Nhân Gian Băng Khí (Thập Nhất Hiệu Truyện)
Chương 432 : Dạ chiến Ôn Thành (hạ)
Khi Walter đến, hắn bị bộ dạng của Huyết Thích làm cho hoảng sợ. Huyết Thích và Mao Linh dựa lưng vào nhau, cùng bị Mười Một dùng thắt lưng da trói tay vứt ở một góc, mặt cúi gằm xuống, trên mặt, trên người toàn là máu. Thế này cũng chưa có gì, điều đáng sợ là mặt hắn đã trở nên phẳng lì. Cái mũi vốn cao chót vót đã không thấy đâu nữa, thay vào đó là những cái hồ lồi lõm như trên mặt trăng, máu thịt bầy nhầy.
Một cước của Mười Một không chỉ làm gãy xương mũi của hắn, mà còn hoàn toán chấn nát. Biến thành từng khối từng khối nhỏ ngập sâu vào trong thịt, ngay cả khi hít thở một hơi cũng hắn làm đau đớn đến tận tâm can, chẳng trách chỉ một cước đã khiến Huyết Thích hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.
Huyết Thích cũng thật kiên cường, cắn răng không kêu rên một tiếng. Mao Linh đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, đầu gục xuống chìm trong hôn mê, một quyền nặng nề của Mười Một cũng không phải dễ tiếp nhận, đổi lại là người thường thì sợ rằng giờ này đến ngay cả cổ cũng đã bị đánh gãy.
Walter đi tới trước mặt Huyết Thích ngồi xổm xuống, thành thật mà nói hắn bây giờ đã bị bộ dáng của Huyết Thích làm cho sợ hãi, nếu không phải biết trước thương tích này là do Mười Một tạo thành, Walter e rằng đã tưởng mình gặp quỷ.
Có thể là cảm nhận được gì đó, Huyết Thích ngẩng đầu lên hung hăng trừng mắt nhìn Walter một cái, rồi sau đó lại chuyển đầu quay qua Mười Một, trong mắt lộ hung quang.
Walter thở dài hướng vềphía Mười Một lắc đầu: "Không được, nghị lực của hắn rất kiên định, đệ không có cách nào xâm nhập vào tư tưởng của hắn."
Mười Một đi tới bên cạnh Mao Linh, lấy đi bông tai của ả, bẻ gãy nó thành ra một cây ngân châm. Sau đó lại xoay tay, đâm cây ngân châm bị bẻ từ bông tai đó vào một vị trí phía sau cổ của Huyết Thích.
Toàn thân Huyết Thích hơi gồng lên một chút, sau đó thân thể hơi rung động, mi mắt bắt đầu sụp xuống, lộ ra bộ dáng mơ màng buồn ngủ.
Mười Một lại lui về chỗ cũ, hướng về phía Walter gật đầu. Có thể là cố tình, cũng có thể là vô ý, Mười Một vẫn là mặt quay về phía Băng Mộng chứ không quay lưng về phía nàng.
Walter một lần nữa nhìn chằm chằm vào cặp mắt đang bắt đầu mơ màng của Huyết Thích. Nhẹ giọng hỏi: "Ngươi là ai?"
"Vạn Quốc Cường, danh hiệu Huyết Thích, đội trưởng của Rắn Đuôi Chuông Đen." Huyết Thích trả lời bằng giọng yếu ớt.
"Ông chủ Trương là ai?"
Huyết Thích liếc mắt nhìn Walter một cái. Nói bằng giọng vô lực: "Ông ta tên Trương Khải Thái, là tổng giám đốc công ty điện tử Hồng Tinh." Cuối cùng, Huyết Thích hỏi lại một câu: "Ngươi làm sao biết được ông chủ Trương?"
Đây là biểu hiện bình thường của một người bị khống chế tâm linh, tâm linh của người bị khống chế không giống như người bị thôi miên, bọn họ trong lúc bị khống chế thì tư tưởng vẫn là của chính mình, có suy nghĩ riêng. Nhưng bọn họ lại giống như tượng gỗ, không thể phản kháng việc kiểm soát ý thức, phải vô điều kiện phục tùng.
"Ngươi không cần quan tâm." Walter nói: "Ngươi có biết hắn còn có một thân phận khác hay không?"
Huyết Thích khẽ lắc đầu, có thể là do chạm đến vết thương trên mũi khiến cho cơ thể thoáng chốc vặn vẹo vài phần.
