Nhân Gian Băng Khí (Thập Nhất Hiệu Truyện)
Chương 394 : Lão quái vật trên đỉnh Thiên Lang (trung)
Kiếm phạm kỳ thực chính là một khuôn đúc hình kiếm. Dựa theo hình dáng của thanh kiếm trong lòng mà khắc ra một khuôn đúc, đem thép đã nấu lỏng trực tiếp chắt trong, chờ cho nguội lại rồi lấy ra sẽ được một thân kiếm thành hình cơ bản.
Kiếm phạm này nói đơn giản thì đơn giản, mà nói gian nan thì cũng phi thường gian nan, mà khó khăn nhất chính là hai bên phải đối xứng với nhau, là cơ sở cho việc gia công, điêu khắc hoa văn sau cùng. Bình thường Kiếm tông đệ tử muốn tự mình rèn ra một thanh kiếm phải trải qua một loạt quá trình. Đầu tiên là kéo bễ hơi ba năm, kéo bễ là việc không thể xem thường. Nó đối với yêu cầu đối với việc khống chế lửa rất nghiêm khắc, khi nào thì mạnh, khi nào thì yếu, việc không chế lửa cũng đòi hỏi phải rất chính xác, mặc dù rất nhiều lò rèn đều dùng các máy bơm khí công xuất lớn để kéo bễ nhưng những cái máy này lại không thể chủ động khống chế đến mức tinh chuẩn, nhất là những đại sư rèn kiếm chân chính tuyệt không hề dùng máy móc mà hoàn toàn là thủ công. Sau khi kéo bễ ba năm thì lại học điêu kắc ba năm. Từng bước như vậy chủ yếu là vì sau này thì kiếm phạm chính là cơ sở. Sau đó mới tới đập sắt thêm tám năm có dư. Hoàn thành hết toàn bộ mới có thể đạt yêu cầu có thể bắt đầu tự mình rèn một thanh kiếm, nếu không trải qua nhiều năm tích lũy kinh nghiệm như vậy thì có rèn cũng chỉ rèn được một đống sắt vụn mà thôi.
Để rèn kiếm thì mỗi đệ tử kiếm tông đều phải trải qua một khóa học. Dân phong nơi đây rất thuần phác, mỗi Kiếm tông đệ tử mỗi ngày ngoại trừ luyện võ, giúp đỡ công việc trong tông và học tập đập sắt, rèn kiếm thì không có làm một việc gì dư thừa, mỗi ngày đều lặp đi lặp lại như vậy, cuộc sống của bọn họ cũng không có chút buồn chán nào, ngược lại còn có lạc thú của nó.
Mười Một thì không có khả năng lãng phì vài chụ năm công phu ở đây , cho nên việc rèn kiếm của hắn chủ yếu là do Thạch Đại Lực làm hết, tỷ như điều tề và chuy luyện. Thạch Đại Lực vống định giúp Mười Một làm kiếm phạm nhưng vì có chút nguyên nhân đặc thù nên Mười Một kiên trì tự mình điêu khắc ra khuôn đúc.
"Ngươi dù sao cũng chỉ là người mới, có khả năng làm được một kiếm phạm tốt sao? Đáng lẽ đừng lãng phí tài liệu thì hơn." Thạch Đại Lực mặc dù trong lòng nhủ thầm, nhưng không dám lộ ra vẻ hờn giận ngoài mặt, dù sao hắn cùng bọn Lục Huyền sư huynh đệ nhiều năm ẩn cư tại Thiên Lang Phong, thấy tiểu tổ sư đối với hắn rất là chiếu cố, đã đoán được người trẻ tuổi này thân phận có lẽ không đơn giản.
Vì vậy, Thạch Đại Lực bỏ cả buổi sáng cẩn thận giảng giải cho Mười Một về các nguyên tắc điêu khắc kiếm phạm, rèn kiếm vốn là cần cẩn thạn cùng kiên nhẫn. Thạch Đại Lực về phương diện này thì hơn rất nhiều so với thường nhân. Ở những chi tiết quan trọng đều tỉ mỉ giải thích, một lần không được lại thêm một lần, không hề chán nản, có điều hắn cũng rất hài lòng, Mười Một cả buổi sáng đều không có lộ ra thần sắc không kiên nhẫn, hoàn toàn chăm chú lắng nghe.
