Nhân Gian Băng Khí (Thập Nhất Hiệu Truyện)
Chương 431 : Dạ chiến Ôn Thành (trung)
Những viên đạn giảm thanh liên tục từ trong phòng bắn ra, những viên đạn lạc bắn vào khung cửa đối diện vách tường đối diện làm tóe ra vô số tia lửa, sau đó thì rơi xuống khắp nơi trên sàn bê tông.
May mà vì có thể là đối phương ném chuột sợ vỡ đồ, tạm thời không dùng AK mà chỉ dùng hai khẩu súng giảm thanh để tấn công. Bởi vì âm thanh của loại súng kia quá lớn, một khi dẫn cảnh sát đến, đừng nói bọn Mười Một gặp phiền toái, Rắn Đuôi Chuông Đen bọn chúng cũng chẳng dễ chịu gì. Cho nên hai bên chiến đấu rất ăn ý, tạm thời không sử dụng vũ khí nào khác ngoại trừ súng giảm thanh.
Băng Mộng cùng Mười Một tránh ở hai bên tường cạnh cánh cửa, hai người cũng đã rút khẩu súng giảm thanh trên người ra, nhắm vào trong phòng thỉnh thoảng bắn ra một viên đạn. Cả cuộc chiến được tiến hành trong những tiếng "viu viu viu" khe khẽ, người bên ngoài tạm thời không xông vào, người bên trong cũng tạm thời không xông ra.
Cuộc chiến vô cùng kịch liệt, nhưng không ai làm gì được ai, đây là cuộc quyết chiến giữa những cường giả, trước mắt tình huống vẫn là chưa có bên nào bị thương vong.
Rắn Đuôi Chuông Đen đánh một hồi thì hiểu rằng hỏa lực áp chế như vậy không những không có hiệu quả gì, ngược lại rõ ràng là chỉ lãng phí đạn, cho nên đã thay đổi sách lược.
Băng Mộng lặng lẽ từ sau góc tường thò họng súng ra một chút, đột nhiên "bộp"một tiếng vang lên, một phát đạn bắn trúng vào bức tường bên cạnh nàng làm tia lửa bay ra tung tóe.
Băng Mộng co đầu lại, hướng về phía Mười Một lắc đầu.
Tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức ngay cả tiếng hô hấp nhẹ cũng không nghe thấy.
Trong máy bộ đàm lại phát ra âm thanh của Lãnh Dạ thông báo: "Mao Linh đang rút lui vào trong phòng, cẩn thận kẻo chúng đào tẩu từ ban công."
Lãnh Dạ lo lắng không phải là vô lý, mặc dù đây là tầng bảy, nhưng đối với người đã từng trải qua huấn luyện thì không phải là quá cao, chỉ cần dựa vào một vài dụng cụ hỗ trợ là có thể an toàn từ ban công chạy thoát. Ai biết bọn chúng có dây hay không? Cho dù không có dây, xé vỏ chăn ra rồi buộc lại cũng có thể dùng như một sợi dây, chỉ cần có đủ thời gian, tầng bảy đối với một lính đánh thuê chuyên nghiệp mà nói cũng không quá khó.
Nhận được cảnh báo của Lãnh Dạ, Mười Một lập tức cởi chiếc áo khoác ngoài ra, dùng sức ném qua cho Băng Mộng phía bên kia. Chiếu áo vừa bay ngang qua cửa thì "xoẹt xoẹt xoẹt", tiếng của vài viên đạn bắn trúng chiếc áo vang lên.
Cùng lúc đó Mười Một nhảy ra, lăn theo bên dưới chiếc áo, cảm giác thấy đạn bay sát phía trên, bắn vào chiếc áo đang bay phía trên, Mười Một không do dự chút nào, giơ súng lên, cũng không nhìn, bắn liên tiếp vào trong phòng hai phát.