Walter nhìn Mười Một một cái, thấy Mười Một gật đầu với mình, hắn mới tiếp tục hỏi: "Âu Dương Nguyệt Nhi bây giờ ở đâu?"
Huyết Thích cười khổ nói: "Thì ra các ngươi thật sự đến vì nữ nhân đó."
"Nói cho ta biết! Nàng đang ở đâu?" Trong mắt Walter ánh đỏ lại tăng lên vài phần.
Băng Mộng vẫn đang một mực chú ý tới động tác của Walter, khi tiếp xúc với tia sáng từ hai mắt hắn thì không hiểu sao lại cảm thấy cả kinh, trên mặt lộ ra chút ngạc nhiên. Có thể nàng không phát hiện rằng Mười Một đang chú ý đến nàng, tia lạnh trong mắt hắn càng gia tăng kịch liệt.
"Kho để hàng, container thứ 9." Huyết Thích hít thở mấy hơi khó nhọc, nói một cách vô lực: "Trương Khải Thái đem nàng ta giấu ở bên trong, trong hai ngày này, ông ta có một lô hàng hóa mậu dịch cần đưa ra nước ngoài. Không biết bây giờ còn không?"
"Đưa đến nơi nào?"
"Ta không hỏi."
"Làm sao tìm được Trương Khải Thái?"
Huyết Thích nhìn xuống phía ngực mình, nói:"Ta chỉ liên lạc qua điện thoại của ông ta."
Walter lấy từ túi áo trước của hắn ra một chiếc điện thoại, giơ đến trước mặt hắn hỏi: "Số lưu lại trong đây phải không?"
Huyết Thích khẽ gật đầu.
Walter mở điện thoại ra xem xét một chút, trên màn hình chỉ ghi lại hai cuộc gọi, đều là cùng một số, hơn nữa không có tên chỉ có số. Hắn đưa cho điện thoại cho Mười Một, Mười Một không nhìn đến mà trực tiếp chuyển giao cho Băng Mộng.
Băng Mộng miễn cưỡng nhận lấy điện thoại, sau đó nhờ Long Uy truy tìm đầu mối.
Walter nhìn về Mười Một, hỏi: "Còn muốn hỏi gì nữa không?"
Mười Một rút súng giảm thanh ra, sắc mặt lạnh lùng nói: "Cái gì chúng biết thì cũng đã biết rồi, còn lại bọn chúng đều không biết."
Huyết Thích đột nhiên hỏi: "Các người là ai?"
Walter liếc mắt nhìn Mười Một một cái, thấy hắn không tỏ vẻ gì mới nói: "Hắc Ám Thập Tự".
Huyết Thích mở hé hai mắt đang sưng húp ra một chút, nhìn xéo sáng Mười Một, hỏi: "Ngươi là Mười Một?"
Mười Một vẫn như trước, không trả lời hắn.
Huyết Thích thở dài một hơi: "Không ngờ lại là ngươi, ta nên sớm nghĩ tới mới phải. Thua vào tay ngươi, chúng ta thua cũng không oan." Dừng lại một chút, lại hỏi: "Bọn tiểu Khôn có phải là đã chết?"
"Đã chết." Mười Một không phủ nhận.
"Ta tưởng rằng người truy giết chúng ta là người của Âu Dương Bác, không ngờ lại là ngươi." Huyết Thích lại liếc mắt nhìn xéo Mười Một một cái, lại vừa cố gắng ngoái cổ nhìn Mao Linh đang dựa lưng vào hắn một chút. Nhưng hắn không biết vì cây châm bị Mười Một ghim vào cổ lúc trước nên cổ hắn cứng ngắc, dù cố gắng mấy cũng không thể nhìn được về phía sau.
Cuối cùng Huyết Thích bỏ cuộc, thở dài hỏi: "Có thể buông tha cho tiểu Linh không? Nàng ta không biết gì hết."
Mười Một không nói mà trực tiếp hành động. Hắng giơ súng lên nhắm ngay đầu Mao Linh.
"Chờ một chút!" Huyết Thích nói như tắc nghẹn: "Có thể giết ta trước không? Đừng để nàng chết trước mặt ta."
"Được." Một tiếng được vừa vang lên, một viên đạn bắn vào mi tâm của Huyết Thích. Mười Một không nháy mắt, khẩu súng chuyển mục tiêu hướng vào Mao Linh còn đang hôn mê bắn một phát.