"Tốt lắm. Về chế tạo kiếm phạm nhiều yếu lĩnh như vậy, mặc dù nói thì đơn giản, kỳ thật đến lúc điêu khắc sẽ rất khó nhớ kỹ hai khối mô hình nhất định phải hai bên đỗi xứng, không thể sai lệch. Còn có từ trước đến nay, đồ văn trên thân kiếm rất quan trọng... đầu tiên khắc vào bên trong." Thạch Đại Lực ngẩng đầu nhìn xuyên thấu qua nóc nhà, nhìn ra bên ngoài cửa vòm, lúc này đã là giữa trưa rồi. Hắn vỗ vỗ cái bụng nói: "Ngươi về trước ăn cơm đi, nếu buổi triều rảnh rỗi có thể đi tới bắt đầu khắc kiếm phạm. Bất quá nơi này là nơi tập đập sắt. Ngươi có thể mang đá về nơi ở của mình mà khắc."
Mười Một hai tay cầm lấy một khối đá được cắt phẳng. Hắn quan sát tảng đá trong tay, không ngẩng đầu lên hỏi: "Ngươi buổi trưa ăn cơm ở đâu?"
"Hả?" Thạch Đại Lực sửng sốt một chút rồi nói: "Ta ăn ở đây. Đồ đệ ta mang cơm tới cho ta."
"Bảo hắn mang hai phần tới đây đi, ta nghĩ bây giờ sẽ bắt đầu khắc."
Thạch Đại Lực hơi nhíu màu nói: "Không cần như vậy đâu, rèn một thanh kiếm không phải việc một hai ngày, nhất là làm kiếm phạm càng phải cẩn thận..."
Thạch Đại Lực phát hiện mấy câu mình nói đó Mười Một căn bản không có nghe thấy, hắn chạy thới bên cạnh bàn ngồi xuống, cầm đao điêu khắc bắt đầu điêu khắc mô hình. Trên bàn còn đặt các loại đao điêu khắc to nhỏ khác nhau. Cùng với rất nhiều tảng đá phế liệu, mấy cái này đều là Thạch Đại Lực để giảng giải cho Mười Một bày ra, bình thường điêu khắc kiếm không thể như vậy. Đây là nơi đập sắt a, việc như vậy cần phải có một hoàn cảnh yên tĩnh. Chỉ là Mười Một căn bản mặc kệ hoàn cảnh chung quanh, trực tiếp bắt đầu động thủ, xem ra vì cái tên ⬘nhị thế tổ⬙* hắn mà lò đúc kiếm hôm nay phải đóng cửa một ngày rồi.
Thạch Đại Lực lắc đầu, thầm thở dài trong lòng rồi đi ra ngoài, ngoắc tay gọi tới một tên đồ đệ phân phó: "Tiểu Liêu ngươi đi nói với sư mẫu, bảo người hôm nay chuẩn bị hai phần cơm trưa. Một lát nữa ngươi mang tới đây. ừm được rồi, à ngươi tới chỗ đại sư bá, nói với nha đầu Dao Dao là tên tiểu tử kia hôm nay không về ăn trưa, đi nhanh về sớm."
Tên đồ đệ Tiểu Liêu nhìn vào trong lò rèn rồi nhỏ giọng nói: "Vừa rồi cửu sư thúc có ghé qua."
"Lão cửu? Hắn tới làm gì?"
Tiểu Liêu nhìn vào bên trong phòng thấp giọng nói: "Cửu sư thúc đến tìm người kia, bất quá còn chưa đến thì đã bị đại sư bá gọi đi rồi."
"Được rồi." Thạch Đại Lực phất tay nói: "Nhanh lên đi. Ta đói bụng lắm rồi."
Xoay người trở lại trong phòng, Thạch Đại Lực nhìn thấy Mười Một vẫn im lặng ngồi ở bên cạnh bàn, trong tay cầm một đao điêu khắc, cẩn thận khắc nhẹtrên thạch mô, thỉnh thoảng lại phủi đi lớp bụi phấn.
