáu đầu đạn dính máu. Tiếp đó hắn lại ngẩng đầu nhìn về phía Mười Một vừa rời đi, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.