Sạch sẽ, nhanh chóng, không dấu vết. Ánh mắt Mười Một hoàn toàn có vẻ như vừa giết hai con kiến, không có chút xao động nào.
Băng Mộng đi vào, trước tiên nhìn Huyết Thích và Mao Linh đã tắt thở. Sau đó lại nhìn Mười Một và nói: "Đây là số lậu, chưa đăng ký."
Mười Một xoay người đi ra ngoài, khi đi ngang qua chỗ Băng Mộng thì bỏ lại một câu: "Tra xét về Trương Khải Thái và xí nghiệp điện tử Hồng Tinh."
Băng Mộng hừ một tiếng khô khan, hình như rất không hài lòng việc Mười Một dùng thái độ này đối với nàng.
Mọi người tập hợp trở lại xe. Tiểu Đao hỏi Mười Một: "Trực tiếp hướng đến kho hàng hay sao?"
Mười Một gật đầu.
Bởi vì máy thu phát tín hiệu luôn đặt trong xe nên trong lúc bọn Mười Một dùng điện đàm để nói chuyện, Tiểu Đao đều có thể nghe rõ ràng. Nếu trong phạm vi nhất định mà không có máy thu phát tín hiệu để tiếp nối thông tin, khi ấy thì thiết bị điện đàm "Thiên Tuyến" của bọn họ đều trở thành đồ trang trí.
Tài xế vừa lái xe đi được một đoạn ngắn thì Băng Mộng nhận được điện thoại từ Long Uy, nói chuyện với nhau được vài câu, sau đó nàng nói: "Long Uy tra được rồi, Trương Khải Thái là người Ôn Thành. Thân phận không có gì khả nghi. Điều duy nhất có vấn đề là khi hắn thành lập công ty điện tử Hồng Tinh, có một khoản đầu tư lai lịch không rõ dốc vào, bởi vì thời gian không đủ, Long Uy tạm thời không tra ra ngọn nguồn của khoản đầu tư này. Cái cớ của Trương Khải Thái khi nói với bên ngoài này là đây là khoản tiền hắn vay được, nhưng về sau chưa thấy trả lại."
"Còn gì khác không?" Mười Một hỏi.
Băng Mộng lắc đầu nói: "Hết rồi, cuộc sống và công việc của hắn rất bình thường. Việc kinh doanh chủ yếu là xuất khẩu nên hay đi sang các nước phương Tây.
"Địa chỉ thì sao?"
"Tra được rồi. Cũng ở tại biệt thị hoa viên thuộc khu Tân Thành."
"Trong nhà hắn còn có người khác hay không?"
"Còn vợ và con hắn." Dừng một chút, Băng Mộng lại bổ sung một câu: "Không có vệ sĩ tùy thân."
Mười Một gật đầu ra lệnh: "Diệp Kiếm, ngươi dẫn theo Hỏa Điểu, Tuyết Linh Nhi cùng Walter lập tức truy tìm Trương Khải Thái. Ta, Lãnh Dạ và Băng Mộng đi đến nhà kho."
"Ta đi nữa." Tiểu Đao cố nén cảm xúc đang dâng lên, bá vai Diệp Kiếm thuyết phục: "Khu vực biệt thự hoa viên không phải là địa bàn của chúng ta, chẳng may xảy ra chuyện gì, vẫn còn có ta dễ dàng ra mặt nói chuyện một chút."
Mười Một khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Hỏa Điểu hỏi: "Muốn để hắn sống không?"
"Trước tiên hãy bắt sống, chờ tin tức của bên kia. Đừng để địch nhân phát hiện."
Hỏa Điểu vỗ vỗ ngực đảm bảo: "Yên tâm đi. Ta mà ra tay, hắn muốn chết cũng không chết được."
Mười Một lại bổ sung một câu: "Cũng đừng giết vợ và con hắn vội."
"Được."
Xe dừng lại trên đường, Tiểu Đao, Hỏa Điểu, Tuyết Linh Nhi cùng Walter bốn người xuống xe. Những người còn lại phân làm hai đường. Tiếp tục đi tới kho hàng.
Đúng một giờ sáng, chiếc xe cuối cùng cũng tới kho hàng ở Ôn Thành. Lúc này, cả kho hàng, ngoại trừ ánh sáng của vài cây đèn đường bên ngoài chiều ngoài, những chỗ ánh sáng không chiếu tới đều đèn đóm tối om, đến cả bóng quỷ cũng chẳng thấy cái nào.
