Nhân Gian Băng Khí (Thập Nhất Hiệu Truyện)
Chương 816 : Đêm điên cuồng(năm)
Một chiếc Audi A8 6. 3L màu đen chạy ra từ ga ra biệt thự, những vệ sỹ canh ở cửa nhìn chiếc xe sang trọng đắt giá với vẻ hâm mộ, hơn nữa ngồi trong xe lại là cặp trai tài gái sắc Trương Chấn và Dương Tư Vũ nên bọn họ đều nhường đường. Bữa tiệc diễn ra đã gần hai giờ, cũng đã có nhiều người ra về nên những vệ sỹ này thấy Trương Chấn và Dương Tư Vũ ra về thì cũng không cảm thấy nghi ngờ gì.
Nhưng những vệ sỹ này không hoài nghi không phải có nghĩa là không có ai hoài nghi. Mười Một đã cải trang híp mắt lại, khẽ cau mày, nhìn chằm chằm vào chiếc xe của Trương Chấn. Nhưng trong xe quả thật chỉ có Trương Chấn và Dương Tư Vũ, không có điểm nào đáng nghi.
Chiếc Audi chạy ra cửa, Mười Một nhìn chằm chằm vào cốp xe, mày nhíu càng chặt. Mười Một cong người chui vào trong xe, mở miệng nói: "Vịt Bầu."
"Có." Tai nghe lập tức vang lên tiếng trả lời của Vịt Bầu.
"Thanh Ngữ đâu?"
"Đang ở bên cạnh tôi."
"Nguyệt Nhi đâu?"
"Có lẽ cô ấy đang ở trong đại sảnh." Vịt Bầu nói với vẻ không chắc chắn: "Tôi và Thanh Ngữ ra ngoài hít thở không khí rồi."
Mười Một quát lên: "Lập tức vào xem."
Nghe thấy giọng điệu nghiêm túc của Mười Một, Vịt Bầu biết đã xảy ra chuyện bèn nói với Nguyễn Thanh Ngữ một tiếng sau đó cuống cuồng chạy vào đại sảnh tìm Văn Vi và Âu Dương Nguyệt Nhi.
Vịt Bầu chạy vào đại sảnh, nhìn quanh thì không thấy Âu Dương Nguyệt Nhi đâu, chỉ thấy Văn Vi đang bị một đám đàn ông vây lấy, mỉm cười trò chuyện với họ. Không thấy Âu Dương Nguyệt Nhi đâu, Vịt Bầu trắng bệch cả mặt, mặc kệ những người khác, vội vàng chạy tới cầm tay kéo Văn Vi ra một chỗ, nhỏ giọng hỏi với vẻ lo lắng: "Âu Dương Nguyệt Nhi đâu?"
Văn Vi giật mình nhìn vẻ mặt lo âu của Vịt Bầu, ngẩn người nói: "Cô ấy vào nhà vệ sinh cùng Tư Vũ rồi."
"Két!!" Chiếc xe của Âu Dương Nguyệt Nhi đang đỗ ở bên ngoài đột nhiên khởi động, quay đầu xe. Nhưng chiếc xe bị kẹp giữa hai chiếc xe khác, đột nhiên lùi xe về phía sau, đuôi xe húc vào đầu của chiếc BMW đỗ đằng sau, còi báo động của chiếc BMW lập tứng vang lên. Chiếc xe cũng không bởi vậy mà dừng lại mà còn ra sức ép về phía sau, đẩy chiếc BMW khỏi vị trí ban đầu, đuôi cho những người xung quanh đều giật mình nhìn qua.
Những vệ sỹ của Âu Dương Nguyệt Nhi đang ở gần đó vội chạy đến, một người đập mạnh cửa sổ, hét lớn: "Ngươi làm gì vậy! Nhanh chóng xuống xe!"
Mười Một không thèm để ý đến hắn, lợi dụng chút khoảng trống vừa tạo được ở phía sau quay đầu xe. Chỉ trong chốc lát đã có vài vệ sỹ của Văn gia chạy đến, Mười Một lạnh lùng nhấn ga, chiếc xe lao vụt về phía những người đang chạy đến, làm cho những vệ sỹ và khách khứa phải vội vàng tránh ra, khi họ quay đầu lại nhìn thì chiếc xe của Âu Dương Nguyệt Nhi lao đã lao vụt ra khỏi biệt thự, chạy xuống chân núi với tốc độ điên cuồng. Các vệ sỹ và khách khứa nhìn nhau, không biết gã tài xế này đã uống nhầm thuốc gì vậy. Mà sắc mặt mấy vệ sỹ của Âu Dương Nguyệt Nhi vô cùng khó coi, xe riêng của tiểu thư bị cướp mất, không biết khi cô ấy biết được sẽ trách mắng bọn họ thế nào đây.