Huyết Thích canh chừng tại cửa vào trong lúc nhất thời vô ý bị Mười Một dùng biện pháp che mắt đánh lừa, đến khi phát hiện thì đã muộn. Bên tai chỉ nghe hai tiếng "đoàng đoàng", sau đó cả căn phòng đột nhiên trở nên tối sầm. Hai phát bắn đó của Mười Một là nhằm vào bóng đèn, mặc dù bên ngoài có tia sáng của đèn đường gần đó, hòa với ánh trăng trên bầu trời, xuyên qua lớp kính thủy tinh chiếu vào. Nhưng so với độ sáng trong phòng trước đây thì những tia sáng này không đáng kể.
Đồng tử của mắt người khi từ môi trường này bất ngờ chuyển sang môi trường khác thì phải có thời gian thích ứng, giống như đang ở trong bóng tối, nếu đột nhiên xuất hiện quá nhiều ánh sáng, đồng tử sẽ bị kích thích không chịu nổi, lúc đó con người ta sẽ không tự chủ mà nhắm mắt lại. Cũng giống như vậy, khi đang ở môi trường rất sáng, nếu đột nhiên biến thành tối thui thì cũng không chịu nổi, lúc này nhìn thấy xung quanh đều là bóng tối, đến nổi xòe tay ra cũng không thấy nổi năm ngón, chỉ đến khi đồng tử từ từ thích ứng với môi trường thì mới có thể nương theo ánh sáng yếu ớt mà nhận rõ ràng tình huống xung quanh.
Nhưng giờ là lúc cao thủ giao đấu, làm sao còn thời gian để thích ứng?
Mười Một không chờ được. Và Rắn Đuôi Chuông Đen cũng không chờ được.
Tiếng "vụt vụt" trong phòng trong lại không ngừng vang lên, Huyết Thích và Hà Đảm đã không tiếc lãng phí đạn nữa, chỉ cần canh giữ được cánh cửa này, đạn có lãng phí bao nhiêu cũng đáng. Khả năng là bọn hắn dựa vào trí nhớ bắn vào vị trí Mười Một khi nãy, tất cả đạn đều cùng bắn trúng mặt đất làm tia lửa bắn ra tung tóe, nhưng Mười Một đã sớm không còn ở đó nữa.
Bỗng dưng, ở cách hai người không xa phía sau, Mao Linh đột nhiên hừ một tiếng.
Huyết Thích hét lên: "Mặt sau!", sau đó lập tức cùng Hà Đảm xoay người, súng ngắm ngay vào hướng của Mao Linh. Nhưng bọn hắn thủy chung không dám khai hỏa. Bởi vì Mao Linh ở đó, sợ rằng đạn không có mắt sẽ làm thương người của chính mình.
Ngay khi Huyết Thích chuẩn bị hỏi Mao Linh thì đột nhiên nhận thấy tiếng gió sạt qua từ phía sau. Huyết Thích lập tức ngồi xổm xuống, đồng thời dùng sức đá một chân về phía sau. Nhưng một cước đó đã không đá trúng, kỹ xảo cận chiến của Băng Mộng đều là do Mười Ba đích thân truyền thụ, làm sao dễ bị kẻ khác đá trúng như vậy được?
Chiến đấu cận thân trong bóng tối vốn chính là lợi thế của người chuyên về cận chiến. Trong giới lính đánh thuê có một câu nói: "Ngàn vạn lần đừng để bị lính cận chiến áp sát, bởi vì như vậy có nghĩa là ngươi sắp phải đi gặp thượng đế."
Lính cận chiến vốn luôn là một chức nghiệp vô bổ nhưng lại khiến các hệ chiến đấu khác vô cùng đau đầu, bọn họ không có uy lực bắn xa ghê gớm như lính bắn tỉa, cũng không có hỏa lực siêu cường khiên cho đối phương không thể ngóc đầu dậy nổi như lính đột kích, không có khả năng bắn chính xác ở cự ly trung bình như lính yểm hộ và lính phòng ngự. Ở khoảng cách xa, lính cận chiến so với tất cả chiến hệ chiến đấu khác đều thua xa, nhưng trong cự ly gần thì lính cận chiến chính là vô địch.