Thạch Đại Lực thấy vậy thì thầm thở dài. Người trẻ tuổi này rất vội vàng. Rèn kiếm tối kỵ là tham công hám lợi, vội vàng hấp tấp. Lấy những lời giản ở trên nói lại, điêu khắc kiếm phảm là cơ sở, kiếm phạm giống như nền móng của một tòa đại lâu. Đại cơ mà nóng lòng, vội vàng làm thì khẳng định cuối cùng chất lượng cũng chẳng ra gì, không cần đẹp đẽ, chỉ cần không sụp xuống đã phải cảm tạ ông trời phù hộ rồi. Việc khắc kiếm phạm cũng vậy. Một thanh kiếm tốt không phải chỉ có dựa trên nguyên liệu và tôi luyện tinh chuẩn, giai đoạn chế tạo khuôn đúc ban đầu cũng rất là trọng yếu. Bình thường muốn khắc một kiếm phạm phải chuẩn bị, vẽ trước họa đồ, hình dáng, tỉ lệ đều phải thật chính xác rồi mới điêu khắc. Những bước này thiếu một bước cũng không được. Thế mà Mười Một bắt đầu ngay tức thì, không có một công tác chuẩn bị nào cả.
"Quên đi, người trẻ tuổi, tính khí bồng bột, không có nhẫn nại. Chờ hắn làm xong rồi, ta lại giúp hắn khắc một cái kiếm phạm." Thạch Đại Lực vừa thầm nhủ vừa đi đến phía sau Mười Một quan sát hắn điêu khắc.
Giờ phút này một nửa khuôn đúc đã thành hình rồi. Mười Một khắc trên mặt đá một thân đoản kiếm. Nói là kiếm thì quan sát kỹ lại lại thấy không đúng, thân kiếm hơi cong, cũng không giống đao, ngược lại có chút giống như răng sói, lại giống như răng nanh của độc xà.
"Kiếm không giống kiếm, đao không giống đao, chẳng biết là gì nữa." Thạch Đại Lực xem một chút thì nhíu mày. Đáng tiếc Mười Một lại không phải là sư huynh đệ hay đệ tử trong tông, thân phận lại càng không tầm thường, nếu không với tính tình của hắn giờ phút này đã sớm quát mắng một trận rồi.
Thạch Đại Lực nhìn một lúc rồi đủng đỉnh rời đi, chỉ để lại Mười Một đang tiếp tục khắc khuôn đúc không biết rõ là cái gì.
Qua nửa giờ sau. Tiểu Liêu xách một cái rổ trở lại, đi vào sân nhà phía sau thì thấy Thạch Đại Lực đang ngồi trong viện, tay cầm một mô hình kiế, đang nghiên cứu cái gì đó.
Tiểu Liêu kêu lên: "Sư phụ, con mang cơm đến đây."
"Biết rồi." Thạch Đại Lực cất mảnh đồ hình vào, ngẩng đầu nói: "Ngươi hãy bày bát đũa trước đi, ta vào trong gọi...gọi hắn ăn cơm."
Thạch Đại Lực lắc đầu đứng lên. Buồn bực phát hiện nguyên lai mình không biết tên của Mười Một
Thạch Đại Lực trở lại trong phòng rèn kiếm nói: "Ăn cơm thôi."
"Ừm." Mười Một cũng không ngẩng đầu lên nói: "Còn thiếu một chút nữa."
"Tốt lắm, chúng ta ở phòng bên cạnh chờ ngươi qua rồi cùng ăn." Mười Một không có lên tiếng, Thạch Đại Lực lại di ra ngồi, chỉ là trong lòng thầm nhủ: "Còn thiếu chút nữa? Nãy giờ mới có một giờ thôi? Bản thân mình bình thường làm kiếm phạm cũng phải mất năm bảy ngày. Hắn chỉ với từng ấy thời gian thì làm ra cái gì?
Đi đến phòng bên cạnh, Tiểu Liêu đã bày chén bát ra, đang đợi Thạch Đại Lực ngồi vào bàn.
Nhìn thấy chỉ có một người quay lại. Tiểu Liêu hỏi: "Sư phụ, hắn không ăn sao?"