Mười Một, Lãnh Dạ và Băng Mộng ba người xuống xe, Diệp Kiếm lưu lại trong xe chờ tin tức. Vạn nhất bên trong đó có đánh nhau, bằng vào thân thủ mèo ba chân của Diệp Kiếm, bị kéo vào thì chỉ có mà chờ chết.
"Lãnh Dạ, tìm chỗ bắn tỉa. Băng Mộng, chúng ta tách ra, tìm container thứ chín." Sau khi Mười Một phân phó xong, ba người chia làm ba hướng nhanh chóng chạy đi.
Lãnh Dạ chọn một căn nhà cao tầng gần đó, xách chiếc hộp đựng súng bắn tỉa lên, cắm đầu cắm cổ chạy đi. Mười Một và Băng Mộng leo tường nhảy vào cầu tàu, phân tán ra tìm kiếm container thứ chín.
Cảng hàng hóa này rất lớn, diện tích phải xấp xỉ với một khu dân cư. Bên trong đặt đầy các container lớn lớn nhỏ nhỏ khác nhau, nguyên liệu cũng đủ các chủng loại đặt trong các container.
Những thứ chứa trong container được chia theo chủng loại, số lượng hàng hóa khác nhau được chứa vào các containter khác nhau. Đại khái là phân loại thành container gỗ, container thép, container hợp kim nhôm, container bằng sợi thủy tinh, container bằng thép không rỉ v.v... Còn có thể phân loại thành container gấp xếp và container cố định, trong các loại container cố định còn có thể phân thành container bịt kín, container mở đỉnh, containercó giá đỡv.v...Căn cứ theo tổng trọng lượng, có container 30 tấn, 20 tấn, 10 tấn, 5 tấn, 2.5 tấn v.v...
Bởi vì cần giấu người cho nên không có khả năng là container bịt kín, giấu bên trong đó khiến đối tượng bị giam giữ nửa sống nữa chết thì không bằng dứt khoát trực tiếp giết chết, lại còn là xuất ra nước ngoài, như vậy không phiền toái sao? Lại vì Trương Khải Thái kinh doanh sản phẩm điện tử, nếu để chứa đồ điện tử thì nhất định phải có khả năng chống rung động nhất định.
Như vậy phạm vi tìm kiếm được giảm xuống rất nhiều.
Mười Một tựa như u linh trong bóng tối, tại một nơi mà ánh sáng không chiếu đến được thì đột nhiên biến mất. Ánh mắt hắn trước sau vẫn đảo qua lại trên các loại container đang tập trung đông đúc ở đây, không hề bỏ qua một container nào. Thập chí những cái không thể giấu người hắn cũng đã xem qua, nhưng vẫn không tìm được container thứ chín ở đâu.
Chẳng lẽ đã đến chậm?
Mười Một lo lắng, không biết có nên thông tri cho Hỏa Điểu bên kia một tiếng không, bất luận như thế nào, nhất định cũng phải từ miệng Trương Khải Thái moi ra được tung tích của Âu Dương Nguyệt Nhi. Băng Mộng rốt cuộc cũng đã truyền tin đến: "Tìm được rồi, container số chín ở chỗ ta."
Mười Một hỏi ngay: "Vị trí?"
"Hướng số bảy."
"Vù!" Mười Một đã biến mất, như một cơn gió lao vút đến chỗ của Băng Mộng.
Khi Mười Một chạy đến bên Băng Mộng thì quả nhiên thấy container số chín, đó là một khối hộp chữ vuông cao 40 feet, thể tích cỡ chừng 54 mét khối, là một container bằng nhôm trông như một căn nhà nhỏ.
Mười Một không kích động cũng không cố tự trấn tĩnh, hắn vẫn tự nhiên như trước. Dường như cũng chỉ là đang chấp hành một nhiệm vụ bình thường. Hắn chậm rãi đi tới container, áp tai vào cửa cẩn thận lắng nghe âm thanh bên trong.
Băng Mộng hỏi: "Có muốn ta mở ra không?"
Mười Một lắc đầu, trước tiên nhìn bốn phía, sau đó lại áp tai vào máy bộ đàm hỏi: "Lãnh Dạ, có thể thấy vị trí của chúng ta hay không?"
"Có thể." Máy bộ đàm truyền ra trả lời của Lãnh Dạ.
"Có phát hiện tình huống gìkhông?"