Mười Một là một lính cận chiến vô địch, Băng Mộng cũng là một lính cận chiến ưu tú. Trong tình huống song phương đều tạm thời không nhìn thấy gì như hiện tại, vừa lại đang chiến đấu cận thân, Mười Một và Băng Mộng có thể nào lại không phát huy được ưu thế của họ chứ?
Băng Mộng né một cước của Huyết Thích, rồi lại vòng đến phía sau Hà Đảm. Hà Đảm biết mình đã bị địch nhân đến gần, lập tức vung quyền quét về phía sau, đồng thời bản thân cũng nhảy sang bên cạnh, hi vọng kéo giãn khoảng cách với Băng Mộng đang đánh lén. Nhưng Hà Đảm đã quên mất là xông tới có đến hai người.
Ngay khi hai chân của Hà Đảm vừa nhảy lên khỏi mặt đất thì ngực bỗng dưng giống như bị cây chùy lớn đánh trúng một đòn nặng, tai nghe được bên trong ngực tiếng xương gãy "răng rắc", miệng không nhịn nổi phun ra một vòi máu. Mà thân thể hắn cũng bị Mười Một một đấm tống về phía sau, lúc này Băng Mộng cũng vừa chạy tới, thanh chủy thủ trong tay không một tiếng động, từ sau lưng đâm vào thân thể Hà Đảm rồi xoay mạnh, khi chủy thủ được rút ra, lưỡi răng cưa bên trên cũng thuận tiện mang đi một ít nội tạng và máu thịt trong thân thể Hà Đảm.
Hà Đảm mắt mở trừng, đồng tử dần mất đi sức sống. Hắn đến chết cũng không rõ Mười Một đến phía sau mình từ lúc nào? Tại sao hắn chẳng nhận ra được một chút nào? Đáng tiếc, hắn vĩnh viễn cũng không biết đáp án, cho nên hắn chết không nhắm mắt.
"Hà Đảm!" Huyết Thích nghe được tiếng hự của Hà Đảm, biết rằng hắn đã xảy ra chuyện, tức giận quát lên một tiếng, nhưng lại không có tiếng Hà Đảm đáp lại.
"Mao Linh!" Huyết Thích lại kêu lên. Cũng không nhận được câu trả lời của Mao Linh.
"Các ngươi rốt cuộc là ai?" Huyết Thứ gầm lên.
Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng gió tấn công về phía bụng hắn. Huyết Thích cười lạnh một tiếng, súng giảm thanh trong tay lặng lẽ nhắm vào hướng đó, hắn nắm chắc đối phương muốn đánh trúng mình thì cũng phải bị mất mạng vì nhát súng đó. Hai người đồng bọn của hắn không biết còn sống hay đã chết, Huyết Thích đã bất chấp tất cả, cho dù là lưỡng bại câu thương hắn cũng muốn hai kẻ đánh lén này phải đền mạng.
Tính toán của Huyết Thích rất tốt, nhưng hắn cũng giống như Hà Đảm, đã phạm một sai lầm trí mạng. Bọn chúng đều quên sự tồn tại của một người.
Đó là nam nhân được tôn xưng là "Vương bài sát thủ số một của phương Tây".
Có lẽ Huyết Thích và Hà Đảm không quên sự tồn tại của người này, nhưng có thể cái mà bọn chúng không ngờ trên đời này còn có người có khả năng công kích bọn chúng mà không bị phát hiện.
Không nghe thấy tiếng gió, cũng không nhận thấy được nguy hiểm đang đến. Trong một sát na Huyết Thích chuẩn bị bắn, Mười Một đã đến đối diện hắn. Đến lúc này Huyết Thích mới nhận thấy được nguy hiểm, nhưng đã không kịp né tránh nữa, ngay lúc hắn đang bàng hoàng, Mười Một đã đá một cước trầm trọng vào mặt hắn. Đây là Mười Một còn muốn lưu lại một mạng cho hắn nên vị trí cao hơn một chút, nếu trực tiếp đá vào cổ họng thì Huyết Thích giờ này có lẽ đã xong đời.