Những người trong đại sảnh cũng nhanh chóng phát hiện chuyện xảy ra ở bên ngoài, dù sao tiếng còi báo động của hai chiếc xe to như vậy ai mà không nghe thấy. Khách khứa trong sảnh chạy hết ra cửa và cửa sổ để xem.
Văn Cường đi ra, thấy hai chiếc xe mà tiếng còi báo động kêu inh ỏi và chiếc xe BWM móp méo cả đầu xe và những người đang ở đó, sầm mặt trách mắng: "Chuyện gì vừa xảy ra?"
Một vệ sỹ vội vàng chạy tới, nhỏ giọng nói vào tai hắn vài câu, sắc mặt Văn Cường lại càng trở nên khó coi. Trộm xe? Có người dám trộm xe trong nhà của hắn? Hơn nữa lại còn là xe riêng của Âu Dương Nguyệt Nhi?
Văn Cường giận tái mặt, trừng mắt nhìn tên vệ sỹ, nổi giận nói: "Còn đứng ì ra đó làm gì? Còn không nhanh chóng đuổi theo?"
Vệ sỹ toát cả mồ hôi, gật đầu liên tục, vội vàng gọi người lái xe đuổi theo.
Vịt Bầu hòa lẫn trong những người đang xem chuyện, khẽ đụng vào tay của Văn Vi, nhỏ giọng nói vào tai nàng: "Bảo cha cô đừng cho người đuổi theo, đó là lão đại."
Văn Vi giật mình, vội hỏi : "Người lái xe đi chính là Sở Nguyên?"
Vịt Bầu gật đầu.
Văn Vi nhíu mày hỏi: Sao hắn lại làm vậy?"
Vịt Bầu nhìn quanh, hạ giọng nói: "Không thấy Âu Dương Nguyệt Nhi đâu."
Văn Vi hít lạnh một hơi, vội vàng nhìn quanh, quả thật không thấy ba người Âu Dương Nguyệt Nhi, Dương Tư Vũ và Trương Chấn đâu. Sau đó nàng lại nhìn Vịt Bầu, nhìn hắn rất nghiêm túc, không giống nói đùa chút nào. Văn Vi hiểu ngay đã xảy ra chuyện lớn, vội vàng đi đến chỗ Văn Cường bên người, kéo tay áo hắn, nhỏ giọng nói vào câu vào tai hắn. Văn Cường nghe xong liền biến sắng, lập tức ngẩng đầu nhìn quanh với vẻ lo lắng như đang tìm kiếm ai đó. Hắn không tìm thấy được người mình muốn tìm bèn nhỏ giọng nói vài câu với Văn Vi, vội vã kéo quản gia chạy đến phòng giám sát, thậm chí còn không nói một lời nào với khách khứa.
Lúc này, Mười Một lái xe với tốc độ cao nhất, lao vùn vụt xuống núi. Ở một khúc cua, Mười Một thậm chí không thèm giảm tốc, chiếc xe cua một cú tuyệt đẹp sau đó tiếp tục lao đi: "Cuồng Triều, truy tìm tín hiệu điện thoại di động của Nguyệt Nhi."
Cuồng Triều lập tức trả lời: "Điện thoại di động của Nguyệt Nhi đang ở trong nhà Văn Vi, ta đang truy tìm tín hiệu điện thoại di động của Trương Chấn." Chỉ chốc lát sau Cuồng Triều liền nói: "Không được, điện thoại di động của hắn đã tắt."
"Điện thoại di động của Dương Tư Vũ?"
"Đã thử, cũng tắt."
Mười Một nắm chặt vô-lăng, nghiến răng, lạnh lùng nói: "Lập tức theo dõi các camera ở quanh đó, nhất định phải tìm cho được Trương Chấn."
"Đã giám sát rồi, nhưng tạm thời không phát hiện được gì." Cuồng Triều ngừng một chút sau đó còn nói thêm: "Được rồi, ta vừa điều tra qua, phát hiện Trương Chấn và Dương Tư Vũ đặt vé máy bay đi châu Âu vào lúc 11h20."
Mười Một vẫn không giảm tốc độ, lạnh lùng nói: "Báo cho Âu Dương Bác, bảo hắn lập tức phái người phong tỏa sân bay."
"Báo cho... Âu Dương Bác?" Cuồng Triều do dự nói: "Nếu như để Âu Dương Bác biết Âu Dương Nguyệt Nhi đã xảy ra chuyện, có thể..."
"Chuyện này xảy ra là do hắn." Mười Một lạnh lùng nói.