Thạch Đại Lực hướng ra phía ngoài lắc đầu, không chút tức giận nói: "Còn đang làm, chờ hắn một lát đi. Ai, thanh niên đúng là thiếu kiên nhẫn, ngươi đừng có cười, ngươi với hắn cũng giống nhau thôi, trong lớp trẻ chỉ có sư huynh ngươi là tương đối trầm ổn, ngươi nếu có được một nửa tính cách như sư huynh ngươi thì ta cũng đỡ phải lo lắng a."
Tiểu Liêu dẫu miệng lên, nhưng không dám phản bác, chỉ biết đáp lời: "Dạ vâng, sư phụ."
Thạch Đại Lực thở dài, vỗ vỗ ghế nói: "Ngồi đi, chờ hắn đến rồi ăn cơm."
Chỉ là thấy trò hai người lẳng lặng ngồi bên bàn, chờ gần hai mươi phút mà chẳng thấy Mười Một đi ra, Thạch Đại Lực cuối cùng không nhịn nổi nữa nói: "Tiểu Liêu, ngươi thúc hắn đi."
Tiểu Liêu sớm đã đói lắm rồi, chỉ là sợ sư phó nên không dám loạn động, nghe vậy thì vội vàng chạy nhanh đi.
Chỉ là khi Tiểu Liêu vừa bước ra ngoài thì lập tức quay vào, Thạch Đại Lực lộ vẻ khó chịu nói: "Ngươi trở về làm gì?"
Tiểu Liêu chỉ ra bên ngoài nói: "Sư phụ, hắn đến rồi."
Đang khi nói chuyện thì Mười Một đã bước vào, đặt hai khối thạch bản lên bàn nói: "Ta khắc xong rồi."
Thạch Đại Lực không có để tâm lắm, chỉ lày tùy ý cầm lấy quan sát. Trên thạch bản là hai nửa thân kiếm. Thân kiếm giống như khúc xương rồng, nếu tính cả chuôi kiếm thì cũng chỉ dài hơn mươi centimet. Kiếm hơi cong, nhìn giống như răng nanh độc xà. Vừa nhìn vào liền nhận thấy là chuyên dùng để chặt chém, trên bề mặt hoàn toàn bằng phẳng, không hề có chút hoa văn trang trí gì.
Cái này cũng không có gì kỳ quái... Điều khiến cho Thạch Đại Lực kinh ngạc hơn cả là hai nửa của mô hình được điêu khắc cực kỳ tinh tế. Hắn để hai khối lại một chỗ so sánh một hồi.thì phát hiện hai bên tả hữu đều rất tương xứng, cơ hồ không tìm ra chút nào để chê trách. Về trình độ điêu khắc đã vượt qua một người thuộc cấp bậc đại tông sư như hắn.
Thạch Đại Lực ngẩng đầu lên, trong mắt có chút kinh ngạc nhìn Mười Một hỏi: "Cái này là ngươi vừa mới khắc?"
"Ừm." Mười Một kéo ghế ra, rất tự nhiên, ngồi xuống.
"Ngươi trước kia từng học qua điêu khắc?"
"Không."
"Không?" Thạch Đại Lực ầm hai khối một cụ quan sát, thỉnh thoảng lại nhìn Mười Một, thật lâu sau mới đoán rằng, chẳng lẽ người này là thiên tài điêu khắc trong truyền thuyết?
Kỳ thật Thạch Đại Lực cũng không biết, Mười Một đối vớ khả năng khống chế lực độ của bản thân cực kỳ chính xác, hơn nữa tính toán rất giỏi. Một viên đạn vừa bắn ra hắn đã có thể tính toán chính xác vị trí, khoảng cách thì việc tính toán điêu khắc thân kiếm cũng không tính là gì. Mấy cái này cũng đều là do từ nhỏ hắn đã được tạo gien, khiến cho năng lực thiên phú cùng khả năng tư duy của hắn đã vượt xa thường nhân. Gien trong người Mười Một không chỉ mang đến cho hắn tố chất thân thể tốt mà còn làm cho đại não của hắn cường hóa với mức độ tương ứng.