"Không." Dừng lại một chút, Lãnh Dạ hỏi: "Sao vậy?"
Mười Một thấp giọng nói: "Quá yên tĩnh."
"Ặc!" Tiếng của Lãnh Dạ vang lên: "Yên tĩnh không tốt à? Chẳng lẽ ngươi còn muốn người ta tấp nập đến đây, hay là muốn máy báy chiến đấu rải bom oanh tạc?"
"Không..." Mười Một lắc đầu: "Cảm giác quá kỳ quái, hình như là cảm giác tử vong."
"Tử vong? Cái này cũng cảm giác được à?" Lãnh Dạ mở trắng mắt. Liền đó tức giận nói: "Ngươi tưởng đây là tiểu thuyết sao? Hay là đang đóng phim?"
Băng Mộng liếc mắt nhìn container một cái rồi hỏi: "Có bom bên trong sao?"
"Không phải bên trong, là bên ngoài." Mười Một vẫn cau mày, từ lúc mới bắt đầu đến giờ, hắn vẫn có một cảm giác rất bức bối. Tuy không rõ vì sao Băng Mộng không cảm giác được nguy cơ mãnh liệt như vậy nhưng hắn thật sự cảm nhận được rất rõ ràng, hơn nữa đối với hắn cũng không xa lạ, đó là cảm giác tử vong đến gần.
Bất ngờ. Mười Một tự ý thức được điều gì đó. Đột nhiên xoay gấp người nhìn chằm chằm vào một khoảnh bên bờ sông, nơi đó đen thui, ngay cả chút ít ánh sáng cũng không có.
Băng Mộng bị biểu hiện của Mười Một làm cho sửng sốt. Vì không rõ cho nên nhìn Mười Một một chút rồi lại nhìn khối đen nhánh kia.
Ba người cứ ngây ngốc đứng bất động như vậy, Mười Một nhìn chằm chằm vào chỗ ấy, Băng Mộng nhìn Mười Một, Lãnh Dạ lại dùng ống ngắm nhìn hai người, cũng không rõ Mười Một vì sao lại như phát bệnh thần kinh?
Nhưng rất nhanh, bọn họ đã hiểu được.
"Không hổ là tên tạp chủng do ta dạy dỗ." Bất ngờ, một giọng nam dùng Ưng Ngữ rất lưu loát phát ra. Mà thanh âm này chính là từ nơi cái góc mà Mười Một đang nhìn vọng lại.
Băng Mộng hai tay rung lên, tay trái đã cầm một thanh chủy thủ, tay phải mang một khẩu súng giảm thanh. Lãnh Dạ cũng lập tức nhắm chuẩn chữ thập của ống ngắm vào khối đen đó.
Mười Một mặc dù không động, nhưng nghe âm thanh đó, đồng tử trong mặt hắn chợt co lại một chút. Hắn rốt cuộc đã hiểu được vì sao mình có cảm giác tử vong đến gần mạnh mẽ nhưng lại quen thuộc đến như vậy. Âm thanh của người này, hơi thở của người này hắn cũng không xa lạ. Chỉ là hắn không nghĩ đến, Ma Quỷ không ngờ đã phái cả kẻ đó ra.
Người ẩn trong bóng tối tựa hồ không nhận thấy uy hiếp của Băng Mộng và Lãnh Dạ, cuối cùng, trong không gian đen thui có một bóng người đen thui đi ra.
Ngọn đèn không chiếu lên trên người này, dường như hắn thuộc về hắc ám, ánh sáng chẳng có can hệ gì với hắn.
Mặc dù không nhìn thấy diện mạo của người này, nhưng trực giác của Băng Mộng cho nàng biết người này đang cười, hơn nữa nụ cười này làm cho nàng cảm giác rất lạnh.
"Ta đã ở đây đợi ngươi vài ngày rồi, ta biết ngươi nhất định sẽ tìm được nơi này. Bởi vì người là do ta dạy dỗ." Trong bóng đêm, hai luồng sáng sắc bén chiếu đến gương mặt Mười Một, thanh âm kia một lần nữa lại vang lên: "Đã lâu không gặp, Mười Một."
Vẻ mặt Mười Một thoáng chốc đã trở nên vô cùng ngưng trọng. Hắn hít một hơi, không nồng nhiệt cũng không lạnh lùng nói: "Giáo quan."
Truyện khác cùng thể loại
313 chương
1174 chương
195 chương
213 chương
1253 chương
120 chương
153 chương