Huyết Thích hự lên một tiếng, cả người bị Mười Một đá bay về phía sau. Nặng nề rơi xuống trên cái bàn trà thủy tinh, "xoảng", âm thanh thủy tinh bị vỡ vang lên, hắn đã nằm trên những mảnh vỡ của thủy tinh, không còn nhúc nhích.
Một lính cận chiến đáng sợ không chỉ vì họ biết dựa vào am hiểu cách ẩn nấp để không bị người phát hiện, nguyên nhân quan trọng hơn là thân pháp họ như quỷ mị, trước nay đều luôn đánh nhanh thắng nhanh. Nếu lính cận chiến bị bám lấy, điều đó đồng nghĩa với việc họ đã bị phán tử hình. Cho nên, yêu cầu của lính cận chiến chính là đã không ra tay thì thôi, rat ay thì phải giải quyết xong trận chiến trong nháy mắt. Từ lúc Mười Một bắn vỡ bóng đèn, ba người bọn Rắn Đuôi Chuông Đen cộng thêm hắn và Băng Mộng năm người, đến bây giờ vẫn chưa thích ứng với bóng tối bất ngờ ập xuống xung quanh. Trong trận chiến này cả năm người đều như mù, dựa vào phản ứng bản năng cùng kinh nghiệm chiến đấu trong quá khứ mà chiến đấu. Nhưng hai người phía đối phương lại đều là những lính cận chiến biết cách thích nghi với hoàn cảnh nhất, có lẽ đây cũng là do Rắn Đuôi Chuông Đen xui xẻo, nếu không bằng vào thực lực của bọn chúng thì cũng không nhanh chóng bị giải quyết như vậy.
Phòng khách giờ đây lại rơi vào một không gian im ắng. Chỉ có tiếng thở dốc của Huyết Thích, xương mũi của hắn đã bị Mười Một làm gãy rời ra, máu từ trong mũi nhỏ xuống, trên mặt, trên tay, trên quần áo, tất cả đều có một mảng máu tanh.
Mắt của Băng Mộng cũng đã dần dần thích ứng được với môi trường xung quanh, dựa vào ánh sáng yếu ớt xuyên qua cửa sổ, nàng nhìn thấy ba người trên mặt đất. Mao Linh nằm tại của ra vào, không biết đã chết chưa. Hà Đảm nằm ở sau ghế sô pha, Băng Mộng đối với một dao này rất có tự tin, nàng dám chắc là Hà Đảm đã chết. Huyết Thích nằm trên những mảnh thủy tinh vỡ, hai tay ôm đầu co tròn thành một khối, tuy không nhìn rõ mặt nhưng có vẻ như đang rất đau đớn. Xem ra một đòn vừa rồi của Mười Một không chỉ làm gãy xương của hắn, nếu không với thể chất cùng với năng lực chịu đựng của một lính đánh thuê chuyên nghiệp, không thể nào chỉ vì bị gãy xương mà ra thành bộ dáng thế này.
Băng Mộng có chút kỳ quái, nhìn về phía Mười Một, hắn đang đứng trước Huyết Thích, do cúi đầu không nhìn được rõ mặt. Băng Mộng phát giác đây là lần thứ hai mình không nhìn thấu được một người, lần thứ nhất là khi nhìn Mười Ba, lần thứ hai chính là với Mười Một. Cái cảm giác mà hai người này đưa đến cho nàng thực quá giống, không phải chỉ là về thân thể hay tướng mạo mà là cái lạnh của họ, cái tĩnh của họ, cái dữ dội của họ cùng phong cách chiến đấu của họ, tất cả thực quá giống nhau.