Nhìn một lúc lâu, Thạch Đại Lực phát hiện mình thật sự đã già rồi. Kém hơn một người trẻ tuổi chưa từng học điêu khắc. Tùy tùy tiện tiện dùng nửa giờ liền có thể điêu khắc ra một thứ mà hắn phải mất hơn mười năm rèn luyện a.
Thật sự là Trường Giang sóng sau đè sóng trước. Sóng trước chết trên bãi cát rồi, thì lại có người mới xuất hiện, người già rồi cũng chỉ có thể dừng lại đứng một bên mà quan sát thôi a.
Ngoại trừ thân đao hoàn toàn bằng phẳng, về phương diện điêu khắc thủ công làm cho hắn thập phần hài lòng. Quan sát hồi lâu hăn mới thở dài nói: "Quả thật cũng được, nếu ngươi chịu bỏ ít thời gian ở phương diện này thì thành tựu tương lai không ai có thể bì kịp."
"Ồ." Mười Một lên tiếng hỏi: "Nguyên liệu phối chế sao rồi?"
"Ách...còn chưa có, ta không ngờ rằng ngươi điêu khắc lại nhanh như vậy. Cơm nước xong ta phải đi...thôi vậy. Ta không ăn, ta lập tứ giúp ngươi phối chế nguyên liệu." Nói xong Thạch Đại Lực đứng lên, vội vàng đi ra ngoài. Cũng khó trách hắn lại sao nóng vội như thế. Một đại sư rèn kiếm thì có hai điều mong ước to lớn nhất. Một là tài liệu tuyệt phẩm, hai là một đồ đệ có tư chất thượng thừa có thể tiếp nhận toàn bộ y bát của mình truyền lại. Mười Một mặc dù không phải đồ đệ hắn, nhưng Thạch Đại Lực giờ phút này thực hy vọng có thêm ít thời gian, hận không thể tự mình đem tri thức về rèn kiếm truyền hết cho hắn.
Đến khi Thạch Đại Lực vội vàng rời đi, Tiểu Liêu mới từ ngơ ngác lấy lại tinh thần, có chút kinh ngạc liếc nhìn Mười Một. Giờ phút này trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, hai ngươi đều không hiểu sao không khí trong phòng có chút bức bối.
Tiểu Liêu vội ho một tiếng nói: "Này, ta tên là Tiểu Liêu Gia Hòa, ngươi tên là gì?"
Mười Một thản nhiên nói: "Sở Nguyên."
"Ừm, Sở Nguyên! Này... Sư phụ ta không biết vừa rồi bị con gì cắn phải nên phát điên rồi, chúng ta mặc kệ ông ấy. Ăn cơm, ăn cơm......"
"Sở Nguyên!" Lục Quán lúc vừa bước vào trong phòng, bộ dáng giống như là oán phụ trong thâm khuê bước sấn tới.
Thạch Đại Lực cũng không biết chạy đến đâu để chọn nguyên liệu đúc kiếm rồi, vừa đi cái đã là cả buổi trưa, Mười Một ăn xong cũng chẳng có việc gì để làm, liền quyết định đến chỗ Lục Quán tiếp tục học tập, nào ngờ lão đầu này không ngờ lại hoan nghênh nhiệt liệt như thế.
Lục Quán bộ dáng thê thảm không nói nên lời, chỉ cần thêm một chút nước mắt nước mũi là có thể lừa gạt vô số thiếu nữ đồng tình và rơi lệ.
Lục Quán ôm chặt lấy cánh tay Mười Một, khóc rống lên: "Sở Nguyên, ngươi cuối cùng đã đến đây, ta nhớ ngươi muốn chết."
Mười Một dùng sức rút tay về. Lãnh đạm nói: "Ta không thích nam nhân. Nhất là lão nhân."
"Hả? Khụ......" Lục Quán thở dài một tiếng. Ngượng ngùng cười cười nói: "Đừng hiểu lầm mà, là ta đợi ngươi một buổi sáng, không thấy ngươi tới, còn tưởng rằng ngươi gặp chuyện gì, chạy khắp nơi tìm kiếm mà không thấy ngươi đâu. Cuối cùng còn bị lão đại kêu lại giáo huấn cho một trận...Ai.... Không nói chuyện này nữa, ngươi cả buổi sáng này đều ở lò rèn đúng không?"