Hắn cảm thấy rất nghi hoặc, Trương Chấn có vẻ không phải là kẻ ngu xuẩn, nguyên nhân nào khiến hôm nay hắn có hành động điên cuồng thiếu suy nghĩ này? Chẳng lẽ hắn không nghĩ đến việc Âu Dương Nguyệt Nhi mất tích sau khi đi cùng hắn và Dương Tư Vũ, sau đó lại có người thấy hắn và Dương Tu vũ lái xe đi, Âu Dương Nguyệt Nhi thì không thấy đâu, chỉ cần suy nghĩ một chút thì ai cũng sẽ hoài nghi hắn. Mặc dù không có chứng cớ chứng minh hắn bắt cóc Âu Dương Nguyệt Nhi, nhưng hắn làm như vậy rõ ràng là làm cho mình mang tiếng, không phù hợp với phong cách ném đá giấu tay của hắn.
Nhưng nghĩ kĩ lại thì Mười Một liền hiểu ra, chắc chắn trong những người điều tra Trương Chấn có kẻ tiết lộ tin tức, làm cho hắn biết được tình huống của mình hiện giờ không được ổn, thậm chí còn đang gặp nguy hiểm nên hắn mới quyết định làm càn. Sai sót trong chuyện này rất có thể là do người của Âu Dương Bác.
Mười Một nghiến răng, vẻ mặt lại càng lạnh lùng, ánh mắt lộ ra sát khí. Hắn đạp chân ga hết cỡ, chiếc xe lao vụt đi, lao xuống chân núi như tên rời cung.
Ba phút sau, một chiếc xe màu đen phanh gấp lại dưới chân núi. Lốp xe ma sát với mặt đường tạo ra tiếng két chói tai, xe chạy quá nhanh nên không thể dừng lại ngay, trượt trên mặt đường một đoạn sau đó mới ngừng lại. Mười Một chỉ mất ba phút để chạy hết quãng đường bình thường phải hơn mười phút mới chạy hết cho thấy hắn lái xe với tốc độ cực cao.
Mười Một xuống xe, nhíu mày lên. Suốt cả đoạn đường hắn không hề phát hiện ra xe của Trương Chấn. Theo lý thuyết thì đó là chuyện không thể nào, trừ khi Trương Chấn lái xe với tốc độ không kém hắn là bao. Nhưng không nhiều người có khả năng lái xe được như Mười Một, phản ứng thần kinh nhờ cải tạo gien của hắn không phải là chuyện đùa, ngay cả Vịt Bầu có liều mạng lái xe thì cũng không thể sánh được với hắn. Hơn nữa trên đường đi Mười Một không phát hiện vết lốp xe mà sát với mặt đất do chạy quá nhanh nào ở phía trước, cho thấy trước hắn không có ai lái xe với tốc độ như vậy xuống núi.
Vậy Trương Chấn đang ở đâu?
Mười Một nhìn con đường dẫn đến nội thành, sau đó lại nhìn Lệ Sơn đang chìm trong màn đến, Mười Một chỉ chần chừ mấy giây sau đó quyết đoán ngồi vào trong xe, quay đầu xe chạy lên núi.
Nếu người khác gặp phải chuyện này chắc chắn sẽ chần chừ do dự nên quay lên núi hay tiếp tục đi tiếp bây giờ khẳng định muốn do dự không quyết, cứ chần chừ mãi sau cùng bỏ lỡ thời cơ cứu người. Nhưng Mười Một cực kỳ quyết đoán, đoán ra rất có khả năng Trương Chấn vẫn đang ở trên núi liền không chút do dự quay đầu trở lại.
Tốc độ lên núi chậm hơn tốc độ xuống núi một ít, Mười Một quan sát xung quanh xem có dấu vết nào không: "Cuồng Triều, kiểm tra xem Trương gia có phòng ốc gì ở Lệ Sơn không?"
Chỉ một lát sau phía sau Cuồng Triều đã trả lời: "Không tra được gì."
Mười Một lại hỏi: "Nơi này có mấy người có quan hệ với Trương gia?"
"Bốn."
"Gửi địa chỉ của họ cho ta."
"Được." Cuồng Triều còn nói thêm: "Sở Nguyên, có người gọi cho ngươi."
Điện thoại của Mười Một đang tắt máy, người khác không thể gọi được cho hắn nhưng Cuồng Triều vẫn có thể biết được có người đã gọi.
"Ai?" Mười Một hỏi.
"Không biết, số điện thoại lạ. Điều tra thì thấy chưa đăng ký, chỉ là sim rác. Tra theo tín hiệu thì... Ồ, ngay ở Lệ Sơn."
"Nối máy đi."
"Tích!" Tiếng tích vừa dứt thì trong tai nghe đã vang lên một giọng nói Mười Một rất quen thuộc và cũng làm cho hắn vô cùng đau đầu: "Hê, Mười Một."
Nghe giọng nói trầm trầm này, vẻ mặt Mười Một trầm xuống, lạnh lùng nói: "DK?"
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
366 chương
53 chương
8 chương
206 chương
9 chương
42 chương
35 chương