Chuyện gì đã xảy ra trước đó, Băng Mộng dĩ nhiên đã biết. Một lần là Hà Đảm, một lần là Huyết Thích, Mười Một ra tay lúc nào ngay cả nàng cũng không nhận ra được. Dường như hắn không phải là một con người mà là một u linh không có hô hấp, chỉ có trong nháy mắt khi hắn công kích bạn thì bạn mới có thể đột nhiên phát hiện thì ra hắn vẫn còn tồn tại, mà vô luận là trước hay sau khi công kích, bạn cũng không biết có một người như vậy đang ẩn nấp bên cạnh mình.
Cái cảm giác đáng sợ như thế này Băng Mộng chỉ từng gặp qua trên người Mười Ba, không ngờ Mười Một cũng đã bước vào đẳng cấp này.
Có phải giết hắn để ngừa hậu hoạn không? Nếu không sau này hắn cùng Mệnh Vận đối đầu, ngoại trừ Mười Ba ra, không ai có thể khắc chế được hắn.
Trong khi Băng Mộng còn đang miên man suy nghĩ, lo lắng không biết có nên nhân cơ hội này mà xuống tay hay không thì Mười Một đã quay đầu nhìn về phía nàng, cất giọng lạnh lùng nói: "Ngươi có sát cơ, muốn giết ta sao?"
Băng Mộng sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn qua Mười Một, sau đó lại quay đầu sang một bên. Nhưng nàng không nhận thấy rằng, trong khoảnh khắc nàng quay đầu sang bên cạnh, Mười Một trong mắt toát ra sát khí băng lãnh.
Lãnh Dạ truyền đến âm thanh khẩn trương: "Giải quyết hết rồi à?"
"Ừm." Mười Một thu hồi ánh mắt băng lãnh đang nhìn về phía Băng Mộng lại, hắn sẽ không lưu lại một nhân tố nguy hiểm bên cạnh để tạo ra uy hiếp cho chính mình, chỉ là bây giờ còn phải cùng Mệnh Vận hợp tác, nếu không thì giờ phút này, Băng Mộng đã là người chết rồi. Nhưng bây giờ buông cho tha nàng bây giờ không có nghĩa là sau này vẫn để cho nàng sống, chỉ cần có cơ hội, Mười Một sẽ không có chút lưu tình nào mà diệt trừ sự uy hiếp này.
"Lãnh Dạ, ngươi tiếp tục canh chừng, Hỏa Điểu, Tuyết Linh Nhi, các ngươi ở dưới tiếp ứng. Walter, lên đây đi!" Mười Một phân phó.
Walter đã lên đến nơi, trước đó Mười Một đã gỡ hết vũ trang trên người Huyết Thích và Mao Linh xuống, vứt vào trong phòng. Hà Đảm đã chết rồi thì không thể chết lại nữa, trái tim đã bị Băng Mộng từ phía sau lưng đâm tới, còn xoay một vòng, hắn lại không có gen biến dị như gã Mười Một biến thái, cho dù thần tiên đến cũng không cứu nổi.
Mao Linh còn chưa chết, bởi vì tay ả ta cầm cây AK cho nên ả chính là mục tiêu đầu tiên của Mười Một. Trong khoảnh khắc khi bóng tối phủ xuống, Mười Một đã dùng tốc độ nhanh nhất di chuyển đến bên cạnh Mao Linh và cho ả một quyền nặng nề, trực tiếp đánh ngất ả. Mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng một quyền của Mười Một cũng không hề dễ chịu, xương mặt của Mao Linh đã bị hắn một quyền đánh đánh nứt, nửa bên mặt bị sưng vù lên thành một khối lớn. Năm đó Mao Linh có danh xưng là "Mỹ Nhân Rắn Rết", với bộ dạng hiện giờ thì chữ "mỹ" không còn xứng nữa rồi.
Truyện khác cùng thể loại
313 chương
1174 chương
195 chương
213 chương
1253 chương
120 chương
153 chương