"Ừm." Mười Một hỏi: "Lão cửu, ngươi có một loại độc nào có thể tẩm lên thân kiếm tồn tại vĩnh viễn không?"
Hơn hai tháng trở lại đay, Mười Một đều gọi trực tiếp Lục Quán là lão cửu, mà Lục Quán cho tới bây giờ cũng không hề quan tâm đến chuyện danh xưng.
Lục Quán hỏi lại: "Để làm gì vậy?"
"Ta muốn tìm một loại độc nào đó có thẻ tẩm lên thân kiếm, vĩnh viễn bảo trì độc tính, ngươi có loại độc này không?"
"Làm sao có thể?" Lục quán vẻ mặt khinh bỉ nói: "Sắt để lâu cũng phải mềm ra đó. Làm gì có loại thuốc nào không quá hạn, trên thế gian này không nó loại thuốc nào có thể... ài, đợi đã. Ngươi hỏi cái này làm gì? Lẽ nào ngươi muốn đúc một thanh độc kiếm sao?"
"Ừm." Mười Một hề phủ định đáp lời.
Lục Quán lắc đầu nói: "Cái này ta không giúp ngươi được có lẽ ngươi nên hỏi lão thất. Có lẽ hắn có loại biện pháp tẩm độc vào kim loại. Nhưng mà tốt nhất là đừng có hỏi, cho dù hắn có thì với tình hình hắn khẳng định là sẽ không giúp ngươi."
Lục Quán nói câu này vô tình làm cho Mười Một nhớ tới tiến sĩ điên. Nếu lão điên còn sống, có lẽ thực có biện pháp giải quyết vấn đề này không chừng. Chỉ là đáng tiếc, tiến sĩ điên bây giờ không biết có còn sống hay không.
"Này." Lục Quán nhẹ đẩy Mười một nói: "Trận pháp ta dạy ngươi đã xong rồi, giờ ngươi có phải nên dạy lại cho ta cái năng lực kia?"
"Sao chứ?" Mười Một hỏi lại: "Trong khoảng thời gian này ngươi chính là dạy ta tính toán, nào có dạy ngũ cung trận."
Lục Quán như mèo bị người ta dẫm lên đuôi, nhảy dựng lên nói: "Ta đây là dạy cho ngươi cái tối trọng yêu của trận pháp, đó chính là phải tính toán chính xác, sai một chút cũng không được. Ta là giúp ngươi mà, ngươi còn tưởng rằng ta lừa ngươi sao? Bất quá nói đi cũng phải nói lại, tiểu tử ngươi không phải là người, mấy cái đề này đề là đề toán cổ của Long quốc, đến cả ta cũng không giải được, vậy mà người lại giải được phần lớn."
Mười Một liếc mắt nhìn hắn nói: "Vậy thì trận pháp còn lại đâu?"
Lục Quán xấu hổ, cười cười nói: "Kỳ thật ta cũng không nắm được nhiều lắm. Trong ngũ cung trận ta chỉ nắm được một loại là mê trận, ta chủ yếu là nghiên cứu về phương diện y thuật và dược thảo thôi."
Chú thích:
*Nhị thế tổ: Theo nhân gian lưu truyền, sau khi Tần Thủy Hoàng chết, hoàng vị đến tay con trai là Hồ Hợi, xưng là Tần Nhị Thế, đại gian thần Triệu Cao xúi y rằng, y tuổi trẻ kém tài, tốt nhất là tránh mặt quần thần, tránh lộ ra cái kém của mình, triều chính do Triệu Cao đứng rat hay thế xử lí, Tần Nhị Thế trốn ở trong cung đắm chìm trong tửu sắc, tận tình hưởng lạc, chỉ sau ba năm ngắn ngủi đã khiến cho giang sơn mà Tần Thủy Hoàng gian khổ gây dựng hoàn toàn suy thoái, vì vậy đời sau thường dùng từ Nhị Thế Tổ để chỉ những tên phá gia chi tử giống như y vậy.
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
11 chương
107 chương
21 chương
175 chương